Chương 17: Mưa. . .
- Nhanh lên đi!- Ân hối thúc, hắn vẫn giữ tiến độ kiên quyết như rùa bò…
…………………………………………………………………………………………….
Sau khi nhảy chán chê trong quán thì cả 2 đi dạo phố. Phố xá hôm nay đặc biệt vắng lặng. Lắng nghe kĩ thì chỉ có tiếng động cơ xe xa xa và gió xạc xào trên lá cây. Cũng đúng, đây là dãy các con phố cổ. Hắn cũng dắt xe chầm chậm đi phía sau cô. Đi 1 lát cũng mỏi nhừ chân, cả 2 ngồi trên vỉa hè. Cô nói:
- Đưa điện thoại của anh xem, nãy giờ chụp được những gì rồi?
- Thì hình cô thôi! Ghê quá đi mất!- Hắn bĩu môi lắc lắc điện thoại, cô phồng má:
- Nếu sợ hỏng màn hình thì sao ban nãy không lấy điện thoại của tôi á! Tôi có đưa mà, tại anh thôi!
- Tôi không quen sử dụng điện thoại của người khác…- Hắn nhếch mép.
- Vậy sao? Nói thật đi, thích tôi rồi đúng không?- Cô cười sằng sặc, vẻ chỉ trêu chọc cho vui.
- Tôi nói rồi, nếu cô tỏ tình thì may chăng tôi đồng ý. Đừng có mơ mà được tôi tỏ tình!- Hắn vẫn giữ thái độ đáng ghét thường ngày mà trả lời.
- Trời. Không tin được nha! Nếu anh tỏ tình thì may chăng tôi còn từ chối cho nhẹ nhàng!- Cô cũng không vừa lập tức đáp trả. Hắn quay sang đánh lên đầu cô 1 cái.
- Nè! Đánh mãi thế?- Cô quay sang vố hắn 1 cái vào lưng đau điếng. Hắn xoa xoa rồi nói:
- Ai bảo cô thích chống đối tôi?
- À, thì ra anh có cái tật là cãi nhau không bằng thì đánh chứ gì? Đừng tưởng tôi nhỏ con mà ăn hiếp nha. Tôi đánh anh xì trum luôn đó!- Cô nghênh mặt xoắn tay áo. Hắn phì cười:
- Đánh xì trum là ý gì?
- Là má anh nhìn không ra. Hehe!- Cô le lưỡi trêu hắn. Hắn trầm ngâm 1 chút:
- Mẹ tôi… đã qua đời cách đây 8 năm.
Không khí đột nhiên trùng xuống. Hắn im lặng, Ân nhìn hắn, thấy rõ nét buồn phảng phất trên khuôn mặt hắn. Những năm gần đây, hắn sống rất lạnh lẻo, không có tình thương gia đình. Cô lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề:
- Ừm… Ba mẹ tôi cũng đã 8 năm không về nhưng chỉ còn 1 tháng nữa là tôi có thể đoàn tụ rồi. Anh cũng đừng buồn quá, tôi sẽ san sẻ… tình thương của mình và… xem anh như con ruột.
E hèm, Ân nhìn hắn, nét mặt hắn đang rất khó coi, muốn cười cũng cười không nổi, muốn khóc cũng khóc không xong. Ân biết câu nói vừa rồi hơi bị… phấn khích quá??? Con ruột sao??? Đột nhiên hắn phì cười xoa đầu cô:
- Cũng được! Nhưng khi cô cưới tôi mới có cái quyền đó. Tôi sẽ xem vợ giống như mẹ đẻ.
- À, vậy thì tìm cô khác đi! Tôi không có hứng thú rồi… Tôi không phải cái thể loại” Tôi ca không hay, tôi đàn nghe cũng dở nhưng nàng khen nhiều và thật nhiều…” Nếu mà anh vô dụng như thế thì chết đi là vừa. Anh cũng giống vậy, xấu tính, xấu nết, xấu bụng, xấu đủ thứ. Chả biết cô nào mà xui xẻo thế!
- Có cần nói dài dòng thế không? Cô cũng vậy thôi! Lươn mà chê lịch, thử nhìn lại mình đi. Tôi vẫn là mẫu người lí tưởng của các cô gái ngoại trừ cô!
- Đúng câu cuối!- Cô đứng dậy, vươn vai quay sang hắn:
- Trời sắp mưa rồi, từ đây về nhà tôi bằng xe đạp thì cũng mất 1 tiếng, tôi không muốn mắc mưa đâu!
- Về nhà tôi chỉ có 30 phút, không nhanh hơn sao?- Hắn nhướn mày.
- Không được. Tên biến thái như anh rất hay giở trò!- Cô chỉ vào mặt hắn.
- Khi nào?
- Chuyện qua lâu rồi thì nên quên đi!-Cô liếc hắn 1 cái rồi ngồi lên yên sau. Khóe môi hắn cong lên rồi xe từ từ chuyển bánh.
Đúng như cô dự đoán, chỉ 20 phút sau, trời trút mưa ào ào. Hắn vẫn bình thản đạp từ từ. Cô nóng nảy quát:
- Sao chạy chậm thế?
- Tôi nghe nói là con gái các người rất thích chạy xe dưới mưa cho lãng mạn!
- Lãng… xẹt chứ lãng mạn gì! Nhanh đi….
Hắn bỏ ngoài tai câu nói của cô mà chạy chầm chậm chầm chậm. Vừa chạy còn vừa hát ngêu ngao, không sợ nước mưa trút hết vào bụng sao???
- Nhanh lên đi!- Ân hối thúc, hắn vẫn giữ tiến độ kiên quyết như rùa bò. Cô đành khoanh tay chịu trận, ban nãy thì rất là vui, rất là lãng mạn nhưng bây giờ như ngọn nến trước gió rồi. Hắn ta đang trả thù chăng?
Hắn quẹo vào nhà mình định trú mưa. Cô cũng co ro đi vào, cả 2 ướt sủng như chuột lột. Như ra mở cửa, mang theo chiếc ô:
- Trời ơi!
Ân liếc hắn cháy mắt rồi né chiếc ô của Như đi vào. Hắn vuốt nước trên mặt nhìn Như nhún vai:
- Hạnh phúc đó mà!
Như hả 1 tiếng ngạc nhiên rồi đóng cửa vào nhà. Ân không lau chân đi tới đâu nước chảy be bét tới đó. Chỉ tội cho cô bé người làm híc híc. Cô đi lên phòng hắn, mở tủ quần áo lấy cái áo sơ mi rồi tắm tại phòng hắn luôn. Hắn đành xuống nhà dưới tắm. 1 lát sau, lau khố tóc, cô thả người lên chiếc giường êm ả của hắn chìm vào giấc ngủ, cô đang rất mệt.
Hắn đi lên phòng mình nhìn cô đang ngủ thì lắc đầu, kéo chăn lên, tay lỡ chạm vào cổ cô. Cô đang rất nóng. Hắn đưa tay mình đặt lên trán cô, cô đang sốt. Phong thở dài, ban nãy đúng là chơi dại rồi. Hắn xuống bếp dặn người làm nấu cháo và nước nóng, còn mình đi lấy hộp thuốc. Do làm nghề diễn viên của công chúng, mỗi khi đau ốm bệnh hoạn đều không thể tự do đến bệnh viên nên hắn cũng chuẩn bị rất chu đáo. Như đang xem ti vi thấy hắn lục lục cái gì đó thì hỏi:
- Anh đang làm gì vậy? Chị Ân đâu?
- Bị sốt nằm dài trên phòng anh rồi.
- Chắc là do dầm mưa đó. Nét mặt chị ấy lúc nãy không có gì là vui cả.- Cô chuyển kênh tin tức của sao. Hắn cười:
- Tại anh chạy chậm, nói là con gái đều thích đạp xe dưới mưa cho lãng mạn…
- Em thấy anh mới là người bị sốt rồi…- Như tặc lưỡi, sao anh cô có thể nghĩ ra cái kiểu lãng mạn thế này nhỉ?
” Có vẻ như 2 diễn viên chính của bộ phim Vị Yêu sắp tới đã công khai chuyện phim giả tình thật do đi ăn và vui đùa với nhau rất vui vẻ…”
Tiếng ti vi xì xào đọc bản tin. Hắn nán lại nghe hết tin rồi tỏ vẻ rất hài lòng. Như tấm tắc:
- 2 người rất giống cặp tình nhân nha. Đi chơi vui thế cơ mà!
Hắn cười tươi nhìn cô rồi lắc đầu đem hộp y tế lên phòng mình. Ân đang rất khó chịu trong người, đổ mồ hôi như nước. Hắn lấy khăn lau cho cô rồi đo nhiệt độ. 40*C, cũng không tồi, hắn trả đũa thành công rồi.
Hắn lay lay cô:
- Dậy ăn cháo rồi uống thuốc…
- Không ăn đâu… mệt lắm…
- Không ăn uống thuốc cho sock đến chết hay sao?- Hắn đỡ cô dậy. Thân thể nhỏ bé của cô đang rất nóng. Có thể nói là nóng bỏng đến bốc lửa. Hắn đưa cháo lên miệng thổi cho nguội rồi đút cô ăn. Cô cũng chỉ há miệng 1 chút, ăn được 5 muỗng thì thôi. Hắn cho cô uống thuốc xong đắp chăn đi ra ngoài.
Trên tay cầm tô cháo, bất giác, hắn cười. Lúc này trông rất giống lần đầu cô chăm sóc hắn. Nhưng bây giờ đã đổi ngược lại rồi. Hắn đi xuống phòng khách. Như vẫn đang xem tin tức, con bé rất chăm chú. Tất nhiên, Thuận Bảo đang xuất hiện tươi cười trên ti vi vì sẽ nhận vai chính của bộ phim truyền hình mới cóng. Ánh mắt Như rất hạnh phúc. Hắn vỗ đầu cô:
- Con gái con lứa, ăn nói sao mà cho người ta ghét!
- Em đã nói là lỡ lời mà! Em đâu có muốn, đứng trước anh ấy, em rất run.- Con bé chu môi phụng phịu. Bây giờ đang là 1 giờ trưa, mưa vẫn kéo dài và không có dấu hiệu dứt. Có tiếng chuông cửa, hắn ra mở. Thuận Bảo đang cầm chiếc ô, mắt nhìn vào hắn:
- Chị tôi đâu?
- Bây giờ cho cô ấy ở lại đây đi, cô ta đang sốt!
- Không định mở cửa cho tôi sao?- Cậu hỏi, vẻ mặt vẫn nhìn vào ngôi nhà.
Hắn ra mở cửa. Thuận Bảo hạ ô, Như vừa thấy cậu ấy thì vuốt vuốt lại mái tóc cười niềm nở:
- Chào anh…
- Chào.- Cậu lạnh lùng rồi quay sang hắn đang đi phía sau:
- Chị tôi ở phòng nào?
- Phòng tôi, tầng 2. Để tôi đưa cậu đi.- Hắn đi lên phòng, Bảo nối đuôi theo, Như thấy vậy cũng đi xem sao.
Cậu tiến lại phía giường nơi Ân nằm đặt tay lên trán. Cậu nhìn hắn:
- Dầm mưa đúng không?
- Ừ…
- Thì 3 ngày sau mới hết. Đầy kháng đã yếu mà còn đi mưa!- Cậu đứng lên đi ra khỏi phòng. Ối trời, dầm mưa này đâu phải là chủ ý của cô đâu chứ. Hắn nhếch mép 1 cái rồi cũng đi xuống.
Cậu cầm chiếc ô lên định đi về thì Như bảo:
- Anh ở lại cho tạnh mưa rồi hắn về…
Cậu nhìn con bé nhướn 1 bên mày lên rồi đáp:
- Cô không thấy xấu hổ hay sao?
- Hả?- Như hỏi lại khó hiểu.- Chuyện hôm trước… em xin lỗi.- Cô lúi cúi sau khi hiêu ra vấn đề. Cậu vẫn đi ra khỏi đó, sau đó quay lại nói với Như:
- Biết sai mà nhận là tốt. Đừng bị lậm đặc cách tiểu thư là được…
Câu nói tuy hơi khó hiểu nhưng Như ngầm hiểu là Thuận Bảo đang nói cô rất ngoan ngoãn và không bị mắc chứng bệnh tiểu thư kiêu kì. Chỉ 1 câu nói đó mà làm cô vui cả đêm hôm nay.