Em Là Điều Bất Ngờ


Bị Nam Thành nói trúng tim đen, tốc độ uống rượu của Chu Minh Lãng ngày càng nhanh hơn.
Trước nay Chu Minh Lãng hầu như rất ít uống rượu, cũng không hề rủ bạn bè ra ngoài như bây giờ.

Chắc chắn chuyện lần này rất nghiêm trọng, đến Chu tổng lừng lẫy tiếng tăm cũng không thể nào giải quyết được rồi.
“ Cậu nói ra cho tôi nghe thử đi, biết đâu tôi sẽ giúp được cậu ” Nam Thành nhích đến chỗ gần Chu Minh Lãng.
Quán bar này nhạc sập sình lớn quá đi mất, Nam Thành phải ngồi sát thì mới có thể nghe rõ được.
Đợi mãi mà Chu Minh Lãng cũng không hé nửa lời, làm Nam Thành cũng bực tức một xíu liền giở trò mắng mỏ để tên này tỉnh ngộ.
--
‘Cậu xem cậu đi, nếu tôi mà là thư ký nhỏ của cậu tôi cũng sẽ bỏ chạy”
Nam Thành giả bộ không quan tâm cầm ly rượu của mình lên nóc một hơi.
'Con gái nha người ta thích cái kiểu dịu dàng, ân cần.

Người ta muốn được dỗ dành để cảm nhận được sự yêu thương từ đối phương.”
“ Còn cậu suốt ngày cứ lạnh mặt, cậu định dọa ai đây hả?”
Thấy Chu Minh Lãng vẫn không đếm xỉa mình Nam Thành tức tối, quyết định đi chỗ khác để kiếm mấy em gái giải khuây.


Chứ ngồi với tên này một hồi, khéo anh sẽ bị nhồi máu cơ tim mà chết.
“ Nếu như cậu phát hiện người đó vẫn luôn lợi dụng cậu vì mục đích khác...!cậu sẽ làm như nào!Chu Minh Lãng cười khổ.
Nam Thành vừa đứng dậy đã liền ngồi xuống tiếp chuyện.
“ Vậy thì phải xem đó là chuyện gì!Có quan trọng hay không mà phải đến mức như bây giờ”
Đúng như Nam Thành nghĩ Chu Minh Lãng đang gặp một vấn đề rất nan giải.

Tên này đã chính thức bước vào con đường khổ nhất trên thế gian đó là tình yêu.
Nhìn vẻ mặt bình thản của Chu Minh Lãng nhưng bên trong đang vô cùng rối loạn, Nam Thành cũng bất lực.
“ Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì”
“ Nhưng cậu có từng hỏi thẳng người ta chưa? Hay chỉ là vô tình nghe được cái gì đó rồi tự ngộ nhận ”Cuối cùng kinh nghiệm tình trường bao nhiêu năm qua của Nam Thành cũng đã phát huy tác dụng.
“ Hỏi rồi mà kết quả vẫn như vậy thì làm sao! ” Chu Minh Lãng chính là không muốn đối diện với sự thật này, nên mới tìm cách trốn tránh.
“ Tôi chắc chắn là cậu đã hiểu lầm rồi '
Cái tên này trước giờ chưa từng yêu đương, nào ngờ vừa mới yêu đã gặp trường hợp khó nhất rồi.
“ Tôi nói này, nếu cậu thật sự yêu một ai đó trước hết là phải tin tưởng người ta.

Đừng vì vài lời nói của người khác mà đánh giá chứ.”
“ Cậu hãy dùng chính trái tim cậu mà cảm nhận xem, những gì mà người ta làm với cậu là thật lòng hay không! ” Nam Thành chỉ rõ trọng điểm.
“ Ba, con về rồi"
Mộc Miên vừa giải quyết công việc xong liền trở về nhà ngay.

Dù sao ba cô cũng mới hồi phục lại vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“ Con về rồi à ”
“ Đã ăn gì chưa? ” Mộc Thanh Thời đang ngồi xem ti vi.
“ Con chưa, muốn về ăn cơm với ba ” Mộc Miên làm nũng.
“ Đứa nhỏ này, bao nhiêu tuổi rồi hả! ” ông cũng hết cách với cô.
“ Vào ăn cơm thôi, xem xem mấy món này con có thích hay không”'Woww mấy món này nhìn rất ngon nha, con cũng không biết từ khi nào tay nghề của dì Triệu lại nâng cao như vậy ” Mộc Miên bóc thử miếng thịt bỏ vào miệng.

Dì Triệu là giúp việc của nhà cô.
“ Ai nói dì Triệu nấu, bà ấy đã về từ sớm rồi '
"
“ Con đó, lớn rồi còn ăn vụn ” ông cú đầu Mộc Miên.
“ Ây da, bởi vì nó ngon quá mà ”
“ Về rồi sao!
Chu Minh Lãng từ trong bếp bước ra trên tay là tô canh nóng hổi.
Mộc Miên cũng bị tiếng nói này dọa sặc sụa.
Cô không nói tiếng nào chỉ chăm chăm nhìn anh như muốn hỏi là tại sao anh lại ở đây.
“ Được rồi, ngồi xuống ăn cơm nào”
Ba Mộc liền chạy đi lấy chai rượu trong tủ rồi lấy thêm hai cái ly rót ra.
“ Uống với chú một ly nào ” rót ly đầu tiên ba Mộc liền đưa nó cho Chu Minh Lãng.
“ Cám ơn con suốt thời gian qua đã dạy dỗ con bé Mộc Miên này ”
“ Nhìn nó được như bây giờ chú cảm thấy rất vui"“ Chú quá lời rồi ạ, là do em ấy có năng lực tốt nên mới được như hôm nay
Khi nói Chu Minh Lãng còn không quên quay qua nhìn Mộc Miên nở nụ cười.

Còn Mộc Miên thì giả bộ không quan tâm chỉ cúi đầu ăn cơm.
Thật là khiến cho Mộc Miên sợ chết rồi, tự nhiên Chu Minh Lãng lại đến nhà cô còn nấu cơm nữa chứ.


Theo cô biết bình thường công ty nhiều việc lắm mà sao hôm nay lại nhàn hạ như vậy.

Còn có chẳng phải giờ này anh nên ở bên cạnh người kia hay sao, sao lại chạy đến đây.
Càng nghĩ Mộc Miên càng uất ức, khó chịu.
Mộc Miên nhanh chóng ăn cơm thật nhanh rồi liền lấy lí do rời đi.
“ Con ăn xong rồi, con lên phòng giải quyết công việc đây”
Cô buông chén đũa trong tay xuống rồi cắm túi xách đi lên lầu.
“ Cứ kệ con bé, chúng ta từ từ ăn
'Dạo rài nó cứ như một người khác, càng ngày càng cuồng công việc.

Sớm muộn gì cũng đổ bệnh.

” ba Mộc lắc đầu thở dài.
Vì để giành được dự án kia mà Mộc Miên gần như đã dốc hết sức lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận