Em Là Định Mệnh Của Anh


Tường Vy đứng cứng đơ, cảm thấy rùng mình khi cảm nhận hơi ấm của Đăng Khoa ngay bên gáy.

Từ lúc nào, anh đã hôn lên cổ Tường Vy một nụ hôn nồng ấm, cô hoảng sợ đẩy Đăng Khoa ra.
- Khoan...!khoan đã!
Đăng Khoa dừng lại, anh kề sát gương mặt cô và nói.
- Sao thế? Sợ rồi à! Lúc nãy em đắc ý lắm mà.
Tường Vy cắn môi hờ hững, tìm cách xin lỗi, cô lí nhí, trong khi tay đưa ra sau tìm cách mở cửa.
- Em...!xin lỗi! Em chỉ...
Không để Tường Vy nói hết, anh bế bổng cô lên cao, khiến Tường Vy nhìn xuống hoảng sợ hét lên.
- Á! Thả em ra! Em xin lỗi rồi mà, anh định làm gì?
Đăng Khoa ngước lên, nhìn Tường Vy với ánh mắt đắm đuối, anh cười rồi nói khẽ.
- Em phạm sai lầm rồi! Không nên khiêu khích anh, anh cũng là đàn ông mà.

Em gợi cảm như vậy, nói anh phải kiềm lòng sao đây.
Anh xoay người và đặt Tường Vy lên chiếc giường êm ái, nhìn thấy thân hình rắn chắc của Đăng Khoa lấp ló sau vạt áo sơ mi, cô hoảng hốt lấy hai tay che mặt mình lại.
Đăng Khoa nén cười, nhẹ nhàng cúi xuống ôm lấy Tường Vy, dường như cảm nhận được nhịp đập loạn xạ của trái tim cô.

Đăng Khoa nhẹ nhàng hôn lên mái tóc, giúp cô bình tĩnh lại.
Bỗng một cảm giác khó chịu kéo đến.

Tường Vy khẩn trương đấm vào vai Đăng Khoa, anh dừng lại, chống tay lên giường, Tường Vy bây giờ đang nằm lọt thỏm trong lòng Đăng Khoa, anh nhìn cô và ân cần hỏi.
- Em sao vậy, Tường Vy?
Cô liền bụm miệng, dùng hết sức đẩy Đăng Khoa ra xa, chỉ kịp nói vài chữ trước khi lao vào tolet.
- Em...mắc ói!
Chỉ chờ có thế, Tường Vy ngồi phịch xuống và nôn thốc nôn tháo.

Đăng Khoa cuống quýt, vừa cài lại cúc áo vừa chạy vào với cô, anh cũng quỳ xuống vén lại mái tóc cho cô, và cầm chắc lại bằng một tay, tay kia vỗ về tấm lưng mảnh mai, anh lo lắng lên tiếng.
- Em đúng là không biết uống rượu, em đã uống bao nhiêu vậy?
Tường Vy xua tay, khó nhọc lên tiếng.
- Anh vào đây chi...!anh ra kia đi ...- Nói được vài câu, cô lại tiếp tục.

- Oẹ! Oẹ!...
Đăng Khoa ân cần vuốt lưng cho cô và nhẹ nhàng nói thêm.
- Không sao đâu, em nôn được sẽ khoẻ hơn!
Tường Vy đứng dậy rửa mặt, dòng nước mắt làm cô tỉnh táo hơn một chút, Đăng Khoa lặng lẽ đứng chờ còn cẩn thận đưa cô một chiếc khăn tay.
Tay ôm lấy chiếc bụng còn cồn cào khó chịu, Tường Vy ngồi phịch xuống giường, Đăng Khoa liền rót một ly nước ấm và kéo ghế tới ngồi đối diện với cô.

Thấy cô im lặng, lấm lét nhìn anh, không biết phải nói gì.

Đăng Khoa liền chồm tới ân cần hỏi han.
- Em thấy đỡ hơn chưa?
Tường Vy gật đầu, nói lí nhí.
- Dạ! Em không sao.
- Để anh đưa em đi ăn chút gì nhẹ nhẹ rồi về!
- Không cần đâu.

- Cô liền nói.
Đăng Khoa nhìn Tường Vy không chớp mắt, làm cô bối rối lãng tránh ánh mắt của anh, cứ giả vờ đưa ly nước lên nhấm nháp.

Đăng Khoa đan hai tay vào nhau, tìm cách giải thích cho Tường Vy hiểu, anh từ từ lên tiếng.
- Anh và Gia Kỳ thực sự không có gì!
Tường Vy cúi đầu, khẽ nói.
- Nếu có gì cũng không sao! Cả hai rất là đẹp đôi.
Đăng Khoa liền ngăn lại.
- Nhưng trong lòng anh có em! Em chỉ đang hiểu lầm anh thôi.

Hôm đó, không phải anh hôn cô ấy.

Chỉ...!chỉ là...!cô ấy đột ngột xuất hiện ôm lấy anh chào hỏi, là cách chào hỏi phương Tây...
Thấy Tường Vy ngồi mím môi, im lặng không nói gì, Đăng Khoa phì cười và nói tiếp.
- Không ngờ vì chuyện này mà em giận anh lâu vậy!
Bấy giờ cô mới ngước lên và trả lời.
- Em không có giận.
- Không sao, em giận trông cũng rất đáng yêu, nhờ vậy mà anh biết, em cũng có tình cảm với anh.
- Ai thèm có tình cảm với anh! - Tường Vy lập tức ngăn lại, tuy vậy, trong lòng thấy thoải mái hơn như vừa gỡ bỏ một nút thắt.
Đăng Khoa mỉm cười trìu mến và nói thêm.
- Ừa! Là anh thích đơn phương em! Được chưa?
Tường Vy đưa tay lên miệng, che đi một nụ cười, có vẻ như đã không còn giận nữa.

Anh cũng cười theo và dặn dò thêm vài câu.
- Từ nay không được tuỳ tiện uống say nữa, không tốt cho em!
Thật ra ý anh là, em đừng tuỳ tiện để người đàn ông khác thấy dáng vẻ lúc say của em, lúc đó em đã làm anh không thể kiềm lòng.

Có người khác nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm của em, anh sẽ ghen đấy.

Đăng Khoa nghĩ.
- Thôi! Em sợ rồi, bụng em còn khó chịu đây, không dám uống rượu nữa đâu.
Đăng Khoa khẽ đưa tay vuốt lại mái tóc cho cô rồi nói thêm, giọng nói chứa đầy sự quan tâm.
- Em còn mệt à? Để anh đưa em về!
***
Thoáng thấy bóng dáng Đăng Khoa, Gia Kỳ liền chú ý.

Ánh mắt cô dồn hết vào Tường Vy, cả hai vừa làm gì mà tình tứ đi ra từ khách sạn, cô ta còn hống hách khoác hờ chiếc áo vest của Đăng Khoa, chỉ biết làm bộ làm tịch cho Đăng Khoa dang tay đỡ lấy.
Hết chịu nổi, Gia Kỳ bước đến với ánh mắt đầy ghen tuông, thoáng cái đã đứng trước mặt cả hai.

Ánh mắt Gia Kỳ thu lại khi nhìn thấy một vết hôn ửng đỏ trên cổ Tường Vy.
Vừa thấy Gia Kỳ, Tường Vy liền bối rối gỡ tay Đăng Khoa xuống và ngượng ngùng chào hỏi.
- Chào chị Gia Kỳ!
Không thèm đoái hoài gì đến cô ấy, Gia Kỳ nhìn Đăng Khoa và nói.
- Bên kia có chủ tịch Vương là người quen cũ của chúng ta, anh cùng em nên qua chào hỏi một tiếng.
Tường Vy đành cười trừ, cô ngước lên Đăng Khoa, ái ngại lên tiếng.
- Anh...!ở lại tiếp khách hàng đi, em về trước nha.

Tạm biệt.

- Và cô nhìn sang phía Gia Kỳ, lịch sự chào.

- Tạm biệt chị Gia Kỳ.
Đăng Khoa không nỡ, vội nắm tay cô ấy lại, tất cả đã bị Gia Kỳ nhìn thấy, lửa giận lại tăng lên.

Đăng Khoa liền lên tiếng.
- Anh nói sẽ đưa em về mà, giờ em đi đâu.

Gia Kỳ, anh sẽ quay lại ngay.
Nhìn thấy bóng Đăng Khoa cẩn thận dìu người con gái khác lướt qua mình, rời khỏi buổi tiệc.

Gia Kỳ bất chợt rơi nước mắt, tự hỏi tại sao lại là cô ta, chỉ là một thư ký quèn sao anh lại ưu ái như vậy, thảo nào lúc mới gặp cứ thấy hai người mờ ám.

Những tưởng anh chỉ chơi đùa với cô ta, nhưng nay có cô ta, anh không còn quan tâm gì nữa, cô ta xứng sao.
- Chỉ biết giở trò, lấy sự thương hại của đàn ông.

Cô dám thể hiện trước mặt tôi ư?
Gia Kỳ lau vội những giọt nước mắt nóng hổi trên gò má, cảm thấy đau lòng.

Sự dịu dàng đó, ánh mắt thâm tình đó vốn luôn dành cho cô, nay lại bị người khác cướp lấy.

Tôi không để cô hống hách như thế ở bên cạnh Đăng Khoa đâu.

Hãy chờ xem.
***
Thành Thành đến một quán bar cổ điển, với những bản "slow rook" nhẹ nhàng, anh đưa mắt nhìn quanh như tìm kiếm một ai đó.

Thoáng thấy bóng dáng Gia Kỳ đang ngồi một mình uống rượu, anh liền tiến đến.
- Sao hẹn anh uống rượu giờ này vậy Gia Kỳ, nhớ anh à?
Nghe giọng Thành Thành, cô liền quay lại, mỉm cười với anh, rồi gương mặt bất ngờ biến sắc, vung tay tát Thành Thành một cái.
Chát!
Thành Thành sững một vài giây, sau đó cười khẩy, quay lại nhìn Gia Kỳ.

Cô liền túm lấy anh và mắng.
- Năm đó, nếu anh không chen ngang, thì tôi và Đăng Khoa đã cưới nhau, cái đêm anh mang chiếc váy chết tiệt đó đến nhà tôi, đêm đó anh ấy đã muốn cầu hôn tôi, là anh, chính là anh đã phá hỏng cuộc đời tôi.

Anh là đồ khốn nạn, tên đểu cáng.
Thành Thành hất tay Gia Kỳ ra, nhìn cô đau khổ khóc nức nở, anh tiến đến và thì thầm.
- Lúc đó cả hai đều hứng thú mà, sao bây giờ em lại đổ hết cho anh, nếu em thật sự yêu Đăng Khoa, nếu anh ấy thực sự rất tuyệt, em có dễ dàng ngả vào vòng tay của anh không?
Gia Kỳ đưa hai tay ôm lấy đầu và nghĩ về ngày xưa, lúc đó Thành Thành chuẩn mẫu người đàn ông biết cách lấy lòng, chiều chuộng, cung phụng phụ nữ.

Trong lúc không có Đăng Khoa bên cạnh, cô đã yếu lòng, tuyệt nhiên không hề biết anh là người trăng hoa, cách yêu chiều phụ nữ cũng từ biết bao mối tình mà có.

Nên cả hai đến với nhau cũng đã nhanh chóng chia tay.
Nghĩ tới đây, cô mới thấy chính mình đã tự tay bóp chết mối quan hệ nồng ấm với Đăng Khoa khi ấy.

Cô đau lòng ôm mặt khóc.
Thành Thành cũng thở dài, vuốt tóc cô vỗ về.

Bỗng Gia Kỳ lập tức quay người lại, tức giận nói trong nước mắt, cô gằng giọng, rõ ràng từng tiếng một.
- Tuyệt đối không thể để ả đàn bà đó hạnh phúc bên Đăng Khoa, tôi không cam tâm.

Hãy chạm tới giới hạn của Đăng Khoa, đánh vào lòng tự trọng của anh ấy.

Anh mau chóng lên giường với cô ta, Đăng Khoa sẽ ghê tởm và vứt bỏ cô ta như vứt bỏ Gia Kỳ này.

Thứ Gia Kỳ này không có được, người khác tuyệt đối không thể có.
Anh mỉm cười, khẽ nói.
- Chúng ta thật sự rất giống nhau, anh cũng không có ý định để hai người họ yên ổn bên nhau.
***
Thành Thành lên xe đi về, anh nổ máy, và nắm chắc tay lái, nhoẻn miệng cười, thật ra Gia Kỳ không nói, anh cũng không để mất Tường Vy vào tay Đăng Khoa, anh chưa bao giờ thua ai, anh cũng có lòng tự trọng của đàn ông, thích tranh giành và hả hê với cảm giác chiến thắng.

Anh tự nói với chính mình.
- Vừa hay tôi cũng đã quyết tâm theo đuổi Tường Vy, lâu lắm rồi, tôi lại mới có cảm giác hứng thú như vậy.
"Thứ mà tôi yêu thích, trước giờ chưa hề nhường cho một ai!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui