Em Là Đôi Cánh Của Anh

Đĩa
bánh chẻo đầy ắp đặt ở trên bàn đã sớm nguội nhưng vẫn chưa có ai động tới.
Kiều Ưu Ưu từ nhỏ đã không thích ăn những đồ ăn có nhân, nhất là bánh chẻo, mà
đặc biệt là cái đĩa bánh chẻo này.

Cô gái
đó là ai?

Cô gái
vừa bước vào cửa, bưng bánh chẻo rồi chào hai dì. Hai bà mẹ nhìn cô gái bỗng
dưng xuất hiện ở cửa thì trong lòng bắt đầu lo lắng. Kiều Ưu Ưu nhìn cô ta từ
đầu tới chân, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cô ta quen quen.

Trử
Tụng giới thiệu đây là đồng nghiệp của anh, Đại Tiểu Kha.

“Ưu Ưu,
vẫn còn nhớ tôi chứ? Chúng ta học chung cấp hai đấy.” Người đẹp Đại Tiểu Kha
tươi cười hỏi.

Đại
Tiểu Kha, sao mà cô không nhớ chứ? Kiều Ưu Ưu cười thầm trong bụng. Năm đó ở
trong trường, cô ta cũng được coi là một tiểu mỹ nhân, “lâu lắm không gặp nhỉ,
không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

“Ha ha,
tôi thì lại nghĩ về chuyện này rồi, nhưng cũng không ngờ đợi mãi mới gặp được
cậu.”

Đây có
được coi là một sự châm biếm không? Phía trên đầu Kiều Ưu Ưu như đang bốc khói.
Tôi thích đến lúc nào thì đến đấy, ai cần cậu quan tâm!

* * *

Anh
lính trực ban tới mang theo thịt và rau, bà Kiều đích thân vào bếp chuẩn bị bữa
tối, Kiều Ưu Ưu chuồn vào bếp giả bộ chuẩn bị ra tay, nhưng tai cô lại vểnh lên
nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Tuy nhiên giọng nói của Trử Tụng và của bà
Trử quá nhỏ nên cô chẳng nghe rõ được.

“Này!”
Bà Kiều chạm vào cánh tay cô, “mẹ đang giở tay, con bật cái máy hút mùi lên
đi.”

“Vâng!”

Bà Kiều
khẽ lẩm bẩm cái tên Đại Tiểu Kha, “ai đấy?”

Kiều Ưu
Ưu chậm chạp ngắt rau cải, “cháu gái nhà họ Đại, học cùng trường với con hồi
cấp hai, lên cấp ba chuyển đi đâu con cũng không biết, sao lại vào bộ đội thì
con cũng không biết. Cái này mẹ phải đi hỏi Trử Tụng, anh ấy biết rõ, không
chừng cô ta vào đây cũng là vì có Trử Tụng ở đây. Ai cha... sao mẹ đánh con?”

“Con
nói xem? Nó là chồng con, con xem có ai nói năng như con không?”

Kiều Ưu

Ưu chợt lên giọng: “Con làm sao? Đấy là sự thật.”

“Con
hét lại một lần nữa cho mẹ nghe xem nào?” Bà Kiều cầm lấy cái xẻng xào thức ăn
chỉ vào mũi cô, sợ hãi liếc nhanh ra phòng khách.

“Không
nói thì không nói.” Kiều Ưu Ưu ném ngọn rau trên tay xuống, quay người đi ra
chỗ khác lấy cốc uống nước.

Bà Kiều
thở dài, “cuộc hôn nhân này là do con tự lựa chọn, nếu đã lựa chọn rồi thì phải
có trách nhiệm với nó, giữa hai vợ chồng điều quan trọng nhất là sự chia sẻ.
Một năm, cơ hội để cho hai con gặp mặt rất ít, điều này cũng không trách hai
đứa, nhưng cứ gặp mặt là hai đứa lại cãi nhau, không có chuyện gì cũng cô gây
thêm chuyện. Đây chính là vấn đề của hai đứa, đều lớn hết cả rồi, cứ lục đục
mãi như vậy có ý nghĩa gì không?”

Kiều Ưu
Ưu không nói gì mà chỉ lẳng lặng uống nước. Cả quãng đường đều hứng khởi nghĩ
xem gặp mặt thì nên nói gì nhưng khi gặp rồi, chưa kịp nói câu nào đã xuất hiện
một người phụ nữ, mà lại còn là người quen, một người quen “có ý đồ!?” Kiều Ưu
Ưu thực sự không độ lượng đến vậy.

“Giữa
hai vợ chồng với nhau, có va chạm cũng là điều khó tránh khỏi, cũng không thể
không có xích mích, không cãi nhau không giận nhau thì không phải là vợ chồng.
Nhưng hai con phải giải quyết các vấn đề này, chứ không nên tạo ra vấn đề mới.”
Bà Kiều giảng giải sâu xa cho con gái về kinh nghiệm hôn nhân, bà thực sự lo sợ
con gái mình có cuộc sống không hạnh phúc.

Bà Trử
ngồi xuống ghế sofa, lạnh lùng ra lệnh: “Nói đi!”

“Nói gì
ạ!”

“Nói gì
ạ?” Bà Trử nhíu mày nhắc lại, ngẩng cằm chỉ về hướng đĩa bánh chẻo đang đặt
trên bàn ăn.

“Được
đấy, mẹ còn tưởng con ở đây cô đơn không ai nương tựa, hóa ra còn có người mang
bánh chẻo đến cho con ăn cơ đấy.”

“Chỉ là
đồng nghiệp thôi mà.” Trử Tụng ngồi xuống đối diện, nhún vai với vẻ mặt chẳng
có chuyện gì xảy ra.

“Ồ,
đồng nghiệp, thế cô ta có mang cho những nhà khác không?”

“Cái
này thì con không biết, mẹ muốn biết thì đi hỏi chính cô ấy đi.”

“Binh!”
Bà Trử đập mạnh một tay xuống bàn trà, “Trử Tụng, con đừng có bày trò này với
mẹ. Hôm nay Ưu Ưu ở đây, mẹ giữ thể diện cho con nên không nói nhiều. Con dám
gây ra chuyện gì khiến mẹ không nói ra được thì con cứ chờ đấy. Ngoài con ra mẹ

còn có ba thằng con trai nữa cơ, một đứa không đánh lại được con nhưng mẹ không
tin rằng cả ba đứa cộng lại không đánh nổi con đâu!”

“Mẹ à,
mẹ đã sáu mươi tuổi rồi, con cũng là người ngoài ba mươi. Mẹ nghĩ tốt về con
một chút có được không? Chỉ có mỗi một đĩa bánh thôi mà!”

Bà Trử
cười lạnh nhạt, “mẹ không dày vò con nữa cũng được thôi, chuyện bánh chẻo mẹ
không nói nữa. Mẹ muốn con sinh cho mẹ một đứa cháu, nhưng đã hai năm trôi qua
rồi, cháu mẹ đâu? Nói bao nhiêu lần rồi, đổi doanh trại khác về sống gần nhà
hơn một chút, nhưng con nào có chịu nghe, một năm chẳng gặp nổi con hai lần,
con bảo mẹ làm sao nghĩ tốt về con được? Đến người làm mẹ con như mẹ đây bắt
đầu chán ghét con rồi thì làm sao vợ con thấy con tốt được?”

Câu nói
cuối cùng thật vô cùng thâm thúy, khiến cho Trử Tụng nghĩ tới nóng cả mặt,
nhưng nghĩ lại thì đó là mẹ ruột của anh, anh phải nhường nhịn bà.

Trử
Tụng giận dữ đứng dậy đi vào bếp, hạ giọng lẩm bẩm: “Đều là do bố nuông chiều
quá mức, càng ngày càng quá đáng.”

Kiều Ưu
Ưu đang định ra ngoài rót cốc nước thì Trử Tụng đã đứng chặn ngay trước cửa, cô
đang tức sôi ruột, nhưng đang có hai bà mẹ ở đây nên cô mới không bộc phát ra.
Vậy nên đàn bà tốt không chấp đàn ông, cô đi tới cửa rồi lại vòng trở lại.

“Để
anh!”

Kiều Ưu
Ưu đẩy tay anh ra khi anh đang muốn lấy chiếc cốc từ tay cô, trở lại đứng bên
cạnh bà Trử tiếp tục ra vẻ bận rộn. Trử Tụng vẫn đứng đó nhìn cô, lâu tới nỗi
khiến cô trở nên mất tự nhiên, tay chân vụng về.

“Á...”

Kiều Ưu
Ưu trượt tay, cái bát sứ suýt chút nữa rơi xuống đất, bà Kiều đẩy cô ra ngoài.

“Đừng
có ở đây thêm phiền nữa, ra ngoài đi.”

“Cả hai
con đều ra ngoài đi, không giúp được gì thì đừng có gây thêm phiền phức.” Bà
Trử nghiêng người len vào rồi đẩy cả Ưu Ưu và Trử Tụng ra ngoài, nhà bếp cuối
cùng đã trở thành thiên hạ của hai người mẹ.

Hai bà
mẹ đã nhiều năm không xuống bếp, nay lại vì các con mà tái xuất giang hồ. Họ
muốn giúp các con nhiều thứ, không cần báo đáp cũng chẳng sợ khó khăn. Nhưng
nếu như hai đứa con không chịu cố gắng, không chịu phối hợp thì hai người mẹ
này không chỉ thất vọng mà còn đau lòng hơn nữa.

* * *


Kiều Ưu
Ưu quyết định rồi, cô sẽ ở lại không về nữa, cho dù thế nào thì cô cũng phải
tận mắt chứng kiến xem Đại Tiểu Kha rốt cuộc là muốn làm tiên nữ chốn nào, Trử
Tụng trong lòng nghĩ gì? Nếu hai người họ thực sự là tình chàng ý thiếp, ân ân
ái ái thì cô có thể rút lui, dù sao thì chuyện ly hôn cũng chẳng phải là tổn
thất đối với cô, nhưng cái người mặc áo lính kia thì sao?

“Không
phải em bảo là đi du lịch sao?”

Kiều Ưu
Ưu cầm điều khiển ti vi, không ngừng chuyển kênh, mắt nhìn chăm chú vào màn
hình, “không có chỗ nào để đi.”

“Vậy
nên mới tới thăm anh?” Trử Tụng hạ thấp giọng hỏi khẽ. Đây rõ ràng là đang trêu
chọc, có điều gì cần nói sao không nói cho tử tế? Sao lại cứ phải ở gần như vậy
mới được?

Kiều Ưu
Ưu dịch sang một bên, “là do mẹ tự sắp xếp, sáng sớm nay em mới biết phải tới
đây, em còn tưởng được đi xem tượng băng điêu khắc cơ đấy.”

Trử
Tụng nghiêng đầu trở lại, không còn đến gần cô nữa, hai người nhìn màn hình ti
vi đang không ngừng chuyển kênh, không nói với nhau một lời nào.

Buổi
tối, phòng ngủ chính dĩ nhiên là nhường cho hai bà mẹ, còn hai bọn họ thì ngủ
trong phòng dành cho khách.

Thời
tiết nơi đây còn lạnh hơn cả Bắc Kinh, trong phòng đã có đủ khí nóng rồi nhưng
Kiều Ưu Ưu vẫn cảm thấy gió lạnh đang luồn qua khe cửa sổ đi vào, để chống chọi
lại với cái lạnh, cô cuộn mình trong chăn từ sớm.

Trử
Tụng tới doanh trại, trước khi đi anh bảo sẽ về ngay, Kiều Ưu Ưu cũng chẳng
thèm để ý tới anh. Tuy vậy tới lúc đầu óc mơ hồ, cô cũng vẫn không quên để lại
một chiếc đèn nhỏ chờ anh về, ánh đèn chiếu sáng bóng tối thường thấy trong căn
nhà anh.

Khi Trử
Tụng trở về, nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đang nằm ngủ say giấc trên giường, đèn ngủ
mang đến sự ấm áp cho căn phòng. Ưu Ưu để đèn chờ anh, cô đang chờ anh trở về,
điều này khiến trong anh trào dâng một cảm giác an tâm chưa từng có. Chắc cô
không ngủ ngon bởi hai hàng mày đang cong lại, Trử Tụng vừa ngồi xuống giường
thì cô chợt tỉnh.

Trử
Tụng xoa nhẹ lên tóc cô, “không quen à?”

“Ừm.”
Kiều Ưu Ưu nhẹ lên tiếng, vùi đầu xuống dưới gối. Không phải là chiếc giường
nhà mình nên khi ngủ cô cảm thấy không yên tâm. Trử Tụng cởi áo khoác, kéo chăn
nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, anh ôm rất chặt, tạo ra một vòng tay ấm
áp giúp cô yên tâm ngủ tiếp.

Kiều Ưu
Ưu ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy chợt cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Từ
sau khi anh đi, cô phải mất mấy ngày mới có thể thích ứng với những đêm không
có vòng tay anh. Cô cảm thấy đó thực sự là một loại độc dược khiến cô mê muội.
Nếu trúng độc nặng hơn, chẳng may một ngày nào đó bọn họ chia tay, chắc cô phải
mất rất nhiều thời gian mới có thể bỏ được thói quen ấy?!

Cô vừa
nghĩ vậy vừa bất giác muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, thế nhưng Trử Tụng ôm cô

chặt hơn, cô vùng vẫy một lúc cũng không thoát được.

“Ngủ
đi.” Trử Tụng ép đầu cô xuống trước ngực mình khi cô ngẩng lên, thích thú nhắm
mắt lại.

“Này!”

“Hử?”

“Lão
gia, nô tỳ muốn đi vệ sinh, có thể nới lỏng tay được không?”

Trử
Tụng nhíu mày rồi mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt to tròn của cô đang nhìn thẳng vào
anh, môi cô hơi khô, Trử Tụng muốn đưa tay lên chạm vào nhưng hành động của anh
lại ngược lại với suy nghĩ của bộ não, môi anh thay cho ngón tay...

“Ưm...”

Trử
Tụng giữ lấy tay cô đang muốn thoát khỏi anh, nhanh chóng lật người ép cô xuống
nằm ở bên dưới mình, chân họ cuốn chặt vào nhau, giữa họ không còn một khe hở
nào nữa.

Anh hôn
cô thật sâu, hút lấy hương thơm ngọt ngào nơi cô, lưỡi cuốn lấy nhau, không cho
cô trốn thoát. Kiều Ưu Ưu rất nhớ anh, nên cũng không phản kháng lại mà làm
theo tiếng gọi trái tim mình, cùng anh triền miên...

Trử
Tụng liếm nhẹ khóe môi cô, anh thở dốc nhìn Kiều Ưu Ưu đang ở trước mắt mình,
hai má cô ửng hồng, môi đỏ mọng, trong đôi mắt trong veo như nước lấp lánh vẻ
kiều diễm và dịu dàng, lúc này anh chỉ muốn lập tức có được cô.

“Lúc
nãy chẳng phải em vừa nói muốn đi vệ sinh sao?”

“Hả?”

Kiều Ưu
Ưu bị hôn tới mức thẫn thờ, một lúc sau mới nhớ ra là cô đang định vào nhà vệ
sinh. Nhìn thấy ánh cười nơi mắt anh, Kiều Ưu Ưu không chịu được đạp mạnh anh
sang một bên, trước khi đi còn không quên đá anh hai cái nữa.

“Xấu
tính!”

Trử
Tụng cởi bộ quần áo đang làm cản trở anh, khóa cửa ở cửa phòng ngủ, Kiều Ưu Ưu
vừa mở cửa ra thì anh dùng tay kéo cô vào lòng, không cho cô thêm cơ hội nào
nữa, ôm cô nằm lăn trên giường. Giống như con thú đói ăn lâu ngày, anh mạnh mẽ
nhưng cũng rất nhẹ nhàng, vuốt ve, liếm lấy đôi môi hồng của cô.

“Có nhớ
anh không?” Trử Tụng tiến vào với tần suất nhanh hơn, khiến đầu óc Kiều Ưu Ưu
hỗn loạn, cô vừa khóc vừa kêu lên, anh nói gì cô cũng gật đầu, hoàn toàn không
hiểu anh đang muốn nói gì.

“Ưu Ưu,
nói anh nghe” Trử Tụng liếm nhẹ tai cô, “ừm!”

Kiều Ưu
Ưu rớm nước mắt, ôm lấy eo anh gật đầu liên hồi.

Trử
Tụng cười, lúc khác thế nào không quan trọng, chí ít thì lúc này đây, trong
trái tim cô có vị trí dành cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận