Em Là Định Mệnh Đời Anh

Hoài Nguyệt vừa mới đến cơ quan đã bị Phó Tổng biên tập Lưu gọi vào văn phòng. Thấy ông ta cười như Phật Di Lặc, Hoài Nguyệt thầm lo lắng.

Quả nhiên ông ta cười tít mắt nói với cô: “Có nhiệm vụ của Ban Ngoại vụ giao, năm nay tòa soạn chúng ta sẽ phải đứng ra tổ chức trại hè thiếu niên Hoa kiều mang tên “Chuyến đi Hoa Hạ”, thời gian mười ngày, ngày mai khai mạc. Chuyện này chủ yếu là do công ty lễ nghi làm, văn phòng chúng ta cũng phải đưa mấy người sang hỗ trợ. Bây giờ tất cả mọi việc đã chuẩn bị xong nhưng tối hôm qua đột nhiên bà ngoại của Tôn Hiểu Luy mất, cô ấy phải về quê chịu tang. Hiện nay chưa tìm được người thay thế nên lãnh đạo tòa soạn đã bàn bạc và quyết định điều cháu sang làm thay cô ấy vài ngày”.

Hoài Nguyệt cau mày nói: “Cháu vốn không hiểu gì về việc này, chuyện xảy ra đột ngột quá, sợ rằng không làm được việc”.

“Không sao, không sao, các công việc cụ thể do Chủ nhiệm Trương của văn phòng công ty lễ nghi chịu trách nhiệm. Công việc của Tôn Hiểu Luy là phụ trách đối ngoại, phải liên lạc với các đơn vị và cá nhân đến tham quan trước một ngày. Thực ra tất cả đều đã liên lạc xong từ sớm rồi, còn có cả hướng dẫn viên giúp đỡ cháu nữa, không có việc gì khó khăn đâu”.

Hoài Nguyệt không hiểu, hỏi: “Có mỗi việc như vậy mà văn phòng tòa soạn còn phải cử một người sang ạ? Việc này thì ai làm mà chả được?” Cô rất khó chịu, mình là biên tập viên mà, tại sao lại bị biến thành nhân viên tạp vụ của văn phòng? Mà còn không bằng tạp vụ nữa, chỉ là dự bị của tạp vụ thôi.

“Chuyện gấp quá, mọi người đều bận việc, không ai chịu nhận cả. Hơn nữa lãnh đạo cũng không yên tâm, sợ vội vàng quá lại hỏng chuyện. Cháu cũng biết những việc do Ban Ngoại vụ giao xuống như thế này mình làm tốt thì cũng là chuyện bình thường, nhưng chẳng may làm không tốt thì kiểu gì cũng sẽ bị khiển trách. Ban Biên tập của chúng ta vốn đã chẳng còn lại bao nhiêu người. Chương trình lần này lại toàn là trẻ con, giáo viên dẫn đội cũng đều là thanh niên, đám người có tuổi như các chú đã có khoảng cách thế hệ với bọn họ rồi, vì vậy cháu đi là hợp nhất. Vả lại bọn trẻ con vốn thích những cô phụ trách xinh đẹp!”

Hoài Nguyệt nhận nhiệm vụ rồi rầu rĩ rời khỏi văn phòng. Trời thì nóng, phải chạy tới chạy lui với một đám trẻ con chắc chắn sẽ rất mệt. Càng nghĩ lại càng thấy tủi thân, bây giờ mình trở thành đối tượng để người ta đè đầu cưỡi cổ rồi.

Trần Thụy Dương có việc tìm đến Phó Tổng biên tập Lưu, gặp Thương Hoài Nguyệt ngoài cửa văn phòng, thấy cô ủ rũ đi ra liền hỏi: “Anh Lưu, Hoài Nguyệt sao thế? Hình như cô ấy không vui à?”

Phó Tổng biên tập Lưu kể lại đầu đuôi một lượt, Trần Thụy Dương nhíu mày nói: “Văn phòng hết người rồi à? Cô ấy chưa bao giờ làm việc hành chính cả, quả thật không thích hợp chút nào”.

Phó Tổng biên tập Lưu nói: “Mấy người trẻ tuổi trong văn phòng đều đi hết rồi, còn lại toàn người già, người xấu người ta nhìn ngứa mắt. Chủ nhiệm Trương đã chỉ định Hoài Nguyệt, không phải cô ấy còn kiêm Phó Chủ nhiệm văn phòng sao? Anh ấy nói cho Phó Chủ nhiệm Thương đến giải quyết là được. Có trọng trách, mọi người đều phải gánh vác mà, tôi cũng không cách nào từ chối được. Vả lại, cô gái này ngoại hình xinh đẹp, ai nhìn cũng thích”.

Trần Thụy Dương cảm thấy không vui: “Bao giờ Tôn Hiểu Luy về thì thay chỗ Hoài Nguyệt luôn, một tay viết anh Trương cũng phải khen ngợi, sao có thể làm nhân viên tạp vụ được chứ. Lát nữa anh ấy phải nói chuyện với tôi mới được”.

Phó Tổng biên tập Lưu gật đầu đồng ý.

Trần Thụy Dương trở lại văn phòng, lật quyển lịch làm việc của mình ra xem. Ngày đầu tiên lãnh đạo Ban Ngoại vụ đến trại hè đọc bài phát biểu trong lễ khai mạc, đương nhiên anh phải đi theo. Hai ngày sau lại vướng bận vào lịch gì. Anh thử tìm lịch tổ chức trại hè, chỉ đơn giản gồm du lịch và mấy lớp thư pháp Hán ngữ, tất cả đều được tổ chức tại thành phố này và mấy thành phố lân cận. Ngày thứ hai là tham quan bảo tàng, còn có lịch đi tham quan phương pháp làm giấy kiểu cổ truyền, chắc cũng không có gì mệt lắm. Bằng không mới từ Vân Nam về đã phải chạy theo một đám trẻ con như vậy thì tấm thân gầy yếu đó sẽ không chịu nổi mất. Nghĩ tới đây, anh chợt thấy lo lắng vô cùng, chén nước trên tay sánh một ít ra ngoài. Trần Thụy Dương vừa lấy giẻ lau vừa sững sờ, tại sao mình lại bất giác nghĩ đến cô ấy nhỉ?

Sau một ngày tham dự trại hè, chút bất mãn ban đầu trong lòng Hoài Nguyệt đã lập tức tan thành mây khói. Nhân viên công tác và các giáo viên dẫn đội đều là thanh niên, tính ra cô còn là người lớn tuổi. Những người trẻ tuổi này đều vui vẻ, cởi mở, nhiệt tình, suốt ngày gọi “chị Hoài Nguyệt, chị Hoài Nguyệt” rất thân thiết. Quan hệ giữa mọi người nhanh chóng trở nên gần gũi. Còn đám trẻ con, nhỏ nhất bảy tuổi, lớn nhất mười bảy tuổi, nói tiếng Trung bập bẹ, thấy cái gì cũng tò mò, còn tinh nghịch gọi cô là chị Hằng. Nhìn những gương mặt tươi cười đáng yêu của bọn trẻ, bất giác cô lại coi đám trẻ này như Đậu Đậu nhà mình.

Trại hè được tổ chức tại một trường trung học tư thục. Sau bữa cơm tối là một buổi liên hoan nho nhỏ. Vì bọn trẻ con được thông báo từ trước là phải chuẩn bị tiết mục sở trường của mình nên các tiết mục diễn ra liên tục, không bị ngắt quãng. Bầu không khí rất sôi động. Hoài Nguyệt và hướng dẫn viên cùng nhau bàn bạc các công việc của ngày hôm sau rồi đi qua sân thể dục đến hội trường.

Ánh trăng rất đẹp, sao sáng đầy trời, tiếng hát và tiếng cười từ hội trường vọng lại xa xa. Hoài Nguyệt cất tiếng hát khe khẽ, cảm thấy thoải mái hơn bất cứ lúc nào.

Cách đây chưa lâu, chính mình cũng là một thiếu niên giống như bọn họ, vui vẻ không biết đến u sầu là gì, tin rằng tất cả mọi người trên thế giới đều toàn tâm toàn ý yêu mình. Mà khi đó mình quả thật cũng được mọi người thương yêu hết lòng bao gồm bố mẹ, giáo viên, bạn bè. Có lẽ một cô bé dịu dàng xinh đẹp lại còn thông minh như cô là ước mơ của rất nhiều cậu bé. Ngày nào cô cũng nhận được thư tình trong ngăn bàn, ngày lễ nào cũng nhận được đủ loại sôcôla. Đáng tiếc là khi đó cô không hiểu gì hết, sôcôla thì chia sẻ với các bạn thân, thư tình bị mẹ vội vã tịch thu như gặp đại địch, còn cô thì vẫn thản nhiên đứng bên cạnh nhìn mẹ mà không nghĩ ngợi gì.

“Ôi!” Cô thở thật dài, có phải vì lúc đó cô quá ngây thơ nên trời mới phải trừng phạt sự vô tình của cô, khiến con đường đi của cô bây giờ trở nên gian nan như thế?

“Hoài Nguyệt”, Trần Thụy Dương đuổi theo phía sau: “Sao lại đi dạo sân bóng một mình mà không tham dự liên hoan với mọi người?”

“Em đang định tới đó đây”. Hoài Nguyệt mỉm cười với anh: “Giám đốc Trần không yên tâm về công việc ở đây hay sao mà buổi tối vẫn còn tới thế này?”

“Nhàn rỗi không có việc gì nên đến xem thế nào”. Trần Thụy Dương cúi đầu nhìn, Hoài Nguyệt mặc một chiếc váy liền áo không tay màu tím nhạt. Một cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua, chất vải mỏng manh mềm mại dán sát vào người, để lộ những đường cong lung linh đẹp đến mê hồn dưới ánh trăng, đủ khiến tim người ta đập thình thịch.

Anh hơi bối rối thu ánh mắt lại, ho một tiếng, hỏi: “Phải chạy đi chạy lại suốt ngày có mệt không?”

“Cũng bình thường ạ! Trước kia em cũng chưa bao giờ được xem quá trình làm giấy cả, hôm nay được tận mắt theo dõi, cảm thấy rất thú vị. Còn có bọn nhỏ nữa, đứa nào cũng rất đáng yêu. Cả bọn tranh nhau gọi em là chị Hằng, tinh nghịch không khác gì Đậu Đậu”. Hoài Nguyệt nói, rất hưng phấn: “Có một cậu bé đến từ New Zealand, mới bảy tuổi, tên tiếng Anh là Tom, tên tiếng Trung là Giả Bảo Ngọc. Nó nói ông nội rất thích Hồng lâu mộng nên mới lấy cho nó cái tên này, em buồn cười chết mất”.

Hoài Nguyệt vừa nói vừa bật cười, hai hàng lông mày cong cong, có vẻ rất vui. Trần Thụy Dương nhìn cô, khóe môi bất giác giãn ra: “Lúc đầu hơi buồn đúng không? Tài nữ của chúng ta cảm thấy tủi thân khi bị cử đi làm tạp vụ?”

“Có một chút”, Hoài Nguyệt thành thật gật đầu, nụ cười vẫn chưa tắt: “Có điều bây giờ em phải cảm ơn sự sắp xếp của lãnh đạo! Cả ngày ngồi trong văn phòng đến ma mị đầu óc, đến chơi với đám trẻ con này, cảm thấy mình cũng trẻ ra bao nhiêu”.

“Em mới bao nhiêu tuổi mà nói cứ như ra vẻ người già thế?” Trần Thụy Dương cười nói: “Mới từ Vân Nam về đã không muốn ngồi văn phòng rồi. Cứ như trẻ con, chơi đến mức không còn muốn làm việc nữa à?”

“Em thích Lệ Giang, nghe họ tụng kinh, có cảm giác an yên tự tại, thích mặc váy đỏ thẫm đẫm sắc hồng trần, nhìn núi tuyết Ngọc Long xa xa, thích xem dòng suối trong vắt chảy qua trước cửa, hư hư thực thực. Cuộc sống cần phải có những cảm giác như vậy. Không nên quá hiện thực nhưng lãng mạn quá cũng không nên, phải vừa thực tế vừa lãng mạn. Chỉ cần thiếu một thứ thôi là cuộc đời sẽ không còn thú vị”. Hoài Nguyệt nói một hồi rồi lại mỉm cười: “Xin lỗi, em lại bắt đầu khoe chữ rồi! Bệnh nghề nghiệp của dân khoa Văn mà, mong lãnh đạo lượng thứ”.

Gương mặt Trần Thụy Dương bị bóng đêm che khuất, một lúc sau mới thấy lên tiếng với giọng khàn khàn: “Không lượng thứ được”.

Mới chỉ một thoáng dịu dàng mà đã làm cho người ta xao xuyến, động lòng, anh sao có thể lượng thứ cho việc cô xinh đẹp như vậy được?

Âm thanh rất nhẹ, rất nhẹ, bị một cơn gió đêm thổi tan, rốt cuộc chẳng ai nghe thấy.

Hai người đi vào hội trường, buổi liên hoan văn nghệ đang đến lúc cao trào. Giả Bảo Ngọc đang líu lưỡi đọc “Lúa nếp là lúa nếp làng, lúa lên lớp lớp như là lúa non” đến toát mồ hôi, mọi người phía dưới thì cười ngặt nghẽo. Hoài Nguyệt chăm chú lắng nghe, lúa nếp không ra lúa nếp, lúa non chẳng thành lúa non mà chỉ thấy lúa lếp với lúa lon. Cô cười đến đau bụng, vừa ôi chao vừa ho sặc sụa, còn giơ ngón tay cái lên với Giả Bảo Ngọc trên sân khấu. Trần Thụy Dương nhìn cũng thấy buồn cười, vội tìm một chai nước, đưa cho cô và nói: “Đừng cười nữa, ho đến thế này rồi mà vẫn còn cười!”

Giả Bảo Ngọc nhìn thấy Hoài Nguyệt liền sáng mắt lên, còn chưa đọc xong đã chạy từ trên sân khấu xuông kéo cô lên, vừa đi vừa cầm micro nói: “Tôi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là em họ Lâm Đại Ngọc của tôi”.

Mọi người dưới sân khấu cười bò ra, Hoài Nguyệt cười cười xoa đầu Giả Bảo Ngọc hỏi: “Sao cô lại trở thành em họ Lâm Đại Ngọc của cháu rồi? Không phải cháu vẫn gọi cô là chị Hằng à?”

Giả Bảo Ngọc nghiêm trang hát một câu: “Lâm muội muội từ trên trời rơi xuống” rồi đắc ý nói: “Cô là chị Hằng, không phải là từ trên trời rơi xuống hay sao?”

Hoài Nguyệt liên tục khen cậu bé thông minh, cô thơm má Giả Bảo Ngọc định đi xuống nhưng Giả Bảo Ngọc không nghe, nói: “Mời Lâm muội muội hát cho mọi người nghe một bài. Song ca Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc được không?”

Hoài Nguyệt nhịn cười, cố gắng tỏ ra nghiêm túc: “Giả Bảo Ngọc muốn cùng Lâm Đại Ngọc hát bài gì?”

Giả Bảo Ngọc nói: “Hát bài Vợ chồng chung tay xây tổ ấm, ông nội cháu nói Lâm muội muội nên được gả cho Giả Bảo Ngọc”.

Hoài Nguyệt bật cười, bọn trẻ con lớn lên ở nước ngoài, đúng là học kiểu thập cẩm, thứ gì cũng biết một ít. “Được, chúng ta hát bài này nhé”.

Lần này đến phiên Giả Bảo Ngọc khó xử. Cậu ta vốn không biết hát nhưng lại không chịu tha cho chị Hằng xuống sân khấu, cậu bắt đầu đứng trên sân khấu nhìn xuống để chọn người, chỉ định lên hát thay. Một số giáo viên nam bên dưới tranh nhau giơ tay đòi lên biểu diễn, Giả Bảo Ngọc cố ý tỏ vẻ rất người lớn đi tới đi lui đánh giá các ứng cử viên làm mọi người cười ồ. Trần Thụy Dương cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, anh nhìn Giả Bảo Ngọc với một cảm giác gần như mong mỏi, anh chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình lại muốn được một em bé để ý tới như bây giờ. Nếu được như vậy thì anh sẽ có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh người phụ nữ đó để hát lên tâm nguyện của chính mình.

“Chú này!” Giả Bảo Ngọc chỉ vào một thanh niên đứng ở hàng đầu, có thể là một giáo viên dẫn đội: “Chú ấy rất đẹp trai!”

Nam giáo viên trẻ tuổi thoải mái đi lên sân khấu cùng hát với Hoài Nguyệt, giọng hát của Hoài Nguyệt vui tươi, giọng hát của giáo viên nam réo rắt, phối hợp với nhau rất ăn ý làm tiếng vỗ tay bên dưới vang lên không dứt.

Trần Thụy Dương vừa vỗ tay vừa bất mãn nghĩ: “Cái thằng Giả Bảo Ngọc này không biết mắt mũi để đâu, nói thế nào thì mình cũng đẹp trai hơn gã kia cơ mà!” Cực kỳ buồn bực, Trần Thụy Dương lại hối hận vì sao mình không chen lên phía trước giơ tay, dù sao cũng chỉ là trò đùa, mọi người sẽ chỉ cảm thấy mình làm lãnh đạo rất bình dị, gần gũi, vì sao mình phải chột dạ như vậy làm gì? Thân phận, thân phận, trước sau gì cũng có ngày mình khổ vì cái chữ thân phận này mà thôi.

Không biết vì sao Tôn Hiểu Luy vẫn chưa đến thay ca cho Hoài Nguyệt. Hoài Nguyệt đã theo trại hè trọn mười ngày, đến khi đưa bọn nhỏ lên máy bay rồi trở về Ban Biên tập thì đã là thứ Sáu. Vừa thấy Hoài Nguyệt, Tư Tư đã vội vã hỏi: “Em đi trại hè hay là đi dự hội nghị quốc tế đấy? Vì sao cả điện thoại di động cũng không bật? Hôm nào Cơ Quân Dã cũng tìm em, không biết là có việc gì!”

Hoài Nguyệt nói: “Em cũng đang bực lắm đây, chắc là pin điện thoại của em có vấn đề rồi. Sạc suốt đêm mà gọi một, hai cuộc là lại hết pin rồi. Mấy hôm nay không có thời gian, tối nay phải đi mua cái điện thoại mới thôi”.

Tư Tư trêu chọc: “Rốt cuộc Cơ Quân Dã tìm em có việc gì? Lần trước hỏi thăm chị về lịch trình của bọn em ở Vân Nam, mấy hôm nay ngày nào cũng gọi điện suốt như đòi nợ ấy. Không phải em nợ tiền cô ta đấy chứ?”

Hoài Nguyệt gượng cười nói: “Tiền thì em không nợ, chỉ nợ mấy bữa cơm thôi”. Nhớ tới anh em nhà họ Cơ, cô lại thấy có chút không thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui