Em Là Độc Dược

“ Grừm... grừm...” Tiếng điện thoại đặt ở đầu giường run lên bần bật.

Giật mình tỉnh giấc, bàn tay to lớn của người đàn ông sờ soạng lung tung cuối cùng cũng bắt được nó, nhấn nút nghe, giọng nói khàn khàn ngáy ngủ cất lên. “ Alo, ai đó? Có chuyện gì không?” Âm thanh được anh ta giảm thành rất nhỏ, ánh mắt người đàn ông nhìn xuống cô vợ nhỏ của mình, thấy cô ấy chỉ khịt khịt mũi vài cái rồi cọ cọ vào lòng mình một chút lại yên ắng, mới dời tầm mắt về phía đồng hồ, giờ này đã 10h hơn ai lại quấy rầy giấc ngủ của mình và vợ yêu như vậy. Đúng là đáng hận quá mà. Nhưng nhìn số điện thoại, thì ra là thủ lĩnh Ám vệ nhân gọi đến, nên anh ta phải tự thu dọn cơ bực tức trong lòng mình, thái độ hòa nhã.

Bên kia, Lôi đã gấp rút lắm rồi, ngày hôm qua sau khi trãi qua chuyện đó cùng với Mị, thì anh ngủ mê man cho đến 9h mới mơ màng thức dậy, trong đầu ong ong, hình như có bị dùng thuốc ngủ qua, nhìn bãi chiến trường xung quanh, quần áo ngổn ngang như ngày hôm qua, xung quanh đầy dấu vết hoan ái nhưng không thấy cô đâu, lòng anh đã nóng như lửa đốt, chuyện xảy ra ngày hôm qua dường như khẳng định lại mối nghi vấn trong đầu anh, anh yêu cô rồi.

Trước khi lên đỉnh trong cơn kích tình hoang bạo đó, anh đã nói ra lời yêu cô, rất yêu cô, rồi sau đó tất cả lại chìm vào trong từng đợt sóng triều rả rích. Không ngờ là tỉnh dậy cô liền như vậy rời đi, chỉ để lại duy nhất một mảnh giấy. “ Em làm nhiệm vụ xong, sẽ trở về sớm thôi.” Lại đi làm nhiệm vụ, chưa bao giờ anh cảm thấy chán ghét mệnh lệnh đó như vậy. Nếu không có nó và cô không cần phải biến mất khỏi mắt anh, cũng không phải tùy tiện dùng thân thể đi dụ dỗ... cô lại!!!

“ Mộ Lăng, TIỂU MỊ Ở ĐÂU?” Anh nói cơ hồ là quát với người đàn ông tên Mộ Lăng kia. Mỗi lần có nhiệm cơ hồ mọi sắp xếp từ địa điểm cho đến trang bị đi kèm rồi thực hiện từng bước như thế nào, làm hết mọi thứ ra sao, đều được bảo mật hoàn toàn cho đến ngay cả người trong cùng một tổ chức cũng không được tùy ý tiết lộ, mà người đứng đằng sau chịu trách nhiệm lựa chọn trang bị và địa điểm thi hành nhiệm vụ là Mộ Lăng. Hiện tại người biết cô ở đâu chỉ có thể là anh ta mà thôi, cho nên muốn tìm tung tích của cô thì phải tìm anh ta.

Ngoáy ngoáy lỗ tai bị tổn thương, khóe môi đào hoa của Mộ Lăng khẽ nhếch lên, cười đến vô cùng bỉ ổi, gian trá :D2 :D2 “ Cậu tìm cô ấy làm gì? Cậu cũng biết quy tắc mà.” Quy tắc chính là không tiết lộ, ngay cả người đó là thủ lĩnh Ám Vệ Nhân hay không. Suy cho cùng cũng chỉ để phòng ngừa nội gián, mà anh ta trên cơ bản chắn anh không phải là hạng người như vậy, máu xấu nổi lên, muốn chọc anh một chút hiếm khi thấy Lôi tức giận như vậy, anh ta cảm thấy vô cùng có thành tựu.

“ CHẾT TIỆT!!! ANH CÓ NÓI KHÔNG!” Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy cái bản tính dông dài chọc người đó của anh ta lại khó chịu như vậy.

“ Được rồi được rồi, không chọc cậu nữa. Quán bar Hạo Đình phòng số 049.” Nói xong anh ta còn chưa kịp xuất thêm vài lời châm chọc, nữa thì đã nghe thấy tiếng ngắt máy truyền đến từ đầu dây bên kia, nụ cười trên môi anh ta càng sâu.

Cô vợ nhỏ nằm bên cạnh bị to tiếng truyền từ điện thoại làm cho tỉnh giấc, xoa xoa cặp mắt mơ hồ, ngẩn mặt lên nhìn anh ta dịu dàng hỏi. “ Ông xã, chuyện gì vậy?”

Khóe mắt liếc liếc cánh tay tay thon dài vô ý tứ của cô ấy làm cho góc chăn nhếch lên, đôi gò bồng đảo xinh đẹp vừa lộ ra, vừa dán lên người anh ta, bên dưới lại có phản ứng, cười cười ôm lấy vợ mình, nhỏ giọng nói. “ Kế hoạch sắp thành công rồi. Thôi chúng ta 'ngủ' đi vợ yêu.”

----

Đến lúc anh đến quán bar Hào Đình kia đã là 10h, nơi này là một trong những sản nghiệp mà Hắc Long bang sở hữu, anh cũng từng đến đây mấy lần, cũng nhớ được bày bố phòng ốc bên trong, theo đường cửa sau, vòng ra phía trước là tới khu phòng riêng biệt dành cho từng cặp đôi, bước chân rảo bước đến phòng số 049, một cước đá văng cửa phòng, “ ẦM!!!” Đập vào mắt anh là một gã đàn ông đang ép Mị nằm lên giường vừa đặt môi mình lên môi cô hôn lấy hôn để, mà cô giống như một người say rượu chống cự trong vô lực.

Chưa kịp để hắn ta phản ứng với việc xuất hiện đột ngột của mình, anh đã đá văng người đàn ông đang làm chuyện xấu xa với cô vào góc tường, rồi kéo cô vào lòng, mạnh tay chùi lên đôi môi vừa bị hắn ta hôn của cô, ánh mắt tóe ra lửa nhìn chầm chầm gã đàn ông kia, như muốn trên người hắn ta bổ ra vài đường. Trừng mắt nhìn hắn ta, anh lại hùng hổ quá lên với cô. “ EM HAY LẮM!!!” Động tác trên môi cô cũng dùng nhiều sức.

“ Đau...~~~” Cô đáng thương nhìn anh, bản thân say khướt nhìn anh, chớp chớp mắt. “ Lôi?” Là anh, sao anh lại ở đây? Chỉ thấy động tác trên tay anh nhẹ nhàng một chút.

Còn gã đàn ông trong góc kia cũng cảm thấy đang điên lên. Mẹ nó!!! Đồ ăn tới miệng rồi mà còn bị người ta giật đi, trước giờ trong từ điển của hắn ta chưa có hai chữ từ bỏ, nhất là loại cực phẩm như thế này. Lau lau vết máu trên khóe miệng, dằn xuống đau đớn trên người, nụ cười trên môi hắn ta trở nên lạnh lùng, đứng phắt dậy, bước về phía hai người họ chắn trước mặt, hùng hổ nói với anh. “ Anh là ai? Sao lại xen vào chuyện của tôi!!!” Bàn tay giơ ra toan nắm lấy cánh tay của Mị, thì bị anh đánh úp một cái.

“ Cô ấy là người phụ nữ tôi!!!” So lạnh lùng, so khí thế Lôi tất nhiên hơn hắn ta một bậc. Ánh mắt sắt lẹm như là lưỡi dao lia qua người hắn ta, khiến toàn thân người đàn ông đều lạnh lẽo cả đi.

Nhưng càng như vậy, càng làm tăng sự khấn khích của hắn ta, thấy anh bảo hộ cô trong ngực, khóe môi ngạo nghễ của hắn ta chậm rãi tuôn ra những lời bẩn thỉu. “ Người phụ nữ của anh sao? Bên ngoài cô ta đã bị một đám đàn ông ấn lên quầy bar, từng người từng người cưỡng đoạt rồi, anh không thấy cảnh tượng một đám đàn ông cưỡi lên người cô ta...” Lời nói còn chưa hết đã bị anh đấm một quyền vào mặt, thân thể của hắn ta ngã về sau, khóe môi anh ta lại nở nụ cười.

“ CÂM MIỆNG!!!” Nếu không phải có Mị trong ngực, anh thật muốn một phát đánh chết tên đàn ông khốn kiếp này, bước chân vừa sải đi, hắn ta lại bám dai như đỉa chặn đường.

Xoa xoa bên gò má tím lịm, gương mặt méo mó vì tức giận, nhưng hắn ta cười đến vô cùng biến thái, miệng tiếp tục những lời ô nhục ban nãy. “... cô ta vừa hưng phấn vừa rên rỉ... tiếng rên thật là mất hồn... còn chủ động hiến dâng cơ thể...” Hắn ta ngập ngừng rồi cười lớn. “... Nghe như Mị Sát...!!!” Lời này nửa thật nửa giả, nhưng nghe sao lại giống như mọi việc diễn ra như vậy, phụ nữ vừa xinh đẹp lại lẳng lơ phóng túng có tiếng lại không tới mấy người.

Bước chân khựng lại nhưng vẫn bước tiếp, tên đàn ông kia cũng thôi cản đường, chỉ là khi bước chân anh đã đi đến cửa, thì phía sau, hắn ta rút súng cười lạnh, cướp đồ ăn trên miệng hắn ta, đánh hắn ta, còn muốn trước mặt hắn ta rời đi? Như vậy không phải là làm hổ danh tiếng số 16 của hắn ta sao? Hắn ta nhất định không để anh còn sống để đi ra, nòng súng nhắm ngay gáy anh mà lên chốt.

“ Phập!!!” Một viên đạn gâm vào lưng, xuyên qua lớp thịt, bay ra khỏi lồng ngực, âm thanh trầm đục, đã có bộ phận giảm thanh nên hầu như không phát ra bất kì âm thanh nào khác ngoài sự cọ xát bên trong lớp thịt, máu tươi loang đầm đìa trên ngực, bước chân hắn ta quỵ xuống cũng là lúc bóng dáng Lôi và Mị mất hút sau bức tường. Đầu ngoảnh lại kinh ngạc nhìn người đàn ông nhảy xuống từ một cái hộc nhỏ trên trần nhà.

Tiểu Thường cười lạnh, bắn thêm vài phát lên người hắn ta rồi nhanh chóng thu dọn tàn cuộc.

Nhiệm vụ: Xóa sổ số 16 - Hoàn Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui