Chương 20: Câu chuyện của 8 năm trước. . .
- Nếu anh không buông tay cô ta ra và đi với tôi thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa!- Chỉ có tôi mới hiểu, tim mình lúc đó nó đã đập như thế nào. 1 nhịp đập, 1 nhịp đau.
…………………………………………………………………………………………………..
Mọi người cùng ăn uống với nhau rất vui vẻ. Chị biên tập nói:
- Hay là mai chúng ta quay cho xong phân cảnh đầu. Mai thì quay những cảnh sau nữa. Hoàn thành sớm thì có thời gian đi chơi nhiều. Dù sao sang đây cũng khó lắm, chỉ nhờ hơi đạo diễn bao vé máy bay thôi!
- Cô thì hay rồi!- Đạo diễn cười. Mọi người quan sát nãy giờ mới thấy 2 người thân thiết hơn bình thường nhưng chẳng ai lên tiếng. Tôi giọng điệu nửa thật nửa đùa:
- 2 người cứ dính nhau như sam vậy? Đang tìm hiểu sao?
Hình như bị bắt thóp, chị biên tập cúi gằm mặt, tay nắm váy, mặt đỏ ửng. Đạo diễn cũng hơi ngạc nhiên nhưng đáp lại:
- Gì chứ? Chúng tôi không có nhắng nhít như các thanh niên mấy người.
- Phản ứng của chị Vân như thế mà bảo không sao? Nhận đi!- Hắn chiêm vào. Mọi người cũng mong muốn nhận câu trả lời. Chị biên tập mới lên tiếng:
- Thôi được rồi! Chúng tôi đã tìm hiểu nhau được 4 tháng rồi.
- Làm phát chén luôn, tìm hiểu lâu thế???- 1 người trong đoàn trêu ghẹo, cả đoàn cười ồ lên làm 2 nhân vật chính chẳng kịp trở tay. Ăn xong, mọi người rảo bước về khách sạn, cũng may, họ biết tôi rất ghét Nhi nên tôi và chị Vân chung phòng. Còn hắn và Khánh chung phòng, không biết ban đêm có xảy ra chuyện gì không. Tôi ngồi bật ti vi, toàn là kênh Hàn Quốc không hiểu gì hết. Chị Vân cũng đã đi ra ngoài dạo với người tình 4 tháng rồi. Tôi cũng muốn đi chơi nên gọi cho hắn. Đáp lại chỉ là những hồi chuông dài chờ đợi.
……………………………………………………………………………………………….
- Bắt máy đi!- Nhi đứng cạnh hắn nhếch mép. Khuôn mặt hắn bây giờ rất hoang mang, chuyện gì đã xảy ra? Hắn nghe máy:
- Có chuyện gì?
- Đi dạo đi. Chán quá!
- Hôm nay tôi hơi mệt, không đi được.- Hắn cắn môi, hắn đang nói dối.
- Vậy sao? Vậy nghỉ ngơi đi. Để xem tôi có thể đi dạo với ai. Nè, không đi thì tôi đi với Khánh nhé!- 2 câu đầu như khuyên nhủ hắn phải nghỉ ngơi cho thật khỏe. 2 câu sau lại muốn ép buộc hắn đi cùng. Hắn rất muốn nhận lời nhưng hắn hiểu tình thế bây giờ.
- Tùy cô thôi! Tôi nghỉ ngơi đã.- Hắn không nghe câu trả lời bên đầu dây kia đã tắt máy. Nhi đang cho 2 tay vào túi áo nhìn hắn:
- Giờ thì đi chơi với tôi!
15 phút trước. . .
Hắn vừa tắm xong định gọi cho Ân đi dạo sông Hàn nhưng hắn nhận được tin nhắn từ 1 số lạ.” Tôi Nhi đây! Tôi muốn nói 1 số chuyện, chuyện năm xưa thôi. Thiên Ân-con gái diễn viên Hải Băng.”
Tay hắn run run cầm điện thoại trong tay, diễn viên Hải Băng? Cô ta muốn nói cái gì chứ? Hắn gọi cho số điện thoại đó, đầu dây bên kia nghe máy, chẳng muốn biết bên đây muốn gì, tùy tiện nói:
- Đi ra khỏi khách sạn, chỗ hồ nước đi. Anh sẽ được nghe câu chuyện rất hấp dẫn.
Hắn khoác chiếc áo khoác đi vội đến hồ. Nhi đang ở phía xa từ từ đi lại. Hắn nhìn cô ta:
- Chuyện đó là sao?
- Tôi cũng không muốn vòng vo. Thật sự là cái kết của 2 người không giống như trong phim đâu. Phải nói là…
- Cô nói nhanh đi!- Hắn nóng nảy cắt ngang lời cô. Cô ta nhếch mép:
- Chắc hẳn anh còn nhớ 8 năm trước, khi mà ba anh yêu người diễn viên Hải Băng chứ?
- Cô… nói tiếp đi.- Giọng hắn nặng trĩu không muốn nghe tiếp nhưng vẫn phải biết được chuyện cô ta nói.
- Đúng vậy, con bé ôm chân cầu xin anh năm đó là Trịnh Thiên Ân. Cô ta bị xuất huyết bao tử, nhập viện 3 tuần liền nên đầu óc có chuyện nhớ có chuyện không. Thảo nào cô ta ốm như thế!- Cô khoanh tay trước ngực cười. Hắn hoàn toàn suy sụp. Đầu óc không nghĩ được gì.
8 năm trước. . .
Đó là 1 câu chuyện dài mà chính ba hắn đã tự mình thêu dệt lên. Tình yêu và thù hận. Ba hắn cưới mẹ chỉ vì bị ông nội bắt buộc, 1 người con gái xinh đẹp, hiền dịu mà ai cũng muốn được lấy làm vợ. Bà yêu ông ta thật lòng nhưng lòng ông ta đã sớm dành cho cô diễn viên có nụ cười như thiên thần. Ông bỏ lại bà trong căn phòng cô độc. Bà hạ sanh được 1 đứa con trai, bà cứ ngỡ, ông ấy sẽ chú ý đến bà hơn vì đứa con này. Thằng bé rất giống ông. Tuy nhiên, tình cảm của ông chỉ chú trọng và đứa con chứ người vợ thì không. 1 hôm, bà ta vì buồn vì tủi mà lao vào uống rượu, bà đã lỡ lầm với tình cũ. Bà đã rất lo sợ, sợ rằng ông sẽ biết chuyện này. Bà mang thai, đứa bé đó là Như. Ngay khi ông biết chuyện, ông đã có ý định giết chết bà, người đàn bà không giữ tròn chữ đạo làm vợ. Bà cũng đã muốn chết ngay thời điểm đó nhưng nghĩ lại đứa trẻ không có tội, bà đã cầu xin ông hạ sinh đứa bé. Chuyện gì đến sẽ đến, bà gữi gắm đứa con gái bé bỏng cho đứa con trai mình. Bà tự tử. Hắn đã thực sự sốc khi nghe được tin này. Và hắn cũng thật sự hận người đàn bà tên Hải Băng đã phá vỡ gia đình của hắn. Như càng lớn thì càng thông minh xinh đẹp khiến người ta chạnh lòng. Ông vẫn chẳng mảy may đoái hoài đến, nhưng nếu có quan tâm thì chỉ là những cái tát. Năm đó, Như đã cứu hắn hỏi trận tai nạn ô tô, hắn không sao nhưng cô thì bị gãy mất đôi chân. Hắn đã cầu xin ba hắn chữa trị với lí do vì hắn. Ông nhận lời nhưng 8 năm không có tin tức gì từ bên kia cho đến ngày cô trở về.
Mọi chuyện chỉ đi đến đỉnh điểm khi bà trực tiếp lên báo công khai chuyện chồng con với 2 đứa con sinh đôi 9 tuổi. Ông đã bắt cóc cả gia đình họ, hằng ngày tra tấn hành hạ để cô diễn viên trẻ chấp nhận ở lại bên ông, tuy nhiên, bà 1 mực không bằng lòng. Ông không giết tất cả nhưng lại đánh đập dã man 2 đứa bé. Những lúc đó, hắn đều có mặt để xem. Có hôm, ba cô bị đánh đến ngất xỉu, cô đã ôm chân hắn mà cầu xin hắn hãy cứu lấy ba mẹ cô, khuyên nhủ ba mình nhưng trước mắt hắn, con bé đó là 1 đứa có được tình thương đầy đủ của gia đình, hơn nữa là con của người cướp đi hạnh phúc của gia đình hắn. Cầu xin sao? Có đáng không? Hắn chẳng mảy may quan tâm mà ung dung ngồi xem. Mỗi lần em cô bị đánh, cô đều giơ mình ra đỡ giúp. Hầu như bữa cơm nào cô cũng ăn không được, 1 tháng kinh hoàng với gia đình cô. Ông trùm áo đen đã có khoan hồng, ông bày ra chuyện buôn ma túy giả. Người diễn viên và chồng mình phải ờ tù oan 8 năm trời. 2 đứa con nhỏ thì bỏ ngoài đời để tự sinh tự diệt. Cũng may, đứa em gặp được 1 vài ông đạo diễn giao cho 1 số vai nhỏ, còn phải trả viện phí cho người chị của mình. Sau khi cô xuất viện thì mọi thứ khả quan hơn. Ông ta cũng có nói mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu, ông cho gia đình họ sống thêm 8 năm xa cách. Khi tương phùng, sẽ có 1 số người phải ra đi.
Giờ hắn mới biết, mình đã góp tay cho cha mình phá hoại cuộc sống của 1 gia đình, là người mà hắn đã hứa sẽ bảo vệ. Hắn hoàn toàn không thể tin vào chuyện này. Nhi nhìn phản ứng của hắn thì vui vẻ trong bụng:
- Nếu anh không làm theo yêu cầu của tôi thì… không biết cô ta khi hận anh sẽ như thế nào nhỉ?
- Cô muốn sao?- Hắn buồn bực nói. Cô ta cười:
- Làm người yêu của tôi, quên cô ta đi!
- Nếu như thế chẳng khác gì cô ấy hận tôi. Không!- Hắn cự tuyện. 1 lần nữa, khóe miệng cô cong lên kiêu ngạo:
- Thì từ từ tính tiếp. Giờ thì đi dạo sông Hàn với tôi, anh không muốn cô ta biết ngay bây giờ chứ?
Hắn im lặng thì Ân gọi đến. Sau đó nhận lời Nhi.
……………………………………………………………………………………………….
Tôi ngồi trong phòng hết tìm cái này đến tìm cái kia xem có gì vui không nhưng hình như không có. Có người gõ cửa, tôi ra mở. Là Khánh, anh ta cười:
- Đi dạo sông Hàn không?
Tôi suy nghĩ 1 chút, có nên đi không? Hắn biết chuyện thì chắc chắn sẽ rất tức giận. Tuy nhiên, ban nãy chính hắn cúp máy trước, tôi cũng đã nói bóng gió rồi. Ở đây cũng chán lắm, tôi gật đầu khoác áo vào. Anh ấy cùng tôi đi dọc sông Hàn hóng gió. Đúng lần đầu gặp cảnh đẹp như thế này, tôi chạy lăn xăn rồi đứng trước cầu để gió lồng lộng thổi vào. Khánh vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh tôi, chẳng nói lời nào. Anh ấy cũng kiệm lời giống Thuận Bảo, có khi là ít nói hơn. Anh bảo tôi đứng yên chỗ này, chạy đi đâu đó, 1 lát sau quay lại với cây kẹo bông trên tay. Anh đưa cho tôi rồi lại im lặng tiếp. Tôi tháo bọc ở ngoài rồi ngắt 1 miếng đưa cho thân chủ có nó. Anh cũng cầm lấy mà cười. Tôi đi tiếp. Cây kẹo bông trên tay tôi rơi xuống, tôi đang rất sốc. Hắn đang đi chơi cùng Nhi, cô ta ôm lấy tay hắn. Gặp tôi, hắn cũng rất bất ngờ. Cô ta nhìn tôi, vẻ ngạo mạn của người chiến thắng:
- Trùng hợp nhỉ?
- Anh đang làm gì vậy?- Tôi nhìn hắn mong tìm lấy câu trả lời thích đáng chứ không phải ý nghĩ trong đầu tôi.
- Tất nhiên là đang đi dạo cùng tôi.
- Tôi không hỏi cô.- Tôi nhìn hắn, mắt ráo hoảnh. Hắn nhìn đi nơi khác mà không trả lời. Tôi nghe tim mình thắt lại. Khánh kéo vai tôi lại gần anh. Nhi cười:
- 2 người cũng tiến triển nhanh nhỉ? Tôi và Nam Phong đang hẹn hò. Đi trước nhé!- Cô ta kéo tay hắn đi qua mặt tôi. Tôi nắm tay hắn lại:
- Nếu anh không buông tay cô ta ra và đi với tôi thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa!- Chỉ có tôi mới hiểu, tim mình lúc đó nó đã đập như thế nào. 1 nhịp đập, 1 nhịp đau. Hắn khựng lại, tay hắn khẽ co lại trong bàn tay tôi nhưng rồi nhanh chóng vuột mất. Hắn đã chọn cô ta. Tôi cảm nhận mình là người thua cuộc thật sự. Tôi nghe tim mình trật 1 nhịp mà điếng lòng. Tôi ngước lên nhìn Khánh:
- Về thôi!
- Nếu buồn thì đi uống rượu truyền thống của Hàn Quốc đi.
Tôi mỉm cười nhìn anh, tôi thấy, mỗi khi tôi đau lòng vì hắn, anh lại tình nguyện là người giúp tôi vơi đi nỗi buồn. Nhưng bây giờ thì tôi không có tân trí đó, thất thiểu đi về khách sạn. Có ai ngốc như tôi mà kì vọng vào mối-quan-hệ-không-được-đặt-tên hay không? Tôi không tin vào chuyện này vì ban nãy còn vui vẻ kia mà.
Thuận Bảo cầm tờ ghi chú trên tủ lạnh liếc nhìn dòng chữ ghi vội của chị mình thở hắt ra. Vò tờ giấy tiện tay vứt đâu đó, cậu ngồi trên ghế sô pha uống ly nước. Có tiếng chuông cửa vang lên. Cậu ra mở. Như đeo 1 cái ba lô rút bằng da vẫy vẫy tay cười:
- Gia chủ có mướn người làm đúng không?
Cậu đang dựa vào bên ngoài cửa thì vào bên trong đóng lại, Như lấy tay cầm cửa lại. Cậu đáp:
- Không đúng, không có thuê.
- Nè, anh em có thuê người nhưng em không chịu sợ họ làm phiền anh!
- Cô là người phiền nhất rồi! Về đi.- Cậu tuyệt tình. Cô nhăn nhó:
- Anh à, tài xế của em về rồi. Khu này khó bắt taxi lắm, cho em ở nhờ đi!
- Chuyện đó là của cô.- Cậu đóng sầm cửa lại rồi tuyệt tình đi vào nhà, bỏ lại Như đang năn nỉ phía dưới. Chỉ vài phút sau, mưa kéo đến. Như uể oải quay bước đi. Ông trời đúng là tuyệt tình mà. Cô vừa đi vừa lau nước mắt. Đi ra khỏi con hẻm, có 1 đám con trai đi đến buông lời trêu ghẹo. Cô quay người định chạy vào con hẻm lúc nãy nhưng hình như có ai đánh vào sau gáy làm cô ngất xỉu.
- Tôi đang ở đâu đây?- Cô lắc lắc đầu tỉnh dậy.
- Nhà tôi.- Thuận Bảo đi ra, tay quấn băng vào lòng bàn tay. Mặt cậu có dấy vết ẩu đả. Như nhìn hoàn cảnh này thì cảm động, ngồi khóc huhu. Cậu ngạc nhiên:
- Gì khóc?
- Anh cứu em đúng không? Anh đưa bông băng đây, em băng cho.- Như thút thít rồi cầm chai thuốc sát trùng. Bảo nhếch mép:
- Không có gì quan trọng. Tôi nghĩ mình đã sai khi cứu cô vì có bỏ lại, cô cũng không chết.
- Anh nói gì vậy? Đừng nói nữa!- Như nhăn mặt nhấn mạnh. Chuyện như thế này:
Khi trời bắt đầu mưa, cậu có từ trong nhà nhìn ra. Cậu cũng không thuộc hạng lòng dạ sắt đá nên cầm chiếc ô định đi tìm cô thì bắt gặp cô vừa bị 1 tên đánh ngất xỉu. Rất nhanh chóng, cả bọn thấy sự xuất hiện của cậu mà nhắm vào. Cậu bỏ chiếc ô, xông vào đánh. Các tên đó bàn bạc với nhau chuyện gì đó, trong lúc lơ là, cậu giật được cây sắt từ trong tay bọn đó kéo Như lên định bỏ chạy nhưng bọn chúng lại nghĩ cậu sẽ làm hại cô ta. 1 tên nói:
- Còn cô chủ…
- Rút đi…- Tên đầu xỏ nói rồi cả bọn rút về.Xem ra ông trùm bắt đầu hành động rồi, ông ta đang nhắm vào 2 đứa con trước. Được thôi, để xem, rồi ai mới là người đau khổ.
Cậu để yên cho Như băng lại vết thương, băng xong thì quẳng cho cô bộ đồ. Như biết đó là quần áo của chị Ân, cô ôm bộ quần áo vui sướng vào phòng tắm. Thuận Bảo đưa ngón tay xoa xoa môi:
- Không có hình xăm.