Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh

"Để anh đưa em đi"

"Không cần đâu, nay cho em tự lái xe đi một mình đi... lâu rồi em chưa được lái xe nha... nha..." Hoàng Ngọc Niệm bắt đầu làm nũng hai mắt chớp chớp làm vẻ dễ thương, người nào đó bị hành động này mà hớp hồn nên không thể từ chối được.

"Chỉ hôm nay thôi đấy..."

"Yeah.... yêu lắm" cô nhón chân lên hôn phớt lên má hắn sau đó chạy đi.

"Chà chà... đại tẩu đúng là biết sài chiêu mỹ nhân kế quá, hành động dễ thương như vậy ai mà chả bị mê hoặc chứ".

"Ai cho cậu tới đây...." nhớ lại chuyện lúc nãy Tống Xuân Lăng và cô cười đùa vui vẻ hắn lại phát cáu."

"Người ta lo cho đại ca mà, thấy hôm qua anh mặt xanh như tàu lá chuối vậy rồi hôm nay không đi làm đến thăm không biết ơn tôi còn hỏi câu đấy nữa"

" Mà nè đại ca... anh quen đại tẩu thế nào thế?"

"Tình một đêm"

"What the hợi? Dị cũng được sao??? Rồi cưa đến giờ đấy à mà quen được bao lâu rồi?"

"Nữa năm rồi"

"Nữa năm?? Mà giấu thằng em này không cho biết luôn... hazz... cứ tưởng anh em chúng ta theo chủ nghĩa ế thế mà, đại ca đã bỏ cuộc chơi rồi".

"Lo mà tìm bạn gái đi, không chừng sau này không ai lấy cậu đấy!!!"

"Hừm, lo rằng mấy cô gái kia muốn có được tôi hơi bị khó chứ ở đó không ai dám lấy tôi á? Tiêu chuẩn của tôi là phải như đại tẩu đấy..."

Bỗng hắn quay qua lườm một cái làm Tống Xuân Lăng rợn sóng lưng, chỉ cái nhìn thôi cũng đủ giết người rồi.

"Không phải tôi nói đại tẩu đâu mà anh lo.... kiểu người dễ thương giống vậy ấy mà, đừng tức giận " Tống Xuân Lăng thấy vẻ mặt của Dương Thế Minh như vậy chạy đến vuốt giận cho hắn.

[....]

"Mà chuyện của tên Vũ Hạo Văn sao rồi? Đã điều tra đến đâu rồi?"

"Đã điều tra được, người nhân viên đó là gián điệp của công ty hắn phái tới, tập tài liệu của dự án mới của chúng ta bị ăn cắp hôm bữa cũng chính do tên đó lấy. May anh đề phòng trước nhờ tôi làm giả tài liệu đó và để ở nhà"

"Rất tốt, tiếp tục điều tra thêm, cảnh giác tên đó nhiều hơn trong cuộc họp lần sau"

"Mà anh không đi làm thật à?"

"Không phải không muốn đi, mà là..."

"Có phải sợ đại tẩu không? Anh trở nên sợ vợ từ lúc nào vậy? Cuộc chiến này cũng vì đại tẩu đúng chứ???"

"Đúng, nhưng người ta có câu sợ vợ sống lâu mà, chú sau này có vợ sẽ hiểu cảm giác của đàn ông chúng ta thôi"

"Hazz......"

[.....]

Còn về phía cô đang lái xe thì hắc xì một cái " Ai nhắc tới mình vậy nhỉ?" Đúng là lâu ngày được lái xe cảm giác thật tuyệt vời.

Cô như là cô của năm trước tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi muốn về lúc nào thì về, giờ thì đi đâu cũng bị canh nghiêm ngặt lại gặp tên Dương Thế Minh này là tên ghen không thể tả nổi.

Chỉ cần cô tiếp xúc với đàn ông dù là bạn bè chỉ cần là người khác giới là cơn ghen của hắn bắt đầu bùng cháy, chẳng hạn như tình hình lúc nãy do ánh mắt lúc nãy của hắn đáng sợ quá nên cô phải chạy ngay, kẻo bị ánh mắt giết người không cần dùng dao của hắn giết mất.

Vừa đến bệnh viện Hoàng Ngọc Niệm đã chạy nhanh vào tìm Lỵ An.

"Lỵ An... mẹ cậu khỏe hẳn chưa?"

"Khỏe rồi tớ mừng lắm "

"Ngoan đừng khóc nữa"

"Mà cậu khỏe chưa đấy? đừng vì công việc mà không lo cho bản thân gì cả"

"Tớ khỏe như trâu rồi này..... đừng lo"

"Ừm,thôi vào thăm mẹ cậu nào"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui