Em Là Định Mệnh Đời Anh

Trưa thứ Hai, lúc này trong nhà ăn đã không còn bao nhiêu người. Hoài Nguyệt gọi đồ ăn rồi ngồi đợi Tư Tư. Tư Tư đến phòng triển lãm Tố chụp ảnh, bây giờ đang trên đường về tòa soạn. Trần Thụy Dương cũng mới xuống ăn cơm, thấy cô ngồi một mình một bàn liền đi tới, ngồi xuống phía đối diện.

“Tại sao lại ăn toàn rau thế, nhìn em ăn thế này anh thấy rất áy náy, hay là tại tiền thưởng cho nhân viên ít quá?”

Hoài Nguyệt nhìn thức ăn trước mặt mình, đúng là toàn rau dưa thật, lại nhìn thức ăn trước mặt Trần Thụy Dương, cô mỉm cười nói: “Thu nhập của giám đốc cao gấp mấy lần em, anh ăn thịt, em đương nhiên phải ăn rau mà”.

Tòa soạn tạp chí cũng giống phần lớn các cơ quan hành chính sự nghiệp khác, thu nhập của mỗi người đều được tính theo hệ số. Thương Hoài Nguyệt được điều từ chủ biên chuyên mục xuống cấp phó nên hệ số đã giảm. Chuyện thưởng tết chưa nói tới, riêng tiền lương mỗi tháng đã giảm gần một ngàn tệ. Tư Tư cảm thấy rất bất bình cho cô, công việc vất vả hơn, tiền ít hơn, đây không phải ép người quá đáng thì là cái gì? Nhưng Hoài Nguyệt lại nói: “Được rồi, em nghĩ mấy năm nay mình làm mảng Dân tộc rất nhàn nhã mà tiền lương lại ngang với thầy Trương nên vẫn cảm thấy áy náy, từ giờ trở đi có thể yên tâm rồi”.

Cô cũng hay mắc căn bệnh thanh cao điển hình của giới trí thức, không làm được loại chuyện xôi thịt như tranh cãi với lãnh đạo vì mấy trăm tệ tiền lương.

Trần Thụy Dương mới chuyển tới tòa soạn không lâu nên còn chưa hiểu rõ chuyện thu nhập. Hôm nay tài tử Trương nói, anh mới biết mình đã làm khó Hoài Nguyệt. Vừa rồi Trần Thụy Dương đã bàn bạc chuyện “bồi thường” cho Hoài Nguyệt với Phó Tổng biên tập Lưu.

“Em ăn của anh trước đi, lát nữa phát tiền thưởng cho em sau”. Anh đẩy đĩa thức ăn trước mặt mình tới cho Hoài Nguyệt. “Mùa hè đến rồi, phải chú ý chăm sóc bản thân, đừng để gầy như Kate Moss”.

“Không cần, không cần”, Hoài Nguyệt vội đẩy đĩa thức ăn lại: “Mùa hè em quen ăn ít rồi”. Sự ân cần dù vô tình hay cố ý của Trần Thụy Dương hằng ngày làm cô cảm thấy bất an, trong tòa nhà này có không biết bao nhiêu cô gái đang theo đuổi vị giám đốc trẻ tuổi này.

“Anh vừa trao đổi với Phó Tổng biên tập Lưu, cũng trưng cầu ý kiến của thành viên ban lãnh đạo. Mọi người đều cảm thấy giao trọng trách lại giảm thu nhập thật sự là làm khó em, nhưng tạm thời lại không tìm được biện pháp nào tốt hơn nên muốn để em kiêm thêm chức phó chủ nhiệm văn phòng tòa soạn. Như vậy hệ số sẽ ngang bằng hệ số lương của em trước đây. Em thấy như vậy có được không?”

Vừa nghe vậy, Hoài Nguyệt vội lắc đầu nói: “Em làm nghiệp vụ, hoàn toàn không hiểu gì về hành chính, sao làm được phó chủ nhiệm chứ. Dù sao cũng giảm có chút ít. Giám đốc Trần, anh cứ tăng mức thưởng cho nhân viên là được. Nước lên thuyền lên, tự nhiên em cũng gỡ lại đủ, không cần phải phiền phức như vậy”.

Mấy năm sau khi cưới, Lỗ Phong chưa từng để cô phải lo nghĩ chuyện tiền bạc. Mặc dù đã ly hôn hơn một năm nhưng thu nhập ở tòa soạn tạp chí cũng cao, lại có nhà cho thuê nên điều kiện kinh tế không hề khó khăn, cô vẫn không phải lo nghĩ chuyện tiền nong.

Trong ánh mắt Trần Thụy Dương lộ ra vẻ tán thưởng. Bình thường toàn thấy những người tính toán chi li, cả chuyện tiền bạc lẫn công việc. Có người ngoài miệng nói rất dễ nghe nhưng lại không bao giờ chịu thiệt một ly nào. Tuýp người bề ngoài dịu dàng, tinh tế, đối nhân xử thế lại cực kỳ rộng lượng như Hoài Nguyệt tuyệt đối rất hiếm.

“Có thể em không để ý số tiền này, nhưng anh làm việc dù sao cũng có nguyên tắc, nếu không sau này còn ai chịu làm việc tử tế chứ?” Anh nghiêm túc nói: “Chỉ là danh nghĩa thôi, mọi việc của văn phòng em đều không cần phải nhúng tay vào chỉ lo làm tốt chuyên mục của em với anh Trương là được rồi” .

Hoài Nguyệt không tiện từ chối tiếp, nhưng Trần Thụy Dương sắp xếp cho cô vị trí này, kiểu gì những người không biết rõ nội tình cũng sẽ bàn ra nói vào. Bị người ta bàn tán, thà rằng cô không cần chút tiền đó còn hơn.

Thấy cô có vẻ bối rối, Trần Thụy Dương liền chuyển sang chủ đề khác: “Em còn nói em với Cơ Quân Đào chỉ quen biết sơ sơ nữa không? Sơ sơ mà anh ta lại nể mặt em thế cơ à? Lần phỏng vấn này rất thuận lợi, anh đã đọc bài viết của em rồi, mặc dù đa số là dùng các tư liệu đã có nhưng cũng có rất nhiều nội dung mới, đặc biệt là phần nói về ảnh hưởng của mẹ đối với anh ta, rất sinh động, cũng rất cảm động. Vừa rồi anh Trương đã đến phòng anh khen ngợi em hết lời”.

Hoài Nguyệt đỏ mặt nói: “Chủ yếu là chuyện Cơ tiên sinh nói hết sức hấp dẫn. Anh ấy là một người sống theo cảm tính, tính tình cũng rất tốt, thực ra cũng có thể coi là hiền lành”.

Trần Thụy Dương không kìm được nhìn cô chằm chằm, hỏi nửa thật nửa giả: “Hiền lành? Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói như vậy về anh ta”.

Nhớ lại dáng vẻ yên lặng không nói một lời, không coi ai ra gì của Cơ Quân Đào hôm đi xem thi đấu thuyền rồng lần nọ, Trần Thụy Dương nghĩ hiền lành là hai chữ thật sự không có một chút liên quan gì với Cơ Quân Đào.

Hoài Nguyệt đang định giải thích thì Tư Tư đã hấp tấp chạy tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Giám đốc, đại công cáo thành!”. Rồi lại quay đầu nói với Hoài Nguyệt: “Đúng là không có thiên lý, một đại tài tử mà ngoại hình lại dễ coi như vậy. Nếu trẻ lại mười tuổi thì có phải liều mạng chị cũng quyết săn đuổi cho bằng được”.

Hoài Nguyệt sớm đã quen với kiểu ăn nói của Tư Tư nên chỉ cười: “Bây giờ phi công trẻ lái máy bay bà già đang là mốt đấy, theo đuổi đi. Có cần em cung cấp tin tức nội bộ cho chị không?”

“Chắc chắn là người đàn ông đẹp trai nhất chị từng nhìn thấy, giờ mới hiểu thế nào là khí chất tài tử. Chị đã chụp liền mấy kiểu mà kiểu nào cũng không muốn bỏ, thôi để lát nữa lãnh đạo quyết định xem chọn kiểu nào vậy. Lượng phát hành kỳ này của tạp chí chúng ta nhất định sẽ tăng mạnh, thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy ngoài ảnh bìa thì cô bé nào cũng phải mua một quyển”.

Tư Tư lại quay sang cười nói với Trần Thụy Dương: “Giám đốc Trần, tôi hoàn toàn không có ý hạ thấp anh, anh có thể nói là đẹp trai lắm rồi. Có điều anh chàng Cơ Quân Đào kia và chúng ta giống như là người của hai thế giới khác nhau ấy”.

Cô lại quay về nói với Hoài Nguyệt: “Hoài Nguyệt, em có thấy không, người đàn ông đó giống như hoàng tử đi ra từ một tòa thành, khí chất quý tộc thanh nhã, thoát tục, lúc anh ấy rót nước cho chị, chị cũng cảm thấy không chịu nổi. Ngày ngày được nhìn thấy một khuôn mặt như vậy, chẳng lẽ em lại không động lòng?”

©STE.NT

Hoài Nguyệt lườm cô, bình thường vẫn quen huyên thuyên với Tư Tư, nhưng lúc này có Trần Thụy Dương bên cạnh nên cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trần Thụy Dương cười nhạt liếc nhìn Hoài Nguyệt: “Nghe chị nói vậy, hy vọng kỳ này tạp chí sẽ tiêu thụ tốt. Hoài Nguyệt, buổi tối cùng đi ăn cơm nhé. Nhân vật trang bìa kỳ tới dự tính là giáo sư Liễu An, nhà nghiên cứu văn học thời Ngụy Tấn, bài nói chuyện trên truyền hình vừa rồi của giáo sư Liễu được đánh giá rất cao. Anh cũng nói với anh Trương rồi, mọi người cùng đi gặp mặt”.

Hoài Nguyệt gật đầu, giáo sư Liễu từng lên lớp cho cô thời học đại học, cũng từng ở cùng khu với nhà Lỗ Phong. Ông là người thích náo nhiệt, rất có phong cách danh sĩ. Phỏng vấn giáo sư Liễu thì không có vấn đề gì, quan trọng là dù mình đã hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn Cơ Quân Đào, nhưng vẫn còn bên chỗ Đặng Duyên Duyên thì chưa biết làm thế nào?

Đến tối, lúc cùng đi ăn với giáo sư Liễu, Đặng Duyên Duyên mới gọi điện thoại tới, vừa nghe cô kể lại tình hình, Đặng Duyên Duyên đã cuống quýt lên.

“Hoài Nguyệt, tớ không biết đâu, bạn phải giúp tớ mới được. Sếp tớ đã nói rồi, anh ta không chịu vào trường quay thì tớ cứ tự động cuốn gói biến đi”.

Hoài Nguyệt biết Đặng Duyên Duyên lại nói quá lên, cô bất đắc dĩ trả lời: “Anh ta chỉ là hàng xóm của tớ, sao có thể nghe lời tớ được? Huống hồ theo quan sát của tớ thì Cơ tiên sinh quả thật không thích xuất đầu lộ diện, lên ti vi có khi còn làm anh ta khó chịu hơn cả bị giết ấy chứ”.

“Bạn hiểu anh ta nhỉ? Mà anh ta cũng quan tâm đến bạn quá đấy. Thành thật đi, quan hệ tiến triển đến đâu rồi?” Đặng Duyên Duyên lập tức quên béng mất nhiệm vụ của mình, bắt đầu săn tin lá cải.

Hoài Nguyệt cười nói: “Đừng nhảm nhí nữa, không phải bạn thích anh ta à, còn lôi tớ vào làm gì? Tớ thấy hình như Cơ tiên sinh cũng không qua lại với cô gái nào. Cuối tuần, ngoài em gái anh ta ra, không có lấy một người phụ nữ tới nhà. Cơ hội của bạn vẫn lớn lắm”.

“Vậy anh ta có phải gay không? Nghe nói giới nghệ sĩ có nhiều người như vậy lắm”. Đặng Duyên Duyên lớn tiếng hỏi, không hề giữ kẽ.

Hoài Nguyệt đứng ngoài hành lang, cô vô thức che điện thoại, nói với giọng không vui: “Đừng nói liên thiên”.

“Làm sao bạn biết tớ liên thiên? Chẳng lẽ bạn với anh ta...” Đặng Duyên Duyên cười mờ ám: “Hoài Nguyệt, tớ thấy anh ta tốt đấy, tốt hơn thằng khốn Lỗ Phong nhiều, bạn dứt khoát quay sang theo đuổi anh ta đi. Đến lúc thành đôi rồi thì không phải tớ muốn phỏng vấn kiểu gì cũng được sao?”

Hoài Nguyệt dở khóc dở cười: “Đặng đại tiểu thư à, đừng có liên thiên nữa được không. Tớ là gái bị chồng đá ra khỏi cửa, làm gì có tư cách với cao như vậy”.

“Ai bảo thế? Một người đẹp như bạn thì làm gì có ai mà bạn không xứng chứ”. Đặng Duyên Duyên nói: “Hoài Nguyệt, nếu có cơ hội thì bạn đến nói bóng gió với Cơ Quân Đào hoặc Cơ Quân Dã giúp tớ một chút. Nếu vẫn không được thì phải xem sức hấp dẫn của người đẹp dẫn chương trình đài tớ thế nào vậy. Tớ cũng không thể cố hơn được”.

Biết Đặng Duyên Duyên không muốn làm khó mình, cuối cùng Hoài Nguyệt cũng đặt được tảng đá trong lòng xuống.

Cô đứng một lát ngoài hành lang rồi định đi vào phòng ăn, chợt thấy Lỗ Phong đi tới.

Lỗ Phong đã thấy Hoài Nguyệt và Trần Thụy Dương. Hôm nay anh ta tới đây bàn chuyện với thân chủ, không ngờ lại nhìn thấy gã giám đốc trẻ tuổi mà anh ta vẫn canh cánh trong lòng đó. Ngồi ăn cơm mà anh ta không tập trung được, ra khỏi phòng, thấy Hoài Nguyệt đang đứng gọi điện thoại ngoài hành lang liền vội vàng đi tới.

Hoài Nguyệt cũng không ngờ lại gặp Lỗ Phong ở đây. Không có Đậu Đậu bên cạnh, cô không cần phải để ý tới Lỗ Phong nên chỉ gật đầu định đi tiếp.

Lỗ Phong đưa tay giữ cô lại, mùi rượu thoang thoảng tỏa ra từ người anh ta. Đó là một mùi từng rất quen thuộc, Hoài Nguyệt lập tức nghiêng mặt đi.

“Hoài Nguyệt, tại sao gặp mặt mà không thèm chào hỏi lấy một câu?”

Lỗ Phong áp tới gần cô, hình như muốn kéo cô vào lòng. Hoài Nguyệt hoảng sợ giật tay ra.

“Tôi hẹn hai người khác tới đây bàn công việc”. Hoài Nguyệt lạnh lùng nói: “Tôi phải vào phòng đây”.

“Hẹn ai? Giám đốc Trần?” Lỗ Phong cười nhạt nói: “Tiện thể anh cũng có việc cần hỏi anh ta một chút, anh vào cùng em”.

“Lỗ Phong, anh say rồi làm càn à? Giáo sư Liễu An đang ở trong phòng, chúng tôi thật sự đang bàn công việc”. Hoài Nguyệt cả giận nói.

“Vậy thì mời Giám đốc Trần ra ngoài này. Anh muốn hỏi anh ta một chút xem anh ta quấn quýt lấy em như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?” Lỗ Phong còn tỏ ra tức giận hơn cô: “Hắn ta là bạn trai cũ của Viên Thanh, em biết không? Hai người đã tính đến chuyện cưới xin rồi, bây giờ hắn ta quấn lấy em đơn giản là vì muốn trả thù anh thôi”.

Hoài Nguyệt sửng sốt nghiền ngẫm lại một lượt những gì anh ta nói, cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cười lạnh nói: “Trả thù anh cái gì? Lấy tôi để trả thù anh? Lấy một người phụ nữ bị anh vứt bỏ để trả thù anh? Lỗ Phong, anh không thấy lời này của anh quá buồn cười à?”

Lỗ Phong sững lại rồi sửa lời: “Vậy thì anh ta trả thù Viên Thanh”.

Hoài Nguyệt tức giận đến mức nước mắt lưng tròng: “Lấy tôi để trả thù người phụ nữ đó? Người phụ nữ đó tốt như vậy à? Tốt đến mức anh biết rõ người ta đã bàn chuyện cưới xin rồi còn phải cướp về à? Anh ta quấn lấy một con đàn bà hư hỏng như tôi chính là để chọc tức cô gái tốt đó, làm cho cô ta tức giận, bất bình, cho rằng tôi đã hạ thấp đẳng cấp của cô ta à? Ý anh muốn nói là như vậy đúng không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Lỗ Phong đã hối hận rồi. Thấy Hoài Nguyệt tức giận, anh ta vội vàng kéo cô lại nói: “Không đúng, không đúng, ý anh không phải như vậy, Viên Thanh làm sao so với em được”.

“Đừng nhắc tới người phụ nữ đó trước mặt tôi, hai người chỉ làm tôi buồn nôn thôi”. Hoài Nguyệt giận dữ giật tay ra, xoay người đi mất.

Lỗ Phong ảo não châm thuốc, rít một hơi thật dài. Anh ta đã rất thận trọng nhưng cuối cùng sắp thành lại bại, tất cả phải làm lại từ đầu. Nếu không phải thằng cha Trần Thụy Dương này lại phá hoại kế hoạch của anh ta lần nữa thì làm sao anh ta lại có thể kích động như thế được.

Thấy Hoài Nguyệt đi vào với hai mắt ửng đỏ, Trần Thụy Dương lấy làm lạ. Đến lúc ăn xong, anh dặn tài xế đưa giáo sư Liễu An về nhà, còn mình thì gọi taxi đưa Hoài Nguyệt về để hỏi xem đầu cua tai nheo thế nào.

“Giám đốc Trần, Viên Thanh là bạn gái cũ của anh à?” Hoài Nguyệt nhận ra vẻ nghi hoặc của anh, cô cũng không muốn che giấu. Có một số việc cứ ngả bài ra nói cho rõ ràng sẽ tốt hơn nhiều.

Trần Thụy Dương hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức thoải mái thừa nhận, Hoài Nguyệt chợt không biết nên nói gì nữa.

“Vừa rồi em gặp Viên Thanh à? Hay là Lỗ Phong?” Trần Thụy Dương hỏi theo trực giác, có thể làm cho Hoài Nguyệt khóc, e rằng chỉ có hai người này.

“Lỗ Phong”. Hoài Nguyệt rầu rĩ nói.

Không biết che giấu, không thích tranh đoạt. Trần Thụy Dương cảm thấy Hoài Nguyệt cũng không lớn hơn Đậu Đậu là bao, vừa ngây thơ vừa mềm yếu.

“Quả thật trước khi đến đây anh đã biết em rồi”. Trần Thụy Dương thẳng thắn: “Anh và Viên Thanh yêu nhau chừng đó năm, mọi người xung quanh đều biết cả. Lỗ Phong bây giờ cũng coi như là một luật sư có danh tiếng được nhiều người biết, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng bị để ý. Em làm ở tòa soạn tạp chí này, anh được điều đến đây nên đương nhiên sẽ có người nói với anh”.

Hoài Nguyệt nhíu mày không lên tiếng.

“Anh cảm thấy rất bình thường. Người Trung Quốc đông như vậy, thành phố này thì bé bằng nắm đấm, đi tới đâu mà chả gặp được những người có dây mơ rễ má với mình”. Trần Thụy Dương quay sang nhìn cô: “Nhưng anh vẫn không thể không để ý đến em. Anh cảm thấy em rất yêu nghề, cũng rất tài hoa nên mới điều em đến chuyên mục mới và giao trọng trách cho em. Nếu như em cảm thấy anh là loại người lòng dạ khó lường thì đúng là oan uổng cho anh quá”.

Hoài Nguyệt ngẩng đầu đón nhận ánh mắt chân thành của anh ta.

“Anh sẽ không cố ý làm khó em vì Viên Thanh. Thứ nhất, em cũng là người bị hại. Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, cô ta không đáng để anh làm như vậy. Hoài Nguyệt, không được khó chịu, Viên Thanh là quá khứ của anh, Lỗ Phong cũng là quá khứ của em. Anh đã nói với em rồi, chúng ta không thể sống vì quá khứ được”.

Hoài Nguyệt nhẹ nhàng vâng một tiếng.

Trần Thụy Dương cười nói: “Sau này nếu em phát hiện anh lấy việc công trả thù riêng thì nhớ đừng khách khí, nhất định phải đến ủy ban kỷ luật kiện anh”.

Hoài Nguyệt cảm thấy áy náy vì sự nghi ngờ của mình, cô nhẹ nhàng nói: “Em tin anh. Giám đốc Trần, anh là một người rất chính trực”.

Trần Thụy Dương thở dài trong lòng, dăm ba câu đã tin người khác rồi, một người phụ nữ nhẹ dạ cả tin như vậy thật sự làm người khác không thể yên tâm được.

Về đến nhà, nhớ lại lời Lỗ Phong nói, Hoài Nguyệt lại đau lòng không thôi. Không ngờ người ta đã đến mức bàn chuyện cưới xin rồi mà anh ta còn phải nhảy vào phá đám. Trước kia cô luôn cho là Viên Thanh dụ dỗ Lỗ Phong, bây giờ mới biết thì ra là Lỗ Phong phá hoại nhân duyên của Trần Thụy Dương. Mình đúng là không biết nhìn người, tuổi thanh xuân đẹp như thế mà bị hủy hoại trong tay loại người không có chút đạo đức nào thế này.

Nghĩ tới Trần Thụy Dương, cô cảm thấy đây là một người rất tốt, chân thành, thẳng thắn, cũng rất quan tâm đến mình. Đáng tiếc là lại có mối quan hệ lằng nhằng như vậy xen vào giữa, sau này hai bên cũng phải chú ý một chút. Lỗ Phong đã hiểu lầm, ai dám đảm bảo những người khác sẽ không hiểu lầm chứ. Cùng đơn vị, người nhiều miệng lắm, có tin đồn gì truyền ra thì sẽ rất không tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, lúc thì đau lòng, lúc thì tức giận, đột nhiên cô nhớ tới đôi mắt bình thản mang theo nét cười đó, nhớ tới câu nói của người đó: “Lần sau còn có chuyện gì thì nhớ nói với anh, đừng tự mình nghĩ cách giải quyết như thế nữa!”

Đúng vậy, một mình có quá nhiều chuyện phải lo. Nhưng cô có thể nói với ai chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui