Em Là Đôi Cánh Của Anh

Trử Tụng không có thời gian để giải thích với Kiều Ưu
Ưu, mệnh lệnh tập trung huấn luyện được phát ra bất ngờ, mục đích là thử thách
năng lực phản ứng bất ngờ của họ, tập trung huấn luyện còn chưa bắt đầu nhưng
lại dường như đã bắt đầu.

Sư đoàn
Không quân số 1 chọn năm người đi tham gia khóa huấn luyện tam quân (hải quân,
lục quân, không quân) và Trử Tụng là một trong số đó. Tất cả mọi người đều tỏ
ra muốn được chọn, vì có được cơ hội như vậy là điều rất đáng tự hào đối với
mỗi người quân nhân.

Sau khi
lên máy bay thì tính mệnh không còn là của mình nữa, cần có trách nhiệm đối với
máy bay. Tuy Kiều Ưu Ưu đã ngắt điện thoại của anh, hơn nữa trong 40 ngày tới
anh rất có thể sẽ hoàn toàn không có cơ hội giải thích với cô, nhưng Trử Tụng
vẫn cố gắng loại bỏ suy nghĩ linh tinh, tập trung tinh thần, anh không cho phép
máy bay gặp bất cứ tai nạn nào.

Trời
vào đêm, không mây, thích hợp cho việc cất cánh, phi công của Sư đoàn 1 chuẩn
bị khởi hành. Họ phải điều khiển máy bay J-10 đi xuyên Trung Quốc, từ điểm đầu
phía Bắc cho tới hải đảo phương Nam, trong quãng đường đi sẽ có máy tiếp ứng
nhiên liệu, cả chặng đường không nghĩ cho tới đích cuối cùng.

Trử
Tụng nhìn lên đích đến cuối cùng trên màn hình điện tử, phát tín hiệu yêu cầu
tiếp đất về sân bay nơi hải đảo, Trử Tụng và mọi người nhận được lệnh và lần
lượt hạ cánh.

Khi
khoang máy bay được mở ra, họ cảm nhận được cảm giác ấm áp vô cùng lạ lẫm, một
chút gió biển kèm theo hơi ấm. Cái lạnh giá trước khi lên máy bay và hơi ấm như
ngày hôm nay khiến một vài người khó có thể thích ứng được trong phút chốc.

Sân bay
ở đây không có đầy đủ các thiết bị như ở Sư đoàn 1, tuy là địa điểm tập huấn
quan trọng nhưng vì tần suất sử dụng có hạn nên dĩ nhiên sẽ không nhận được
nhiều kinh phí khi xây dựng. Hơn nữa các lãnh đạo cũng đều cho rằng, những
người có thể tới tham gia tập huấn, cho dù sân bay không có đèn chỉ dẫn thì vẫn
có thể đưa máy bay trở về an toàn trong đêm tối, họ nhận thấy những chiến sĩ
của mình không gì là không thể làm được, điều kiện càng gian khổ thì càng mài
giũa được nhân tài.

Các máy
bay lần lượt đáp xuống sân bay, bộ đội không quân trong toàn quân đều nhận được
mệnh lệnh tập trung huấn luyện trong tối nay và họ gần như tới sân bay trên đảo
vào cùng một lúc.

Trử
Tụng đứng hút thuốc một mình bên cạnh xe để chờ những chiến sĩ khác tới. Cứ

rảnh rỗi là Trử Tụng lại bắt đầu mệt mỏi nghĩ xem nên làm thế nào với Kiều Ưu
Ưu? Đợi tới khi anh về lần sau, Ưu Ưu nhất định sẽ đập bàn đánh người, như thế
còn đỡ, cái miệng cô còn lâu mới dễ dàng tha cho anh, lời nào khó nghe cũng có
thể nói ra mà không thèm quan tâm tới hậu quả, cũng chỉ có anh mới nhịn được
tính khí nóng nảy này của cô, nếu là người khác thì ai mà thèm để ý tới cô chứ?
Vậy mà còn không biết trân trọng!

“Phó
đoàn, anh đang cười gì thế?”

Trử
Tụng dập tắt điếu thuốc, quay đầu lại nhìn Triệu Kha, híp mắt hỏi: “Tôi vừa
cười à?”

Triệu
Kha gật đầu, nhưng miệng vẫn nói: “Đâu có, đâu có.”

Trử
Tụng hất cằm về phía người đang đứng đó không xa, “Người kia là ai?”

“Đâu?”
Triệu Kha nhìn theo hướng Trử Tụng chỉ, bên cạnh chiếc xe việt dã là một dáng
người đang đứng thẳng, hai tay đặt sau lưng, đội mũ bê-rê, đằng sau là hai
chiến sĩ đang vác súng. Hải đảo là nơi trực thuộc khu vực quân sự G, tuy không
nhìn rõ cấp bậc nhưng có thể đi vào tự do trong sân bay thì dựa vào giác quan
thứ sáu đáng tự hào nhất của anh, nhất định sẽ không đoán nhầm.

“Ai?”

“Lương
Mục Trạch!”

Trử
Tụng nghe xong cái tên này, lông mày nhíu chặt hơn, “Cậu chắc chắn chứ?”

“Chắc
chắn không sai!” Triệu Kha nói cực kì kiên định.

“Nếu
không phải thì cậu cứ đợi đấy!”

Người ở
các doanh trại bộ đội lần lượt đáp tới, họ phải tập trung trở về nơi tập kết.
Trước khi lên xe, Trử Tụng quay lại nhìn một lần nữa thì bắt gặp ánh mắt của
người đó. Trử Tụng nhếch miệng, mang theo một nụ cười hơi đùa cợt.

* * *

Vốn cứ

tưởng rằng buổi tối trước hôm bắt đầu huấn luyện bọn họ có thể ngủ một giấc yên
ổn, nhưng tới nửa đêm canh ba thì tiếng còi khẩn cấp đã làm hỏng mọi giấc mơ
đẹp của tất cả mọi người. Hai giờ sáng, huấn luyện tập trung chính thức bắt
đầu.

Mục
đích của việc huấn luyện tập trung là chọn một phân đội nhỏ tạo nên từ tam quân
(hải – lục – không quân) đại diện cho quốc gia tham dự cuộc thi tại trại huấn
luyện quốc tế. Sự kiện quốc tế lớn như vậy tất nhiên là phải chọn ra những quân
nhân ưu tú nhất để tham gia. Không giống với các cuộc thi thông thường khác,
lần này đội đại diện cho mỗi quốc gia buộc phải được tập hợp từ hải – lục –
không quân, lấy tiêu chuẩn tổng hợp nhất để chọn ra đội ưu tú nhất.

Khóa
huấn luyện này sử dụng chế độ đào thải, mỗi hạng mục sẽ có một cuộc thi, 50%
những người có thành tích thấp nhất sẽ bị loại ra. Sẽ không vì tới từ các quân
chủng khác nhau mà có hai tiêu chuẩn, tuyệt đối ai cũng như ai.

Triệu
Kha vác trên lưng chiếc ba lô nặng và đi theo sau Trử Tụng, miệng không ngừng
cằn nhằn: “Thật không công bằng, mẹ kiếp không công bằng, bình thường chúng ta
tập luyện cái gì chứ? Họ là cái gì? Quân đặc chủng ai cũng như là không muốn
sống nữa, cả năm chỉ luyện thể lực, chúng ta có bì nổi không? Đến cuối cùng chỉ
giữ lại vài người bọn họ là xong, lại còn bắt chúng ta tới đây mất mặt làm gì?”

Bước đi
của Trử Tụng càng ngày càng thoải mái, anh điều chỉnh nhịp thở nhìn Triệu Kha,
nói: “Oán trách xong chưa?”

“Vẫn
chưa!”

“Đừng
nói nhiều nữa, không muốn bị bắn chết thì chạy nhanh lên cho tôi, chết rồi thì
đừng có nói cậu đã theo tôi!” Trử Tụng và Triệu kha nói xong câu này liền xông
thẳng lên phía trước với tốc độ nhanh hơn. Anh thừa nhận rằng Triệu Kha nói
cũng có phần đúng, nếu so với quân đặc chủng, hải quân và lục quân, về mặt thể
lực thì họ quả thực không có ưu thế. Nhưng ở trong quân đội là như vậy, mục
đích của huấn luyện chính là ưu tú thắng, kém cỏi loại, người chịu đựng được
thì sinh tồn, không muốn bị đào thải thì chỉ có một cách duy nhất là không được
bị tụt về phía sau.

Triệu
Kha tuy trong bụng đầy sự càu nhàu, nhưng vì thể diện của bản thân cũng vì thể
diện của doanh trại, không thể bị đào thải nhanh như vậy được, ít nhất cũng
phải đợi đến sau khi cuộc huấn luyện đi hết một nửa chặng đường, như vậy mới
không bị mất mặt.


Đích
đến của vác nặng chạy việt dã là bãi biển. Trời xanh nước biếc, bãi biển chưa
qua khai thác vẫn còn sạch sẽ không bị ô nhiễm, sóng xanh tung lên bờ cát màu
nâu nhạt. Đường đích là đường phân chia giữa hai dòng nước, người vượt qua vạch
đích ngã xuống cạnh nhau mà không còn giữ lại chút hình tượng nào, ở bên kia là
những người sống không được mà chết cũng không xong, đi thêm một bước nữa là
cảm thấy trời như sắp hủy diệt họ vậy.

Trử
Tụng và Lương Mục Trạch đều đã về tới đích, trong đám lính lục quân mặc quần áo
rằn ri thì bộ quần áo màu xanh lam xen trắng của anh vô cùng nổi bật. Đặc điểm
nổi bật nhất của quân nhân là dễ quen nhau, không phân quân chủng, không phân
doanh trại, chỉ cần gặp nhau là có đủ chuyện để nói, Trử Tụng và bọn họ nằm ở
điểm đích, nghỉ được một chút là bắt đầu hi hi ha ha nói chuyện với nhau. Thậm
chí còn có người không kiềm chế được cởi luôn quần áo và chạy ra biển, không
quan tâm tới kỉ luật mà đâm đầu xuống biển, khiến nước tung lên rất mạnh.

Lương
Mục Trạch nằm ở một chỗ cách Trử Tụng không xa, khi Trử Tụng chạm tới đích, anh
không giống như những người khác, hoàn toàn không thấy ngạc nhiên. Họ vẫn nhìn
nhau như vậy, chẳng ai nói năng gì.

Trử
Tụng đã an toàn vượt qua vòng đầu tiên, những người bị loại người thì oán giận,
người thì thấy không nỡ, bọn họ đều cảm thấy không công bằng. Đại tá chỉ huy
quân đội không nể tình gì mà đuổi bọn họ ra khỏi sân huấn luyện, đồng thời còn
nói đây chính là kết cục của sự đào thải, bây giờ là bọn họ, lần tiếp theo sẽ
là các cậu.

Gần như
là không có thời gian nghỉ ngơi, sau khi tất cả mọi người về tới nơi thì bọn họ
bị tập trung kéo xuống nước, ai nổi lên trên mặt nước trước thì người đó bị
loại. Thử thách nhịp thở và sự nhẫn nại, không cung cấp cho bất cứ một dụng cụ
hỗ trợ nào, chịu được thì sẽ thắng, không chịu được thì lập tức cuốn gói cút
đi. Hải quân đương nhiên là chiếm được ưu thế trong vòng thi này, yêu cầu của
quân đặc chủng là lên trời xuống biển nên chẳng có gì là không thể. Vậy nên lúc
này Triệu Kha lại trách móc, bĩu môi vừa định nói gì thì liền bị Trử Tụng nhấn
đầu xuống nước biển. Để không bị sặc chết, anh chỉ còn cách ngậm miệng.

* * *

Cuộc
huấn luyện năng lực tàn bạo vô nhân đạo này kéo dài liên tục trong bốn ngày,
hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, mệt thì chỉ có thể dựa vào cây nghỉ một
lúc, có lúc chỉ đứng nghe thôi mà cũng chợp mắt được một lúc. Ngày đầu tiên
huấn luyện, mọi người ai cũng cho rằng mình đã đạt tới giới hạn chịu đựng, thế
nhưng cố gắng chịu đựng tới ngày cuối cùng thì mới nhận ra rằng tiềm lực là vô
cùng.

Sau khi
huấn luyện thể lục kết thúc, đội ngũ 320 người rút lại còn 150 người, đây là
những anh tài trong anh tài. Nhưng mỗi người đều tự biết, đội cuối cùng chỉ còn
lại 12 người tạo thành.

Khi tới
đây là một đội năm người, nhưng lúc này chỉ còn lại Trử Tụng và Triệu Kha.

Những người khác bị buộc phải trở về, Triệu Kha vò đầu bứt tai chửi không công
bằng, vô nhân đạo, tàn nhẫn. Trử Tụng không nói gì, chỉ hút thuốc. Bước qua
cánh cửa không quân mới biết trước đây bản thân mình thật quá ấu trĩ, dựa vào
chuyện mình là phi công đặc cấp là đã cảm thấy oai lắm rồi, nhưng hiện thực
thì… Không phải lúc nào mình cũng ở trên máy bay, nếu sống được trong tình
huống không có máy bay thì mới có cơ hội điều khiển máy bay hoàn thành nhiệm
vụ.

* * *

“Phó
đoàn, em đã nói rồi mà, người kia chính là Lương Mục Trạch, anh cứ không tin.”

“Tôi
không nói là không tin.”

“Phó
đoàn, anh có phải từng có mâu thuẫn gì với anh ta?”

“Sao
tôi lại phải có mâu thuẫn gì với anh ta?”

Triệu
Kha cau mày, muốn tìm một từ gần sát để miêu tả, “So đo, cứ cảm thấy hai người
các anh so đo nhau.”

“Tôi bị
làm sao à mà phải so đo với anh ta?” Trử Tụng ném ra một câu rồi phủi mông đứng
lên: “Đi đánh bóng chuyền đây!”

Cuối
cùng họ đã được cho một buổi tối rảnh rỗi, những chàng trai cao lớn chơi vui vẻ
trên bãi cát. Buổi tối chơi bóng chuyền trên bãi biển, ánh sáng duy nhất là ánh
trăng vì thế nên trận bóng chuyền này quả thật hơi khó đánh nhưng mọi người vẫn
hưng phấn cực độ, chơi hăng say.

Trử
Tụng tham gia một chân, người đứng ở vị trí tương tự bên phía đối phương là
Lương Mục Trạch. Có trùng hợp không? Hai người bọn họ lại đối đầu rồi. Triệu
Kha ngẩng cổ lên xem Trử Tụng và Lương Mục Trạch tranh đấu không nương tay với
đối thủ giống như hai người là kẻ thù của nhau. Lại còn nói không có mâu thuẫn
gì, kẻ ngốc mới tin.

Lương
Mục Trạch thắng ở chỗ có sức mạnh hơn, còn Trử Tụng có ưu thế là linh hoạt hơn,
một trận bóng chuyền được triển khai từ xung quanh hai vị trí chủ lực này, ở
bốn phía sân bóng người tới xem ngày một nhiều. Mọi người bắt đầu dự đoán xem
bên nào sẽ thắng, không biết ai đã thay bên Trử Tụng hết “Cố lên”, người xem
dần dần chia thành hai phe, người trong sân càng đánh càng hăng, người ngoài
sân càng hét càng to, ai cũng hưng phấn chỉ muốn nhảy lên. Họ hò hét cổ vũ, âm
thanh vang vọng trong không trung một lúc lâu.

Khi còi
báo hiệu giải tán vang lên, sân bóng trên bãi biển vẫn chưa phân thắng bại, mọi
người vẫn còn chưa muốn rời đi. Kết thúc tối nay là sự bắt đầu của một thử
thách cam go hơn. Mọi người đều biết rõ như vậy, khóa huấn luyện thể lực trước
đó chỉ là món khai vị, món chính vẫn còn đợi họ ở đằng sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận