Em Là Định Mệnh Đời Anh

“Anh, chúng ta cũng về thôi”, Cơ Quân Dã kéo tay Cơ Quân Đào, bất an nói: “Về nghỉ một lát, bữa tối đến nhà hàng Kinh Hồng ăn. Nhà hàng mới khai trương, đầu bếp nấu ngon lắm”.

“Anh không muốn ăn, anh muốn về ngoại ô”, Cơ Quân Đào nói như mất hồn: “Hai đứa đi ăn đi, anh tự về được”.

“Anh”, làm sao Cơ Quân Dã còn không hiểu tâm tư anh trai mình. Cô muốn nói anh nghe hôm nay Hoài Nguyệt không đi cùng Đậu Đậu, một mình cô ấy chắc sẽ không về ngoại ô. Mà cho dù lúc đầu cô ấy định về ngoại ô thì sau khi thấy anh cũng chắc chắn không về nữa. Lời đã ra đến miệng, Cơ Quân Dã lại nuốt trở vào: “Được rồi, em cũng lâu lắm không về ngoại ô. Hôm nay chúng ta cùng về nhà liền kề đón gió tẩy trần cho anh luôn thể. Mấy hôm trước em đã dặn người giúp việc quét dọn sạch sẽ rồi”.

Cơ Quân Đào không lên tiếng.

Cô gái bên cạnh hỏi: “Cô, người phụ nữ mặc áo len màu tím vừa rồi chính là tiểu thư Thương à? Người chú Quân Đào thích đúng không?”

Cơ Quân Dã lườm cô gái: “Ờ”.

Cô gái là cháu nội của bác cả bên mẹ Cơ Quân Đào, con gái của anh họ anh, còn đang học đại học. Lần này Cơ Quân Đào về nước, cô tranh thủ mấy ngày nghỉ nhất định đòi đi cùng.

“Oa, không ngờ cô ấy lại trẻ như vậy, còn rất đẹp nữa. Chẳng trách ngày nào chú Quân Đào cũng nhớ cô ấy”.

Cô gái nói với giọng điệu và vẻ mặt cực kỳ khoa trương khiến Cơ Quân Dã dở khóc dở cười: “Cái con quỷ sứ này”.

Cô gái nói: “Da đẹp thật. Không phải cô nói cô ấy có em bé rồi sao?”

Cơ Quân Dã bực mình: “Có em bé thì da không thể đẹp được à? Cô cũng có em bé rồi”.

A Thích bên cạnh ôm eo cô ấy cười nói: “Bà bầu nói chuyện phải kiềm chế một chút. Em bé của chúng ta mới được hơn một tháng, đương nhiên da em phải đẹp rồi”.

Cô gái nhìn Cơ Quân Dã rất kỹ: “Cô, da cô không đẹp bằng tiểu thư Thương, mặt cũng không gầy như cô ấy. Cô ấy rất thích hợp làm minh tinh”.

Cơ Quân Dã kiêng kỵ nhất là người khác nói mình béo mặt, cô ảo não nói: “Gầy đó là vì ốm. Thời gian trước cô ấy ốm nặng một trận, xem ra đến bây giờ vẫn chưa bồi bổ lại được. Cháu còn chưa thấy dáng vẻ gió thổi qua là đổ của cô ấy đâu. Cô đang có em bé, làm sao có thể ốm được”.

Cơ Quân Đào đang đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại: “Ốm nặng thế nào? Bao giờ?”

Cơ Quân Dã biết mình lỡ lời, trợn mắt nhìn cháu gái rồi bất đắc dĩ đáp: “Hai tháng sau khi anh đi. Đại để là chăm sóc Đậu Đậu mệt quá, sốt cao, nằm viện gần một tháng, sau đó cũng không có việc gì. Thể chất Hoài Nguyệt có ăn nhiều cũng không béo được, gầy một chút cũng là điều rất bình thường”.

Cô cũng không ngờ Hoài Nguyệt lại gầy đi nhiều như vậy. Mình nhìn còn thấy thương, trong lòng anh trai không biết đang xót xa đến mức nào. Sau khi Cơ Quân Đào ra nước ngoài, Cơ Quân Dã không yên tâm, mỗi tháng lại bay sang Singapore một lần. Vì vậy cô đã được chứng kiến tận mắt anh trai mình bị bệnh tương tư giày vò như thế nào. Trong khi Hoài Nguyệt người gầy như hoa huệ thì anh trai mình cũng hốc hác đi rất nhiều.

Cơ Quân Đào quay đầu lại, khóe mắt nóng bỏng, cảm giác hối hận trào dâng trong lòng. Anh vẫn cho rằng mình đi là vì muốn tốt cho cô, hôm nay nhìn thấy mới biết hóa ra mình đã làm cô ấy tổn thương đến mức nào.

Cơ Quân Đào đi tới bên cạnh xe, ngồi vào ghế lái, cầm vô lăng ngồi yên lặng một hồi. Anh phát hiện mình đã hoàn toàn quên đường về căn nhà liền kề ở ngoại ô, dù nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra. Vì vậy anh đành phải xuống xe nói với Cơ Quân Dã đang chuẩn bị lên xe A Thích: “Em lái xe đi”.

Cơ Quân Dã và A Thích liếc nhau, sau đó nói với cháu gái: “Cháu ngồi xe chú Thích, cô có chuyện cần nói với chú Quân Đào”.

Cô cháu gái vừa định mở miệng nói chuyện đã bị Cơ Quân Dã trợn mắt nhìn, vì vậy đành ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Cơ Quân Dã không lên xe mà đứng bên cạnh xe hỏi Cơ Quân Đào: “Anh hối hận rồi à?”

Cơ Quân Đào cúi đầu không nói.

“Vậy anh định thế nào?”

Cơ Quân Đào không biết mình nên làm thế nào, nhìn nền đá xanh gồ ghề dưới chân, trái tim mình chẳng phải cũng thủng lỗ chỗ như vậy sao, còn trái tim Hoài Nguyệt có lẽ cũng bị anh làm thương tổn quá nhiều rồi.

“Trước khi đi, nhất định em đã nghĩ đến việc sẽ gặp cô ấy đúng không?”

Còn anh thì đương nhiên đã nghĩ tới. Mấy trăm ngày đêm anh vẫn chỉ suy nghĩ cùng một vấn đề: Nếu như quay về, nếu như gặp lại cô, anh nên làm thế nào? Bởi vì không tìm được đáp án cho nên anh vẫn không chịu về.

Cơ Quân Dã thở dài nói: “Dù sao em cũng đã là kẻ tiểu nhân rồi. Lúc đầu vồ vập là em, sau đó lạnh nhạt cũng vẫn là em. Hay là em gọi điện cho cô ấy, anh với cô ấy nói chuyện xem sao?

Mặt Cơ Quân Đào hết đỏ lại trắng. Lời này của Cơ Quân Dã giống như một cái tát đánh vào mặt khiến anh không ngẩng đầu lên được: “Không cần. Em cũng nhìn thấy thái độ của cô ấy ngày hôm nay rồi đấy, chắc chắn cô ấy sẽ không chịu gặp anh đâu”.

Cơ Quân Dã nói: “Lỗ Phong đã ly hôn rồi, xem ra là muốn tái hôn với Hoài Nguyệt. Nghe nói Trần Thụy Dương cũng rất tốt với Hoài Nguyệt, có lẽ cũng có ý định tương tự. Hiện nay thái độ của Hoài Nguyệt xem ra còn không rõ ràng, nhưng trừ phi là một con ngốc, còn không phụ nữ nhất định phải tìm một bến bờ neo đậu cho mình khi vẫn còn trẻ. Với tính cách của Hoài Nguyệt thì khả năng cô ấy quay lại với Lỗ Phong sẽ không lớn, nhưng Trần Thụy Dương thì khó mà nói được. Vì sao em lại gọi anh về? Chính là vì em sợ sau này anh sẽ phải hối hận, hay anh nghĩ rằng chỉ cần anh hối hận là Hoài Nguyệt sẽ lại thương anh giống như trước đây? Cô ấy đã trải qua nhiều thất bại, bây giờ có thể nói là ngã một lần, khôn hơn một chút rồi. Em cũng để ý đến thái độ của cô ấy hôm nay, có thể trong lòng rất khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có việc gì. Em đã dày mặt đến thế rồi mà vẫn không giữ cô ấy lại được”.

Cơ Quân Đào yên lặng không nói gì. Sau khi ra nước ngoài, anh đã từ chối không nghe bất cứ tin tức nào về Hoài Nguyệt, cố gắng không nghĩ đến cô, không ngờ cô vẫn còn đơn thân lẻ bóng như xưa.

Cô vẫn lẻ loi một mình, anh không biết mình nên vui mừng hay là nên buồn bã.

“Đi thôi anh! Hôm nào em hẹn Hoài Nguyệt, hai người phải nói chuyện tử tế mới được. Anh mà còn do dự nữa thì có khi đến lúc cháu anh ra đời, anh vẫn không hạ quyết tâm được ấy chứ”.

Không chịu được nữa, Cơ Quân Dã tự giao nhiệm vụ cho chính mình.

Từ sau khi xét nghiệm, biết mình đã có thai, Cơ Quân Dã đã rất thèm ngủ. A Thích nói là bởi vì trước kia cô chơi quá nhiều nên bây giờ con gái bắt đầu quản mẹ, nghe vậy Cơ Quân Dã rất vui vẻ. Buổi sáng, bao giờ Cơ Quân Dã cũng ngủ đến hơn mười giờ mới dậy, còn công việc hằng ngày của A Thích là đi mua thức ăn. Thời gian này anh rất cần cù, chịu khó đóng vai ông nội trợ trong nhà, nhất định không chịu để Cơ Quân Dã phải ra ngoài ăn cơm.

Cơ Quân Dã đi xuống lầu, vào phòng bếp xem. Trong nồi có hai quả trứng luộc vẫn còn nóng. Cô rót một cốc sữa cho vào lò vi sóng quay một phút, sau đó lấy ra, vừa uống vừa đi ra cửa, trong đầu suy nghĩ nên dùng cách nào để lừa Hoài Nguyệt về căn nhà liền kề ở ngoại ô để gặp anh trai mình.

Tình hình mấy chậu cảnh trong vườn hoa đã đỡ hơn trước đây rất nhiều, bác làm vườn đã chăm sóc giúp họ rất tốt. Cơ Quân Đào đang đứng bên bức tường lửng lặng lẽ nhìn sang vườn hoa nhà hàng xóm. Vườn hoa nhà Hoài Nguyệt trồng đầy các loại rau xanh mướt, thoạt nhìn qua cũng thấy ngập tràn sức sống.

Cơ Quân Dã đi tới: “Hoài Nguyệt đúng là hết lòng vì Đậu Đậu, trời lạnh như vậy mà cũng không ngại vất vả”.

Cơ Quân Đào thở dài: “Nửa tháng Đậu Đậu mới về đây một lần, ăn được bao nhiêu đâu”.

Nhận thấy vẻ xót xa trong giọng nói của anh trai, Cơ Quân Dã cũng không khỏi xót xa theo: “Cô ấy đúng là một cô nàng ngốc nghếch”.

Hai anh em không nói gì nữa, miên man với những suy nghĩ của riêng mình.

Lát sau, một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa nhà Hoài Nguyệt. Cơ Quân Đào giật mình ngẩng đầu lên xem, Hoài Nguyệt đang từ trên xe bước xuống. Cô thoáng sững sờ rồi cất tiếng chào hai người. Giọng nói rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy. Nụ cười rất nhạt, gần như không thể nhìn thấy.

Cơ Quân Dã liếc nhìn sắc mặt bối rối của anh trai, vừa vui mừng gọi tên Hoài Nguyệt thì lại có một người từ trên xe bước xuống, không ngờ lại là Trần Thụy Dương. Nụ cười của Cơ Quân Dã lập tức đông cứng trên môi.

May mà lại có một cặp vợ chồng trung niên từ ghế sau bước xuống, hai vợ chồng gật đầu chào hai anh em một cách rất khách sáo, vì vậy Cơ Quân Dã mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Thụy Dương mỉm cười đi tới chào hỏi rồi nói với Cơ Quân Đào: “Đã lâu không gặp. Nghe nói Cơ tiên sinh đã ra nước ngoài, lần này là về ăn tết hay về hẳn?”

Cơ Quân Dã cố ý nói lớn tiếng: “Trăng sáng nhất quê mình, đương nhiên là về hẳn”. Dứt lời, khẽ liếc nhìn Hoài Nguyệt, Hoài Nguyệt đang nói gì đó với đôi vợ chồng trung niên, hình như không để ý đến bọn họ bên này.

Cơ Quân Dã thất vọng hỏi Trần Thụy Dương: “Sao, giám đốc đại nhân đến thăm hỏi nhân viên nhân ngày lễ à? Cần gì phải đích thân đến nhà như vậy chứ?”

“Thăm hỏi thì làm sao có thể đến tay không như thế này được, Hoài Nguyệt không đuổi cổ ra khỏi nhà mới lạ”. Trần Thụy Dương cười nói: “Bạn tôi thích mua nhà ở đây nhưng tiếc là nhà đầu tư đã bán hết rồi, vì vậy đành phải tìm mua nhà cũ”.

Anh ta xoay người nói với Hoài Nguyệt: “Hoài Nguyệt, em dẫn vợ chồng thầy Triệu vào nhà xem trước đi”.

Hoài Nguyệt gật đầu đồng ý rồi dẫn hai vợ chồng trung niên vào nhà.

Cơ Quân Dã thầm kinh hãi, chẳng lẽ Hoài Nguyệt định bán căn nhà này sao? Cô không kìm được, lén quay sang nhìn anh trai, thấy Cơ Quân Đào cau mày nhìn cổng nhà Hoài Nguyệt chằm chằm, còn Trần Thụy Dương thì nhìn anh như đang suy nghĩ gì đó.

Cơ Quân Dã làm bộ ho một tiếng rồi nói: “Những căn nhà liền kề ở đây rất ổn, xanh hóa tốt, ban quản lý rất trách nhiệm, cách nội thành cũng không xa. Bây giờ muốn tìm khu nhà tốt như vậy thì đúng là khó thật, đâu có ai nỡ bán đi chứ? Trước kia tôi cũng đã nói với Hoài Nguyệt rằng tôi sẽ tìm mua một căn ở đây để làm hàng xóm của nhau đấy”.

Trần Thụy Dương nói: “Có người mua nhà vốn là để đầu tư, bây giờ giá nhà đã tăng gấp đôi, cũng xem như kiếm được một khoản rồi. Có lẽ cũng có người tạm thời cần tiền gấp nên phải cắn răng bán đi, tóm lại trong lòng người nào cũng có một món nợ”.

Cơ Quân Dã nóng lòng muốn biết vì sao Hoài Nguyệt phải bán nhà, nhưng Trần Thụy Dương nói chuyện rất khéo, không thể khai thác được thông tin gì nên đành phải nhẫn nại: “Thời gian này tôi bận quá nên cũng không có thời gian trò chuyện với Hoài Nguyệt, dạo này cô ấy vẫn tốt chứ? Là lãnh đạo, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt nhé”.

Trần Thụy Dương không biết rõ chuyện giữa Cơ Quân Đào với Hoài Nguyệt, mặc dù có suy đoán nhưng cũng không dám chắc chắn. Thấy một thời gian dài từ trước tới nay Hoài Nguyệt không có động tĩnh gì, bây giờ nghe Cơ Quân Dã hỏi như vậy, phỏng chừng quan hệ giữa hai nhà cũng không thân mật như mình tưởng. Trần Thụy Dương thở phào nhẹ nhõm trong lòng, gật đầu nói: “Rất tốt, Hoài Nguyệt rất có năng lực. Mấy bài viết gần đây đều khiến lãnh đạo tỉnh chú ý tới, công việc rất thuận lợi. Có điều sau trận ốm lần trước, sức khỏe cô ấy chưa bình phục hoàn toàn, tôi cũng không dám để cô ấy đi công tác xa. Một trận cảm cúm mà ho suốt mùa đông không khỏi, hôm nay hình như tôi lại nghe thấy cô ấy ho nữa”, lời nói mang đậm vẻ quan tâm thân mật.

Thấy đề tài càng kéo càng xa mục đích, Cơ Quân Dã đang sốt ruột nghĩ cách kéo đề tài về vấn đề căn nhà của Hoài Nguyệt thì Cơ Quân Đào đã gật đầu xin lỗi Trần Thụy Dương rồi xoay người bước vào nhà. Trần Thụy Dương đã nghe nói về tính khí lập dị của Cơ Quân Đào từ lâu nên hoàn toàn không ngạc nhiên, chỉ quay sang xin lỗi Cơ Quân Dã: “Hoài Nguyệt không quen bạn tôi, tôi phải đi vào một lát, xin lỗi”.

Cơ Quân Dã đành phải chấm dứt thăm dò.

Vào nhà không thấy Cơ Quân Đào, Cơ Quân Dã chạy lên phòng vẽ, quả nhiên thấy anh đang cúi đầu trầm tư trước giá vẽ. Cơ Quân Dã bước đến gần anh trai, cảm khái: “Không ngờ Hoài Nguyệt lại định bán cả căn nhà này đi. Em vẫn còn muốn sau này mọi người có thể ở cùng một chỗ cơ đấy”.

Cơ Quân Đào nói: “Tiểu Dã, em mua lại căn nhà của cô ấy đi. Anh không muốn có người khác vào ở trong căn nhà đó”.

Trong ngôi nhà đó, anh đã từng gội đầu cho cô, cô từng nấu cơm cho anh, anh từng kể cho cô nghe về bí mật sâu kín nhất của mình, cô từng ôm anh, từng hôn anh. Đã có bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào như vậy, sao anh nỡ để người khác xóa đi hết thảy?

Cơ Quân Dã khó xử: “Làm sao em có thể mở miệng nói với cô ấy được? Nếu cô ấy biết chúng ta muốn mua thì nhất định sẽ không đồng ý”.

Cơ Quân Đào cảm thấy tức ngực, ngay cả hít thở cũng hết sức khó khăn, một hồi lâu anh mới cố gắng lên tiếng được: “Tóm lại, anh phải mua được căn nhà đó”.

Thấy sắc mặt anh trai rất kém, Cơ Quân Dã không dám làm anh khó chịu nữa, đành gật đầu nói: “Được rồi, được rồi, nếu Hoài Nguyệt phải bán thật thì dù có phải cướp đi em cũng sẽ cướp về. Nhưng không hiểu tại sao, tết nhất đến nơi rồi mà cô ấy lại phải bán nhà gấp như vậy? Chắc chưa đến nỗi vì không muốn làm hàng xóm của chúng ta chứ? Làm gì có chuyện buổi chiều hôm qua vừa mới gặp mặt mà sáng sớm hôm nay đã tìm được người mua rồi? Chẳng lẽ là cô ấy cần tiền gấp? Hay là nhà cô ấy có việc gì?”

Cơ Quân Đào suy nghĩ một chút rồi nói: “Em tìm hiểu xem có phải cô ấy cần tiền gấp không. Nếu đúng thì hãy nghĩ cách giúp cô ấy”.

Cơ Quân Dã nghĩ thầm, đã đến nước phải bán nhà thì nhất định không phải một khoản tiền nhỏ, làm sao có thể trả tiền giúp cô ấy mà thần không biết, quỷ không hay được. Sợ rằng Ngọc Hoàng đại đế cũng không làm được việc này, trừ khi làm cho cô ấy trúng xổ sổ. Nhưng mình lại không có khả năng điều khiển kết quả quay số, cho dù có thì Hoài Nguyệt cũng phải chịu đi mua vé số mới được. Anh trai à, anh thật sự quá đề cao năng lực của em gái mình đấy!

Tâm tư trĩu nặng, nhưng Cơ Quân Dã không dám nói ra, thầm nghĩ phải tìm cơ hội kéo hai người này đến một chỗ để bọn họ tự nói chuyện với nhau. Nếu không, có khi em bé trong bụng chưa kịp ra đời đã mắc bệnh trầm cảm mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui