Chương 18: Bước đầu của biến cố…
Người đàn ông quyền lực gõ nhẹ ngón tay trên thanh vịn, giọng lạnh lùng:
- Điều tra đi…
………………………………………………………………………………………………….
10 p.m. . .
Hắn trở lại phòng đã 5 lần, lần này thì cô hạ sốt rõ rệt rồi. Hắn vuốt tóc cô, khuôn mặt dịu lại hơn bao giờ. Mọi thứ không đến quá nhanh và cũng không quá chậm, chỉ có thể nói là định mệnh. Ông trời đưa đẩy cho anh nổi tiếng tuy nhiên lại tuyệt tình cho anh cái gọi là cô đơn. Người thân duy nhất anh trân trọng là Như nhưng… anh cũng đã từng không thể bảo vệ con bé. Còn lần này, bất cứ giá nào đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ cô. . .
Hắn đi xuống nhà dưới ngủ. Tình trạng của cô cũng không có gì đáng lo. Hắn nhìn tấm hình trong iphone khẽ cười rồi vùi vào giấc ngủ.
- Anh ơi, làm ơn cứu ba mẹ em. Nói ba anh đừng hành hạ họ nữa…- 1 cô bé khoảng 9 tuổi khóc ngất nắm tay 1 đứa bé trai, ánh mắt cầu xin thảm thiết. Tuy nhiên, thằng nhóc ấy vẫn tuyệt tình không nói gì. 1 thằng bé giống hệt cô bé đó cũng đang khóc lóc thảm thương. Tấm lòng thằng nhóc làm từ sắt đá chăng?
- Ba…mẹ ơi…- Ân ngồi bật dậy, căn phòng giờ là 1 màu đen, duy chỉ có ánh đèn le lói màu vàng nhạt. Cô lau mồ hôi trên trán. Đó là cơn ác mộng đeo bám cô suốt 8 năm nay. Cơn ác mộng cô không thể lý giải vì tính cô rất hay quên này quên kia. Những chuyện trước đây cũng không còn ấn tượng cho lắm. Giống như câu cô thường nói:” Chuyện gì lâu quá thì cứ bỏ qua..” Nhưng hình như, cơn ác mộng không có ý định như vậy. Cô mở cửa đi xuống nhà bếp uống nước. Đồng hồ vừa điểm tròn 12 tiếng.
Cô rót nước vào ly vừa suy nghĩ, những cơn ác mộng kia là thật hay giả? Cô cũng đã từng mơ thấy 1 con vịt khổng lồ đến bắt cô đi, liệu có giống nhau? Đưa ly nước lên miệng uống, cô xoa xoa mặt ngoài ly.
-AAAAAAAAAA, MA…
Giọng ai đó hét lên. Trời ơi, ma ở đâu chứ? Cô cũng rất sợ nên nhìn dáo dác xung quanh rồi bật đèn. Hắn lờ mờ từ trong phòng đi ra khi nghe tiếng hét thất thanh. Cô nhìn xuống đất, trời ơi, Như đã ngất từ khi nào rồi. Hắn chạy lạy đỡ con bé nằm trên sô pha. Hắn vỗ vỗ má con bé, Ân cũng đi lại xem thế nào. Con bé tỉnh lại rồi tự nhiên thở phào:
- Trời ơi, chị Ân mà em tưởng ma…
Cô chỉ vô mặt mình tỏ vẻ không tin lời con bé vừa nói. Hắn cười:
- Chết nhát vậy cô nương?
- Đó giờ anh biết em sợ ma mà…- Con bé áp tay 2 bên má. Ân chép miệng:
- Chị không hài lòng về độ nhìn xa của em rồi nha! Có con ma nào xinh đẹp vậy không?
- Em xin lỗi…- Con bé cúi đầu e ngại. Hắn nhéo mặt cô, vừa mới hạ sốt nên các dây thần kinh hắn nhéo thi nhau đòi quyền bình đẳng. Cô cũng nhéo lại. Hắn cười:
- Nhìn mặt cô cũng giống lắm!
- Nhìn mặt anh kích thích lắm!- Cô giơ chân cho thẳng 1 cước vào địa phận ” em trai” của hắn rồi cầm ly nước lên tầng 2 vừa đi vừa tận hưởng như đã thắng trận rồi. Hắn thì khổ sở không biết làm sao, vừa muốn cười mà vừa muốn khóc. Mặt nhăn nhó, nước mắt chảy vào tim. Như đỡ hắn ngồi xuống sô pha rồi cũng nhanh chóng bái biệt. Chỉ có hắn là ôm uất ức không yên.
Sáng ra, Ân vừa tắm rửa thay quần áo của Như sạch sẽ thơm tho ngồi trên bàn ăn. Hắn thì uể oải ngồi xuống cầm nĩa lên. Cô gắp cho hắn cây xúc xích miệng mỉm cười xảo trá. Hắn bặm môi liếc cô. Ân nhìn hắn:
- Là vì anh làm tôi sốt nên bây giờ phải đền bù. Tôi sẽ ở lại đây 2 ngày cho đến khi khỏi hẳn. Tốt chứ?- Cô mỉm cười. Hắn nhìn cô, thôi kệ, thời gian 2 ngày cô ta ở đây là đủ dày vò rồi. Hắn gật đầu, Cô tươi cười nói tiếp:
- Mỗi buổi sáng phải có phở ở quán ***, bên cạnh là ly trà đường không được khuấy lên. Do tôi đang đau họng nên phải uống trà nóng. Nếu không có trà hiệu *** thì tôi không uống. Cho tôi 1 ly cam ép không đá, đường thì để bên ngoài chén riêng. Trưa thì món gì cũng được nhưng phải là món chiên và 1 món canh rau gì đó. Đến bữa ăn nhẹ thì lấy cho tôi 1 hộp sữa chua nha đam để ngăn lạnh không được để ngăn đá. Chiều thì cho tôi món gì có súp đi kèm như mì bò viên chẳng hạn (nhấn mạnh 3 chữ mì bò viên như đòi hỏi của Phong lúc đầu tiên ở nhà cô). Buổi tối thì 1 ly sữa tươi không đường nhưng cho tôi 1 chén đường riêng. À, quan trọng là không được bắp ép hay cưỡng chế Như và Giang làm chuyện này. Mọi thứ đều do anh làm, anh đã gật đầu thì không được nuốt lời, nếu nuốt lời cũng không sao, làm chó con nhé! Mới giao làm liền. Chấm hết!
Hắn vuốt mặt mình. Hắn đang dần dần sợ nhỏ sao chổi này sao? Gì mà phải tự làm? Gì mà mới giao làm liền? Hắn khinh khỉnh:
- Bị sốt nên dây thần kinh đứt hết phân nửa hay sao mà khùng thế?
- Không. Đây là đua đòi thích đáng. Tôi nói rồi, nếu anh không thực hiện thì tôi sẽ có thêm 1 con thú cưng mới tên Trương Nam Phong đó. Tên cũng đẹp mà mỗi tội làm chó con…- Cô lắc đầu, chép miệng.
Hắn nghe tiếng dây thần kinh của mình đang đứt ra trong đầu mình. Con nhỏ này càng ngày càng lẻo mép, ăn nói muốn cũng chẳng bằng. Hắn đang thấy rất hối hận khi đạp xe dưới mưa, hắn có nên giả vờ bệnh? Ân nhìn nét mặt khó coi của hắn như thế thì trong lòng có 1 niềm vui trỗi dậy. Cô nói:
- Mới giao làm liền cho nóng. Giang ơi, cô ăn phần tôi nha, tôi sẽ ăn phở do… anh yêu mua. Anh à, đi mua phở ở quận 7 giúp em nha…- Cô chu môi làm điệu bộ dễ thương nhưng rất đáng ghét. Như và Giang ( tên cô người làm) không ý thức được và cười không ra tiếng. Mắt hắn giật giật, Ân thấy vậy không hài lòng:
- Anh không đi anh sẽ là thú cưng hợp pháp của tôi!- Giọng cô trở thành răn đe. Hắn nhìn cô:
- Được thôi!
- À mà nè, đừng đi mô tô hay xế hộp. Đi xe đạp đi!- Cô khoanh tay trước ngực rồi đi về hướng ti vi đặt trong phòng khách. Hắn 1 lần nữa không tin vào tai mình. Xe đạp sao? Quận 7? 1 tiếng đồng hồ. Hắn tìm cách giải vây:
- Nếu đem đến đây thì mất 1 tiếng, phở còn ăn được sao?
- Anh sợ nở à?- Ân quay đầu lại hỏi. Hắn gật đầu. Cô nhếch mép:
- Anh là con nít hay sao? Bảo người ta để nước và phở riêng, về nhà thì hâm nóng lại!
Càng nghe thì càng sôi máu. Hắn liếc cô 1 cái thật sắc, không nên đôi co nữa. Hắn quyết định rồi, mình sẽ đi vào 1 quán cafe nào đó, 2 tiếng sau về và nói lại quán đó đóng cửa. Vừa đi ngang thì đang nghe cô nói chuyện điện thoại:
- Dì Hai à? Hôm nay quán của dì có mở cửa không? Có á? Dạ, con nhờ bạn đến mua ình. Nhớ làm cho con món phở đặc biệt nha!!!
Cô tắt điện thoại nhìn hắn đang đứng há hốc mồm phía sau. Cô cười:
- Đừng hòng trốn!
Hắn vò đầu mình. Con nhỏ này thông minh lên từ khi nào và hiểu rõ hắn từ khi nào vậy? Như tay cầm đĩa trái cây cho Ân sẵn tiện xem ti vi. Đi ngang thì vỗ vai hắn:
- Có đối thủ rồi anh à!
Hắn nhăn nhó, nét mặt khó coi đi ra ngoài. Như đặt dĩa trái cây trước mặt Ân. Con bé hỏi:
- Dạo này chị ít lên phim trường nhỉ?
- Cảnh quay phim rất ít tình tiết. Chị chuẩn bị sang Hàn Quốc hoặc Thái Lan quay kết phim. Hiện giờ họ chưa thông báo. Phim gì mà chỉ có 20 tập ấy!- Cô chép miệng.
- À… Happy hay Sad End vậy chị?
Ân ăn miếng táo, suy nghĩ 1 chút rồi trả lời:
- Hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài, 2 đứa con…
- Quá Happy luôn rồi…- Con bé tròn mắt.
- Đời không như là mơ đâu nhóc!- Ân vừa chuyển kênh vừa nói.
- Sao ạ?- Như hỏi lại không hiểu.
- Thấy chị và hắn giống oan gia không?- Cô khịt mũi.
- Do hôm qua chị sốt nên chưa xem tin tức rồi. Họ còn bảo 2 người công khai tình cảm nữa mà!- Như thật thà.
- Chỉ là đồn thổi trong showbiz. Đi chơi thì bị soi, cãi nhau thì bị xem là không não…- Cô thở ra rồi nằm dài trên ghế.- Em sao rồi? Toàn hỏi chị thế?- Như gật gật đầu nhướn mày:
- Hôm qua em có gữi tin nhắn chúc ngủ ngon!
- Rồi sao?- Ân tò mò muốn biết thêm thằng em cô sẽ cư xử thế nào!
- Thì như vầy.- Như đưa tin nhắn cho cô đọc. Ân lắc đầu không tin được: ” Tôi không biết cô là ai và tại sao biết số điện thoại này. Hãy bảo chị tôi bớt công khai đời tư đi. Tôi lúc nào cũng ngủ rất ngon mà không cần chúc!”
Thế là con bé không dám nhắn lại luôn. Lời của tin nhắn cứ như thế này:” Tiểu thư họ Trương à, đừng làm phiền tôi nữa có được không? Kể cả bà chị phiền toái kia nữa. Tôi thì ngủ ngon chứ các người thì mơ đi!” thì làm sao dám đáp trả chứ! Ân lắc đầu, trong ấn tượng của cô, Thuận Bảo là 1 đứa em trai tuy ít nói và trầm tính nhưng rất chiều ý bà chị này.Lầm lầm lì lì nhưng rất có tình cảm, tiếp xúc nhiều mới thấy rõ. Như mặt chảy dài ra giống như cái bơm…
2 tiếng sau. . .
*Bộp*, bọc phở bị hắn quăng trước mặt Ân, hắn ngồi xuống lau mồ hôi trên trán, cả thân mình thì ướt nhem như tắm. Cô liếc hắn:
- Thái độ mọi rợ gì đây?
- Ăn cho thỏa mãn đi!- Hắn cũng liếc lại.
- À, đi hâm nóng lại đi!- Cô mỉm cười nhìn hắn khiêu khích. Hắn đứng dậy, hậm hực đi hâm nóng lại.
10 phút sau…
*Cốp* hắn đặt tô phở trước mặt Ân. Cô ngước lên nhìn hắn:
- Đặt lại thật nhẹ nhàng ăn mới được!
*Mỉm cười, trợn mắt* Hắn đặt lại 1 cách nhẹ nhàng hơn. Hắn cười:
- Được chưa?
- Ừm, tạm đi. Miễn cưỡng vậy! Đi lấy đôi đũa với muỗng ra đi…
30s sau. . .
Hắn đưa cho cô. Cô cầm đũa lên, ăn ngon lành. Nhưng chỉ ăn 2 đũa thì ngưng:
- Nhìn mặt anh là tôi ăn không vào! Giờ này cũng qua giờ ăn sáng đã lâu rồi. Không ăn nữa!!!!
- CÔ VỪA VỪA PHẢI PHẢI THÔI NHA! ĐÀY ĐỌA TÔI ĐI MUA, HÂM NÓNG, DÂNG TẬN MIỆNG RỒI CÒN KHÔNG ĂN? ^&*(_)__&^%&*()_)_)^$$#%90-0=-.
- Stop! Tôi có ăn. Mắt anh bị đui à? Mất hứng quá, dẹp đi rồi pha tôi ly trà. Không làm là cún con đó nha!
Vì sĩ diện của 1 thằng con trai, hứa là làm, không làm thì bị hạ nhục xuống là cún con. Hắn nuốt cơn giận này vào tim, khi thuốc độc trong tim đã ngấm thì đừng trách ta độc ác không ai bằng. Như lắc đầu không thể tin được tài cáng của bà chị dâu hờ này. Ân mãn nguyện cười hô hố.
……………………………………………………………………………………………..
- Ông chủ đã hay tin cậu chủ có người yêu chưa?- 1 người mặc vest đen đứng trên nền thảm đỏ đô trong 1 tòa lâu đài u uất màu đen, chỉ có ánh đèn le lói phía trên àu xanh biển nhạt. Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dán vào người đàn ông dưới quyền phía dưới:
- Chưa. Đưa bản tin.
- Dạ vâng!- Người đó lên đưa tờ báo cho ông ta. Ông nhìn hình người con gái ấy, con ngươi khẽ dao động. Giọng nói ông lành lạnh:
- Rất giống Hải Băng.
- Đúng ạ.
- Rất xinh đẹp.- Ông gật đầu rồi cầm điếu xì gà hút 1 hơi. Làn khói trắng phảng phất nét cô độc, nổi bật nền đen của ngôi nhà.
Người đàn ông quyền lực gõ nhẹ ngón tay trên thanh vịn, giọng lạnh lùng:
- Điều tra đi…