Chương 24: Ngày sum vầy…
Mẹ cô cười hiền từ nhìn 2 đứa con của mình. Bà vẫn đẹp như ngày nào nhưng đã có dấu vết lão hóa, nhìn Ân và bà cứ như 2 giọt nước chỉ khác độ tuổi mà thôi.
…………………………………………………………………………………………
Như bàng hoàng khi nghe hắn kể câu chuyện của 8 năm trước. Cô cuối đầu xuống nhìn đôi giày mình đang mang, của Thuận Bảo, thì ra là có nguyên nhân. Cô thở dài rồi kéo ghế ngồi cạnh hắn. Cô buồn bã:
- Hình như ba có thuê người mưu sát Bảo thật, lần trước em cứ tưởng là cứu em bị thương, không ngờ là…
- Anh phải xuất viện.- Hắn nôn nóng đứng dậy, mặc kệ cho bả vai đang siết chặt những dây thần kinh khiến hắn đau muốn ứ nước mắt.
- Anh bình tĩnh đi… Em… sẽ lo chuyện này. Dạo này ba thương em lắm!- Cô kéo hắn ngồi lại giường mỉm cười cho hắn yên tâm. Cô nói muốn đi vệ sinh nên ra ngoài.
Sau khi cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại, nước mắt cô rơi. Cô vẫn nhớ như in trong đầu cái ngày cô đến thăm ông, cái ngày mà cô vừa đáp máy bay. Cô đã vui mừng biết bao nhiêu khi hay tin ông cho phép cô trở về quê hương của mình. Người đàn ông quyền lực, máu lạnh đó hoàn toàn không có ý định này mà còn mong muốn cô chết nơi đất khách quê người.” Mày nghĩ là tao sẽ nhận mày là con sao? Mày nghĩ tao sẽ nuôi con giúp người khác à? Mày cũng nên cẩn trọng cái mạng quèn của mày đi, có thể tao không kiềm lòng được, không giữ lời hứa với Phong mà tao giết mày! Giờ thì cút đi…”
Như nhớ rõ mồn một từng câu từng chữ tuyệt tình của ông, cô không phải là con của ông thì trách gì chứ? Sau khi về, cô vẫn cố tươi tỉnh và quê đi những lời cay nghiệt đó nhưng chẳng thể nào quên được. . .
Ngày hôm đó, mọi thứ vẫn trôi nhẹ nhàng như mọi khi nhưng không gian trở nên nặng nề hơn. . .
……………………………………………………………………………………………….
Sáng sớm, Ân và Bảo đã có mặt tại trại giam để đón ba mẹ. Cô lóng ngóng chờ đợi, cả 2 người đều đeo kính đen mang khẩu trang kĩ càng để những tờ báo lá cải không có tin tức gì quá đáng giận. 1 lát sau, ba mẹ của 2 người từ từ dìu nhau đi ra không khác gì vợ chồng son khiến cô và cậu cười phì rồi chạy đến ôm chầm lấy 2 người. Mẹ cô cười hiền từ nhìn 2 đứa con của mình. Bà vẫn đẹp như ngày nào nhưng đã có dấu vết lão hóa, nhìn Ân và bà cứ như 2 giọt nước chỉ khác độ tuổi mà thôi. Còn ông, ông vẫn giữ được nét nghiêm nghị và cứng rắn nhưng nếp nhăn đã xuất hiện không ít. Họ cùng nhau rời khỏi ngôi nhà sắt ám ảnh đó. Trên đường đón taxi về, Bảo hỏi cô:
- Em nghe chị nói sẽ gọi hắn đi cùng mà…
- Vết thương của hắn chưa lành mà, phải nghỉ ngơi.- Cô thật thà nói, sắc mặt của cậu thay đổi ngay tức khắc. Cô xua tay cười:
- Chị chỉ muốn gia đình chúng ta đi chung thôi!
- Vậy sao?- Cậu lườm Ân, cô cười giã lã rồi quay sang mẹ mình:
- Mình đi ăn phở của dì Hai nha!
- Được, mẹ cũng nhớ mùi vị đó lắm nha.-Bà cười hiền từ, ba cô thấy vậy trêu:
- Con nhỏ này vẫn vậy, luôn luôn không để ý đến sự hiện diện của ba!
- Vì mẹ đẹp hơn ba!- Bảo chiêm vào. Mọi người đều cười, cô hy vọng, nụ cười của gia đình sẽ luôn luôn hiện hữu mãi nhưng… có được chăng?
……………………………………………………………………………………………….
- Ông muốn tôi tìm cách để con nhỏ đó 1 mình đến gặp ông? Được thôi!- Nhi tắt điện thoại cho vào trong túi, không ngờ có ngày cô ta lại là người nắm giữ mạng sống của Thiên Ân.
- Em nhờ anh chuyện này được không?- Cô mỉm cười nhìn Khánh, anh cũng rất ngạc nhiên khi cô tìm đến mình để nhờ vả. Anh hỏi:
- Chuyện gì?
Cô cười tươi rồi nói nguyện vọng của mình, Khánh cũng nhẹ nhàng chấp thuận, trong lòng không khỏi lo lắng.
……………………………………………………………………………………………….
- Tôi đón ba mẹ về rồi, thấy vết thương anh vẫn chưa lành nên…không báo!- Cô vừa gọt quả táo vừa nói. Hắn chưng hửng:
- Vậy mà bảo tôi đi đón cùng…
- Đừng nhỏ mọn nữa được không?- Cô chu môi, gõ lên đầu hắn 1 cái. Suốt hôm nay cô ở cạnh gia đình mình nên bây giờ mới đến thăm hắn, trời cũng đã tắt lịm nắng, bây giờ là 6 giờ. Hắn thở dài:
- Định cho tôi nằm chảy thây trong đây đến khi nào đây?
- Hết ngày mai thôi, vết thương vẫn còn chảy máu nếu động vào đó.- Cô ra lệnh nhưng cũng không kém phần ân cần, yêu thương. Hắn phì cười:
- Dạo này trông cô người lớn ra!
- Lớn tuổi thì phải chín chắn hơn, ai như anh chứ?- Cô khịt mũi. Có điện thoại gọi đến, cô nghe máy:
- A lô?
- 2 em có sao không? Bị mưu sát hả?- Giọng chị Vân lanh lảnh bên đầu dây lo lắng. Cô cười:
- Không sao rồi! Chị đi chơi vui chứ?
- À, chị đang lên máy bay để về chuẩn bị họp báo này…- Chị lập tức quên béng những quan tâm cần hỏi.
- Được rồi, khi nào đến nơi thì báo cho em nha!
- OK. Chị lên đây!- Chị tắt máy. Cô đưa cho hắn miếng táo vừa gọt, hắn cười ha hả:
- Nhìn giống người vợ đảm đang lắm đó!
- Tôi nói thật, cưới tôi về thì tôi sẽ không đảm đang lắm đâu. Hơn nữa, chồng tôi phải làm tất cả mọi việc.- Cô cười xảo trá hắc hắc vài cái. Hắn cũng cười trừ chẳng biết nói gì hơn. Được 1 lúc thì Như đẩy cửa vào, vẻ mặt mệt mỏi rõ thấy, có lẽ là đã khóc rất nhiều, mắt sưng húp. Ân và Phong đều biết lí do cho nên không nhắc tới. Cô nói:
- Tối nay chị sẽ ở lại đây, có gì em báo cho Thuận Bảo và ba mẹ giúp chị nha!
- Vâng.- Như nhoẻn miệng cười rồi đặt lên bàn 1 sấp hình:
- Người chụp hình đã lại tìm anh 3 4 lần rồi nhưng anh đều không có ở nhà nên em nhận giúp. 2 người hạnh phúc quá đi!- Cô phụng phịu. Đó là hình hôm bữa hắn và cô mặc kimono để chụp. Cô đỏ mặt khi nhìn thấy tấm ảnh hắn hôn cô, mắt cô mở to ngạc nhiên đến ngố. Hắn nhìn tấm hình đó mà cười nắc nẻ. Cô lấy duy nhất 1 tấm đó thôi, còn lại để hắn giữ, không hề biết hình đó tận 2 tấm. Đến 8 giờ thì Như đứng dậy ra về.Chỉ còn cô với hắn, do hắn phải tiêm thuốc giảm đau, trong đó có 1 ít thuốc ngủ nên hắn ngủ luôn. Tuy là phòng vip nhưng chỉ có 1 chiếc giường nên cô đẩy hắn qua bên phải, mình nằm nửa chiếc giường còn lại, gối ôm là vạch mức không được đụng tới. Hắn cũng chấp nhận và chìm sâu vào giấc ngủ. Ân xoa xoa màn hình điện thoại đang hiện tin nhắn. Cô quay mặt lại nhìn hắn, hắn đang thở ra đều đều. Cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt người con trai này, nước mắt lẳng lặng rơi.
……………………………………………………………………………………………….
Như lang thang trên đường đến nhà Thuận Bảo theo lời Ân dặn. Cô đã thôi bám theo cậu như 1 cái bóng bởi cô hiểu, đâu dễ thay đổi 1 con người, cậu cũng rất là khó chịu. Đang đi đằng xa thì cô nghe có tiếng đánh nhau. Cô nhanh chân chạy đến vì nghĩ rất có thể là cậu bị ba cô mưu sát. Quả như cô dự đoán, Thuận Bảo đang cố né đòn từ những người lạ mặt cầm những cây sắt vung cao hạ xuống với lực điên cuồng muốn lấy mạng. Do quá đông, Thuận Bảo bị đánh ngã, thanh sắt từ tay 1 tên vung lên nhắm vào đầu cậu.*Phịch* cây sắt đã đánh trúng đầu Như… Không 1 chút do dự, cô đã ôm chầm lấy cậu. Bảo hoảng hốt ôm chầm lấy cô. Cô gái bé nhỏ khẽ nở nụ cười:
- Em trả nợ… xong rồi nhé!- Cô ngất đi trên tay cậu, máu từ đầu không ngừng chảy ra. Những tên kia có chút ngạc nhiên nhưng chẳng mảy may quan tâm mà tiếp tục ra tay với cậu. Bảo hoảng loạn đặt cô xuống rồi giật lấy cây sắt trên tay 1 tên điền cuồng đánh tới tấp, trong đầu cậu lúc này chỉ nghỉ đến việc đưa cô đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Chẳng bao lâu cậu đã đọ váng tất cả số đó, bế cô chạy đến bệnh viện với tốc độ điên cuồng. Như được đưa vào phòng cấp cứu, trong phút chốc, cậu hiểu ra, Như nói đã trả nợ xong chuyện 8 năm trước dù không liên quan đến cô. Cậu thật ấu trĩ khi có ý định mang cô ra làm bia chắn. Giờ thì cậu đạt được mục đích rồi, chẳng những cậu không thấy vui mà còn… đau lòng. Chắc có lẽ cậu đã quen với việc có cái đuôi nhỏ bám theo. Ân hoảng hốt đi đến:
- Như có sao không?
- Đang nguy kịch, vẫn chưa biết.- Cậu vẫn nhìn xuống đất, không ngẩng đầu mà đáp. Cô không cho hắn hay vì biết hắn sẽ không giữ được bình tĩnh. Cô im lặng ngồi cạnh cậu chờ đợi. Đã 2 tiếng trôi qua mà chẳng có động tĩnh gì. Quần áo của cậu vẫn lấm lem máu vì cậu không chịu rời khỏi đây. 1 lát sau, bác sĩ tháo khẩu trang đi ra.
- Chúng tôi cần máu Rh(-), có ai trong 2 người có nhóm máu đó không? Nó thuộc nhóm máu cực hiếm, hiện nay trong bệnh viện chưa có nhóm máu đó.
- Tôi nhóm máu A, chị tôi nhóm máu AB, chúng tôi sẽ đi tìm người khác, có thời gian không?- Bảo lo lắng. Người bác sĩ lắc đầu:
- Chúng tôi cần trong 15 phút!
Cô mím môi chạy vào phòng của hắn, cô lay vai:
- Anh là nhóm máu Rh(-) đúng không vậy?
- Không. Tôi nhóm máu AB.- Hắn dụi mắt, lờ mờ nói.- Có chuyện gì sao?
- Đến nước này thì tôi không giấu được nữa. Như đang cần máu, rất gấp nếu không sẽ chết đó!
Hắn bật dậy như cái máy chạy ra khỏi phòng. Thuận Bảo đang u uất nhìn hắn với hi vọng cuối cùng. Hắn nắm lấy cổ áo cậu xốc lên:
- Cậu đã làm gì em gái tôi?
- Là ba anh làm đó!- Cậu gằng giọng rồi gạt hắn ra. Người hắn không còn chút sức lực, hắn đang mất kiểm soát. Ân nắm chặt tay mình cố gắng nghĩ xem ai sẽ có nhóm máu đó. Cô giật mình:
- Là ba… Ba có nhóm máu Rh(-)!
- Đúng rồi!- Cậu vui mừng gọi cho ba mình. Ông đang ngồi xem ti vi cùng vợ thì nghe cậu gọi. Ông nghe máy:
- Sao con trai? Giờ còn chưa về nữa?
- Ba đến bệnh viện tiếp máu giúp con đi! 1 người bạn của con đang nguy kịch!
- Bệnh viện gì thế?- Ông cũng gấp gáp theo
- xxx.- Ông tắt máy quay sang vợ mình rồi bắt taxi đến.
5 phút sau. . .
Ông có mặt tại bệnh viện, do làm vệ sĩ cũng không ít kinh nghiệm, có lẽ người bạn đó đã đỡ giúp con ông nên máu mới dính trên áo cậu thế này. Ông khẽ nhìn người con trai ngồi cạnh Ân, ông lập tức nhận ra người nhà họ Trương, trong lòng có chút không muốn giúp. Bà Hải Băng cũng nhận ra điều đó nắm lấy vai ông:
- Khổ cực cũng đã chịu đủ rồi, giúp họ đi!
Ông nhìn bà, bà mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng. Thế là mọi thứ tiến triển khả quan hơn. Sau khi nghe bác sĩ báo Như đã khỏe trở lại thì mọi người mới thấy nhẹ nhõm. Ân vẫn ở lại bệnh viện cùng hắn, cô gần như thức trắng đêm nay rồi. Ba mẹ và Thuận Bảo về nhà nghỉ ngơi, cậu bảo sáng mai sẽ quay lại. Hắn về phòng nhưng không tài nào chợp mắt được cho đến 5 giờ sáng mới chợp mắt được 1 tí. Ân kéo chăn lại cho hắn, tay cầm chặt tấm hình, cô quay lưng đi khỏi đó, hy vọng việc cô làm là đúng đắn. . .
*Mai end nha mọi người, Sad hay happy bây giờ??? Đã có ý tưởng truyện mới nhưng chưa biết đặt tên, tên là “Yêu nhau, dám không?” Được không ta??? =)))~ Nghe tên truyện cũng thấy vui vui rồi nhỉ? Truyện kể về 1 cô gái viết tiểu thuyết online hay mơ mộng đến mẫu bạn trai là :” Nhà mặt phố, bố làm to, tiêu chí 3G, không tiếp chân dài não ngắn!” Nhưng nghiệt duyên lại đưa đẩy cô gặp phải cái tên trùm côn đồ, mà cô cho là thuộc tuýt chân dài não ngắn không giống như hoàng tử của cô. Mỗi lần có chuyện gì tức giận thì cô cứ cho vào tiểu thuyết của mình mà hành hạ, nào là tên này gay, chen vào tình cảm của nhân vật chính, nam chính sẽ hất hủi và đánh đập. Tóm lại là truyện này sẽ rất nhẹ nhàng, vui vẻ và nhân vật chính không chịu nhiều đau khổ, chỉ đau khi chia tay người trước để đến với người sau mà thôi. Mọi người ủng hộ nhé!