Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Tân sinh viên mới nhập học, buổi tối sẽ phải họp lớp để các tân sinh viên làm quen với nhau, rồi chọn ra thành viên cán bộ trong lớp. 

Chân Bảo ngồi chung một chỗ với ba người ngủ cùng phòng, Phạm Huyên, Tiễn Nhạc Nhạc ngồi ở hàng thứ nhất bên trái, cô và Cổ Tiểu Ngư ngồi ở đằng sau, giáo viên phụ trách đề nghị dựa theo thứ tự chỗ ngồi đứng dậy giới thiệu, Phạm Huyên trở thành người đầu tiên.

Phạm Huyên là người Bắc Kinh, nuôi một đầu tóc dài tự nhiên, ngũ quan không tính thật sự xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn cũng rất khôn khéo tài giỏi, là một ngự tỷ khuôn mẫu. Giới thiệu xong rồi, giọng nói của cô ấy rõ ràng khí phách vô cùng, cô ấy muốn tranh cử lớp trưởng, sau đó đôi mắt xinh đẹp quay sang nhìn đám ngươi Chân Bảo các cô.

Trong ba người Chân Bảo dẫn đầu vỗ tay.

Tiễn Nhạc Nhạc thứ hai, cô ấy lớn lên đặc biệt xinh đẹp, Chân Bảo là loại người đẹp thanh tú, Tiễn Nhạc Nhạc là loại đẹp quyến rũ diêm dúa lòe loẹt, một đôi môi đỏ mọng như son môi, muốn tranh cử chức bí thư Đoàn.

Đi theo bàn thứ nhất, những bạn học khác đều tự giới thiệu, khoảng năm phút sau đến phiên Chân Bảo.

Thật lâu rồi Chân Bảo chưa đứng nói trước nhiều bạn học như vậy, mới đứng dậy từ chỗ ngồi, mặt đã đỏ lên rồi, đi đến trước bàn, vừa thanh thuần vừa xấu hổ, dẫn tới sự chú ý đặc biệt nghiêm túc nghe cô nói của toàn bộ nam sinh chiếm một phần hai trong lớp, còn có người vụng trộm dùng di động chụp ảnh.

Giới thiệu xong, Chân Bảo bước nhanh trở lại chỗ ngồi, đổi cho Cổ Tiểu Ngư đi lên. Cổ Tiểu Ngư cũng là người Bắc Kinh, hoạt bát sáng sủa, nói nhà cô ấy có một hải sản quán, nếu như các bạn học qua đó ăn cơm, tất cả đều giảm tám phần trăm, đưa tới một trận reo hò ủng hộ.

Những người này đều là bạn học mới của cô, Chân Bảo ngồi ở vị trí trước, nghe đặc biệt nghiêm túc, có một nam sinh đang trong lúc giới thiệu còn đặc biệt thỉnh thoảng liếc nhìn cô, rất nhanh rồi dời đi, Chân Bảo cũng không để ý, thẳng đến khi có một nữ sinh mới vừa lên trước bàn đã liếc mắt nhìn cô, Chân Bảo mới tò mò.

Sau đó chợt nghe nữ sinh kia giới thiệu tên là Phùng Nguyệt, cô ấy là người thành phố C.

Trong lớp lại có một người đồng hương!

Mắt Chân Bảo sáng lên, kìm lòng không được nở nụ cười, Phùng Nguyệt trước bàn cũng cười với cô, trên mặt hưng phấn không thôi.

Đến phiên tranh cử chức vụ trong lớp, Phạm Huyên ngủ cùng phòng, hay Tiễn Nhạc Nhạc cũng được chọn, được các bạn cổ vũ, Chân Bảo cũng muốn làm ủy viên học tập (lớp phó học tập), nghe nói lúc xét điểm tặng học bổng cũng được cộng điểm. Đối thủ cạnh tranh là một nam sinh có nhiều mụn trên mặt, sau một vòng bỏ phiếu, Chân Bảo lấy ưu thế áp đảo thành công được chọn.

Họp lớp chấm dứt, mới đi ra khỏi phòng học, Phùng Nguyệt đã tới tìm Chân Bảo.

"A, chúng ta cùng học một trường cấp ba đấy, nhưng sao tớ chưa từng thấy bạn nhỉ?" Phùng Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Chân Bảo dựa theo Phó Minh Thời dạy, nhỏ giọng nói: "Vừa kết thúc lớp mười tớ nghỉ học một năm, sau đó chuyển tới bên này đi học, ở nhà dì tớ."

Phùng Nguyệt càng kinh ngạc, nhìn Chân Bảo giải thích lý do, nói: "Vậy chúng ta cùng tuổi rồi, kết thúc mười hai tớ thi đại học nhưng không đậu, học lại một năm, lúc cậu học lớp mười là lớp mấy?"


Chân Bảo báo lớp, nỗ lực nhớ lại cuộc sống lớp mười, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi có người như Phùng Nguyệt. Cô là người nông thôn vào thành phố đi học còn Phùng Nguyệt là người trong thành phố, một người học ngoại trú một người trọ ở trường, vừa chia hai lớp lầu trên lầu dưới, không có ấn tượng cũng bình thường.

Mặc kệ nói thế nào, có thể gặp được bạn học cùng trường cấp ba ở Bắc Kinh, Chân Bảo, Phùng Nguyệt đều rất vui vẻ, lưu số điện thoại di động của nhau, hơn nữa Phùng Nguyệt còn ngủ ở phòng bên cạnh Chân Bảo, đã hẹn sau này thường lui tới.

Buỗi lễ tựu trường sau đó, là kỳ huấn luyện quân sự hai tuần!

Phó Minh Thời chuẩn bị cho Chân Bảo một bộ mỹ phẩm dưỡng da có giá cả hơi cao, vốn Chân Bảo không muốn dùng, chỉ là sáng sớm ba người Cổ Tiểu Ngư đi ra từ nhà vệ sinh đều bận rộn bôi chống nắng mà vẫn nhiệt tình nhắc nhở cô cùng bôi, Chân Bảo liền "nhập gia tùy tục", lấy mỹ phẩm dưỡng da từ trong tủ ra.

Phạm Huyên dùng bộ có giá cao nhất, bộ của Chân Bảo cũng không tính là rất đáng chú ý.

"Chân Bảo có ở đây không?" Phùng Nguyệt bỗng ở bên ngoài gõ cửa.

Chân Bảo vừa xoa lên cổ vừa mở cửa. Phùng Nguyệt cười chào hỏi ba người Phạm Huyên, sau đó hỏi Chân Bảo: "Chốc lát nữa chúng ta cùng đi nhé?"

"Được." Chân Bảo bắt đầu bôi kem chống nắng lên tay.

Phùng Nguyệt nhìn chằm chằm vào chai chai lọ lọ trên bàn cô, nhận ra đó là hàng hiệu, là nhãn hiệu cô ta không mua nổi, lại nhìn điện thoại của Chân Bảo, cũng là nhãn hiệu mới nhất.

Phùng Nguyệt có chút hâm mộ, cha mẹ của cô ta đều là giai cấp có tiền lương bình thường, cô ta ở trường cấp ba, gia cảnh coi như không tệ, vừa đến Bắc Kinh so sánh với những bạn học này, thoáng cái biến thành kế cuối. Tối hôm qua nhìn Chân Bảo ăn mặc rất bình thường, không nghĩ tới người nhà cũng có tiền như vậy.

Xếp hàng ăn sáng, lúc Chân Bảo quét thẻ, hai hàng trái phải nhìn số dư trong thẻ cô đều sợ ngây người.

"Sao cậu có nhiều tiền như vậy?" Phùng Nguyệt tiến đến bên tai Chân Bảo hỏi.

Nghĩ đến đoạn đối thoại nạp thẻ với Phó Minh Thời ngày hôm qua, Chân Bảo kiên trì nói dối: "Dì của tớ nạp đầy cho tớ đấy, một lần nạp đầy, sau này bớt việc hơn."

"Dì của cậu thật sự có tiền."Phùng Nguyệt hâm mộ nói.

Chân Bảo bưng bữa sáng bước ra khỏi hàng.

"Bên này." Cổ Tiểu Ngữ đã chọn xong chỗ ngoắc ngoắc tay với cô.


Chân Bảo và Phùng Nguyệt cùng đi sang bên kia, đến trước mặt mới phát hiện căn tin đều là bàn bốn người ngồi, cô và Phùng Nguyệt ngồi vào bàn bên cạnh, cũng không thể để Phùng Nguyệt ngồi một mình. Cổ Tiểu Ngư liếc nhìn hai cô, nhỏ giọng lẩm bẩm, Tiễn Nhạc Nhạc nhẹ giọng cười: "Ghen hả?"dien/dan/le/quy/don

Cổ Tiểu Ngư bĩu môi, chỉ buồn bực Phùng Nguyệt, không tiếp xúc quan hệ tốt với bạn cùng phòng của mình, mà tiếp cận bạn trong phòng ngủ của các cô làm gì?

Xếp hàng huấn luyện quân sự, Cổ Tiểu Ngư kéo Chân Bảo lại, muốn đứng một hàng với cô.

Lúc này Phùng Nguyệt mới đi tìm bạn cùng phòng của mình.

~

Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự chấm dứt, đám Phạm Huyên đều mệt mỏi không muốn động đậy, Chân Bảo trồng trọt ở trong vườn nhà mình hai năm, chút trình độ ấy đối với cô mà nói cũng không là gì cả. Cơm nước xong xuôi tắm rửa xong, mới hơn tám giờ, Chân Bảo dọn dẹp lại mặt bàn, vừa chậm rãi chải tóc, vừa xem trang đầu của quyển tiếng Anh cô mang từ biệt thư đến.

"Không hổ là lớp phó học tập, rõ ràng trí tuệ hơn người." Cổ Tiểu Ngư đột nhiên đi tới gần, "Sau này thi cấp bốn cấp sáu tớ sẽ nhờ cậu nhé."

Chân Bảo cười.

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, trên màn hình nhảy ra ảnh chân dung Phó Minh Thời, cho tới bây giờ Chân Bảo vẫn chưa biết cách sử dụng các chức năng trong điện thoại, hình người liên lạc cũng là ông cụ Phó giúp cô thiết lập đấy.

Cho dù Chân Bảo nhanh chóng lấy điện thoại lên, Cổ Tiểu Ngư vẫn thấy được, chậc chậc nói: "Nhanh như vậy mà bạn trai đã tới an ủi rồi, thật chăm sóc mà."

Chân Bảo đỏ mặt đi ra ban công nghe, thuận tay đóng cửa sổ thủy tinh cách âm.

"Hôm nay huấn luyện quân sự thế nào?" Dưới lầu, xa xa có tiếng ồn ào cao thấp không đồng nhất, nhưng giọng nói của Phó Minh Thời vẫn truyền đến rõ ràng vang ở bên tai cô, trầm thấp êm tai.

Chân Bảo “dạ” một tiếng.

"Có mệt không?" Phó Minh Thời dựa vào trên ghế sa lon ở phòng khách, không tập trung mà nhìn Hắc Đản ngồi xổm ở trước mặt anh. Thiếu cô, biệt thự này giống như thoáng cái trống rỗng, chạng vạng tối vừa trở về, nếu như không phải còn có con chó thuộc về cô, trong nháy mắt thậm chí Phó Minh Thời hoài nghi, có phải Chân Bảo là một người trong giấc mơ lúc anh buồn chán nằm ngủ hay không.

Nhưng điện thoại kết nối, nghe được giọng nói căng thẳng của cô, lòng của anh cũng yên tâm lại.


"Coi như không tồi, các cậu ấy đều bảo nóng, nhưng bên này lạnh hơn thành phố C." Chân Bảo cười trò chuyện những chuyện hằng ngày trong trường học, "Đúng rồi, lớp chúng em có người bạn học cùng trường cấp ba với em."

Phó Minh Thời hơi nheo mắt lại, "Nam hay nữ vậy?"

"Nữ, ở phòng ngủ bên cạnh chúng em."

Phó Minh Thời dựa vào trên ghế sa lon một lần nữa, xoa đầu Hắc Đản, nói: "Nếu như em muốn bảo vệ bí mật, chuyện của chúng ta, thì không thể nói với bạn học kia." Lo lắng Chân Bảo gặp được bạn học không để ý nói ra bí mật, tự tìm phiền toái. Có đôi khi, càng là người quen bên người, càng không cách nào tiếp nhận bạn một bước lên trời, sẽ dẫn đến ghen ghét đố kị.

Đương nhiên Chân Bảo sẽ không nói với Phùng Nguyệt, nếu như không quan trọng cô cũng sẽ không nói cho ai biết.

"Mệt mỏi một ngày rồi, đi ngủ sớm một chút." Đêm nay Phó Minh Thời thong thả, nhưng anh không muốn lấy cái danh nhớ nhung, làm chậm trễ Chân Bảo nghỉ ngơi.

"Tốt, anh cũng đi ngủ sớm một chút." Chân Bảo để điện thoại di động xuống, đợi vài giây đồng hồ, chấm dứt trò chuyện trước.

Trở lại bên trong, Tiễn Nhạc Nhạc lao đến đầu tiên, muốn xem ảnh người bạn trai vừa đẹp trai vừa hiền lành trong truyền thuyết của Chân Bảo. Trong điện thoại di động của Chân Bảo không có ảnh của Phó Minh Thời, không có biện pháp, đành phải mở tin nhắn ra, cho các bạn nhìn avatar của Phó Minh Thời. Trong tấm ảnh, Phó Minh Thời đang đánh tennis, tư thế xoay người chuẩn bị tiếp bóng, con mắt màu đen thâm sâu nhìn thẳng phía trước, nội liễm lại có loại nhuệ khí tiến công bất cứ lúc nào.

"Rất đẹp trai!" Tiễn Nhạc Nhạc háo sắc cũng phải chảy nước miếng, ngay cả Phạm Huyên nghiêm chỉnh cũng sáng mắt lên.

"Tinh" một tiếng, Chân Bảo có tin nhắn mới.

Trên màn hình là một tấm bản đồ, Tiễn Nhạc Nhạc chịu đựng, lễ phép trả di động lại cho Chân Bảo, ba người lại theo sát vây quanh Chân Bảo, muốn xem ảnh người đàn ông đẹp trai gửi tới. Chân Bảo lo lắng tiết lộ hình ảnh khu nhà cấp cao của Phó Minh Thời, cẩn thận từng li từng tí nhìn trước, xem xong rồi, mới thoải mái đưa ra.diendan

Trong tấm ảnh là một con chó đen thật thật đáng yêu.

"Đây là chó đất hả?"Tiễn Nhạc Nhạc ngoài ý muốn nói.

"Gu nuôi sủng vật của bạn trai cậu cũng thật đặc biệt." Cổ Tiểu Ngư lập tức bổ sung.

Chân Bảo nhịn không được giải thích: "Đây là con chó của tớ."

"Sao chó của cậu lại ở nhà anh ấy?" Ba cô gái đồng thời chuyển hướng sang cô, bộ dạng như phát hiện được một bí mật to lớn.

Chân Bảo nhìn không hiểu, tạm thời lấy ra một cái cớ, nghiêm túc nói: "Dì của tớ đi công tác, anh ấy hỗ trợ nuôi vài ngày."

Ba người Cổ Tiểu Ngư hừ hừ, nhận định bên trong có chuyện che dấu.

Chân Bảo đi tới từ từ bò lên giường đọc xách, nhìn ảnh chụp trong điện thại cô.


Vài ngày không thấy, cô nhớ Hắc Đản rồi.

~

Huấn luyện quân sự ngày thứ năm, Chân Bảo cũng bắt đầu cảm thấy khổ cực rồi, thật vất vả mới xong một buổi sáng, mọi người xếp thành hàng, trở về dưới lấu ký túc xá từ địa điểm huấn luyện quân sự, đến bên kia lại giải tán.

Trên đường đi điện thoại của Cổ Tiểu Ngư rung lên, thấy có cuộc gọi đến, cô nghi ngờ đưa lên bên tai: "Ai vậy ạ..."

"Điện thoại của Chân Bảo không gọi được." Phó Minh Thời đứng ở ven đường nơi con đường đi đến ký túc xá Chân Bảo, con mắt màu đen nhìn qua lại đội ngũ sinh viên mới huấn luyện quân sự.

Cổ Tiểu Ngư vừa muốn đưa di động cho Chân Bảo, bỗng nhiên chú ý tới cách đó không xa có một bóng dáng cao lớn, nhận ra đó là bạn trai Chân Bảo, Cổ Tiểu Ngư nở nụ cười, trầm thấp nói: "Em nhìn thấy anh rồi, Chân Bảo ở ngay phía trước em, xem anh có thể tìm ra cậu ấy hay không."

Nói xong cúp điện thoại.

Chân Bảo giống như nghe được cô bạn nói tên mình, quay đầu lại.

Cổ Tiểu Ngư cười thần bí, đỡ lấy bả vai Chân Bảo, đẩy cô tới. Một đám nữ sinh đều mặc lấy trang phục đồ rằn ri, trên đầu đội mũ quân đội, chỉ lộ ra một chút mặt, nếu như vậy mà bạn trai Chân Bảo có thể tìm ra cô trong đám người này, đây tuyệt đối là rất thích.

Bên kia, Phó Minh Thời để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn hàng ngũ sinh viên mới đi tới phía trước, hai bên đường đều có người, phía trước là nữ sinh, đằng sau là nam sinh. Phó Minh Thời di chuyển tới trên thềm đá xanh biếc, ỷ vào ưu thế người cao, quan sát nữ sinh hai bên.

Chân Bảo 1m65, người cao cũng không thấy được.

Nhưng hai phút sau, Phó Minh Thời vẫn nhận ra vị hôn thê của anh.

Anh nâng khóe môi lên, nhảy xuống thềm đá, chậm rãi đi về phía cô.

Chân Bảo cũng nhìn phương hướng căn tin. Cô đói bụng rồi, chỉ là còn phải quay về ký túc xá lấy phiếu cơm, phiếu cơm nhiều tiền, điện thoại quá đắt, sợ lúc huấn luyện quân sự bị mất hoặc rơi, nên Chân Bảo đều để hai cái đó ở ký túc xá.

Suy nghĩ đến nhập thần, Cổ Tiểu Ngư sau lưng đột nhiên chọc chọc cô.

Chân Bảo quay đầu lại, chẳng qua chỉ mới xoay được một nửa, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở trên bóng dáng cao lớn kia.

Phó Minh Thời đội cái mũ tennis, ánh mặt trời chói chang giữa trưa phủ lên người anh một vầng hào quang nhàn nhạt. Trong vầng sáng, con mắt màu đen của anh yên lặng nhìn cô, khi cô đi tới bên cạnh anh, Phó Minh Thời giơ tay lên, trong tay là một cái bình giữ nhiệt, "Nước muối loãng, uống trước một chút."

Chân Bảo muốn đón nhận theo bản năng, Cổ Tiểu Ngư đã trực tiếp đẩy cô ra khỏi hàng.

Đón cái gì mà đón, đổi thành cô ấy, bạn trai đẹp trai như vậy cô ấy đã sớm bổ nhào qua rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui