Em Là Điều Bất Ngờ


“ Đây là? ’’ Mộc Miên cầm chìa khóa trên tay nghi hoặc.
“ Là chìa khóa nhà của tổng giám đốc ’’
“ Vậy đưa tôi làm gì? ’’
“ Chắc là cô chưa biết, làm thư ký cho tổng giám đốc là phải toàn năng từ công việc lẫn đời sống cá nhân ’’
“ Mỗi sáng 7h cô phải có mặt ở nhà anh ấy chuẩn bị bữa sáng và báo cáo lịch trình rồi mới đến công ty làm ’’ Tây An Lăng giải thích.
“ À ’’
“ Ể mà khoan...!’’ lúc này Mộc Miên mới bừng tỉnh.
“ Có chuyện gì sao? ’’
“ Tổng giám đốc có sở thích nào không? ’’ ý cô là vấn đề ăn sáng của anh á.
“ Hmmm để tôi nghĩ xem...!’’
“ Bình thường anh ấy không kén ăn lắm nhưng hình như đặc biệt thích bữa sáng kiểu Tây ’’ có vài lần Tây An Lăng bắt gặp mấy ngày liền tổng giám đốc đều ăn chúng.
“ Vậy được, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ ’’ Mộc Miên vui vẻ cất chìa khóa vào giỏ xách.
“ Vậy tôi đi trước đây ’’
7h sáng sao, tuy là hơi sớm nhưng mà vậy cũng tốt.


Mộc Miên sẽ có một ít khoảng thời gian ở riêng với anh, cô có thể từng bước bước gần hơn rồi.
Ngày hôm sau, đúng 7h Mộc Miên đã có mặt ở nhà riêng của Chu Minh Lãng.
Trên tay cô là mấy thực phẩm tươi sống mà sáng nay cô đã ghé siêu thị gần nhà để mua rồi đem qua đây.
Định bụng là sẽ tự làm bữa sáng cho anh.
Ông ta xưa có câu muốn có được tình yêu của người nào đó thì cách tốt nhất là chiếm lĩnh được bao tử của họ.
Chắc là khôn sai đâu ha.
Nói là làm Mộc Miên bắt tay vào rửa sạch đồ ăn rồi đem chế biến.
Trên lầu Chu Minh Lãng đã thức được một lúc rồi, vẫn đang sửa soạn để chuẩn bị đến công ty thì nghe dưới nhà mình có tiếng động vang dội, như thể ai đang nấu ăn ấy.
“ Không lẽ có trộm? ’’
Hình như không có khả năng lắm, nhà anh thì ai dám vào trộm chứ.
Sau đó mặc quần áo chỉnh tề rồi đi xuống lầu xem sao.
Thật không ngờ đón chào anh là một màn vô cùng đặc sắc.
Mộc Miên mặc tạp dề trên người đang loay hoay trong bếp nấu ăn.
“ Cô làm gì vậy? ’’ anh đứng phía sau cô hỏi.
Mộc Miên đang áp chảo xúc xích thì bị giật mình.
“ Úi daa ’’ dầu trong chảo bắn vào tay cô.
“ Có sao không? ’’ Chu Minh Lãng vội cầm tay cô đi qua vòi nước rửa.
“ Aaa tôi không sao ’’ Mộc Miên cười cười.
“ Đây là? ’’ anh nhìn những thức ăn mà cô đã bày biện sẵn ở dĩa.
“ Đồ ăn sang tôi làm ’’ Mộc Miên cởi tạp dề ra bưng hai dĩa thức ăn ra bàn.
“ Tổng giám đốc thử xem ’’ cô lấy dao và nĩa đưa cho anh.
Chu Minh Lãng cầm lấy sau đó cắt một miếng sandwich đưa vào miệng.
Cũng khá hợp khẩu vị với anh.

Chu Minh Lãng nghĩ.
“ Có ngon không? ’’ Mộc Miên đang háo hức chờ đợi lời khen của anh.
“ Tạm ’’ một bên nói tạm chứ anh đã ăn rất hết cái dĩa rồi.

Mộc Miên cũng không để ý, anh không có chê thì cô đã vui rồi huhu.
Lo cho anh xong thì cô cũng dùng bữa sáng của mình, không thể để bản thân chịu đói được.
Đúng vậy có thực mới giựt được đạo.
Thế là cả hai cùng nhau ở nhà anh ăn sáng.
Ăn xong thì Mộc Miên báo cáo công việc cũng như lịch trình ngày hôm nay cho anh biết.
“ 9h tổng giám đốc sẽ đến khu giám sát dự án XXX đang thi công ’’
“ Tới 11h thì sẽ quay trở về công ty họp với các cổ đông về việc đầu tư cho Mine ’’
“ 14h thì gặp đối tác từ bên LonDon ’’
“ Sau khi gặp xong thì là thời gian rảnh ’’
Mộc Miên đã báo cáo xong lịch trình ngày hôm nay.
Chu Minh Lãng coi tiến độ công việc qua chiếc ipad xong thì chuẩn bị ra khỏi nhà.
Nhưng chưa kịp đi đã bị Mộc Miên giữ lại.
“ Tổng giám đốc anh...!’’ Mộc Miên chỉ ngay cổ áo của anh.
Hình như từ lúc vào làm đến giờ thì cô không thấy anh thắt cà vạt.
“ Làm sao? ’’ Chu Minh Lãng bỗng ngơ ra.
“ Cà vạt, anh không thắt cà vạt hả? ’’
“ Không cần thiết ’’ anh cũng không thể nói là mình không biết thắt.
“ Làm sao lại không cần thiết, đi tôi thắt cho anh ’’ Mộc Miên kéo anh vào phòng thay đồ.
Sở dĩ cô biết chính xác vị trí là tại vì khi nãy cô đã dạo một vòng tham quan rồi.

Sau đó cô chọn ra một chiếc cà vạt màu xanh dương thắt lên cho anh.
Dáng người của Chu Minh Lãng rất cao chắc khoảng 1m9 còn chô chỉ có 1m65 nên phải nhón rất mỏi chân.
“ Tổng giám đốc, anh có thể...!’’
Mộc Miên tính đề nghị anh có thể cúi người xuống được không cô không thể với tới.
Nhưng bất ngờ dường như anh đọc được suy nghĩ của cô, chưa đợi cô nói hết thì anh đã cúi người xuống.
Một hồi loay hoay thì cô cũng thắt xong, liền thả tay ra khỏi cổ áo anh nhưng lại bị vấp cái chân dài của anh mà ngã ra đằng sau.
Cũng may là anh nhanh tay đỡ cô lại kịp.
Nhưng có ai nói cho cô biết tư thế hai người bây giờ là như thế nào hay không hả?
Chu Minh Lãng đang nằm dưới sàn nhà còn cô thì đè lên người anh.
Tư thế vô cùng ám muội nha, cũng may là anh chỉ ở một mình...
“ Tổng giám đốc, tôi xin lỗi ’’ Mộc Miên sợ anh sẽ mắng cô.
“ Được rồi, đừng mè nheo nữa ’’ Chu Minh Lãng thấy dường như anh đã gặp mối nguy hiểm ngầm rồi.
“ Có thể đứng lên chưa? ’’ cô còn muốn đè anh tới bao giờ.
“ Aaa tôi đứng lên ngay ’’ Mộc Miên quên mất là cô vẫn còn nằm đè lên anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận