Em Là Định Mệnh Đời Anh

“Cái gì?” Tất cả rụt rè và đề phòng của Hoài Nguyệt vỡ vụn trong nháy mắt, cô nhìn anh, nước mắt từ từ trào lên: “Sao lại như vậy?”

“Bác sĩ của anh nói với anh rằng bệnh này ông ấy không chữa được, cho nên anh đã về”.

“Cho nên anh mới gầy như vậy?” Hòai Nguyệt bối rối lau nước mắt: “Bệnh gì nghiêm trọng như vậy?”

Giờ khắc này cô cực kỳ hối hận vì sự do dự của mình. Nếu như mình không mất nhiều thời gian để hiểu rõ tình cảm của bản thân như vậy thì ít nhất anh cũng có thêm một thời gian vui vẻ.

Cơ Quân Đào cầm tay cô: “Căn bệnh này tên là Thương Hoài Nguyệt. Cơ Quân Đào này mắc bệnh gì cũng không sợ. Trên đời này bệnh gì cũng có thể chữa, có thể trị, cho dù không thể khỏi hẳn thì cũng nhất định có cách giảm bớt bệnh tình. Chỉ có em là anh không biết nên chữa thế nào, nên trị ra sao, có trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát được căn bệnh này. Em không ở bên cạnh anh, anh chỉ là cái xác không hồn. Buổi chiều hôm đó em và Đậu Đậu gõ cửa nhà anh, đồng thời cũng mở cửa trái tim anh, sau đó từ từ trồng cỏ, trồng cây, đâm hoa kết quả. Anh không tránh được, cũng không muốn né tránh. Sau khi được sống trong một vườn hoa bừng bừng sức sống, làm gì có ai còn có thể trở lại với quá khứ hoang vu?”

Hoài Nguyệt nhất thời không thể bình tĩnh lại sau khoảnh khắc kinh hoàng vừa rồi. Cô ngơ ngác nhìn anh, mắt mông lung đẫm lệ.

Cơ Quân Đào kéo cô vào lòng: “Tròn mười lăm tháng rồi, Hoài Nguyệt, anh rất nhớ em. Cả ngày lẫn đêm, lúc nào anh cũng muốn trở lại bên em”.

Cho dù Tiểu Dã không thề thốt nói Hoài Nguyệt vẫn còn yêu anh, cho dù không nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt cô lúc nhắc tới Chi Chi thì anh sẽ vẫn giữ cô lại. Anh không thể để cô lấy người khác, anh phải cố gắng giành lấy tình yêu một lần nữa.

“Thế tại sao anh không quay về? Anh phải đi chữa bệnh, vì sao không thể nói với em? Bất kể xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng có thể cùng nhau đối mặt cơ mà”. Hoài Nguyệt dựa vào ngực anh, nước mắt rơi xuống ngực áo anh. “Trước đây em rất do dự, bởi vì em là một người mẹ, làm việc gì em cũng phải nghĩ đến Đậu Đậu trước. Nó còn nhỏ như vậy, em muốn cho nó một cuộc sống thuận lợi và an lành. Em sợ mình sẽ không thể chăm sóc con chu đáo vì anh, em cũng sợ không thể chăm sóc anh thật tốt vì Đậu Đậu. Cho nên em mong một cô gái khác có thể thay thế em, một người có thể dành toàn bộ tinh thần và sức lực để chăm sóc anh”. Hoài Nguyệt nức nở: “Nhưng anh vẫn tốt với em như vậy. Anh biết rõ em vẫn đang tìm đường lui, vậy mà vẫn một lòng một dạ yêu em. Nhưng con người không phải cỏ cây, tình yêu đã làm em từ từ đánh mất lý trí. Em nghĩ có lẽ chỉ cần dùng nhiều thời gian và công sức là có thể đồng thời chăm sóc cả anh và Đậu Đậu. Nếu đã không thể rời xa anh thì em sẽ phải cẩn thận một chút, tỉ mỉ một chút, vất vả một chút, như vậy cũng không hề gì”.

“Em không thể rời xa anh?” Cơ Quân Đào ôm chặt Hoài Nguyệt, nhìn cô không thể tin được: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Vâng. Lúc ở Hồng Sơn em đã nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện. Vốn em định đến dịp quốc khánh sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh, sau đó chúng ta sẽ cùng Đậu Đậu về thăm bố mẹ em”. Buổi tối hôm Trần Thụy Dương tỏ tình với cô, cô mới phát giác trong lòng mình không thể có ai khác ngoài Cơ Quân Đào. Cho dù anh bị bệnh trầm cảm, cho dù cuộc sống sau này sẽ phải nơm nớp lo sợ, sẽ rất vất vả, cô cũng cam tâm tình nguyện đi con đường đầy chông gai này.

“Hoài Nguyệt”, Cơ Quân Đào nâng mặt cô lên, áp trán vào trán cô, hơi thở của họ quyện vào nhau, giọng anh dịu dàng vô cùng: “Anh là kẻ ngốc nghếch nhất trên đời này, tại sao lại không nhận ra mình là người may mắn nhất trên đời như thế chứ?”

May mắn gặp được một người phụ nữ bao dung, lương thiện và dịu dàng như vậy, không kiêu căng, không điệu đà, cũng không nỡ khiến anh phải khó xử. Anh nhớ lại buổi tối họ ở bên nhau lần đầu tiên, anh khao khát cô nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong lúc đang tiến thoái lưỡng nan, chính cô đã chủ động đốt cháy thân thể anh. Hôm nay cũng vậy, nhất định là cô ấy đã nhận ra sự hối hận và lưu luyến của mình nên mới thẳng thắn giãi bày tình cảm. Cô ấy không nỡ thấy mình phải đặt kiêu ngạo và tự tôn xuống để xin lỗi cô ấy. Trong tình yêu cô ấy dành cho mình luôn tràn ngập tình thương, như người yêu, như người vợ, thậm chí có lúc còn như người mẹ. Vậy mà không ngờ mình lại nghĩ đến việc rời xa một người phụ nữ như vậy, chẳng phải ngu ngốc lắm sao?

“Anh luôn tự ti vì bệnh tật của mình, luôn cảm thấy mình đã làm em khó xử, luôn cảm thấy em không nỡ rời bỏ anh chỉ vì em quá lương thiện, thế nên cả ngày em phải đeo gánh nặng trong lòng. Khi xảy ra chuyện, những người khác đều có đàn ông gánh vác, còn em lại suy nghĩ trăm phương ngàn kế không để cho anh biết. Anh không muốn như vậy, đã không thể làm chỗ dựa lại còn trở thành gánh nặng của em. Vì vậy anh mới ra đi”.

“Anh biết chuyện Đậu Đậu bị ngộ độc à?” Hoài Nguyệt rất nhạy cảm.

Cơ Quân Đào gật đầu: “Hoài Nguyệt, hôm đó anh nhìn thấy em khóc trong bệnh viện. Mấy bạn học của em vây quanh em, Trần Thụy Dương cũng ở đó, sau đó là Lỗ Phong”.

Hoài Nguyệt đã hiểu ra. Buổi tối hôm đó, hầu như mình đã nhờ đến tất cả mọi người nhưng lại không hề nói với anh, việc này đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, cũng làm anh cảm thấy áy náy, cộng thêm việc mình vẫn lưỡng lự không quyết nên anh đã buộc phải ra đi.

“Xin lỗi, lúc em hiểu ra thì đã quá muộn”, hai mắt Hoài Nguyệt đẫm lệ: “Em sợ anh lo lắng. Có lúc em cảm thấy anh chính là một Đậu Đậu khác. Nếu em xảy ra chuyện gì thì em cũng nhất định không muốn để Đậu Đậu biết, em sợ nó sẽ lo lắng”.

“Anh hiểu rồi. Trước kia anh không rõ, nhưng hiện tại đã hiểu ra rồi. Hoài Nguyệt, em phải tha thứ cho anh”. Trái tim Cơ Quân Đào bị nước mắt của Hoài Nguyệt hòa tan, vừa ngọt vừa đau, chỉ có thể ôm chặt lấy cô: “Anh quay lưng bỏ đi như vậy, em thật sự không trách anh sao?”

“Đương nhiên phải trách, trách anh là một gã Trần Thế Mỹ!” Nước mắt vẫn vương trên lông mi Hoài Nguyệt, cô nũng nịu mở to mắt nhìn anh: “Còn vô trách nhiệm hơn cả Đậu Đậu của chúng ta!” Báo hại cô phải rơi bao nhiêu nước mắt, phải lo lắng bao nhiêu ngày đêm. Có điều nhìn những vết thương trên cổ tay anh, cô làm sao có thể nhẫn tâm trách anh được nữa. Ngưòi đàn ông này cũng đã đau khổ quá nhiều vì cô.

“Trách là đúng”, Cơ Quân Đào nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đọng trên mi mắt cô: “Nhưng em cũng quá tuyệt tình. Tại sao lại tức giận đến mức định bán cả căn nhà ở ngoại ô đi?”

“Em định bán nhà lúc nào?” Hoài Nguyệt không hiểu, sau khi suy nghĩ một lát mới vỡ lẽ: “Anh cho rằng đôi vợ chồng hôm đó đến để mua nhà em à? Không phải, trong tiểu khu chúng ta có người rao bán nhà, người đó là đồng nghiệp của ông chồng. Vợ chồng họ sợ đến nhà người ta xem mà không hài lòng thì hai bên sẽ khó xử, vì vậy mới thông qua Giám đốc Trần đến xem nhà em trước, bởi vì mẫu thiết kế các căn nhà ở đây đều giống nhau mà”.

Cơ Quân Đào nói: “Anh còn tưởng rằng em cần tiền gấp nên đã bảo Tiểu Dã nhờ người khác đứng ra mua lại căn nhà của em đấy”.

Hoài Nguyệt hừ một tiếng: “Nếu em biết là anh mua thì ít nhất sẽ tăng giá thêm một triệu, mà có khi còn cao hơn”.

Thấy gương mặt nũng nịu của cô rất dễ thương, Cơ Quân Đào không kìm được, luồn tay xuống dưới áo len, vuốt ve làn da mịn màng sau lưng cô: “Cộng thêm người này nữa thì có phải trả bao nhiêu tiền anh cũng đồng ý, cả tâm can phế phủ của anh nữa cũng trả cho em luôn”.

Mặt Hoài Nguyệt đỏ bừng, cô thở dốc, giãy giụa trong lòng anh một hồi thấy không hiệu quả, liền giả vờ tức giận: “Em không cần một người lạnh tim, lạnh phổi, lạnh tình làm gì”.

Cơ Quân Đào không thể kiềm chế được nữa, bàn tay chuyển về trước ngực cô, giọng nói run rẩy: “Vậy chúng ta thử lại xem rốt cuộc là lạnh hay nóng?”

Hoài Nguyệt cảm nhận được khát khao của anh, mặc dù chính cô cũng sắp không thể kìm chế được, tuy nhiên cô vẫn cố gắng giữ lại sự tỉnh táo cuối cùng: “Đừng bậy bạ, Tiểu Dã quay lại bây giờ”.

Lúc này Cơ Quân Đào chỉ mong được hòa làm một với người phụ nữ trong lòng, thấy cô vẫn còn tỉnh táo như thế, anh bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ em còn không hiểu Tiểu Dã, nó đã ra ngoài là sẽ không quay lại nữa”.

Hoài Nguyệt thầm cắn răng, nhưng thân thể lại dần mềm nhũn trong vòng tay Cơ Quân Đào. Cô cố gắng nói một cách bình thản: “Đây là phòng làm việc của anh, tại sao anh lại nôn nóng như vậy?”

Cơ Quân Đào bế bổng cô lên đặt xuống sofa: “Anh đã đợi em hơn bốn trăm ngày. Hoài Nguyệt, lẽ nào em không nhớ anh?”

Hoài Nguyệt vòng tay bám lấy cổ anh, mặt như hoa đào. Cô không muốn lừa gạt chính mình, cũng không muốn lừa gạt anh. Trong mười lăm tháng chia xa, cô vẫn luôn nhớ anh, khát khao tình cảm cũng như thân thể của anh.

* * *

Hoài Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại. Tối qua ngủ không ngon, không ngờ hôm nay lại đến phòng triển lãm Tố ngủ bù. Cô cười thầm, nghiêng người sang nhìn Cơ Quân Đào bên cạnh. Cơ Quân Đào ngủ rất say, trên gương mặt tuấn tú vẫn còn nguyên nụ cười. Hoài Nguyệt đưa tay vuốt ve gương mặt anh, bên dưới xương gò má đã hõm vào, quả thật đã gầy hơn trước nhiều. Cô áy náy suy nghĩ, nếu không phải mình vẫn luôn do dự, không quyết đoán thì làm sao anh lại đau lòng rời xa? Cô sờ những vết thương trên cổ tay anh, mỗi vết thương đều như cứa vào trái tim cô. Hai mắt ươn ướt, cô khẽ hôn lên những vết sẹo, sau đó vòng tay ôm eo anh.

“Hoài Nguyệt”, Cơ Quân Đào tỉnh lại, kéo cô vào lòng: “Cô bé ngốc, khóc cái gì, mọi chuyện đã ổn cả rồi mà”.

“Anh phải hứa với em, sau này không được làm tổn thương chính mình như vậy nữa. Lúc cầm dao nhất định phải nghĩ đến em, nghĩ rằng em sẽ khóc”.

Hoài Nguyệt dựa đầu vào lòng Cơ Quân Đào: “Xin lỗi, đều là lỗi của em. Em biết rõ sức khỏe anh không tốt, miệng nói phải chăm sóc anh, nhưng lại chỉ khiến anh lo lắng chứ không có vui vẻ gì”.

“Nói bậy! Những ngày ở bên em là những ngày vui vẻ nhất của anh. Anh chỉ sợ có một ngày hạnh phúc này sẽ đột nhiên biến mất”. Cơ Quân Đào dịu dàng đưa tay chải tóc cô: “Hoài Nguyệt, lần này từ Singapore về là bác sĩ tâm lý của anh đuổi anh về. Ông ấy nói bệnh của anh chủ yếu là do quá sốc khi mẹ anh qua đời. Sau một thời gian, tâm tình đã trở lại bình thường, không cần phải lo lắng quá mức”.

Hoài Nguyệt vui mừng ngẩng đầu lên: “Thật không?”

“Thật”, nhìn cô vui vẻ đến rơi nước mắt, Cơ Quân Đào thấy xót xa. Bao nhiêu ngày nay, cô ấy vẫn lo lắng vì bệnh tình của mình: “Thực ra lần trước anh về nước thì bệnh tình đã ổn định rồi, nếu không chắc chắn thì các bác, các cậu anh sẽ không cho anh về. Có điều anh không biết phải nói với em thế nào, nói ra em cũng không chịu tin”.

Hoài Nguyệt nhớ lại hình như anh đã mấy lần nói rằng bệnh của mình đã khỏi rồi, anh đã nói cô phải tin tưởng anh, đáng tiếc cô đều không cho là thật. Khi đó mặc dù hai người vẫn hòa hợp về thể xác nhưng trong lòng lại luôn suy đoán về nhau, hai người chưa bao giờ thẳng thắn trao đổi về bệnh tình của anh và tương lai của họ. Hơn một năm chia lìa đã giúp mỗi người hiểu được tấm lòng người kia, xem ra mấy trăm ngày xa cách cũng không phải hoàn toàn vô ích.

Hoài Nguyệt lau nước mắt: “Tại sao anh lại nói lung tung. Cái gì mà bệnh bất trị, em bị anh dọa sợ gần chết đây này. Sau này không cho phép dọa em như vậy nữa. Mà tính ra ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã bị anh dọa chết khiếp rồi. Mặt mũi lạnh lùng hung ác, trên bàn còn để lọ thuốc ngủ nữa”.

“Đó là vì anh vẽ cả đêm, mệt mỏi quá độ không ngủ được, định uống viên thuốc để ngủ một lát. Em không cho anh ngủ nên đương nhiên anh phải khó chịu chứ”, Cơ Quân Đào cười nói: “Lọ Bách Ưu Giải đó đã quá hạn từ lâu rồi, anh tình cờ tìm thấy nên định mang vứt bỏ. Lúc đó em đã quan tâm đến anh như vậy rồi à? Chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu?”

Hoài Nguyệt nói: “Làm gì có chuyện đó. Sau khi ly hôn tâm tình em vẫn không tốt, chỉ muốn làm cho Đậu Đậu sống vui vẻ một chút. Chẳng có tâm trí đâu mà bận tâm đến những chuyện khác, có gặp người đẹp trai đến mấy cũng nhắm mắt làm ngơ”.

“Bởi vì Đậu Đậu quá đáng yêu nên nhất thời anh không kịp để ý đến bà mẹ xinh đẹp này”, Cơ Quân Đào hôn nhẹ lên môi cô: “Đậu Đậu sắp được nghỉ tết rồi đúng không? Đến tết chúng ta dẫn Đậu Đậu ra nước ngoài chơi nhé?”

Hoài Nguyệt rầu rĩ nói: “Nó phải đến Hải Nam chơi với ông bà nội, được nghỉ là đi luôn”.

Cơ Quần Đào dỗ dành cô: “Vậy thì lần sau cho nó đi. Có rất nhiều cơ hội mà, em đừng buồn”.

Hoài Nguyệt gật đầu: “Tiểu Dã đã kết hôn chưa?”

Cơ Quân Đào nói: “Tiểu Dã đã nói anh chưa cưới thì cô ấy cũng chưa cưới. Em mau nhận lời cưới anh đi, nếu không bụng Tiểu Dã to quá lại không mặc được áo cưới”.

Hoài Nguyệt bật cười, nhìn đồng hồ trên bàn, vội vàng nói: “Đã hai giờ chiều rồi, mau dậy đi. Không biết Tiểu Dã sẽ nói gì với chúng ta đây”. Lúc cô đến mới là buổi sáng.

Cơ Quân Đào ôm cô: “Đừng sợ. Nó không để ý đến chúng ta đâu. Để anh ôm em nói chuyện một lát nữa. Tại sao anh cứ cảm thấy như mình đang nằm mơ nhỉ?”

Quả thực còn đẹp hơn một giấc mơ.

Hai người ở trong văn phòng đến gần bốn giờ mới ra ngoài. Cả buổi chiều Cơ Quân Đào ôm cô không chịu buông tay.

Nhìn thấy bọn họ xuống lầu, cậu nhân viên đứng chờ Hoài Nguyệt lúc trước vội đi tới nói với Cơ Quân Đào: “Cơ tiểu thư dặn tôi nói với anh rằng hôm nay cô ấy và tiểu thư Chi Chi sẽ ở lại nội thành”.

Cơ Quân Đào gật đầu rồi cầm tay Hoài Nguyệt đi ra ngoài. Trước mặt cậu nhân viên, Hoài Nguyệt hơi xấu hổ định rút tay ra nhưng không được. Cô còn chưa kịp đỏ mặt thì cậu nhân viên lại nói với cô: “Cơ tiểu thư cũng dặn tôi chuyển lời đến Thương tiểu thư: Cô ấy không pha được trà, hình như trà ngon vẫn để trong văn phòng của Cơ tiên sinh”.

Cơ Quân Đào nói: “Biết rồi, cậu đi làm việc đi”.

Cúi đầu nhìn Hoài Nguyệt, thấy cô đỏ bừng mặt quay đầu đi, anh không khỏi cười khẽ, cúi người thì thầm bên tai cô: “Sau này em cũng là chủ nhân của phòng triển lãm này, làm sao có thể ngượng ngùng như vậy được?”

Hoài Nguyệt trừng mắt nhìn anh: “Mới hơn một năm không gặp mà anh đã xấu xa thế rồi”.

“Anh có xấu cũng chỉ xấu với một mình em, có tốt cũng chỉ tốt với một mình em. Bài thuốc mang tên Thương Hoài Nguyệt này ngọt cũng được, đắng cũng được, dù sao thì anh cũng phải uống cả đời”.

Cơ Quân Đào vòng tay ôm vai cô vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chúng ta về ngoại ô thôi. Ở đó thứ gì cũng có, Tiểu Dã đã mua không ít đồ ăn”.

Hoài Nguyệt gật đầu: “Rau em trồng non lắm, lát nữa em hái rau nấu mì cho anh ăn”.

Cơ Quân Đào nói: “Sau này hôm nào phải đi làm thì đến Lục Viên ở với anh, buổi sáng có thể ngủ thêm một lát. Em không biết bây giờ em gầy đến mức nào sao?”

Hoài Nguyệt gật đầu cười: “Vậy chẳng phải em có thể cho thuê căn hộ ở Thanh Hà Uyển để kiếm thêm ít tiền à?”

Cơ Quân Đào vui vẻ không biết nói gì hơn, anh ôm cô vào lòng hỏi: “Sáng sớm ngày mai anh đưa em đi làm được không?”

Hoài Nguyệt gật đầu.

“Chiều đón em về?”

Hoài Nguyệt lại gật đầu.

Cơ Quân Đào thở dài; “Trước kia anh nằm mơ cũng luôn mơ thấy em lắc đầu, em cứ lắc đầu là anh lại tỉnh dậy. Em không biết anh thích nhìn thấy em gật đầu đến mức nào đâu”.

Hoài Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt gầy gò của anh: “Vậy anh phải đồng ý với em, từ nay về sau phải ăn nhiều, ngủ ngon, không được để em lo lắng”.

“Có em ở bên cạnh, làm sao anh lại ăn không nhiều, ngủ không ngon được chứ?” Cơ Quân Đào cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Hoài Nguyệt, nói với anh, vì sao hơn một năm nay em vẫn sống một mình?”

“Không phải hôm đó anh bảo em chờ anh sao?” Hoài Nguyệt cầm tay anh, ngước mắt lên nhìn anh: “Cho nên em vẫn chờ”.

Cô vẫn nhớ buổi tối trước hôm Đậu Đậu ngộ độc anh đã nói gì với mình. Hơn một năm nay, mặc dù dần dần chìm vào tuyệt vọng nhưng còn chưa gặp được anh thì cô vẫn không cam lòng. Cảm ơn Thượng Đế đã để cô chờ được đến lúc anh về.

Cơ Quân Đào nắm chặt tay cô, nghiêm túc nói: “Vậy em cứ yên tâm ở bên anh, không phải sợ điều gì cả. Hoài Nguyệt, chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt nhất”.

* * *

Trước cửa phòng triển lãm, muôn loài hoa nở rộ đón xuân. Cơ Quân Dã đứng bên cửa sổ trên tầng hai nhìn bóng lưng hai người cầm tay nhau bước đi, khẽ nói: “Mẹ yên tâm, con đã giao anh trai cho một người phụ nữ rất tốt. Họ nhất định sẽ rất hạnh phúc”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui