Em Là Đôi Cánh Của Anh

Nhiệt
độ ở trong xe bỗng giảm hẳn, Trử Tụng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Từ khi
xảy ra sự việc đó tới nay, anh chưa từng có ý định kể cho người nhà biết, nhất
là mẹ anh và Ưu Ưu.

Chiếc
xe vẫn chầm chậm chạy, phía trước tự nhiên xuất hiện một chiếc xe tuần tra vẫy
cờ ra hiệu anh dừng xe. Kiều Ưu Ưu lập tức bị anh ấn đầu xuống thấp, suýt chút
nữa là gãy cổ.

“Đừng
gây ra tiếng động!” Trử Tụng mở cửa bước xuống xe.

Nếu chỉ
đơn thuần là tuần tra thì đã dễ dàng. Nhưng ai ngờ lãnh đạo sư đoàn lại bất ngờ
tới sân bay để thị sát. Sư đoàn trưởng Ngụy mặc bộ quân phục đi tuần tra sân
bay ban đêm. Trử Tụng tiến lại gần kính lễ, trong lòng thầm cảm thấy hoang
mang, số anh cũng thật là đen đủi, vừa hay gặp phải thủ trưởng.

Sư đoàn
trưởng Ngụy nhìn Trử Tụng rồi lại quay ra nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng sau
một lát.

“Cũng
đã xong rồi, mọi người giải tán thôi, Tiểu Trương!”

“Dạ!”
Cảnh vệ của sư đoàn trưởng chạy lên.

“Cậu
phụ trách đưa sư đoàn phó và mọi người về nhà, tôi ngồi xe Trử Tụng.”

“Vâng,
thưa sư đoàn trưởng.”

Trử
Tụng nghe xong câu này bỗng thấy nhẹ cả người. Rõ ràng là sư đoàn trưởng đã
biết anh lén lút đưa người vào doanh trại, nhưng ông lại không vạch tội anh
trước mặt mọi người, cũng có nghĩa là ông cũng không muốn anh bị phạt.

Trử
Tụng mở cửa xe, sư đoàn trưởng Ngụy nhìn vào cửa sổ đen kịt ở phía sau, nhướn
mày ngồi vào băng ghế phụ.

Trử
Tụng nhìn sư đoàn trưởng rồi lại nhìn vào hàng ghế trống không ở phía sau qua
gương chiếu hậu.

Sư đoàn
trưởng hạ lệnh: “Đi thôi, còn đợi ai nữa à?”

“Dạ!”

Trử
Tụng khởi động xe, sư đoàn trưởng Ngụy điều chỉnh tư thế ngồi rồi vỗ vào bộ

quân phục, “Đừng có ngồi im thế nữa, giới thiệu chút đi.”

Kiều Ưu
Ưu nằm ở dưới xe không dám động đậy, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ
lại gây ra tiếng động nào đấy. Nhưng nghe xong câu nói của sư đoàn trưởng, cô
bỗng thấy mơ hồ, chẳng lẽ đã bị ông phát hiện rồi.

Trử
Tụng hắng giọng: “Vợ tôi, Kiều Ưu Ưu.”

“Ồ, ở
đâu cơ?”

“Ở đây
ạ!” Kiều Ưu Ưu lí nhí trả lời, chậm chạp bò dậy từ dưới xe.

Sư đoàn
trưởng Ngụy quay đầu lại nhìn Kiều Ưu Ưu qua ánh sáng lúc tối lúc sáng của đèn
đường nói: “Cô chính là Kiều Ưu Ưu?”

“Dạ
vâng, thưa sư đoàn trưởng, tôi là Kiều Ưu Ưu.”

“Tay
của Trử Tụng chính là do cô cắn à?”

“Vâng
ạ!”

“Vào
sân bay cũng là do cô yêu cầu à?”

Kiều Ưu
Ưu hình như không nằng nặc bắt anh phải đưa tới đây, nhưng quả thực cô đã từng
nhắc tới chuyện này.

“Vâng!”

“Sư
đoàn trưởng…”

Sư đoàn
trưởng hoàn toàn làm lơ Trử Tụng, tiếp tục hỏi Kiều Ưu Ưu: “Cô có biết hậu quả
của việc đưa người vào sân bay mà chưa được sự cho phép không?”

Kiều Ưu
Ưu không biết trả lời như thế nào, thực ra cô không biết, nhưng nếu nói không
biết thì hình như cũng không được hay lắm. Thế nhưng lúc này Trử Tụng lại không
giúp gì được cô.

“Dĩ
nhiên sẽ không ảnh hưởng tới cô, nhiều nhất là Trử Tụng phải chịu khổ chút
thôi.”

“Sư

đoàn trưởng đại nhân, tôi…”

“Đừng!”
Sư đoàn trưởng vội vàng ngăn lại: “Đừng có gọi tôi là đại nhân, cứ như xã hội
phong kiến không bằng.”

Kiều Ưu
Ưu nuốt nước miếng, cái vị sư đoàn trưởng này không tức giận cũng chẳng vui vẻ
gì, nói chuyện gì không gấp gáp khiến cho Kiều Ưu Ưu lo lắng bứt rứt không yên.

“Nếu bị
thương là do tình huống bất khả kháng thì quân đội sẽ không truy cứu trách
nhiệm, nhưng nếu là do người cố ý làm, nhất là đánh nhau thì sẽ phải phạt
nghiêm!”

Kiều Ưu
Ưu thầm suy nghĩ: “Trử Tụng chưa nói với cô về việc bị thương hay chịu phạt,
chỉ nói là phải đình chỉ bay, nhưng lúc này lại không đình chỉ bay nữa mà lại
hình phạt?”

“Trử
Tụng!” Sư đoàn trưởng chợt ngồi thẳng lên, gọi tên Trử Tụng.

“Dạ!”

“Hai
việc, viết bản kiểm điểm mười ngàn chữ, vác nặng đi 30km, ngày mai phải hoàn
thành.”

“Dạ!”

Kiều Ưu
Ưu lặng lẽ cúi đầu, hai việc này cũng có phần của cô, nếu cô không tới thì thế
giới hòa bình. Bỗng nhiên cô thấy có lỗi với Trử Tụng.

Đoạn
đường tiếp sau đó không có ai lên tiếng, cho tới khi chiếc xe dừng ở trước cửa
nhà sư đoàn trưởng. Sư đoàn trưởng xuống xe, Kiều Ưu Ưu cũng xuống theo, chắn
đường đi của ông và nói: “Đều là do yêu cầu của tôi, ngài cứ trừng phạt tôi
đi.”

“Phạt
cô? Tôi không có cái quyền đấy, chỉ trách bản thân mình quản giáo không
nghiêm.”

“Vậy
thì… Vậy…” Mười ngàn chữ thì có vẻ hơi nhiều, 30km cũng hơi dài… hơn nữa nếu
viết bản kiểm điểm thì chuyện họ cãi nhau chẳng nhẽ lại để cho cả sư đoàn biết
được.

“Cô
cũng là người nổi tiếng, từ khi cô tới đây, cả sư đoàn này đều loạn cả lên, cả

khu tập thể đắp đầy những người tuyết không phải là tôi không nhìn thấy, đến
ngay cả vợ tôi mỗi ngày cũng đều nhắc tới tên cô bên tai tôi. Như vậy đi!”

“Dạ!”

Kiều Ưu
Ưu mở mắt thật to nhìn sư đoàn trưởng, Trử Tụng cũng bắt đầu cảnh giác, lo lắng
sư đoàn trưởng sẽ gây khó dễ cho Kiều Ưu Ưu.

“Sư
đoàn chúng tôi tuy chỉ có một mẫu đất bé cỏn con nhưng cái gì cũng có hết,
chúng tôi cũng có đài phát thanh, cô lại làm trong ngành này. Vậy nên cô hãy
làm tiết mục đặc biệt trong một tuần đi, tin tức thời sự về tình hình chính trị
mỗi ngày mọi người cũng đều nghe chán rồi, cô hãy đứng trên góc độ của mình để
nói. Chủ đề sẽ là…” Sư đoàn trưởng nghĩ một lúc, “Gọi là thế giới bên ngoài
đi.” Nói xong, sư đoàn trưởng đi vào sân, bỏ mặc Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu đứng
ngẩn trước cửa.

Đôi mắt
Kiều Ưu Ưu mở tròn xoe, không biết nên khóc hay nên cười, đây có được tính là
sự trừng phạt đã qua biến tướng không? Sao lại có thể nghĩ ra cách trừng phạt
này, tiết mục? Đùa gì chứ? Nếu sớm biết thế này thì chi bằng cứ để Trử Tụng tự
chịu phạt. Hơn nữa sư đoàn trưởng cũng không nói sau khi cô làm việc này thì
Trử Tụng có được miễn phạt hay không.

“Sao
lãnh đạo của các anh lại như thế này?”

“Anh
thấy được đấy chứ.”

Kiều Ưu
Ưu trợn mắt nhìn anh: “Không bị phạt nữa, tốt quá có phải không?”

Trử
Tụng mở cửa xe nhét Kiều Ưu Ưu vào bên trong, “Dù sao cũng là nghề của em mà,
có làm khó em đâu.”

“Cái gì
mà không làm khó em chứ? Lại còn thế giới bên ngoài nữa. Ái chà, tiết mục văn
nghệ này, em làm sao mà biết được thế giới bên ngoài như thế nào? Em chỉ biết
tin lá cải thôi, ngoài ra chẳng biết gì.”

“Vậy
thì em nói về tin lá cải đi!”

Trử
Tụng quay sang cười với cô, Kiều Ưu Ưu bỗng nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu lên
nhướn mày nói: “Đừng có mà cười cười nói nói với em, chuyện của hai chúng ta
vẫn chưa làm rõ ràng đâu đấy.”

“Về nhà
nói sau.”

“Về nhà
không nói nữa.”

Trên
thực tế, Trử Tụng vẫn không muốn nói ra, Kiều Ưu Ưu giận quá mà không thể đánh
nhau với anh được, chỉ có thể chui vào phòng tức giận, nhân tiện ném luôn cái
gối của anh ra ngoài.

Kiều Ưu
Ưu nằm trên giường nghĩ ngợi, khó khăn lắm mới bay được về, là bay như thế nào?

Máy bay đã xảy ra sự cố gì? Hết xăng? Bị tấn công? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì? Trử Tụng không nói, cô chỉ còn cách đoán mò, càng đoán càng thấy loạn, càng
loạn lại càng thấy khó chịu, khó chịu tới mức nằm trên giường tự kéo tóc mình.
Nếu lúc này mà Trử Tụng đứng ở trước mặt cô thì cô nhất định sẽ không nhịn được
mà xông ra xử lí anh.

* * *

“Cốc,
cốc, cốc.”

Tiếng
gõ cửa vọng vào, Kiều Ưu Ưu lật chăn bò ra với cái đầu rối tung, nhìn thấy tờ
giấy trắng được nhét qua khe cửa bên dưới.

Đó là
thư nói thật của Trử Tụng. Trang giấy A4 được viết hơn nửa trang, tuy vậy phần
miêu tả tình hình khi đó chỉ chiếm một phần rất ít, phần còn lại đều là những
lời an ủi trùng lặp.

Kiều Ưu
Ưu bắt đầu tưởng tượng tình hình lúc ấy qua những lời miêu tả ít ỏi của anh.
Trong cuộc huấn luyện ban đêm, khi máy bay đang quay trở về và đã đi vào quỹ
đạo hạ cánh thì động cơ bất ngờ dừng lại trong không trung. Vì thế bảng điều
khiển hoàn toàn mất tín hiệu, mà lúc đó máy bay đã ở quá gần mặt đất nên nếu
nhảy dù và bỏ lại máy bay thì hậu quả của nó sẽ không thể tưởng tượng nổi. Trử
Tụng giữ vững bình tĩnh, tận dụng ánh đèn ở trong sân bay, mạo hiểm tính mạng
và dựa vào trực giác của mình đã cho máy bay hạ cánh thành công.

Nước
mắt Kiều Ưu Ưu từng giọt nhỏ xuống, tờ giấy trắng làm nhòe hết cả mực. Cô biết
thế nào là dừng lại trong không trung, có nghĩa là động cơ đã tắt, thế mà anh
lại miêu tả nhẹ nhàng như vậy. Nếu lúc đó có điều gì không may, có phải là cô
sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh. Khi ấy liệu cô có thể chịu đựng sự kích
động như vậy không? Dù lúc đó có hay không, nếu là bây giờ thì cô chắc chắn sẽ
không chịu đựng nổi.

Kiều Ưu
Ưu gạt nước mắt, mở cửa cho Trử Tụng vào. Cô không khóc cũng chẳng gây sự,
không truy cứu, dù sao thì bây giờ anh cũng đã an toàn rồi, chỉ cần không nghĩ
tới, cứ coi như tất cả chưa từng xảy ra.

Thế
nhưng, dù cô có tự an ủi bản thân mình như thế nào đi chăng nữa thì trong lòng
cô vẫn rất sợ hãi, chưa bao giờ nghĩ cái chết lại cận kề với anh như vậy. Trước
kia cô luôn tưởng rằng máy bay rất an toàn, chiến đấu trong thời hòa bình cũng
sẽ rất an toàn, nhưng hiện thực tàn nhẫn đã đánh thức cô dậy từ trong mộng
tưởng.

Phần
giường ở bên cạnh lún xuống, Trử Tụng đang nằm bên cạnh cô, Kiều Ưu Ưu quay
sang tựa vào lòng anh, yên lặng ôm lấy eo anh. Nếu như kiếp này không có cơ hội
được ở gần anh đến vậy, không có cơ hội được cùng anh trải qua cuộc sống như
các cặp vợ chồng bình thường khác thì cuộc sống này thật tẻ nhạt và cô sẽ buồn
biết mấy.

Nước
mắt thấm ướt ngực anh, đốt cháy ruột gan anh, cánh tay anh siết chặt hơn để ôm
lấy cô. Thực ra anh không dám nói với cô, đêm đó anh đi thực hiện nhiệm vụ và
phát hiện ra một máy bay không rõ quốc tịch, anh bay vòng quanh để đối phó với
địch rất lâu nên động cơ không thể tải được nữa, điều này dẫn tới việc dừng lại
trong không trung. Những chuyện này anh sẽ không nói cho cô biết, tốt nhất là
mãi mãi cô cũng không nên biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận