Em Là Để Yêu Thương

Chương 23: Nỗi đau của kẻ lừa đảo. . .
Ân tình cờ nhìn qua kính chiếu hậu 1 chiếc ô tô trên đường. 1 người đàn ông đang cầm 1 cây súng đứng sau con hẻm khuất nhắm về phía cô. Cô thì thầm nhỏ với hắn:
- Có người đang nhắm súng vào tôi…
………………………………………………………………………………………………
Sân bay vẫn tấp nập người dù bây giờ mới 5 giờ sáng. Hắn kéo hành lí của cả 2 người đi bắt taxi. Xung quanh, đã có 1 số fan hâm mộ nhận ra anh và chụp hình lia lịa. Họ lại càng thêm khẳng định về mối quan hệ của 2 diễn viên này. Cô ngã người vào băng ghế taxi, hắn ngồi bên cạnh liếc nhìn như không. Cô nhìn hắn:
- Có muốn đi đón ba mẹ cùng tôi không?
- Hả?- Hắn ngạc nhiên vì lời đề nghị này.
- Xin lỗi anh vì không nói ra chuyện này sớm hơn…- Cô cúi đầu cười buồn, hắn xoa đầu cô:
- Tôi mới là người xin lỗi chứ… Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cô để bù đắp mọi lỗi lầm…
- Hứa? Không hối hận?- Nụ cười trên mặt cô thoáng tựa muôn cười nửa muốn không, 1 nụ cười bất cần. Cô giơ ngón tay út lên trước mặt hắn, hắn cũng móc ngéo với cô.
- Đúng!- Hắn gật đầu chắc chắn. Ân nhìn xuống đôi giày dưới chân mình, ánh mắt có chút xót xa nhưng nhanh chóng biến mất tựa cơn sóng nhỏ xô vào bờ cát. Cô ngẩn đầu lên:
- Khi nào họp báo nhỉ?
- 1 tuần nữa. . .
Cô thở dài, chẳng biết tính mạng cô có thể giữ được đến ngày giới thiệu bộ phim đầu tiên hay không nữa. Đến nhà cô, hắn mang hành lí để trước cửa, Bảo ra mở, điệu bộ còn ngáy ngủ. Hắn giúp mang vào rồi về nhà mình. Cô nhìn Thuận Bảo:

- Giờ thì chúng ta nên nói cho rõ ra…
- Được thôi…- Cậu nhếch mép rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô. Ân khẽ nhíu mày:
- Em chắc chắn là hắn đúng không?- Cô thật sự mong đó là sự nhầm lẫn. Bảo nghiêng đầu:
- Chị không nhớ hình xăm sau gáy hắn à?
Tay cô khẽ nắm lại, hình xăm mặt trời chỉ có người nhà họ Trương mới có. Cô khẽ cắn môi lo âu. Thuận Bảo nhìn cô:
- Chị đang lo lắng cho hắn hay cho gia đình ta?
Câu hỏi của cậu mang nặng tính chất phân biệt, chẳng lẽ cô lại nói lo cho hắn? Ân thở dài:
- Gia đình…
- Được. Mấy ngày nay em bị theo dõi đó, chị nên chú ý vào những cái kính chiếu hậu của ô tô… Tốt nhất là đi cùng hắn, trước tiên, chia rẽ cha con hắn đi…- Bảo xoa xoa cằm, cô nhìn:
- Được thôi… Giờ chị mới hiểu lí do tại sao em không cho chị tháo mắt kính và giờ lại bảo tháo, để chị tiếp cận với hắn, là thời điểm mà ông ta sẽ truy lùng ráo riết?
- Đúng, em không tin hắn sẽ bỏ rơi chị ngay bây giờ!
- Còn em, Như…
- Cũng như chị…- Cậu chặn ngang câu hỏi của cô. Ân chép miệng rồi uể oải đi lên phòng. Cô mở điện thoại ra e ngại bấm vào tấm hình chụp chung của cô và hắn. Check làm hình nền xong thì bỏ xó bên cạnh. Cô cũng chỉ là 1 cô gái bình thường, cô muốn sống như mọi người, sống cho chính bản thân, sống cho yêu thương.

9 giờ. . .
Cô và hắn vừa dạo vài vòng siêu thị và mua được không ít đồ. Cô chậm rãi đi cạnh hắn, ánh mắt lơ đãng vào những thứ xung quanh.Ân tình cờ nhìn qua kính chiếu hậu 1 chiếc ô tô trên đường. 1 người đàn ông đang cầm 1 cây súng đứng sau con hẻm khuất nhắm về phía cô. Cô thì thầm nhỏ với hắn:
- Có người đang nhắm súng vào tôi…
Hắn nhìn vào kính chiếu hậu, tên đó… bóp cò. Hắn nhanh chóng ôm sau lưng kéo cô vào nhưng vận tốc của viên đạn nhanh đến chóng mặt làm trúng vai hắn. Tên đó hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy. Hắn khuỵu xuống đưa tay cầm lấy vết thương. Ân hoảng loạn, cô không biết cô nên làm gì lúc này. Đây là tính mạng mong manh của cô? Chỉ 1 chút sơ hở là có thể mất trong gang tấc. Lúc nãy, cô bình tĩnh hơn ngồi xuống cạnh hắn, xung quanh khu này vắng vẻ hơn mọi khi và chẳng có chiếc xe nào qua lại. Cô cắn chặt môi mình, cô đau như thể đó là vết thương của mình:
- Đi bệnh viện!
- Không được, sẽ có scandal…- Hắn mím môi, mồ hôi trên trán rịn ra như tắm. Mặt hắn cũng tái nhợt đi vì đau.
- Anh bị điên à? Mất nhiều máu cũng chết đó! Ai sẽ nghĩ đây là 1 scandal? Mau đi.- Cô bắt chiếc taxi và đi vào với hắn, cô liên tục hối thúc bác tài phải chạy nhanh cho đến bệnh viện.
Ân ngồi trên băng ghế chờ đợi, 2 tay đan vào nhau. Cô đang nghĩ gì đây? Bia đỡ đạn, tính mạng,… Cô nắm chăt tóc mình cố gắng kiềm chế, cô phát điên mất. 1 lát sau, người bác sĩ đi ra, ông đến trước mặt cô:
- Vết thương không sâu và không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần tránh những việc nặng ảnh hưởng đến bả vai.
- Vâng…- Cô gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi vào phòng. Đúng là nhà báo rất ư là thích hóng tin tức, nhưng chẳng rõ là ai trong bệnh viện đã thông báo mà họ kéo vào tận phòng để chụp hình cho sắc nét. Cô che mặt mình tránh né ống kính, hắn cũng vậy. Cô nóng nảy:
- CÁC NGƯỜI HÃY ĐỂ DIỄN VIÊN CÓ KHÔNG GIAN RIÊNG VÀ NGHỈ NGƠI ĐI. KHÔNG THẤY HẮN ĐANG BỆNH HAY SAO? ĐÂY LÀ 1 VỤ ÁM SÁT, NGƯỜI BỊ ÁM SÁT CHÍNH LÀ TÔI! HẮN ĐÃ ĐỠ GIÚP TÔI NÊN RA NÔNG NỔI NÀY. CÁC NGƯỜI VỪA LÒNG CHƯA???
Sau khi nghe cô quát, 1 số người cũng cảm thấy xấu hổ mà lui lại gục mặt. 1 số thì lại thấy cô hách dịch, nổi tiếng nên chảnh chọe vẫn kênh mặt ngạo mạn như chuyện của bố, bố phải xen vào. Cô mệt nhọc nói nhỏ:

- Các người ra khỏi đây được chứ?
Những con người không mời mà đến đó rốt cuộc cũng chịu buông tha cho họ và đã có những shoot hình đẹp để ngày mai có báo rồi. Hắn nhìn đoàn người đã đi xa thì mới gằng khẽ 2 tiếng: “Chết tiệt!” Cô ngồi xuống cạnh hắn, vẻ mặt mệt mỏi quá thể. Hắn nhếch mép:
- Tại sao cô lại bị ám sát?
- Tôi nói thật, anh có tin không?- Cô nhìn hắn, ánh mắt thật thà.
- Tin. Nói mau đi!- Hắn sốt ruột.
- Ba anh muốn giết chết gia đình tôi!- Cô cắn chặt môi mình muốn bật máu. Hắn thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nghĩ đến người cha máu lạnh của mình cười khổ 1 tiếng. Nhưng bắt gặp được hành động nhỏ đó, Ân nhanh chóng nghĩ đến chuyện anh đã sẵn biết mà không ngăn chặn. Cô có chút hờn giận nhen nhóm. Hắn nói:
- Tôi sẽ giải quyết, tôi sẽ đi gặp ông ta!
- À…ừ…- Cô quay mặt đi, khuôn mặt có chút thất vọng nhưng nhanh chóng thay bằng nụ cười nhếch mép bất cần.
Thuận Bảo quay đầu lại khi nghe có tiếng bước chân đi theo mình. Như đang mỉm cười nhìn cậu.
- Chào anh!- Cô cười rồi chạy đến ngang cạnh cậu. Cậu bực bội né tránh nhưng vẫn đi tiếp, con đường này là của chung, cậu có quyền đi. Như vẫn tươi cười theo sau, có lẽ cô cũng đã quá quen rồi. Cậu đang trên đường đến bệnh viện chỉ cách phim trường vài căn hộ. Ân bảo cậu đến thay cô để mình về nhà tắm rửa. Hẳn là Như không biết nên vẫn nhởn nhơ theo cậu. Khi cậu rẽ vào bệnh viện, cô mới bất ngờ:
- Ai bị gì hả anh?
- Anh cô bị bắn đó!- Cậu trả lời tỉnh bơ rồi đi ngay lên cầu thang bệnh viện. Cô hoảng hốt rồi chạy theo. Cậu đẩy cửa vào, Ân chuẩn bị đi ra. Cô thấy Như thì nhờ vả:
- Đem 1 số đồ dùng của anh em đến giúp chị nha! Để Bảo ở lại với hắn được rồi…
Như nhận ra đây là 1 mệnh lệnh nên cũng quay đầu đi về khi chưa gặp được anh mình. Thuận Bảo nhếch mép đi vào:
- Không ngờ người nằm đây không phải chị tôi mà là anh…

- Tôi đã hứa là sẽ bảo vệ cô ấy…- Hắn nghiêm túc nói.
- Sao cũng được, vậy anh có thể qua mặt ba anh sao?
- Có thể.- Ánh mắt hắn mông lung, chắc có lẽ hắn cũng không xác định được độ chính xác cao của câu trả lời.
- Tôi nghĩ mình có nên tin anh không?- Cậu vẫn đang xoáy vào để hắn không thể xoay sở.
- Có thể đó! Ít ra ba tôi không dám giết tôi…- Hắn hừ lạnh 1 tiếng.
- 2 anh em các người đúng là có quyền được sống…- Cậu mỉa mai thấy rõ. Hắn đột nhiên hiểu được ý tứ câu nói bao hàm cả Như thì nói:
- Như nó có thể bị ông ta giết chết bất cứ lúc nào nếu không có tôi.
Nghe đến đây, cậu ngạc nhiên, vậy việc lấy cô làm bia đỡ là vô ích chăng? Cậu cố giữ cho bản thân không dao động nói:
- Anh sợ tôi sẽ lợi dụng cô ta ư?
- Đó là sự thật bởi con bé không có hình xăm, hiểu chưa?- Hắn chứng minh lời mình nói là thật, giọng cũng cứng ngắt khó nghe. Bảo chợt nhận ra, bấy lâu nay cậu đã làm 1 chuyện thật ngớ ngẩn và vô ích. Tay cậu nắm chặt vò thành đấm. Hành động này đã lọt vào mắt hắn, hắn có chút nghi ngờ.
- Những chuyện trước kia chẳng lẽ không được bỏ qua hay sao?- Hắn đau buồn nói.
- Để xem đã!- Cậu đẩy cửa đi ra, Như đang đứng nép ngoài cửa. Cô giật mình khi thấy cậu, chuyện lúc nãy cô đã nghe hết tất cả rồi. Cô chỉ vừa ra ngoài gọi cho Giang đem đồ vào, trở lại đã nghe 2 người nói chuyện gì đó. Cô âm thầm đứng đây nghe ngóng tình hình. Cậu liếc cô ta 1 cái rồi đi thẳng. Cô đẩy cửa vào:
- Anh à, chúng ta đã làm gì sai sao? Chuyện lúc trước nghĩa là gì?
Hắn cũng bất ngờ vì câu hỏi của em gái mình nhưng sớm muộn gì cũng phải biết, hắn chậm rãi kể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận