Em Là Định Mệnh Của Anh


Bác Kim sắp xếp món ăn xong, vui vẻ mời Tường Vy dùng bữa, bác Kim nói đùa vài câu.
- Cậu Đăng Khoa từng làm bếp trưởng chuyên các món Âu, mời cô thử tay nghề của bếp trưởng chúng tôi nhé!
Tường Vy cũng vui vẻ trả lời.
- Dạ cảm ơn bác.

- Đoạn cô nhìn sang phía Đăng Khoa rồi nói.

- Không may cho bếp trưởng rồi, tôi là một khách hàng khó tính đấy nhé!
Đăng Khoa vừa lườm Tường Vy vừa mỉm cười, cảm thấy vui khi được nấu bữa ăn đặc biệt cho người mình yêu.

Chốc chốc anh lại gắp thức ăn cho An Nhiên, mọi người vừa ăn trưa vừa trò chuyện vui vẻ.

Bỗng Đăng Khoa để ý đĩa bò bít tết của Tường Vy chưa có khoai tây nghiền, anh liền đứng dậy, lấy thêm khoai tây cho cô.

Nhưng khi vừa cho vào đĩa cô lập tức ngăn lại.
- Không không! Em không ăn khoai tây!
Vừa nghe câu nói, Đăng Khoa chợt lặng người, trong đầu cứ ong ong câu nói của Tường Vy, không còn để ý gì khác nữa.

Những chuyện xưa cũ lần lượt hiện về.

Chuyện về nhà hàng Louis, về góc ban công đầy hoa của anh và cô gái ấy, về những lần vô tình lướt qua nhau, những lần mong chờ, những giấc mơ về cô gái bí ẩn chưa một lần gặp gỡ...!khiến anh tương tư một khoảng thời gian.
Hôm nay, vừa nghĩ về cô gái trong tranh, vừa thấy Tường Vy cũng ghét khoai tây giống như cô ấy, anh liền liên tưởng.

Đăng Khoa nhìn Tường Vy hồi lâu và bất giác lên tiếng.
- Là em à?
Tường Vy nghe không hiểu ý lắm, liền hỏi lại.
- Em làm sao anh?
Đăng Khoa không biết phải mở lời như thế nào, tại vì chuyện này nói ra nghe có vẻ hơi kỳ lạ, anh từ từ ngồi xuống và dò hỏi.
- À, em không thích ăn khoai tây à?
Tường Vy suy nghĩ một vài giây rồi trả lời.
- Em bị dị ứng khoai tây ạ! Nghe hơi kỳ nhỉ!
Nói rồi cô kèm An Nhiên dùng bữa, không biết Đăng Khoa đang nhìn mình với ánh mắt đầy vẻ mong chờ, có khi cô chính là cô gái mà bấy lâu anh đã tương tư.

Nghe có vẻ vô lý, nhưng anh thực sự đã tương tư một cô gái chưa hề quen biết, từ rất lâu.

Anh đã ngờ ngợ khi thấy bóng dáng Tường Vy có chút quen thuộc, khiến anh vừa gặp đã yêu.

Đăng Khoa tiếp tục dò hỏi.
- Em có thích món Âu không? Có yêu thích nhà hàng nào không?
Tường Vy vừa thử một miếng bít tết, rồi gật gù, có vẻ rất hợp khẩu vị.

Cô lên tiếng trả lời.
- Em thích ăn đồ Á hơn, tại ba em chuyên món ăn Trung Hoa mà.

Nhưng món bít tết của anh rất ngon, như nhà hàng vậy, năm sao nha bếp trưởng.
Đăng Khoa mím môi, không nói thêm gì, lập tức xua đi ý nghĩ trong đầu, đúng là không thể nào trùng hợp như vậy được, trên thế giới bảy tỷ người, vốn dĩ gặp lại một người không một chút thông tin vậy là rất khó, là tự mình nghĩ nhiều thôi.

Chắc lúc nãy An Nhiên nhận lầm nên mình bị ám thị thôi.
Suy nghĩ mông lung một hồi, Đăng Khoa cũng hít thở sâu lấy lại tinh thần, anh tiếp tục gắp thức ăn cho An Nhiên và nói.
- An Nhiên ăn nhiều lên nha để cao lớn như chú, đừng kén ăn như mẹ nha.
Cô bé bụm miệng cười khúc khích, nhìn sang Tường Vy, và nói.
- Mẹ kén ăn nên lùn hơn chú, hí hí!
Tường Vy chau mày nhìn Đăng Khoa ra vẻ không hài lòng.

Anh cũng nhướn mắt nhìn lại, như ý muốn nói anh nói không đúng hả, em còn nhìn gì anh.
- Ăn nhanh đi kẻo nguội! Anh biết anh đẹp trai, nhưng đừng có nhìn mãi thế!
Bác Kim quan sát thái độ của cả hai, rồi cũng lén giấu đi một nụ cười, sợ làm hai người xấu hổ, đã lâu rồi căn nhà mới có nhiều tiếng cười như vậy.
***
Bên trung tâm thương mại, cả bốn người ở công ty đang ngồi uống trà sữa với nhau.

Chị Xuyến Chi uống một ngụm trà rồi thở phào và lên tiếng.
- Làm chị hết hồn, tưởng em có thai thiệt! Đùa gì nhây ghê.
Thuý Vy cười tươi vui vẻ, nhưng cũng nghĩ ra điều gì, liền nghi ngờ hỏi lại.
- Vậy chị và anh Nam Anh đang hẹn hò à?
Xuyến Chi và Nam Anh xém sặc nước, quay qua nhìn nhau rồi cả hai cùng bụm miệng cười, chị Xuyến Chi xua tay vừa cười vừa giải thích.
- Không phải đâu, Nam Anh bị bạn gái cho leo cây, ha ha, mà lỡ mua vé rồi nên rủ chị đi, hẹn đi coi phim mà người ta cũng không thèm, ha ha!!!
Nam Anh bị vạch trần, xấu hổ, bặm môi trợn mắt với chị Xuyến Chi, nhưng anh cũng nhanh chóng trả đũa.
- À, ha ha, chị cũng không có ai hẹn hò, nên rủ cái đi liền, ha ha!!!
Xuyến Chi cũng trợn mắt lại, giẫm vào chân Nam Anh cho bỏ ghét.

Làm Thuý Vy và Thành Vũ cũng phì cười, hai người nổi tiếng như nước với lửa.

Bỗng Thuý Vy nảy ra một ý, cô liền nói.
- Anh mua vé phim gì vậy, không biết còn không, em cũng muốn đi coi phim.
Thành Vũ cũng lên tiếng.
- Suất mấy giờ vậy! Để anh qua hỏi thử xem.
Thuý Vy cười và vẫy tay với Thành Vũ, làm Xuyến Chi mắt tròn mắt dẹt nhìn theo, rồi lôi Thuý Vy qua hỏi nhỏ.
- Cậu ấy chịu đi xem phim với em luôn hả? Không giống Thành Vũ thường ngày, lạnh lùng không chơi với ai ngoài Tổng giám đốc.
Thuý Vy cong môi suy nghĩ, nhìn Thành Vũ đang đứng mua vé xem phim, vừa trả lời.
- Sao em không thấy vậy nhỉ, anh ấy rất ga lăng và điềm đạm.
Nhìn ánh mắt Thuý Vy dành cho Thành Vũ, chị Xuyến Chi cũng ngờ ngợ hiểu ra, cô liền ngồi thẳng lại, lắc đầu, chép miệng nói.
- Hai người đẹp trai và ngầu nhất công ty đã rơi hết vào tay hai chị em nhà này.
Nam Anh tỏ vẻ không đồng ý, liền lên tiếng.
- Thành Vũ nhạt nhẽo đó mà đẹp trai hơn em hả? Chị lau kính và nhìn lại xem.
Xuyến Chi hất tay, trợn ngược mắt tỏ ý không muốn nói chuyện, nhưng Nam Anh cứ cố cãi bằng được.

Có vẻ như, công ty lại sắp có thêm một cặp đôi khác chăng?
***
- Ủa anh! Anh hẹn bạn gái coi phim, là phim ma hả? Sao không phải là phim tình cảm? - Thuý Vy ôm bịch bắp rang bơ, che mặt lại, hoảng hốt nói.
Nam Anh cười khẩy, đúng là "tấm chiếu mới", đoạn anh vuốt vuốt lại vai áo, tưởng tượng hai người phụ nữ này ai sẽ úp mặt vào vai anh và la hét đây, thì Thuý Vy đã úp mặt vào vai Thành Vũ, anh ấy cũng cúi xuống vỗ về cho Thuý Vy đừng sợ.
Cô ngước lên đã thấy rất gần khuôn mặt anh, Thuý Vy liền ngượng ngùng ngồi thẳng lại, giả vờ ăn bắp xem như chưa có gì xảy ra.

Thành Vũ cũng quay qua lấy ly nước uống, rồi tiếp tục nhìn lên màn hình.
Thấy thế, Nam Anh chép miệng, xem phim tiếp, màn hình lại hiện lên cảnh rùng rợn, Nam Anh giật mình úp mặt vào vai chị Xuyến Chi.

Ngước lên đã thấy cô ấy lườm mình, còn thẳng tay xô Nam Anh ngồi dậy.
"Đây không phải là những gì mình tưởng tượng." Nam Anh vừa nghĩ vừa mếu máo, thầm mong cho phim mau hết cho rồi.
Cuối tuần ít đẹp hơn, với một số người, chẳng hạn như Nam Anh.
***
Ở Vũng Tàu, trên bãi biển người người nô nức chơi bóng chuyền, hay đi dạo dọc bãi cát, hay cùng nhau xây lâu đài cát, hoặc là bơi lội.

Khung cảnh ồn ào, náo nhiệt.
Trên ngôi biệt thự trắng ngay bãi biển, một cô gái xinh đẹp, kiều diễm trong bộ bikini màu đỏ nằm dài ra ghế, đeo kính râm, vẻ mặt hưởng thụ một ngày cuối tuần nhàn nhã, mặc cho xung quanh bạn cô đang nô đùa, nhảy nhót, tiệc tùng.
Màn hình điện thoại sáng lên, cô liền đưa bàn tay thon thả nhón lấy chiếc điện thoại đang nằm trên bàn, cô nghe máy.
- Gia Kỳ nghe đây!
- "Chào em, Gia Kỳ, hôm nay em thế nào?" - Là giọng nói của Thành Thành vang lên trong điện thoại.
- Thế nào cũng không liên quan tới anh!
Lúc này bạn Gia Kỳ chạy tới, kéo cô cùng tham gia vào bữa tiệc rượu, cô xua tay ngỏ ý nói chuyện điện thoại xong sẽ ra với mọi người.
Giọng nói Thành Thàh lại vang lên.
- "Chà! Em thật là biết cách hưởng thụ đó nha, đi chơi sao không gọi anh!"
- Đồ trăng hoa như anh thiếu gì phụ nữ, sao còn gọi cho tôi, chúng ta đã đường ai nấy đi, đừng có dính líu đến tôi.

Tạm biệt!
Chưa kịp tắt máy thì Thành Thành đã vội ngăn lại.
- "Em sẽ dính líu đến anh thôi, e hèm, để xem, em thì đang hưởng thụ với bạn bè, trong khi cô thư ký của Đăng Khoa thì đang e ấp trong lòng anh ấy."
Gia Kỳ sững người lại, vuốt ngược đôi kính râm lên, vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi lại.
- Anh vừa nói gì?
- "Anh nói, có vẻ chúng ta sẽ dính líu đến nhau nhiều đó.

Em không thích cô thư ký ấy đến với Đăng Khoa, anh cũng vậy.

Dù gì cũng là người quen với nhau, anh nghĩ em nên biết chuyện.

Thế thôi, anh tắt máy đây."
Nói xong, Thành Thành tắt điện thoại, khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc ý, bản tính ích kỷ của đàn ông trỗi dậy, không muốn người mình đã để ý rơi vào tay người đàn ông khác, nên anh cố ý gọi điện chọc giận Gia Kỳ một phen, làm cô ghen tuông và giành giật Đăng Khoa về phía mình.

Khi đó, Tường Vy sẽ đau khổ, yếu đuối ngả vào vòng tay của anh.

Với mỗi kiểu phụ nữ, anh luôn có mỗi cách chinh phục của riêng mình, chưa bao giờ thất bại.
Gia Kỳ bên này cũng vừa tắt điện thoại, vẻ mặt đăm chiêu, đúng là cô thư ký có quan hệ mờ ám với Đăng Khoa rồi, cô gái bình thường ấy mà dám cướp thứ đồ của Gia Kỳ này muốn có ư.

Gia Kỳ cười khẩy, đúng là đàn bà từng trải, chỉ biết giả vờ yếu đuối câu dẫn đàn ông.

Thứ Gia Kỳ này muốn có chưa bao giờ để mất vào tay người khác.

Cô nghĩ rồi uống cạn ly rượu trên bàn, ánh mắt đầy mưu mô tính toán..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui