Em Là Định Mệnh Của Anh


Tường Vy đặt một lọ hoa hồng lên bàn tiếp khách trong phòng Đăng Khoa, sau khi cẩn thận xịt nước lên những đoá hồng, cô nhẹ nhàng nâng niu và cười mỉm hài lòng.

Đăng Khoa ngắm cô một lúc rồi lên tiếng.
- Em thích hoa hồng lắm à?
Tường Vy nhìn sang Đăng Khoa rồi tiện tay sửa lại lọ hoa một chút, cô cũng trả lời gọn lỏn, trước khi rời đi.
- Dạ!
Đăng Khoa nhìn theo cô đi ra khỏi cửa, tuyệt nhiên không hề quay lại nhìn anh một cái, mấy hôm nay Tường Vy cứ giữ khoảng cách với anh.

Để xem em còn tránh anh được bao lâu, em thích xem mắt à, được thôi.

Đăng Khoa chống tay lên bàn suy nghĩ, rồi gọi Thành Vũ.
- Thành Vũ có ngoài đó không?
- Dạ! Có gì không anh? - Thành Vũ mở cửa bước vào.
Đăng Khoa đưa một tờ giấy cho Thành Vũ, cậu ấy vừa xem thì trợn mắt, nhìn Đăng Khoa rồi nhìn lại tờ giấy, như không tin vào mắt mình, anh lắp bắp không nói nên lời.
- Tổng giám đốc, đây là...
***
Ở dưới phòng nhân sự, Thuý Vy đi ra photo tài liệu thì bất ngờ đụng trúng Thành Vũ đang đi tới, giấy tờ rơi xuống lung tung dưới đất.

Thành Vũ vội nhặt lại và lên tiếng.
- Xin lỗi em, anh lo suy nghĩ không nhìn đường, em có sao không?
Thuý Vy cũng ngồi xuống sắp xếp lại mớ tài liệu và tươi cười.
- Không sao, tiền bối.
Bỗng cô nhặt được một tờ lý lịch, liền giở ra xem, thấy ảnh thì quen mắt, nên cứ đứng xem hồi lâu, Thành Vũ thấy thế liền thì thầm với Thuý Vy điều gì.

Nghe Thành Vũ nói, cô tròn mắt ngạc nhiên, rồi bụm miệng cười khúc khích.

Cô cũng thì thầm lại với Thành Vũ.
- Chuyện này anh cứ giao cho em.
Thành Vũ gãi đầu hỏi.
- Có được không?
- Anh cứ yên tâm! Em có cách - Thuý Vy trả lời.
- Mà em đi đâu đó.
- À em photo mấy văn bản liên quan, chuẩn bị cho bữa tiệc tri ân khách hàng vào ngày mai.
***
Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, một buổi chiều hoàng hôn thật đẹp.
Tường Vy đang đứng dưới đường, chờ xe buýt, thì một chiếc mô tô phóng tới, tiếng nẹt pô vang một góc trời.

Cô hoảng hốt lùi lại, nghe ồn ào, Đăng Khoa bảo Thành Vũ đợi rồi bước ra ngoài nghe ngóng.
Người trên xe mô tô giở kính mũ bảo hiểm ra, Tường Vy hốt hoảng kêu lên.
- Anh Thành! Là anh hả?
Trông Thành Thành thật ngầu trên chiếc xe mô tô phân khối lớn, anh đưa ngón cái ra chỉ lên xe và nói.
- Lên xe đi, anh đưa em về!
Tường Vy nắm chặt túi xách, ái ngại, cô lập tức trả lời.
- Không cần đâu! Xe buýt tới rồi! Tạm biệt.
Thấy Đăng Khoa đang bước đến, Thành Thành liền xuống lấy mũ bảo hiểm đội lên cho Tường Vy, rồi bế cô lên xe, Tường Vy hốt hoảng la lên.
- Anh làm gì vậy?
- Đi về chứ làm gì? Em ngồi yên, té bây giờ.
Rồi Thành Thành cũng nhanh chóng bước lên xe, nắm chặt lấy hai tay Tường Vy vòng qua eo mình, anh quay lại dặn dò.
- Ôm chắc lại, xe này chạy nhanh lắm.
Đoạn anh nhìn Đăng Khoa với ánh mắt khiêu chiến, rồi rồ ga phóng đi mất hút, Tường Vy hoảng sợ chỉ biết nhắm mắt, ôm chặt Thành Thành lại.

Đăng Khoa giờ mới nhận ra tình địch của mình, nhưng đã muộn.

Anh tức giận nới lỏng cà vạt, bất lực nghiến răng nhìn theo, chiếc xe lạng lách, đánh võng rồi mất hút vào dòng xe cộ đông đúc.
***
Chiếc mô tô dừng lại ở một bãi đất trống, ven sông Sài Gòn, cũng đã có một nhóm mô tô dừng sẵn ở đó, mọi người cùng nhau nướng thịt, uống rượu, ôm đàn hát hò rôm rả.
Tường Vy còn đang nhắm mắt, ôm chặt Thành Thành không buông, anh có thể cảm nhận trái tim cô đang đập thình thịch vì hoảng sợ.

Anh quay lại cười cô.
- Đến nơi rồi, em đừng sợ nữa!
Lúc này Tường Vy mới mở mắt ra, thấy đang ở nơi lạ, cô vừa cởi mũ bảo hiểm vừa hỏi.
- Ơ, đây là đâu, thôi chở em về nhà đi!
Thành Thành đỡ cô xuống xe, và nói.
- Ăn tối rồi anh đưa em về!
Bên bờ sông gió hơi lớn, Tường Vy túm lại mái tóc của mình.

Thấy thế Thành Thành gỡ một sợi dây đeo trong tay, ở đăng sau buộc lại mái tóc cho cô.

Tường Vy vội vàng nói.
- Gì vậy? Anh để em!
- Sắp xong rồi! Em đứng yên! - Thành Thành cẩn trọng vừa buộc tóc lại cho cô vừa nói.
Bạn của anh thấy thế thì liền rủ nhau bước đến trêu chọc.
- Ủa tới trễ vậy, thì ra đi đón bạn gái à?
- Chào em! Tụi anh là bạn của Thành Thành! Chà lần đầu mới thấy nó dắt bạn gái đi chơi với nhóm này nha.
- Bạn gái xinh thế, hèn gì giấu kỹ, hôm nay phải phạt.
Thành Thành gãi đầu dẫn Tường Vy đi tới, cô cũng cảm thấy hơi ngại khi bị hiểu lầm, chỉ biết đứng cười trừ.

Không để ý Thành Thành đang nháy mắt với bạn mình, rồi cụng tay nhau, kiểu muốn nói cảm ơn mọi người đã kết hợp ăn ý, rồi họ cũng vui vẻ khoác tay nhau đi đến bữa tiệc.
Là một bữa tiệc thân mật với những người bạn của Thành Thành, mọi người cùng chơi guitar, hát những bài hát acoustic nhẹ nhàng, sâu lắng, một buổi văn nghệ nhỏ với những người bạn thân, cũng thật hay.
Thấy Tường Vy có vẻ hứng thú với âm nhạc, Thành Thành liền kề sát tới cô hỏi nhỏ.
- Em cũng thích nhạc acoustic hả?
Tường Vy nhìn người bạn đang chơi đàn với vẻ ngưỡng mộ, cô nói.
- Bạn anh hát hay mà!
Thành Thành không cam tâm để bạn mình chiếm trọn hào quang, anh liền tiến đến, giành lấy cây guitar, đuổi bạn mình đi.

Rồi anh kê vào mic nhìn Tường Vy và lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, dễ đốn tim người khác.
- Tuy anh mới học guitar đây thôi, nhưng vì em thích, anh cũng muốn đàn một bản.
Những người bạn giơ cao ly rượu, reo hò cổ vũ, Thành Thành liền đàn một đoạn trong bài "Romance", âm thanh lãng mạn vang lên, Tường Vy nghiêng đầu nhìn theo và nhịp tay theo điệu nhạc, một lúc sau thì sai nhịp loạn xạ, Tường Vy bụm miệng cười khúc khích, nhưng thấy cô vui, anh vẫn đàn tiếp.
Tường Vy hết chịu nổi, liền xắn tay áo đi sang chỗ Thành Thành, đẩy anh qua một bên.

Thành Thành tròn mắt, nhìn cô ngơ ngác, thì Tường Vy liền trêu.
- Anh đàn như đấm vào lỗ tai.

Để em chữa cháy cho, anh về chỗ ngồi đi.
Thành Thành đi xuống, vẻ mặt chưa hết bất ngờ, bạn anh cũng đi qua trêu một phen, rồi cùng nhau uống rượu, trò chuyện.
Tiếng guitar lại vang lên, là đàn dạo của bài "Welcome to hotel california" bạn Thành Thành ngẩn ngơ nhìn về phía Tường Vy, quên cả uống rượu, anh bạn lúc nãy cũng lên gõ theo nhịp, cuốn theo giai điệu, rồi một người bạn nữa cũng lên hát cùng.

Cả ba người cùng nhau cất lên những giai điệu buồn man mác, cuốn hút lòng người.
Mọi người đều lặng im chìm vào giai điệu sâu lắng của bài hát, Thành Thành cũng nhìn Tường Vy với ánh mắt đầy tình si, vốn muốn thể hiện trước cô ấy, nhưng đã bị hiệu ứng ngược, phút chốc đã bị cô ấy cuỗm mất trái tim.

Một người anh đến choàng tay qua vai Thành Thành và nói nhỏ.
- Sao! Đã chịu yêu đương nghiêm túc rồi à?
Thành Thành cười rồi trả lời.
- Nhìn cô ấy hiền lành và nghiêm túc nhỉ?
Anh bạn lập tức trả lời.
- Không, cậu nãy giờ cứ nhìn người ta chan chứa tình cảm.

Đã xác định chưa, cậu cũng lớn tuổi rồi.
Thành Thành chợt lặng người, rốt cuộc ai là thợ săn, ai mới là con mồi đây, mình đã phải lòng cô gái ấy rồi sao.
***
Tường Vy ngồi sau ôm chặt eo Thành Thành, anh cho xe đi chậm, đón những cơn gió mát rượi.

Hôm giờ tâm trạng Tường Vy cứ hay xuống dốc, không thoát ra được, hôm nay đi chơi như thế này lại hay, tâm trạng thoải mái phần nào.
Thành Thành hơi ngoái lại nói với Tường Vy.
- Vốn định làm em bất ngờ, không ngờ người bất ngờ lại là anh!
Tường Vy cũng vui vẻ trả lời.
- Anh cũng làm em nhớ lại lúc còn du học, cũng ở trong ban nhạc rất gì và này nọ.
Thành Thành gật gù, thầm ngưỡng mộ cô gái Tường Vy này, trông mong manh, yếu đuối, nhưng lại rất tài giỏi.
- Đúng là thư ký của giám đốc, rất nhiều tài lẻ.

Còn điều gì anh chưa biết về em không?
Vừa đi vừa trò chuyện chẳng mấy chốc đã về đến nhà.

Xuống xe, cô thoáng thấy bóng ai giống Đăng Khoa đang đứng trước cổng.

Vừa thấy xe dừng lại, người đó liền đi đến, Tường Vy lập tức sững người lại, đúng là Đăng Khoa, anh ấy làm gì ở đây.
Nhìn thấy Đăng Khoa, Thành Thành lên tiếng.
- Không phải chứ, Hứa Tổng, anh quản nhân viên ngoài giờ làm việc luôn hả? Anh ấy trả em bao nhiêu mà lạm quyền vậy, em về làm cho thư ký cho anh, anh trả gấp đôi.
Đăng Khoa kéo Tường Vy về phía mình và ôm lấy vai cô ấy, hành động của Đăng Khoa làm Thành Thành khó chịu chau mày lại, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.

Đăng Khoa thấy vậy, liền cười khẩy và trả lời.
- Không cần đâu, đợi khi chúng tôi kết hôn thì tài sản của tôi thuộc về em ấy.

Em ấy đi làm chỉ vì đam mê thôi.
Tường Vy ngơ ngác, ngước lên nhìn Đăng Khoa.

Thành Thành cảm thấy sôi máu, khi thấy anh ấy khẳng định chủ quyền.

Đăng Khoa cũng đắc ý nhìn lại anh ta.

Thành Thành liền bật cười và nói.
- Chưa nghe Tường Vy nói, tôi không tin đâu.
Đăng Khoa lập tức nói thêm.
- Không tin nhưng vẫn là sự thật, chúng tôi rất thân thiết với nhau, trên người cô ấy có bao nhiêu nốt ruồi, vị trí nào tôi đều biết hết.
Tường Vy há hốc kinh ngạc, Đăng Khoa đang nói cái gì vậy trời.

Cô giằng ra khỏi vòng tay Đăng Khoa nhưng anh mạnh tay giữ cô lại.

Thành Thành cười lớn, cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị, anh nói tiếp.
- Không sao, tôi không quan tâm đâu, để xem ai sẽ là người đàn ông cuối cùng của cô ấy.

Anh vẫn quyết tâm theo đuổi em, Tường Vy!
Nói xong, Thành Thành nháy mắt với cô, rồi hả hê ra về.

Đăng Khoa nghiêm mặt nhìn theo đến khi Thành Thành mất hút.

Lúc này, Đăng Khoa cũng tức giận tra hỏi.
- Em đã đi đâu vậy, anh gọi không nghe máy, em nên tránh xa cậu ta ra.
- Anh nói cái gì vậy Đăng Khoa? Chúng ta không là gì của nhau hết, em nhắc cho anh nhớ! - Tường Vy cũng tức giận trả lời.
Đăng Khoa lập tức ôm chặt lấy Tường Vy, cô bất ngờ chưa kịp phản ứng thì anh cúi xuống mạnh dạn đặt lên môi cô một nụ hôn ghen tuông.

Tường Vy ngơ ngác đẩy Đăng Khoa ra, nhưng anh ghì cô lại, môi anh mạnh bạo chiếm lấy đôi môi hồng của Tường Vy, không phải là nụ hôn nhẹ nhàng lần trước bên bờ sông Hàn.

Cô đành nhắm nghiền mắt và quay đi trốn tránh nụ hôn của anh.
Đăng Khoa một tay ghì chặt Tường Vy, tay kia ôm lấy gương mặt thanh tú của cô, và tiếp tục.

Nụ hôn mãnh liệt Tường Vy không thở nổi, cô bất lực đấm vào người Đăng Khoa, nhưng anh càng ghì chặt và hôn thật sâu.

Đến khi thấy Tường Vy đấm vào vai mình ngày càng khẩn trương, anh mới dừng lại.
Lúc này Tường Vy như cá gặp nước, hít thở dốc mấy cái liền.

Đăng Khoa vẫn còn áp sát gương mặt đang hoảng hốt của cô, anh lên tiếng.
- Tốt, em không uống rượu! Không được để cậu ta chuốc say, nhớ chưa?
Tường Vy trừng mắt nhìn Đăng Khoa, mạnh tay tát anh ấy một cái, trước khi chạy vào nhà còn mắng một câu.
- Đồ tra nam!
Đăng Khoa sững sờ ôm lấy mặt mình, cô ấy dám tát mình, tát thẳng tay đau thật, được mình chiều quá càng ngày càng hư rồi, cứ mặc sức đánh mắng, không biết còn xem mình là Tổng giám đốc của cô ấy nữa không.
Anh bất giác đưa ngón cái lên môi mình, vẫn còn đọng lại hương vị đôi môi ngọt ngào của Tường Vy.

Đăng Khoa quẹt môi một cái rồi lại bật cười, lẩm bẩm.
- Thôi kệ, cũng đáng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui