Em Là Để Yêu Thương

Chương 2: Gặp mặt hy hữu…
Tôi nhăn mặt:
- Anh bị sao thế? Có cần đi bệnh viện không?
…………………………………………………………………………………………………..
- Nghe nói cậu sắp đóng bộ phim mới với Nam Phong hả?- 1 cô bạn trong lớp tôi hỏi “diễn viên Thảo Nhi”.
- Ừ. Dự án nào chẳng tôi và anh ấy.- Câu trả lời hách dịch đến đáng ghét nhưng tôi thuộc tuýt người không quan tâm chuyện đời nên chỉ ngồi cạnh thằng em mình trong xó phòng của cả lớp mà chẳng ai biết đến sự tồn tại. Tôi thật sự có nhiều bức xúc trong lòng nhưng chẳng khi nào dám nói ra vì toàn là về cô diễn viên kia. Tôi đã thấy cô ta bắt nạt, đánh người, chữi bậy… blah blah… sao toàn tôi chứng kiến không vậy? Tôi lại là 1 diễn viên quần chúng chứ không phải nhà báo. Nếu là nhà báo thì ngày nào tôi cũng tung scandal dìm cô ta cho hết ngoi lên.
Thằng em tôi, mặt xinh như hoa, cũng xuất hiện trên khá nhiều phim truyền hình nhưng toàn đóng vai thứ. Biết sao được khi đóng chung với Nam Phong, 1 nam chính xuất sắc và hoàn hảo đến từng milimet. Tôi liếc nhìn sấp kịch bản nó đang đọc rồi thầm nghĩ nếu mình được nhận vai nữ chính thì sao nhỉ? Nhưng… nữ chính không ai xấu đến lạ như tôi dù môi tôi vừa nhỏ vừa đỏ, mũi cũng cao, mặt trái xoan nhưng khỗ nỗi kết hợp lại phản tác dụng. T^T
Tôi cũng đã có mối tình vắt vai, mọi người thường gọi nó là… Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Anh ấy nhan sắc cũng tầm cỡ tôi. Tôi lúc trước cũng ngây ngô biết yêu là cái quái gì đâu! Anh ta rất ga lăng, chúng tôi quen nhau trên mạng và tiếp tục đến 2 tháng thì anh ta… đã bỏ tôi. Cũng phải thôi, từ 1 chàng trai xấu xí, lột xác thành 1 chàng cao to vạm vỡ đẹp trai thì ai lại yêu mến con vịt như tôi. Tôi cũng không lấy làm lạ nhưng anh ấy rất kỳ hoặc, trước khi chia tay đã đề nghị tôi tháo mắt kính và đeo kính áp tròng. Tôi chẳng biết vì lý do gì nhưng khi thằng em tôi biết chuyện, đó đã đánh anh ta nhừ tử và hăm he đừng lợi dụng tôi. Tôi có cái gì để lợi dụng nhỉ? Liên quan tới chiếc kính này sao?
Tôi càng nghĩ càng lạ nên cởi cái mắt kính đang đeo ra. Do cận gần 5 độ nên tôi gà mờ phải nhíu mắt ti hí lại. Thuận Bảo quay sang nhìn tôi, ánh mắt giận dữ quát:
- Chị đeo kính vào ngay!
Tôi ngoan ngoãn nghe theo rồi phụng phịu:
- Sao mỗi lần chị cởi kính là chú em hét toáng lên thế? Có gì sao?
- Chị không hiểu đâu!- Thấy nó có vẻ không vui nên tôi cũng không dám hỏi nhiều. Nó lại quay sang tôi:
- Đôi mắt của chị, nhất định không được để ai nhìn thấy như tên Kiên kia.
- Biết rồi, đôi mắt của chị giống đôi mắt của em kia mà!- Tôi hất hàm.
- Rất khác.- Nó chỉ khẽ nói như thế rồi chú tâm vào kịch bản.
……………………………………………………………………………………………….
Tôi mệt mỏi lê bước về nhà, tôi vừa làm thêm xong. Khác với những sinh viên của trường đều làm diễn viên thì tôi phải làm phục vụ quán ăn để kiếm tiền. Tôi là tôi, tôi không nên so sánh với người khác. Tôi mua 1 phần cháo trắng trứng vịt muối cho Thuận Bảo. Thằng em tôi chắc vừa từ phim trường về và chẳng có gì để bụng. Thật ra thì trong nhà lúc nào cũng có mì gói nhưng nó rất nóng nên Bảo ít đụng tới, toàn tôi ăn.
Tôi vừa đi vào hẻm vừa nhìn ánh trăng trên trời, đêm nay trăng tròn và sáng quá, có ai sẽ biến thành người sói không nhỉ? Tôi cười khì khì, làm gì có. Đột nhiên tôi nghe tiếng hơi thở phì phò 1 cách khó nhọc. Tôi cầm đèn pin rọi quanh. Có người đang ngồi cạnh bức tường hẻm, có vẻ vừa đánh nhau. Tôi định bụng đi qua, quan tâm chi cái thể loại giang hồ như thế này. Nhưng tôi lại cảm thấy có lỗi, nhỡ sáng mai ra có xác chết trước nhà thì tôi thảm rồi. Tôi lại lay vai anh ta:
- Anh gì đó ơi!
- Sa…o?- Âm thanh phát qua kẽ răng 1 cách nhọc nhằn.
Tôi nhăn mặt:
- Anh bị sao thế? Có cần đi bệnh viện không?
- Không… được… Cho…tôi…vào… nhà… đi!
Tôi nhăn mặt, có khi nào là lừa đảo không? Tôi rọi đèn pin vào người anh ta. Tôi trợn mắt, Nam Phong? Không cần nghĩ nhiều, tôi vác anh ta lên vai rồi đi nhanh nhất có thể nhưng… anh ta nặng quá… Tôi phải vất cả lắm mới tha anh tới trước cửa nhà.
- Bảo ơi! Xuống tiếp chị đi… mệt quá!- Tôi thở dốc, đưa anh ngồi tựa lưng mình. Thằng em tôi đi ra, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn khiêng vào không nói tiếng nào. Tôi chạy đi lấy hộp sơ cứu, vì Thuận Bảo thường xuyên phải tự đóng những cảnh đánh nhau hay rượt đuổi trên đường phố mà không cần đến cascader nên tôi phải chuẩn bị những thứ này. Thuận Bảo đi đổ cháo ra tô, cầm muỗng định ăn thì tôi ngăn lại:
- Em đi mua thuốc giảm đau, hạ sốt giúp chị. Có thể tối nay anh ta sẽ sốt. Tiện thể mua cháo luôn đi, tô cháo này để anh ấy ăn trước khi uống thuốc cho đỡ xót ruột.
- Giờ này ai bán cháo nữa mà mua?- Thằng nhóc vùng vằn lôi chiếc xe đạp trong nhà rồi chạu ra đường. Nó là vậy, luôn lầm lầm lì lì nhưng rất nghe lời tôi.
Tôi dùng khăn bông lau những vết máu còn dính cát trên mặt anh. Anh khẽ rên ư ư trong cổ họng, chắc có lẽ là đau lắm. Làm ngôi sao nổi tiếng cũng khổ, khi đau bệnh chẳng dám đến thẳng bệnh viện. Tôi vui vì mình là người bình thường. Ngay cả khi đau, anh vẫn toát lên vẻ đẹp lạ thường, vẻ đẹp này làm tim tôi rung liên hồi. Gặp anh không khó, nhưng cái khó là không thể chạm vào anh như lúc này. Quần áo anh hình như có vết chém do dao khá lớn, tôi không dám nhìn trực tiếp vào khoảng lưng loang lổ máu này. Tôi khẽ gọi anh dậy:
- Nam Phong, anh ăn ít cháo đi. Chút nữa em em về sẽ thay quần áo cho anh!
- Tôi…không…ăn…- Mắt anh khép hờ, giọng nói ma mị lúc nào giờ trở nên nặng nề và khó nhọc. Tuy vậy, nếu anh không ăn, có thể sẽ sock thuốc. Tôi đỡ anh ngồi dậy, anh hất tay bất cần nhưng tôi vẫn kiên quyết bắt anh ăn cháo. Tôi cầm tô cháo thổi nguội. Anh khẽ hé mắt hình tôi:
- Dở…hơi…
- Thì em dở hơi đó. Anh ăn đi!- Tôi chìa cái muỗng ra trước mặt anh, lúc này anh mới há miệng 1 chút, tuy vậy, tôi vui mừng muốn khóc. Tôi hỏi:
- Anh bị sao thế?
- Giờ…tôi…không…thể…trả…lời…vì…rất…khó…thở…- Anh thở mạnh ra như con cá đang thoi thóp mắc cạn. Tốt nhất sáng mai hãy nói. Anh ăn được khoảng 5 muỗng thì tôi không ăn nữa. Thôi kệ, có gì vằn bụng là được rồi.
Thuận Bảo quăng cho tôi gói thuốc rồi đi thẳng vào trong. Tôi nói vọng vào:
- Em thay quần áo cho Phong giúp chị. Chị đi nấu mì gói cho!
- Chị tự mà làm!- Nó cầm chai nước đưa lên miệng, mắt nhìn tôi khó chịu.
- Chị tự làm thật ư? Tốt quá!- Mắt tôi sáng rỡ lên. Thằng em đứng trân hình tôi rồi lại hất tôi sang 1 bên:
- Đi vào phòng lấy áo sơ mi cùng quần sooc của em ra. Sooc thun nhé!
- OK. Mà em cởi áo Phong ra đi. Chị xử lý vết thương.
Bảo nó cúi xuống tháo áo sơ mi trắng đã dính be bết máu của Phong ra. Tôi lau sạch vết máu, chăm chú nhìn vào vết chém. Nó không quá sâu, cùng không ra quá nhiều máu. Tôi nhìn lên sau gáy anh ấy, có 1 hình xăm mặt trời thì phải. Tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi. Tôi hỏi Bảo:
- Hình xăm này chúng ta thấy ở đâu rồi đúng không?
Ánh mắt Thuận Bảo khẽ liếc nhìn rồi dừng lại khoảng 5 giây. Ánh mắt nó bắt đầu có gì lạ, hình như đang che giấu cảm xúc. Nó nói giọng bình tĩnh:
- Giống như tattoo thôi! Bình thường…
- Vậy sao?- Tôi băng lại vết thương rồi đi vào phòng Bảo lấy bộ đồ ra. Tôi rót ly nước, lấy thuốc để cạnh anh rồi đi nấu mì. Sau khi xong xuôi tất cả, tôi lay nhẹ anh:
- Anh uống thuốc đi!- Tôi đưa tay lấy những viên thuốc ban nãy đưa cho anh. Anh khó nhọc ngồi dậy uống, tôi chắc chắn là nuốt không trôi nhưng đành vậy. Đã hơn 12 giờ khuya, mai là chủ nhật, không phải đi học nhưng Bảo thì phải đến phim trường nên tôi bảo nó ngủ sớm. Trước khi ngủ, nó dùng ánh mắt dặn dò tôi :” Không được ngủ chung giường với hắn!”
Nam Phong đã được Thuận Bảo đưa vào phòng thay vì nằm trên ghế sô pha như ban đầu. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt anh thật kĩ quả thật rất đẹp. Nếu tôi được hôn lên khuôn mặt này thì cảm giác sẽ ra sao nhỉ? Tôi vô thức kê sát môi mình vào má anh chạm nhẹ. Anh đang ngủ say nên chẳng hay biết. Tôi chẳng biết rõ, từ lúc nào lòng ngưỡng mộ lại trở thành tình yêu thế này. Tôi ước gì đêm nay không phải là mơ. Khoảng 1 giờ thì anh rịn ra mồ hôi rất nhiều, quả thật như tôi dự đoán, anh sốt. Đã chuẩn bị sẵn nên tôi đi xuống bếp nấu nước ấm lấy khăn chườm lên trán. Được 1 lúc nhiệt độ giảm thì tôi gọi anh dậy uống thuốc. Anh như người say chẳng biết gì, vừa chạm lưng vào giường lại ngủ ngay.
Tôi cởi mắt kính ra vươn vai 1 cái. Tôi chờ cơn sốt của anh đã hạ ngồi ngủ thiếp đi cạnh anh.
……………………………………………………………………………………………….
Cơn đau tối qua làm đầu hắn đau như búa bổ. Hắn lờ mờ tỉnh giấc, đây là căn nhà nhỏ, anh khẽ cựa người thì đụng trúng 1 cái gì đó. Ân cũng từ từ tỉnh giấc. Anh yên lặng theo dõi động tĩnh. Cô gái này dụi mắt rất rất rất lâu. Cô nói bằng giọng của người nửa tỉnh nửa mơ:
- Anh thấy trong người thế nào rồi?
Cô ta mở hẳn mắt nhìn anh. Anh nhìn cô ấy có chút thẫn thờ và ngây dại. Đôi mắt này, anh đã từng thấy ở đâu đó, hình như rất lâu rồi. Đôi mắt to tròn, hàng mi đen rậm và cong vút. Chân mày cũng đặc biệt dày và đậm. Đôi mắt rất có hồn. Anh đứng hình 1 lúc lâu. Thuận Bảo vừa lúc đó đẩy cửa đi vào, trong lòng đột nhiên nóng nảy:
- Chị đeo kính vào nhanh!
Cô ta dùng tay tìm kiếm cái gì đó rồi giơ tay đeo lên mắt. Là chiếc kính cận. Anh nhìn cô, con nhỏ sao chổi? Bao nhiêu tâm tư lắng đọng lúc nãy đã tan biến. Anh xoay đầu nhìn Bảo đang tức giận đùng đùng. Ân lơ mơ, giọng vẫn ngái ngủ:
- Bảo à, đừng hét to quá!
- Chào. Nam thứ muôn thuở của tôi!- Câu chào thoát ra từ miệng của Phong khiến 2 anh em họ Trịnh bất ngờ. Nó thật đanh thép và chói tai. Bảo nhếch mép:
- Chào. Nam chính muôn thuở của những đứa con gái! Không phải của tôi.
- Cảm ơn đã cho ở nhờ.- Phong cười cợt nhã.
- Anh có thể đi!- Bảo không luyến tiếc nhìn.
- Cậu có tính dùng việc này…
- Làm scandal?- Cậu khoanh tay nhếch mép.- Tôi không cần tiến đến mức đó…
- Tiền của vai nam thứ cũng chỉ thua tôi 1 ít sao có vẻ nhà cậu tồi tàn thế kia?
- Đâu có, tiền của Bảo đều được tích góp 1 cách cẩn thận đó anh!- Thiên Ân tự hào nói.
- Không phải chuyện của anh! Tôi lên phim trường, anh không có vai hôm nay sao mà có ý định nằm lại đây vậy?- Bảo nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Có, nhiều hơn cậu. Nhưng có vẻ, tôi không đóng được trong hoàn cảnh này. Đành nương nhờ ở đây vài ngày!- Hắn nhếch mép.
- Thật sao? Tuyệt quá!-Thiên Ân hét toáng lên vui mừng.
- Cô thích là được rồi.- Hắn nghênh mặt nhìn Bảo. Cậu không nói được gì nên quay đầu đi ra khỏi đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui