Em Là Điều Bất Ngờ


“ T...Tôi không có cố ý ” cô ta ngồi dưới đất bắt đầu run rẫy.
Bảo vệ”
“ Chu tổng ” mấy bảo vệ nghe được tiếng hét liền hoảng loạn chạy vào trong.
“ Kéo cô ta ra ngoài cho tôi ”
“ Còn nữa, từ nay phong sát cô ta.

Công ty nào dám nhận chính là đối đầu với Gia Hành ” anh quyết không để kẻ bắt nạt cô có thể tiêu diêu tự tại.
Cô ta nghe xong cũng bần thần một hồi, liền bị mấy người bảo vệ kéo đi.
Vừa bị kéo cô ta vừa thảm thiết van xin.
“ Tổng giám đốc tôi biết sai rồi, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ
“ Tổng giám đốc, tổng giám đốc"
Tiếng hét của cô ta ngày một giảm dần.
“ Em có sao không? ” Chu Minh Lãng nhìn lại người đang nằm gọn trong lòng
mình.
Giờ phút này anh thấy cô thật nhỏ bé.
* Tôi không sao
“ Anh buông tôi ra đi, người ta đang nhìn kìa ”

Mộc Miên thấy mấy nhân viên đều đang đứng hóng hớt chuyện.
“ Mặc kệ họ, đi lên phòng anh anh lấy đá chườm cho em
Không đợi Mộc Miên đồng ý Chu Minh Lãng liền nắm tay cô dẫn đi.
Nhưng được mấy bước cô đã vùng ra, thoát khỏi cái nắm tay của anh.
‘Không cần phiền Chu tổng vậy đâu”
“ Chỉ là một cái tát, một lát sẽ hết thôi ”
“ Tôi xin phép ” sau đó quay lưng đi ra khỏi công ty.
Chu Minh Lãng cũng không đuổi theo, anh biết hiện tại cô đang rất chán ghét mình.

Nhưng như vậy thì có sao, bằng mọi giá anh sẽ đem cô trở về bên mình mà thôi.

Khó khăn lắm anh mới gặp được người mình yêu thương nên nhất định anh sẽ không buông tay.
Mấy nhân viên đứng hóng chuyện nãy giờ bắt đầu xào xáo lên.

Họ cũng không ngờ tổng giám đốc và thư ký cũ lại có quan hệ như vậy.

Nhưng hình như là tổng giám đốc không buông tay người ta nha chứ không phải người ta đeo bám anh đâu à.
Đúng là đám người trong công ty đồn bậy bạ hết mà.
"
'Các người cũng muốn như cô ta hay sao?”
“ Còn không đi làm việc ”
Thấy mọi chuyện đã dịu xuống, thư ký Ninh liền đuổi bọn họ trở về làm việc.

Ngộ nhỡ để Chu Minh Lãng mà nhắc nhở thì bọn họ lại tiêu tùng.
Dạo này tâm trạng của Chu Minh Lãng rất thất thường, lỡ mà đụng vô cái vãy ngược của anh thì chỉ có nước lên bờ xuống ruộng.
Mộc Miên sau khi rời khỏi Gia Hành thì trở về Mộc thị, cô vẫn còn rất nhiều việc còn chưa giải quyết xong đâu.

Thế mà Chu Minh Lãng đó lại lừa cô đến công ty anh mới ghê chứ.
Đáng lý ra khi nãy cô nên cho anh một trận nhừ tử mới hả dạ.
Còn có Chu Minh Lãng làm ra những hành động thân mật đó là có ý gì.

Nếu cô mà ngây thơ thì không chừng còn đang tưởng là anh đã hối hận sau khi từ chối cô, rồi bây giờ lại quay sang theo đuổi lại cũng không chừng.

Càng nghĩ Mộc Miên càng rối ren.
“ Thôi không nghĩ nữa, phải giải quyết cho xong đống này mới được ”
Thế là cô bắt tay vào việc.
Alo mình nghe nè
"
Mộc Miên cứ mãi làm việc mà quên luôn thời gian.

Cũng may là Na Na gọi điện thoại cho cô để rủ đi chơi, chứ không thì cô cũng không đếm xỉa tới giờ giấc luôn.
“ Oke lát nữa mình qua đó
Cúp điện thoại xong, Mộc Miên làm nốt chỗ còn lại rồi bắt đầu thu xếp tài liệu sau đó phóng xe đến quán bar đã hẹn với Na Na.
“ Miên Miên, bên này nè
Na Na vừa thấy Mộc Miên bước vào đã vội hú hét cô lại.
“ Sao hôm nay rảnh rỗi thế? ”
“ Mình còn tưởng cậu bận đóng phim cơ!
"
Na Na dạo trước đã bắt đầu hứng thú với làm diễn viên, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy môi trường đó quá phức tạp.
“ Chỉ mà mấy vai diễn nhỏ, không đáng nhắc đến”
"
Dù sao Na Na cũng chỉ hứng thú nhất thời với công việc này mà thôi.
‘Dạo rải ra dáng sếp rồi nha ”
Quần áo cũng công sở quá”
Na Na nhìn một thân sơ mi trắng kết hợp với váy đen vô cùng sang trọng.

‘Không nhìn ra cậu mặc đồ công sở cũng rất hấp dẫn cánh đàn ông đấy”
Lúc Mộc Miên bước vào thì đã có mấy người đàn ông đã để ý dòm ngó cô rồi.
" Cậu đó, chỉ biết nói mấy lời làm người ta vui vẻ ” Mộc Miên cầm ly rượu lên uống sạch sẽ.
Trước đây Mộc Miên cũng thường đến mấy quán bar như vầy, cũng coi như là quen rồi vã lại với tính cách của cô thì rất thích hợp với mấy chỗ này.
Cảm giác khi bước vào đây cô như được là chính mình.
Chỉ là từ khi bắt đầu đi làm việc thì lại ít đến hơn hẳn, lúc đó chỉ mãi quanh quẩn bên Chu Minh Lãng để thu hút ánh nhìn của anh nên rất nhiều sở thích của bản thân đã bị Mộc Miên bỏ qua một bên.
Nghĩ lại cũng thật mắc cười, theo người ta đã rốt cuộc người ta chả xem mình ra gì.
Mộc Miên vẫn nhớ như in mấy lời của Chu Minh Lãng, cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ quên được.
Ngược lại là Chu Minh Lãng e rằng sẽ gặp rất nhiều trắc trở khi đã vô tình phủ phàng với cô gái nhỏ này rồi.

Anh cũng không hề biết rằng những lời mình nói ngày hôm đó sẽ trở thành công cụ cản bước đường truy thê của anh.
Mộc Miên cùng Na Na uống ly này đến ly khác, mà vẫn không có dấu hiệu nào là say sỉn.

Còn tìm thêm mấy tiểu thịt tươi đến chơi cùng nữa chứ.
Đúng lúc này thì Mộc Miên có điện thoại gọi đến, số gọi đến vô cùng quen thuộc.

Mộc Miên không muốn mất hứng nên đã từ chối nhận cuộc gọi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận