Em Là Để Yêu Thương

Chương 8: Vai diễn thật…
- Buông ra!- Hắn hất tay Nhi ra, tôi chỉ biết nấp sau lưng hắn. Cô ta diễn… thật quá. Diễn viên chuyên có khác.
…………………………………………………………………………………………………..
- Có kết quả rồi nè chị!- Tôi đang nằm xem Đô rê mon thì Bảo đưa chiếc điện thoại trước mặt. Tôi bật dậy cầm chiếc điện thoại, tay run run. Đây không phải là bảng kết quả, là 1 bài báo. ” Nhân vật của bộ phim đáng mong chờ nhất hiện nay”. Tôi hít 1 hơi thật sâu rồi lăn xuống. Hình của hắn đầu tiên, nam chính, tôi biết mà. Tôi lại lăn xuống tiếp, là hình của Thảo Nhi, thôi rồi, tôi lắc đầu. Bảo nhìn tôi, hừ lạnh 1 tiếng. Nhưng cô ta vào vai Linh, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi thật sự rất rất mong chờ vai diễn này, tôi đã thách thức hắn rồi còn gì. Người tiếp theo là… tôi. Tôi nhảy cẫng lên quăng cả điện thoại của Bảo. Nó quát:
- Nhận được vai diễn, trở thành Star rồi không quan trọng tiền bạc nữa à?
- Yehhhh, vui quá đi mất!- Tôi rút điện thoại ra gọi cho hắn, hắn bắt máy. Chưa kịp nghe giọng của hắn tôi đã hét lên:
- TÔI TRÚNG TUYỂN RỒI! VAI TUYẾT SAN ĐẤY… TÔI ĐÃ BẢO LÀ CHO ANH SÁNG MẮT RA MÀ…
- Cô đang khiêu khích nhẫn nại của tôi đó à?- Giọng của Thảo Nhi, tay tôi run run cầm điện thoại. Tôi hết sức bàng hoàng, tôi mà đắt tội với cô ta thì… Cô ta nói tiếp:
- Ngạc nhiên khi tôi nghe máy sao? Tôi và Phong đang ở cùng nhau, anh ta bảo cô nên biến khuất mắt tôi và anh ấy, càng xa càng tốt.
- Tôi nên tin? Nhưng 2 người có gì với nhau tôi cũng chẳng quan tâm!- Tôi tắt máy tháo sim ra quăng chiếc điện thoại không sim lên bàn nằm ưỡn ra sô pha. Bảo nhìn tôi:
- Gì thế?
- Không có gì!- Tôi trở mình.
- Chị có thể ở gần bên Nam Phong nhưng không được phép yêu hay hâm mộ. Hắn có thể giết chết 1 đứa ngây thơ như chị. Nhớ lời em nói đó!- Nó nhìn tôi, bộ dạng nghiêm túc. Tôi phì cười, vỗ vai nó:
- Ông cụ non này! Đừng lo, chị ghét hắn còn không hết nữa là…
- Được vậy thì tốt…

Tôi lấy tay vò đầu nó rối bù lên, nó quăng tay tôi ra rồi tiếp tục với chiếc điện thoại. Đột nhiên, tôi nghĩ lại lời Thảo Nhi nói, hắn ta thua kèo nên mất mặt hay sao mà muốn tôi biến khỏi mắt hắn? Tôi chu môi rồi nhíu mày lại. Lỡ là thật thì sao?
……………………………………………………………………………………………….
- Sao cô dám nghe điện thoại của tôi?- Nam Phong đẩy cửa phòng vào, đúng lúc Nhi vừa đặt điện thoại xuống. Hắn nắm lấy tay cô ta xiết chặt. Cô ta nhăn nhó:
- Buông ra!
- Biến nhanh!- Hắn gằn giọng, đôi mắt như dao ghim vào Nhi. Cô ta cười:
- Anh rồi sẽ phải hối hận khi đã làm những chuyện này với tôi!
- Cô thử xem!- Hắn nhếch mép nhướn mày thách thức. Cô ta quay người đi khỏi đó. Hắn nhìn nhật ký cuộc gọi: Sao Chổi. Con ả điên khùng đó không biết có nói chuyện gì cho nhỏ ngốc đó nghe không. Do ngốc nên đâu biết phân biệt đâu chứ.
- A lô?- Nhi nghe máy. Giọng người con gái, có lẽ là quản lý của cô ta. Cô ấy đang hỏi về vấn đề có nhận hợp đồng phim đó hay không. Nhi nhếch mép:
- Nhận đi.
Cô ta cho điện thoại vào túi. Con nhỏ đó thì có gì hay ho kia chứ? Đối với những đứa đầu óc rỗng tuếch như thế này thì việc đối phó chẳng hề hấn gì với ả.
Ân đến trường, hôm nay cô vẫn đeo mắt kính như mọi ngày. Mọi người hôm nay lại càng xì xào bàn tán hơn khi nữ vai chính mà ai cũng nghĩ không phải là Nhi mà là 1 đứa kém nổi bật nhất trường. Cô phồng má, hít thở sâu rồi vào lớp. Bảo vừa đỗ xe xong cũng đi lên. Ân đang ngồi xem kịch bản phim Vị Yêu, ngày mai sẽ chính thức khởi quay. Tuyết San là 1 cô gái hiền lành, xinh xắn nhưng vẻ đẹp không quá nổi bật, chỉ có đôi mắt và nụ cười là đặc sắc. Cô ấy phải lòng Tuấn, 1 bad boy của trường, khi mà cô đang bị hot girl của lớp bắt nạt. Cô cứ nghĩ là Tuấn tốt với mình nhưng không phải, hắn đã cá cược với bạn bè là bao lâu sẽ hôn được nhỏ tự kỷ của trường. Ân đọc tới đây, khẽ thở dài:” Hot girl bắt nạt mình là Thảo Nhi, trời ơi, hèn chi cô ta chịu ký hợp đồng!”
Nam Phong đứng trước cửa lớp, có 1 số người nhìn ra, gặp anh là 1 chuyện quá quen nhưng đến tận lớp tìm ai đó là chưa có. Nhi ngồi đó, chỉnh tóc lại, chuẩn bị đứng lên để đi ra như thể Phong tới tìm cô ấy. Hắn nói giọng ma mị:
- Thiên Ân, ra đây 1 chút nhé!- Ngữ khí và ngữ điệu đều rất nhẹ nhàng, khác xa với 1 tên thô lỗ vẫn hay thể hiện trước mắt cô. Có 1 số cô nàng trong lớp che miệng cười khúc khích như đang dè bỉu Nhi. Cô ả nóng giận đi ra cửa lớp 1 cách thô lỗ, hung hăng chạm vào vai hắn. Phong chụp tay cô ấy lại. Hắn mỉm cười với mọi người trong lớp:
- Nè mọi người, Thảo Nhi đụng trúng tôi mà không xin lỗi đúng không?
Có 1 số diễn viên đã nổi gật đầu ủng hộ. Nhi giằng tay ra, cô trợn mắt nhìn hắn:

- Sao tôi phải xin lỗi?
- Người tôi tìm không phải cô nên nóng giận à?- Hắn cười, nụ cười của yêu nghiệt. Mọi người nhìn thái độ của Nhi thì bắt đầu xì xầm bàn tán, hành động vừa rồi của cô ả đã dập tắt tin đồn tình ái phũ phàng không cần bình chữa cháy. Ả giằng tay ra, quá nhục nhã, bỏ đi 1 mạch. Ân nãy giờ chứng kiến thì nhoẻn miệng cười. Mọi hành động của cô đều lọt vào mắt của hắn. Ân đứng lên đi ra chỗ hắn, Phong chỉ về hướng sân thượng. Cô gật đầu.
Tôi theo hắn lên sân thượng. Hắn dang tay đón những ngọn gió rồi quay lại nhìn tôi, nở nụ cười không còn thân thiện nữa. 1 lần nữa… tôi hụt hẫng. Tôi chép miệng:
- Có ai thua cược, đòi tôi tránh đi cho khuất mắt cơ mà?
- Sao?- Hắn nhìn tôi hỏi.
- Nhi và anh đang ở bên nhau, bảo tôi…
- Lắm lời.- Hắn chặn ngang họng tôi. Tôi chẳng biết hắn có biệt tài gì hay giỏi về cái gì nhưng làm cho tôi tức giận thì hắn là nhất của nhất rồi.
- Gọi tôi lên chi đây?- Tôi liếc hắn.
- Gọi cho vui vậy mà.- Hắn quay lại nhìn tôi.
- Chắc vui, mai khởi quay rồi, không cần xem kịch bản hay sao mà rãnh rỗi thế?- Tôi khoanh tay hầm hầm. Hắn vẫn dửng dưng. Nói lớ ngớ 1 mình:
- Cái lần mà tôi gặp cô trên sân thượng này, trố mắt nhìn body tôi muốn thủng!
Nghe đến đây tôi tự nhiên đỏ mặt, lúc đó còn hâm mộ, tôi không chạy đến ôm hắn cứng ngắt là may lắm rồi. À ha, tôi cũng nhớ ra, lúc đó hắn định trở mặt nhưng đến phút cuối lại cười cợt nhã làm tôi xiêu lòng. Tôi không nói gì tay vo thành đấm đùng đùng đi xuống sân thượng. Hắn đứng đó cười ha hả, đến bậc thang giữa rồi mà tôi vẫn nghe tiếng cười của hắn. Đợi đó, tôi sẽ báo thù.
……………………………………………………………………………………………….
Tôi đến phim trường, đây là 1 trường cấp 3 cho cảnh quay đầu tiên của mình. Hắn đang diễn cái gì đó, tôi cũng cóc quan tâm, hắn là đồ xấu tính khó ưa. Chị biên kịch đi đến nhìn tôi:

- Tuyết San là cô gái khá xanh xao và nhợt nhạt, không có sức sống như em đâu. Nhân viên trang điểm, lại đây. Em đánh son màu nude nhạt nha, mắt không cần kẽ, đánh lớp phấn nền được rồi.
- Okay.- Cô bạn trang điểm nhanh nhảu, tôi gật đầu cười. Xong thì chạy lại sang Thảo Nhi, cô đã trang điểm xong cả rồi. Chị biên tập có chút không hài lòng. Chị nói:
- Em nên tô son đậm hơn, phấn này cũng nên dày lên, tốt nhất kẽ mắt cho đậm lên nhé. Em chưa đạt đến độ đẹp của hot girl Gia Linh.
Nhi khoanh tay trước ngực đảo mắt. Cô chuyên viên lo sợ đến gần make up. Cô bạn make up cho tôi lỡ miệng:
- Da chị đẹp quá, khỏi đánh lớp phấn nền nhá. Môi của chị đỏ thật, làm sao cho nó nhạt đây?
Cô bạn trang điểm của Nhi lỡ nhìn sang tôi thở nhẹ, Nhi lập tức tỏ thái độ, cô đứng lên quát:
- CÔ CÓ ĐẸP BẰNG TÔI KHÔNG MÀ LÀM CÁI THÁI ĐỘ NHƯ THẾ, TÔI CHO CÔ MẤT VIỆC ĐÓ!- Tội nghiệp cô bạn, co ro hoảng sợ đến khóc thét. Nghe tiếng ồn ào, mọi người quay đầu lại nhìn cô ấy. Thấy vậy cô ta ngồi xuống tự mình trang điểm lại. Tôi thật ghê tởm thể loại con gái như thế này. Hết cảnh quay của quả hắn, hắn vào ngồi trong hậu trường. Đến lượt tôi, tôi đi ngang qua, đạp lên chân hắn 1 cái làm hắn giật nảy lên nhìn tôi. Đạo diễn dặn dò tôi chỉ cần im lặng, khi Nhi đến sai khiến điều gì đó thì chỉ ngước ánh mắt khinh khỉnh lên nhìn. Khi cô ta động tay động chân thì cũng không phản kháng, chờ hắn vào thì nấp sau lưng. Nghe có vẻ dễ dàng nhưng hơi đau thì phải. Tôi chép miệng rồi ngồi vào ghế ngôi trường xa lạ. Nhi cũng đứng dậy để biến mình thành Gia Linh.
- Ê, đi xuống căng tin mua giúp 2 lon nước ngọt đi!- Nhi nói với tôi. Tôi vẫn không ngẫng đều mình lên. Cô ta lấy tay vỗ bàn 3 cái. Tôi ngước mắt lên nhìn, ánh mắt tôi đang đá xoáy vào cô ta. Tôi nhận thấy sự tức giận của cô ấy. Tôi thầm cầu trời cho cô ấy nhẹ tay. *Bốp* Cô ta tát vào mắt tôi đau điếng. Mọi người trong đoàn làm phim ngạc nhiên vì tiếng tát vang dội đó. Hắn ngẫng đầu lên nhìn tôi. Cảnh quay vẫn được tiếp tục và tôi không được đáp trả. Tôi vẫn giữ khăng khăng khuôn mặt yên như tờ… chịu trận. Cô ta nắm tóc tôi đau muốn khóc nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng. Tôi nghe giọng hắn:
- Đến cảnh của tôi chưa?
- Được, cậu vào đi!
- Buông ra!- Hắn hất tay Nhi ra, tôi chỉ biết nấp sau lưng hắn. Cô ta diễn… thật quá. Diễn viên chuyên có khác. Đạo diễn nhắc nhở cô ta cụp mắt xuống và lùi về phía sau nhưng cô ta lại không như thế, cố tình lấn thêm.
- Cắt! Thảo Nhi, cô lùi về phía sau, tỏ vẻ ngạc nhiên vì chính Gia Linh cũng yêu mến Thanh Tuấn.
Cô ta gật đầu. Tôi xoa xoa mặt, hắn vừa quay đầu lại nhìn tôi thì đạo diễn bảo diễn tiếp. Tôi khổ sở núp dưới cánh gà mái mẹ là hắn. Nhi lùi lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn nhếch mép, hừ lạnh:
- Không ngờ, hot girl của lớp cũng có thể đáng sợ như thế!
- Mình…mình…- Cô ta ấp úng. Tôi nghe tiếng tim mình đánh trống trong lồng ngực, cứ như mọi chuyện nãy giờ là thật. Hắn kéo tay tôi ra khỏi lớp.
*Cắt* đạo diễn khá hài lòng về cảnh quay này.
Tôi đưa tay ôm mặt khổ sở, nó đã sưng lên rồi. Chị biên kịch xoa xoa má tôi:

- Nhi đóng đạt như hơi mạnh tay. Cảnh sau có cảnh Tuấn xoa má cho em, khỏi cần hóa trang vậy!
Tôi phụng phịu, trời ơi, bị tát không ngờ thành khỏi hóa trang. Hắn đến cạnh đưa tôi chai nước suối:
- Thấy sao?
- Còn trăng sao gì nữa, liệt 1 nửa cơ mặt rồi… Đóng phim chi mà đau rứa?- Tôi lấy trứng gà xoa xoa mặt. Hắn chụp lấy quả trứng xoa cho tôi, tôi mở to mắt nhìn hắn. Tim tôi lại đập nữa, người nóng phừng phừng, tôi bị sốt chăng? Tôi gạt tay hắn ra, bảo mình tự làm. Mọi người trong đoàn phim cũng nhìn hắn, có cả Nhi. Ôi thôi rồi, nhỡ cảnh sau cô ta đánh mạnh tay hơn thì tôi có mà đi đời. Tôi giành lại quả trứng rồi cúi đầu tự xoa.
Mọi người trong đoàn ai cũng khen hắn tử tế, tử tế cái con khỉ khô! Tôi và hắn di chuyển theo đoàn quay ra sân sau trường. Phân đoạn diễn hắn nắm tay tôi đi đến, lấy chiếc khăn lạnh xoa má tôi. Lần này, đạo diễn bảo tôi phải nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi chuyển sang cảm động, yêu mến. Khó đây, tôi tặc lưỡi.
Hắn nắm tay tôi đi đến sân sau của trường rồi chạy đi đâu mất. 1 lát sau, hắn quay lại với chiếc khăn lạnh trên tay. Hắn xoa xoa bên má bị đánh sưng lên của tôi. Đột nhiên, trong đầu tôi có ý nghĩ rất buồn cười:” Nếu lúc nãy make up đậm như Thảo Nhi thì khi xoa bằng khăn lạnh cả mặt đều trắng có chỗ đấy vàng vàng thì sao sao ấy nhỉ?” Tôi muốn cười lắm nhưng không thể. Tôi đưa mắt mình hắn, hắn đang chăm chú vào vết thương trên mặt của tôi. *Thình thịch, thình thịch* Tim tôi nhảy liên hồi, tôi quên cả việc diễn xuất.
*Cắt*
- Tốt lắm! Hôm nay đến đây, ngày mai 7 giờ sáng chúng ta sẽ quay cảnh ở siêu thị.
Tôi đã diễn gì đâu mà tốt. Hắn buông tay xuống, tôi lập tức quay mặt đi nơi khác che giấu đôi gò má đang ửng hồng của mình. Tôi thu dọn đồ đạc rồi đi về. Hắn chặn lại, tôi cố né tránh, mỗi khi hắn chạm vào tôi tim tôi đều đập mạnh. Thật khó diễn tả! Tôi cũng đâu có muốn đâu. Hắn nói:
- Sáng mai 6g mua thức ăn sáng cho tôi, cái gì nhè nhẹ bụng nhé!
- Mơ à?- Tôi khịt mũi.
- Hợp đồng…
- Okay, cháo nhé?- Tôi đẩy người hắn ra không thèm nghe câu trả lời.
- Mai…tôi đón cô!- Hắn ngập ngừng, tai tôi không nghe lầm chứ. Tôi đang muốn nhảy cẫng lên nhưng lời nói của mình đã nói với Bảo thì…
- Không cần! Tôi có chân.
- Cái đồ…- Hắn đã hạ thấp bản thân để nói những lời này mà tôi lại như thế. Tôi thấy hơi có lỗi nhưng ai quan tâm chứ? Tôi bỏ đi 1 mạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận