Chương 9: First kiss…
- Đi ra, tôi ghét anh muốn chết đi được. Mỗi lần gặp anh là tôi đỏ mặt tía tai. Chẳng ra làm sao!
………………………………………………………………………………………………..
Tôi về nhà, tay vẫn đang cầm quả trứng gà xoa xoa để mai còn tiếp tục những cảnh quay khác. Thuận Bảo đặt trước mặt tôi 1 hộp điện thoại đựng chiếc iphone 5S. Tôi nhìn nó:
- Mua cho chị à?
- Ừ. Làm diễn viên ít nhất cũng sử dụng những thứ này! Mai mốt làm có tiền rồi nhớ trả cho em, thằng em này bị thất sủng bởi chị tham gia phim đó. Nếu không chị thì em đã nhận hợp đồng rồi!
Giờ tôi mới biết vai diễn của Quang Khánh là mời nó trước. Nó đã từ chối vì có thể khán giả sẽ nhạy cảm bởi tình chị em loạn luân dù qua màn ảnh. Tôi cảm động muốn khóc. Chưa kịp cảm ơn thì nó hỏi:
- Mặt chị bị tát thật à?
- Sao biết hay thế?- Tôi xụ xuống.
- Có xem kịch bản, biết ngay mà. Mà cũng vừa…
- Đứng lại thằng kia, bà ày chết.- Sau cái biết mà cũng vừa nó đánh vào má tôi làm trứng gà xẹp đi phân nửa. Tôi rượt nó quanh nhà, tôi không cho nó 1 trận thì không phải chị nó. Tiếng chuông điện thoại cũ của tôi reo lên, tôi tạm tha cho nó vậy. Tôi nghe máy:
- A lô?
- Chị Ngọc đây. Thằng Phong nó vừa uống rượu rồi đánh nhau gì trong quán bar, may là quán bar của ba nó nên không có scandal nào lọt ra. Bảo nó đi bệnh viện thì không chịu. Em đến nhà nó xem sao!
- Nhà hắn ở đâu vậy chị?- Tôi hỏi gấp gáp rồi lên phòng lấy cái áo khoác.
- Địa chỉ: ….- Tôi viết lại rồi chạy ra ngoài đón taxi. Thuận Bảo chạy ra hỏi tôi thì tôi chỉ kịp nói mình có việc.
Giờ cũng đã 10 giờ, đón taxi cũng thật khó khăn. Cũng may là tôi đeo mắt kính, chắc chẳng có tên háo sắc nào đâu nhỉ? Tôi đi bộ men theo vỉa hè đến địa chỉ mà chị đưa. Trời ơi, tôi đi bộ hẳn 30 phút mới đến. Tôi dựa vào cổng nhà hắn thở dốc. Tôi bấm chuông. 1 cô gái mặc tạp dề, áo quần giống người làm đi ra mở cửa cho tôi. Cô hỏi:
- Chị là Thiên Ân.
- Vâng!- Tôi gật đầu.
- Chị lên tầng 2 nha, cậu chủ đang ở đó!
Tôi gấp gáp chạy lên, nhỡ hắn có chuyện gì thì sao? Tôi đẩy cửa phòng vào, hắn đang ngồi tựa vào giường, ánh đèn phòng màu vàng le lói giữa căn phòng tối om. Tôi bật đèn, hắn đang nhìn tôi. Tôi cởi áo khoác để lên giường rồi ngồi cạnh hắn. Người hắn có hơi men, chắc là say lắm rồi, lại còn đánh nhau ra nông nổi này.
- Anh có sao không?- Tôi lên tiếng.
- Không sao.- Hắn nói. Nói hùng hồn như thế chắc chẳng có gì rồi. Tôi chu môi xong lại nhíu mày. Cô gái ban nãy đem thau nước ấm cùng chiếc khăn lên. Tôi đón lấy, rồi bảo cô ra ngoài. Tôi thấm nước lau mặt hắn. Hôm nay hắn không cự tuyệt nữa mà ngồi yên chấp nhận. Tôi cởi cái áo sơ mi đã dính be bết máu của hắn, máu của hắn dư lắm hay sao mà thấm cả sơ mi không còn chỗ nào trắng toàn vẹn. Tôi đánh vào vai hắn:
- Sao anh cứ thích gây sự thế? Làm diễn viên mà không biết quý thân thể.
- Không phải máu của tôi! Khuôn mặt tôi chỉ bị trúng 1 bên má thôi.
Tôi nhìn hắn, không phải máu của hắn? Vậy là máu của người khác, tôi bắt đầu có cái nhìn khác về hắn rồi đó nha. Vậy thôi, tôi nói:
- Anh đi tắm đi, chắc không hề hấn gì rồi!
- Ừ.- Hắn ta đứng lên dáng đi xiêu vẹo. Tôi chắc chắn là rất say mà sao có thể ăn nói bình tĩnh nhưng thế, thiệt là đáng gờm mà. Chắc tôi có thể về rồi. Tôi nhìn căn phòng, cũng tĩnh lặng như không khí căn nhà, chỉ có mỗi mình hắn sao? Tôi nghe tiếng người đàn ông trung niên dưới nhà:
- Nam Phong đâu rồi?
Chưa đầy 1 phút tôi lại nghe bước chân của người đó tiến lên phòng. Nam Phong đi ra, mặc chiếc quần short thun, cởi trần, lau tóc. Tôi ngồi trên giường, nhìn thấy người đàn ông đó đi vào thì cúi đầu chào:
- Cháu chào bác ạ!
- Ừ.- Ông gật đầu nhìn tôi. Ông nhìn Phong:
- Con có sao không?
- Không. Tôi vẫn bình thường.
- Cô gái này là ai đây?- Ông chỉ tay vào tôi.
- Cháu…- Cô ấy là trợ lý của tôi.- Hắn ta cắt ngang lời tôi nói. Kỳ thực, tôi cũng định nói như thế. Ông bảo hắn nghỉ ngơi, còn mình thì lái xe đi đâu đó. Hắn thả người nằm lên giường cạnh tôi. Tôi đứng dậy đi đến chiếc ghế đối diện, không khí như vầy thiệt là không quen dù tôi với hắn cũng ở cùng 1 nơi không ít lần. Hắn lại đứng dậy tiến đến đối diện tôi. Tim tôi lần này lại đánh lô tô nữa. Tôi đạp hắn:
- Đi ra, tôi ghét anh muốn chết đi được. Mỗi lần gặp anh là tôi đỏ mặt tía tai. Chẳng ra làm sao!
- Tại sao?- Hắn hỏi.
- Tôi không biết.- Tôi liếc hắn. 1 tay hắn nắm chặt vào thành ghế, tay kia kéo cổ tôi về phía hắn. Môi hắn chiếm lấy môi tôi. Tôi mở to mắt đẩy hắn ra nhưng hắn càng ghì chặt. Tôi cảm nhận được hơi thở hắn rất nóng vào mặt tôi. 1 lần nữa tôi dùng sắc đẩy hắn ra, lần này hắn ngất xỉu như cọng bún thiu. Con người thì to tướng như trâu, suốt ngày đi gây sự đánh nhau, đụng chút lại bệnh vật vờ ra, sốt như điên. Tôi cắn môi mình, nó đang sưng lên thì phải. Tôi còn định cống hiến nụ hôn này cho phim ảnh nhưng nó lại bị tên khốn này cướp mất. Tim tôi bây giờ như đang chạy bộ với vận tốc kinh hoàng.
Tôi-42kg- cao 1m60, phải vác xác của 1 tên bệnh lên giường. Hắn đang rất nóng. Tôi chườm khăn cho hắn, định gọi dậy uống thuốc nhưng do hắn uống quá nhiều rượu, bao tử cũng chẳng còn chi, uống thuốc vào thì có nước chết.
-Nh..ư…
- Anh muốn gì?- Tôi hỏi.
- Như…
Trong lúc mê man hắn đã gọi tên Như. Như là ai thế? Có phải là cô gái trong ảnh không? Tôi kéo chăn lên cho hắn rồi đi khỏi phòng. Cô người làm đã đi ngủ từ lúc nào, chỉ còn tôi thức với ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo của hắn. Tôi bật ti vi lên xem, cũng dễ ngủ hơn là thẫn thờ 1 mình.
Ti vi đang phát sóng thước phim của… mẹ tôi. Bộ phim cũng đã cũ kĩ lắm rồi nên hình ảnh không được đẹp lắm nhưng mẹ tôi vẫn rất rất đẹp. Tôi say sưa ngắm nhìn cách diễn xuất của mẹ, mẹ là 1 người tài ba, ánh mắt của mẹ tạo sự đồng cảm của người xem và nhân vật mẹ diễn tả. Được 1 lúc, phim hết, tôi lẳng lặng chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay…
……………………………………………………………………………………………….
2 giờ sáng, không gian căn nhà vẫn chìm vào màn đêm tĩnh mịch. Hắn ngồi dậy, đưa tay vỗ vào đầu, cơn ác mộng lại vây lấy hắn. Đầu hắn đang rất đau. Cửa phòng hắn không đóng, có tiếng xì xào phía dưới nhà, hắn đi xuống. Thiên Ân đang nằm co ro trên chiếc ghế sô pha, mắt nhắm chặt, ti vi vẫn phát. Hắn tắt ti vi, ngồi xuống cạnh cô. Lúc ngủ, cô thường co ro khắc khổ thế này. Hắn đưa tay chạm vào môi mình, hắn cũng chẳng biết lúc đó hắn đã làm gì. Hắn chỉ muốn chiếm hữu cô gái này cho riêng mình. Môi Ân có vẻ hơi sưng, hắn cúi sát mặt nhìn cô ấy. Đi ngủ và mẫn không tháo mắt kính, hắn tháo chiếc mắt kính ra, đưa tay sờ lên mi mắt. Hắn tự mình cười cợt bản thân rồi đứng dậy, lấy chiếc áo vest gần đó đắp lên người cô.
“Chuyến bay từ Mỹ đến Việt Nam sẽ cất cánh trong 10 phút nữa.”
- Phong à, em đã về…- Cô gái có dáng người hơi gầy, mặc viếc váy voan hoa, tóc xõa vai nhẹ nhàng, nhìn rất thanh thoát. Cô đeo chiếc kính rayban tráng gương trắng, bước lên máy bay…
……………………………………………………………………………………………….
Tôi tỉnh dậy, bây giờ là 5 giờ. Hôm nào cũng thức khuya dậy sớm như vầy chắc không sống nổi mất. Toàn tôi chăm sóc hắn lúc bệnh mà chẳng thấy khi nào tôi đổ bệnh. Chắc tôi trâu bò. Tôi nhìn chiếc áo vest của hắn trên người mình, có mùi nước hoa của hắn, tôi khịt mũi, quẳng sang 1 bên. Hắn ngồi sô pha đối diện nhìn tôi khiến tôi giật mình. Hắn nhếch mép:
- Thức rồi sao?
- Thấy mở mắt không mà hỏi?- Sáng sớm thì đã gặp bản mặt đáng ghét của hắn.
- Cô rất thích đốp chát với tôi thì phải!
- No, no, no. Nói ngược rồi.- Tôi đưa ngón trỏ lên lắc lắc. Hắn hứ 1 cái, con trai gì mà hay hứ thế? Hắn nhếch môi, mỗi lần nhìn khóe môi hắn cong lên thì tôi đoán có chuyện chẳng lành. Hắn nói:
- Muốn ăn gì? Tôi bảo người làm. Môi cô có vẻ hơi sưng, đừng ăn món nóng.
- Chính anh…- Tôi định vạch tội hắn trong lúc hắn say nhưng nhớ đến từ Như mà hắn gọi, tôi lại thấy mình là vật thế thân, nhục nhã ghê gớm. Tôi xị mặt ra không thèm trả lời.
- Tôi hôn, đúng chứ?- Hắn kê khuôn mặt mình lại gần tôi. Tôi mở to mắt nhìn hắn, *bốp* tôi đưa tát vào mặt hắn tóe lửa không quan tâm cái tát ảnh hưởng đến dung nhan hắn thế nào. Tôi đẩy hắn ra:
- TÔI KHÔNG NGỜ ANH LÀ ĐỒ DÊ XỒM, DÊ CỤ. CHỪA MẶT TÔI NHA, MAI MỐT ANH CÓ CHẾT TÔI CŨNG CHẲNG THÈM ĐẾN THĂM ĐÂU!
Tôi trút mọi cơn bức xúc lên đầu hắn rồi đứng dậy đi khỏi đó. Hắn cũng có cái thái độ ngạc nhiên như người vô tội. Thôi được, tôi nhận, hôm qua là tôi đã mất first kiss với con ma men chứ không phải hắn. Hắn cũng có biết gì đâu chứ. Làm diễn viên sớm muộn gì cũng phải đối mặt với những cảnh còn nóng hơn nên mất first kiss là điều dĩ nhiên, không chừng còn trầm trọng hơn. Tôi vỗ vỗ ngực mình rồi vuốt vuốt xuống:
- Thiên Ân, thế kỷ 21 rồi, không có gì quan trọng hết!
Nhưng hắn hôn tài thật. Tôi đang nghĩ gì vậy, tôi cốc đầu mình 1 cái rồi lấy cái áo khoác định về nhà. Hắn chặn tay:
- Chuyện hôm qua…
- Không sao. Tôi không giận anh đâu. Tôi cũng biết là trong lúc nhớ người yêu cũ, lại có rượu nên anh mới hành động như vậy. Không quan trọng gì hết, tôi về. Tí nữa lại gặp nhau trên phim trường. Bye!
Tôi không muốn nghe câu trả lời của hắn cho nên đẩy hắn sang chỗ khác đi về.