Mộc Miên nhìn cô gái trước mặt thì hơi thơ thẫn một xíu.
Cô gái này chẳng phải người mấy hôm trước cùng Chu Minh Lãng ở nhà hàng hay sao.
“ Xin chào, tôi là Rose ’’ cô ấy đưa tay có ý định bắt tay với cô.
“ Cô gái cô tên gì? ’’ Rose thấy cô không phản ứng nên hỏi tiếp.
“ Ơ..
tôi tên Mộc Miên ’’
Mộc Miên cũng nhanh chóng bắt tay lại với Rose.
“ Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? ’’ nhìn Mộc Miên hẳn vẫn còn rất trẻ.
“ 22 tuổi ’’
Sao cô cảm giác như mình đang bị điều tra về sơ yếu lí lịch vậy ta.
“ Còn nhỏ như vậy sao! ’’ Rose bỗng hét lớn kinh ngạc.
“ Minh Lãng cậu đúng là trâu già haha ’’ Rose đứng đó bắt đầu cười châm chọc anh.
Chu Minh Lãng cũng không nói gì chỉ thở dài một hơi tỏ vẻ bất lực.
“ Có chuyện gì mà em cười dữ vậy? ’’ người này là bạn trai của Rose tên là Dương Minh.
Khi nãy anh kiếm chỗ đậu xe còn Rose thì vào trước.
“ Anh nhìn xem ’’ Rose nói nhỏ với Dương Minh vì sợ làm Mộc Miên ngại.
“ Lãng, ai đây? ’’ thật ra Dương Minh vẫn chưa biết chuyện gì.
“ Thư ký của tôi – Mộc Miên ’’ Chu Minh Lãng giới thiệu.
“ Đó giờ không thấy cậu có nữ nhân bên cạnh nha ’’
“ Hay cây vạn tuế rốt cuộc cũng nở hoa rồi ’’ Dương Minh trêu chọc.
Giờ thì anh biết vì sao bạn gái của mình lại cười như được mùa rồi.
“ Đừng giỡn nữa ’’
Chu Minh Lãng bị hai người chọc thì cũng không sao vốn dĩ anh không để tâm lắm, nhưng Mộc Miên vẫn còn ở đây.
Cô gái nhỏ chắc chắn da mặt rất mỏng rất dễ ngại.
“ Sao cậu không đến nhà tôi ở? ’’
Dương Minh đang lái xe đưa hai người họ về khách sạn mà Chu Minh Lãng đã đặt trước đó.
Rose thì ngồi ở ghế lái phụ, còn hai người thì ngồi ở đằng sau.
Một người thì ngắm nhìn khung cảnh, còn người kia thì đang lật qua lật lại mấy tờ tài liệu.
“ Không thích hợp ’’ Chu Minh Lãng nói
“ Sao lại không thích hợp? ’’
“ Không thích hợp chính là không thích hợp ’’
Anh thì không sao khi ở với hai người nhưng Mộc Miên thì chắc chắn sẽ không ổn.
“ Cậu có ý đồ riêng thì có ’’ Dương Minh nói nhỏ.
Nhưng vẫn bị anh nghe được.
“ Cậu câm miệng ’’ anh liếc Dương Minh một cái.
Lâu ngày không gặp cái miệng của Dương Minh còn nhiều chuyện hơn lúc trước.
“ Khi nào rảnh, chúng ta đi chơi dạo phố nha ’’
Vừa đưa hai người họ đến khách sạn, hai người đàn ông thì lo lấy đồ, hai cô gái thì bắt đầu rủ rê nhau đi chơi.
Mộc Miên đến đây còn chưa làm việc mà đã có người rủ đi chơi rồi không khỏi vui vẻ.
“ Được ạ ’’ vì Mộc Miên nhỏ hơn Rose nên nói chuyện như hai chị em với nhau.
“ Cô ấy còn chưa làm việc là đã rủ đi chơi rồi ’’
“ Dương Minh lo quản bạn gái cậu đi ’’ Chu Minh Lãng phàn nàn.
“ Tôi không quản nổi ’’ Dương Minh cười khổ.
Tiểu tổ tông của anh sao anh dám hó hé với cô chứ.
“ Đồ cuồng công việc ’’ Rose mắng anh một câu.
“ Nếu cô ấy muốn đi chơi thì tôi sẽ đích thân dẫn đi ’’ Chu Minh Lãng kéo Mộc Miên về phía mình.
Anh thừa biết tính tình của Rose tuy không có gì xấu nhưng hồi đi học cô ấy lại là khách quen của mấy cái quán bar gần trường.
Để Mộc Miên đi với cô thì như đưa cô vào hang cọp.
“ Tạm biệt ’’
Nói xong một tay Chu Minh Lãng kéo Mộc Miên đi tay còn lại thì xách đồ của hai người.
Vali thì đã có nhân viên ra lấy hộ.
Chu Minh Lãng và Mộc Miên đã nhận được thẻ phòng từ nhân viên khách sạn.
Phòng của hai người là phòng tổng thống tốt nhất ở đây, còn nằm kế bên nhau.
Có chuyện gì thì chỉ cần mở cửa ra là gặp.
Thấy Mộc Miên cứ nhìn mình từ nãy đến giờ Chu Minh Lãng nghĩ chắc cô đang muốn hỏi gì rồi nhưng lại không dám.
“ Có chuyện gì hả? ’’ anh đã bắt cái thang cho cô đi xuống.
“ Thật ra...!’’ Mộc Miên cũng không tiện hỏi chuyện cá nhân của anh.
Nhưng cô lại vô cùng thắc mắc đến mức nắm chặt vạt áo của mình đến mức nhăn nhúm cả lên.
“ Dương Minh và Rose là....!’’
“ Hai người họ là người yêu của nhau, chúng tôi là bạn thời đại học ’’ anh từ từ giải thích với cô.
“ Hóa ra là vậy ’’ Mộc Miên như trút được gánh nặng trong lòng mình.
Vậy ra là cô đã hiểu lầm.
Rose là bạn của anh thì chuyện họ thân thiết với nhau là bình thường.
Huống chi bạn trai của cô ấy là Dương Minh thì trong lòng cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“ Tại sao lại hỏi như vậy? ’’
Chu Minh Lãng nhìn biểu cảm trên gương mặt của cô cảm nhận được hình như tâm tình Mộc Miên đang có phần vui vẻ, không giống như thời gian gần đây luôn thể hiện mình ở trạng thái muôn phiền.
“ Tôi cứ tưởng anh và Rose là một cặp ’’ Mộc Miên lí nhí nói.
“ Cô không nghe cô ấy nói tôi như nào sao ’’ Chu Minh Lãng bật cười.
Mộc Miên im lặng.
Chu Minh Lãng tuy là chưa từng yêu đương, nhưng nhìn thái độ của Mộc Miên anh có thể thấy cô đối với anh đã không còn đơn thuần là cấp trên và cấp dưới nữa.
Đúng hơn là ngay từ đầu cô đối với anh đã mang một ý đồ.
Chu Minh Lãng lăn lộn trong thương trường biết bao lâu nay, ý đồ của cô gái nhỏ đã bị anh sớm nhìn ra sơ hở rồi..