Xe Đăng Khoa chạy từ từ và đỗ lại bên du thuyền.
Anh nhanh chóng bước xuống trước và vòng qua mở cửa cho Tường Vy.
Vẫn là thái độ ân cần che mui xe cho cô bước ra ngoài.
Đáp lại cử chỉ đầy quan tâm, cô cũng nhón chân đặt lên gò má anh một nụ hôn nhẹ.
Hôm nay cô không còn ngại ngùng người ngoài mà thoải mái trao cho anh những cử chỉ yêu thương, điều đó khiến anh rất vui.
Cả hai nhìn nhau đầy tình cảm và mỉm cười hạnh phúc.
Anh còn nhẹ nhàng vén lại mái tóc bị gió thổi bay và sửa lại chiếc áo balzer cô cho ngay ngắn, xong đâu đó, cả hai nắm tay nhau cùng bước vào bên trong nhà hàng.
Tường Vy giờ mới thắc mắc.
- Anh nói mình gặp một người quan trọng, là ai vậy anh?
- Mẹ anh! - Đăng Khoa vừa bước đi vừa trả lời gọn lỏn.
Nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm Tường Vy hoảng hốt giật tay anh ra và dừng lại không bước thêm nữa.
Cô toan quay đi thì đã bị anh nắm tay kéo sát về phía mình.
Anh đưa vài ngón tay lên khẽ gõ lên vầng trán cô và trách móc.
- Em chạy đi đâu? Lúc nãy em hứa sao, sao quên nhanh vậy?
- Đột ngột quá vậy! Sao anh không nói trước, em chưa chuẩn bị gì hết.
Gặp mẹ để làm gì? - Tường Vy căng thẳng đến nỗi không biết mình đang nói cái gì nữa.
Đăng Khoa nén cười và tỉnh bơ trêu cô.
- Sao vậy? Em phải có trách nhiệm với con trai của Hứa phu nhân chứ.
Em lại định trốn nữa à?
- Em nhớ ra còn có chuyện phải làm.
Tạm biệt nha! - Cô lấy tay đánh loạn xạ vào tay anh và một lần nữa cuống quýt quay đi.
Hết chịu nổi, Đăng Khoa chép miệng ghì chặt cô sát vào lòng mình và thách thức.
- Em muốn tự đi vào hay là anh bế em vào!
- Nhưng mà em chưa sẵn sàng.
Em sợ… - Cô nói như mếu.
- Có anh ở đây! - Đoạn anh nắm chặt bàn tay của cô và giơ lên chắc nịch.
- Hứa sẽ không buông tay nhau, em nhớ chứ!
Tường Vy thở dài đầy lo lắng nhìn vào bên trong.
Đột nhiên gặp mặt thế này chắc mẹ anh ấy sẽ tức giận lắm.
Vì cô đã hứa với bà sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa, vậy mà hôm nay lại tay trong tay đùng đùng bước đến ra mắt.
Lời nói và hành động mâu thuẫn như vậy chắc chắn người lớn sẽ không hài lòng.
Anh ấy cũng thật là, không nói trước làm mình cứ tay không mà đến thật thất lễ.
Thấy hết thái độ căng thẳng của cô, anh liền phì cười và chìa tay ra lấy túi xách của cô.
Đăng Khoa lục lọi một hồi thì lấy ra một thỏi son hồng.
Đoạn anh mở nắp, dùng một tay nâng cằm cô và tay kia chuẩn bị tô lại làn môi anh đào đang hé mở.
Tường Vy chau mày đầy nghi ngờ và lùi ra tránh né.
Anh tỉnh bơ lên tiếng.
- Em đứng yên đi.
Không phải thoa son môi giúp em tự tin hơn sao.
Để anh giúp em!
- Anh nhây quá nha!!! - Giọng cô trách móc, giờ là lúc nào còn đùa được.
- Không thế thì sao theo đuổi được em! - Anh xoa đầu cô âu yếm và dịu giọng lại.
- Mình vào trong nhanh lên, mẹ đang chờ!
Cũng không thể cứ nấn ná ở ngoài này mãi.
Cô cũng đành bấm bụng cùng Đăng Khoa bước vào bên trong.
Trong đầu đầy những suy nghĩ hỗn loạn.
Không biết tí nữa sẽ đối mặt với Hứa phu nhân thế nào.
Đăng Khoa nắm chặt tay người con gái anh yêu và tiến vào bên trong nhà hàng.
Tường Vy cũng khép nép đi theo đằng sau anh.
Hứa phu nhân đã thoáng thấy bóng dáng cả hai từ đằng xa.
Bà liền từ từ đứng dậy quan sát xem cả hai muốn làm gì.
Bác Lâm thấy Hứa phu nhân đứng dậy, ông cũng phản xạ quay lại nhìn về phía sau.
Đúng như dự đoán, ông vô cùng sửng sốt khi thấy cả hai đang nắm tay nhau bước vào nhà hàng.
Bác Lâm cũng đứng dậy và lẩm bẩm một mình.
- Đó là con gái tôi!
Hứa phu nhân ngạc nhiên nhìn bác Lâm và trả lời.
- Đó… là con trai tôi!
- Tôi biết mà! - Ông quay lại và trả lời, đoạn lại quay về phía hai người đang từ từ tiến tới.
- Nhưng hai đứa nó…
Hoá ra Đăng Khoa đúng là Tổng giám đốc của Tường Vy sao.
Vậy người con bé yêu lại chính là cậu ấy sao.
Hai đứa làm sao mà tìm ra nhau và yêu nhau suốt thời gian qua ta không hề hay biết vậy.
Phải rồi, hai đứa cùng yêu, cùng hạnh phúc, cùng giận hờn cùng chia ly, lúc đó ta chỉ cảm thấy đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Giờ ngẫm lại, đúng là ta nên sớm nhận ra và tìm hiểu con gái ta đang yêu ai mới phải.
Một đứa con gái ta cưng chiều hết mực.
Một đứa ta sớm đã coi như con như trai mình.
Hai đứa này, làm ta thật bất ngờ.
Hứa phu nhân từ từ tiến tới chỗ Đăng Khoa.
Đôi mắt bà lúc nào cũng đã hơi ướt.
Cô gái, con chính là con gái của Lâm Bình Hoà sao, chính là cô con gái bé bỏng năm đó ta yêu thương hết mực.
Năm đó, con oà khóc trong lòng ta và bất giác gọi mẹ quyến luyến không muốn rời, con còn nhớ không.
Là con đã chịu nỗi đau về thể xác và tinh thần quá lớn để hạ sinh bé An Nhiên năm đó.
Thảo nào lúc nói chuyện với con bé, ta cứ ngờ ngờ như đã gặp con bé ở đâu đó rồi.
Nó không khác gì con lúc nhỏ, một cô bé hiểu chuyện đến đau lòng.
Hai mẹ con cứ nương tựa nhau, dặn nhau mạnh mẽ, không có ai che chở như vậy sao.
Tường Vy giật tay ra khỏi Đăng Khoa và bước chầm chậm đến chào hỏi Hứa phu nhân.
Cô căng thẳng đan hai tay vào nhau và lựa lời giải thích.
Giọng hơi run run và hồi hộp, sợ bà sẽ nổi giận vì cô đã làm trái lời hứa khi đó.
- Dạ, con chào phu nhân!… con… con và anh Đăng Khoa… con xin lỗi vì… đã gặp riêng anh ấy…
- Gọi ta là bác gái! - Bà cười hiền và nhắc nhở, không phải vẻ khó gần khó chạm tới như lần gặp trước.
Nhưng Tường Vy tròn mắt ngơ ngác, nhất thời không hiểu nổi thái độ của Hứa phu nhân lúc này là sao.
Đáng lẽ bà nên nổi giận chứ sao lại hoà nhã như không có gì.
Tường Vy cứ nghệch ra cho đến khi Đăng Khoa nhắc nhở mới vội vàng chào lại.
- Dạ… Bác gái…!
Không để Tường Vy nói hết, Hứa phu nhân nhìn cô với ánh mắt long lanh và cười nhân hậu hỏi lại.
- Con còn yêu anh Đăng Khoa không?
- Dạ… - Tường Vy ngập ngừng không dám nói, cô mím môi nhìn sang Đăng Khoa cầu cứu.
Anh cũng hiểu ý liền ôm lấy vai cô và từ tốn giới thiệu.
- Con đã nói sẽ giới thiệu con dâu cho mẹ.
Đây là Tường Vy, người con sẽ cưới làm vợ.
Cô tròn mắt nhìn anh, ý muốn nói không phải biểu anh nói như vậy.
Tự nhiên không giải thích gì mà làm cho mọi chuyện phức tạp lên.
Cô bối rối xua tay định nói thêm gì đó thì đã thấy ba mình đang từ từ bước về phía này.
Tường Vy ngơ ngác gọi ông.
- Ba! Sao ba lại ở đây?
Giọng bác Lâm hơi ngập ngừng, ông chỉ vào cả hai và thắc mắc.
- Con và Đăng Khoa… hai đứa con…
- Đây là tổng giám đốc của con… ủa, ba biết ảnh hả? - Tường Vy bắt đầu cảm thấy mọi chuyện hơi kỳ lạ, vì thái độ của ông như đã biết Đăng Khoa từ trước rồi vậy.
Bác Lâm nhìn Đăng Khoa với ánh mắt đầy xúc động, không thể tin được, người mà hai đứa hay nhắc đến với ông lại chính là tụi nó.
Ta còn nhớ ánh mắt hạnh phúc của cả hai khi kể về nhau.
Ta luôn mong hai con hạnh phúc.
Thật không ngờ hai đứa ta luôn yêu thương vừa hay lại là một cặp.
Vậy mà đến tận bây giờ ta mới nhận ra.
Đăng Khoa cũng nhìn ông cười nhẹ và gật đầu khẳng định, đây chính là người mà con hay kể, người mà con nói sẽ yêu thương rất nhiều, người mà con muốn ghi tên cô ấy lên thiệp cưới lần tới.
Chính là Tường Vy đó ba à.
Mọi người nghẹn ngào không biết phải nói thêm gì với nhau, thì điện thoại của Hứa phu nhân vang lên.
Bà lúc này mới thôi suy nghĩ và rút điện thoại ra nghe máy.
Bác Lâm cũng đến xoa đầu Tường Vy và rưng rưng trách móc.
- Con bé này, sao không nói ba biết người con đang yêu là ai.
Hai cái đứa này!
Đăng Khoa cũng chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Còn Tường Vy cứ ngây ngô không hiểu nổi, hình như mọi người đều biết nhau thì phải.
Sao ba lại biết anh ấy được nhỉ.
Chưa nghe ba nhắc tới bao giờ.
Chuyện này thật khó hiểu.
Hứa phu nhân nghe điện thoại xong thì bỗng bật khóc, bà bụm miệng lại để ngăn cảm xúc của mình lúc này.
Tường Vy và Đăng Khoa thấy thế liền vội bước đến hỏi chuyện.
Nhưng bà vừa cười và vừa nghẹn ngào nói trong tiếng nấc.
Cảm xúc như vỡ oà.
- Anh con… anh con nói chị dâu đã có thai rồi! Nó mới đưa con bé đi khám xong.
Nhà mình có cháu rồi!
Vừa nghe xong, Đăng Khoa cũng hết sức bất ngờ, anh cũng bồi hồi xúc động nghi hay tin.
Vậy là sau ngần ấy thời gian cưới nhau, cuối chùng anh chị cũng đã có tin vui.
Chính tình yêu và sự tin tưởng dành cho nhau, cuối cùng đã sinh quả ngọt.
Mọi chuyện đến cuối cùng sẽ ổn cả thôi.
Thấy Tường Vy đứng một mình lóng ngóng không biết phải làm gì, Hứa phu nhân đang xúc động cũng ôm chầm lấy cô và thủ thỉ.
Ta già rồi, lẩm cẩm rồi, suýt nữa bắt con trai lớn phải cưới người vợ khác, con trai nhỏ phải cưới người nó không yêu, suýt đẩy cô bé năm đó mọi người cùng yêu thương vào cuộc sống cô độc bất hạnh.
Người ta nói Đăng Vũ giống ba nó hơn, nhưng Đăng Khoa mới là người giống ông nhất phải không.
Ngày xưa lúc sinh nó tôi bị khó sinh, ông cũng một mực không muốn tôi mang thai nữa dù rất thích con gái.
Con trai bây giờ cũng giống như ông, luôn yêu thương bảo vệ người con gái chịu nhiều bất hạnh của nó mà tôi lại suýt bắt tụi nó phải chia xa.
Ông xem, ông ra đi đột ngột quá làm tôi chẳng biết phải làm sao với hai đứa con trai này cho đúng.
Tôi đã lẩm cẩm rồi phải không.
- Tường Vy! Xin lỗi con, khi ta chưa tìm hiểu mà bắt con phải rời xa Đăng Khoa.
Ta làm con đau lòng lắm phải không?
- Bác gái… con mới có là người có lỗi!
Tuy nói vậy nhưng trong lòng cô vẫn còn thấy hoang mang, chưa kịp hiểu hết chuyện gì đang xảy ra.
Ai cũng nhìn cô với ánh mắt đong đầy tình cảm.
Sao tự nhiên mọi chuyện lại trở nên dễ dàng vậy, thật khó hiểu.
Xe Thành Vũ dừng lại bên ngoài nhà hàng và gia đình dì Hạ cùng bế An Nhiên lần lượt bước vào bên trong.
Vừa thấy Tường Vy, cô bé đã tụt xuống khỏi vòng tay Thuý Vy và chạy ào về phía mẹ.
- Mẹ ơi!!!
Đăng Khoa đã nhận ra từ sớm và quỳ một chân đón con chim non đang sà vào lòng mình.
Đoạn anh đứng dậy véo má An Nhiên âu yếm và khoe với Hứa phu nhân.
Tường Vy sợ bà sẽ thấy khó chịu, nhưng Hứa phu nhân cũng cười và lau nước mắt hỏi chuyện.
Cô bé thật giống Tường Vy lúc còn nhỏ.
Bà thầm nghĩ.
- Bé con! Có nhớ ta không?
- Dạ! Bà xinh đẹp, mẹ của chú Đăng Khoa! - Đoạn cô bé nghiêng đầu ngây thơ hỏi.
- Chú đi công tác lâu như vậy bà có nhớ chú không?
- Ừm… còn con có nhớ không? - Hứa phu nhân bật cười và hỏi lại.
- Dạ con nhớ chú nhiều, mẹ cũng nhớ, mẹ hay lén khóc một mình mỗi khi nhớ chú.
Tường Vy chột dạ đưa tay ra hiệu suỵt và đưa tay bế cô bé, không để An Nhiên tiết lộ thêm điều gì nữa.
Mọi người ai cũng nhìn nhau nghẹn ngào, có lẽ ai cũng cảm thấy vừa mừng vừa tủi cho cặp đôi vừa mới hàn gắn sau một thời gian dài xa cách.
Không để mọi người cứ đứng nói chuyện, nhân viên nhà hàng bước đến mời mọi người vào trong bàn đã chuẩn bị sẵn.
Bác Lâm giờ mới đến choàng vai Đăng Khoa và trách móc.
- Tiền trảm hậu tấu hả, hôm nay mới ra mắt người lớn, xem ta xử con thế nào!
Đoạn bác Lâm bế An Nhiên ngồi trên vai và quay bước, cả nhà vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, hôm nay có vẻ tâm trạng ai cũng tốt.
Đăng Khoa cũng toan bước vào thì Tường Vy đã giữ tay anh lại và hỏi chuyện.
- Anh sắp xếp cuộc gặp mặt hôm nay đó hả? Anh đang định làm gì nữa!
- À… đoán xem! - Đăng Khoa vờ giữ bí mật và lém lỉnh trả lời.
Còn làm gì nữa, anh định sẽ chịu trách nhiệm với em suốt đời mà.
Anh hấp tấp muốn vào thưa chuyện với người lớn, nhưng cô lại kéo anh lại và hỏi hết những thắc mắc trong lòng.
- Khoan đã! Ba em hình như đã biết anh từ trước, hai người quen nhau hả?
Đăng Khoa phì cười và gõ yêu vào trán cô một cái, bắt đầu giải thích.
- Anh thân với ba lắm đó, trước là sư phụ của anh ở Ý, sau đó ba anh mất, ông cũng đã định hướng cho anh rất nhiều…
Trong tâm trí Tường Vy bỗng hồi tưởng về chuyện ba từng kể về một người bạn bếp trưởng, vì ba mất nên rẽ ngang làm công việc mình không thích.
Chính là anh ấy sao, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ.
- Lúc chúng ta ở Đà Nẵng, là anh gọi điện tâm sự với ba em đó hả?
Đăng Khoa cười nhẹ và gật đầu.
- Cả những lúc ba vào Sài Gòn, đi set up nhà hàng, là đi gặp anh đó hả?
Đăng Khoa lại gật đầu khẳng định đúng là như vậy.
Tường Vy lúc này mới vỡ lẽ, đáng lẽ mình nên sớm biế rồi mới phải.
Sao tận bây giờ mình mới nhận ra.
Thảo nào lúc nghe tên anh cảm thấy rất thân thuộc như đã biết ở đâu rồi, xem ra cảm giác mơ hồ không rõ ràng của cô đã đúng.
Cô đưa hai tay bụm miệng và bất giác thốt lên.
- Không thể nào! Anh có cảm thấy hình như mình đã biết nhau từ trước rồi không?
- Em cũng cảm thấy… giống như anh hả? - Đăng Khoa dịu dàng vén lại tóc mai cho cô và mỉm cười hỏi lại.
- Anh sẽ giải thích sau, còn bây giờ, đi theo anh!
Tường Vy, vốn đã là của nhau thì đi một vòng sẽ về lại bên nhau.
Em có tin không?