Em Là Đôi Cánh Của Anh

Trử
Tụng cảm thấy mình đã có một giấc mơ rất dài, trong mơ anh đã có được cái gì,
cuối cùng lại mất đi cái gì đó. Có lẽ đó chính là cuộc đời, điều đã định ra sự
không hoàn hảo. Những gì đã từng có là hồi ức được anh trân trọng nhất trong
cuộc đời này, một đoạn đời đã qua và sẽ không còn nữa. Cũng may là mỗi giây
phút làm người phi công anh đều dốc hết sức lực, ít nhất tới bây giờ nghĩ lại,
tuy rất không nỡ nhưng anh sẽ không hối tiếc. Anh vẫn còn một đoạn đường đời
rất dài phải đi tiếp, máy bay không phải tất cả đối với anh, bầu trời kia sớm
muộn gì anh cũng phải rời xa, chỉ là sớm hơn một chút mà thôi. Không có gì to
tát cả.

“Này,
anh ngủ rồi à?” Kiều Ưu Ưu đẩy Trử Tụng đang ở bên cạnh cô. Hôm nay anh khá yên
lặng, trên máy bay trở về cũng ngủ suốt, đến nơi cũng vẫn ngủ, cô không tin anh
có thể ngủ được nhiều như thế.

Trử
Tụng động đậy người, nheo mắt: “Sao thế?”

Kiều Ưu
Ưu lấy tờ giấy có dán ảnh của Trử Tụng trong túi da bò ra, cười hi hi nói:
“Trước đây không để ý tới, hóa ra chàng trai này lúc trẻ cũng rất đẹp trai
đấy.”

Trử
Tụng liếc nhìn bức ảnh, đắc ý nhếch miệng cười: “Mọi người đều nói như vậy!”

Trên
bức ảnh là anh mười mấy tuổi khi mới nhập ngũ, để đầu đinh, mọi người đều nói
đầu đinh là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm vẻ đẹp trai, điều này thì Kiều
Ưu Ưu đã rất tin tưởng. Trử Tụng trong ảnh nhìn có tinh thần hơn nhiều, ngũ
quan như được trạm trổ, tuy có phần non nớt, trong đôi mắt là thần sắc ngạo mạn
không biết tự kiềm chế, có thể khiến người khác nhìn ra thời thanh xuân ngạo
nghễ của anh. Từ trước tới giờ anh luôn rất kiêu ngạo, trong mắt anh thì chẳng
có việc gì anh không thể làm được, nhưng hiện thực lại luôn tàn khốc, anh từng
không có được Kiều Ưu Ưu và giờ đây anh lại không có được tư cách phi công.

Kiều Ưu
Ưu nhìn chằm chằm vào bức ảnh, càng nhìn càng thấy thích mắt, hồi đó mà biết về
sau sẽ cưới anh ấy, cô nhất định sẽ không thích người khác. Sau đó cũng chẳng
ai thèm thích cô, một người duy nhất quyết không thay lòng đổi dạ với cô, thực
lòng mà vẫn bị cô giẫm đạp lên. Sống trên đời này, luôn có đôi có cặp đi với
nhau.

“Trử
Tụng!”

“Ừ!”

Kiều Ưu
Ưu nhìn vào đôi mắt anh, đổi giọng hỏi: “Anh không cảm thấy, anh nợ em một
chuyện sao?”

Trử
Tụng hơi chau mày, nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện gần đây mình đã làm
việc gì có lỗi với cô ấy. Nợ cái gì? Lẽ nào là tiền?

“Lúc em
nằm mơ anh nợ tiền em à?”

“Em nói
nghiêm túc đấy!”

“Anh
cũng rất nghiêm túc!”

Kiều Ưu
Ưu bực bội đẩy anh ra, kéo tấm che nắng xuống, nằm cuộn trên ghế không thèm nói
chuyện với anh. Trử Tụng vẫn không hiểu gì, cái gọi là “nợ” là cái gì?

Trử
Tụng tựa cằm lên trên vai Kiều Ưu Ưu, hạ thấp giọng, thật thà hỏi: “Lẽ nào, gần
đây anh không khiến em thấy thỏa mãn?”

“Cút
ra!” Kiều Ưu Ưu đẩy anh ra, giơ tay trái lên trước mặt anh, chiếc nhẫn lấp lánh

kia luôn được cô đeo trên tay.

“Đừng
có tưởng rằng anh đeo cho em chiếc nhẫn này là coi như đã cưới rồi đấy!”

Nói tới
đây, Trử Tụng mới hiểu ra. Khi đó kết hôn bọn họ không tổ chức lễ cưới, không
sính lễ, không có yến tiệc, quả thực anh đã nợ cô rất nhiều.

Trử
Tụng lấy cánh tay giữ Kiều Ưu Ưu cố định tại chỗ, không cho cô chuyển động, Trử
Tụng nhìn những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt cô.

“Giận
rồi à?”

“Ừ!”

“Chúng
mình bù nhé!”

Kiều Ưu
Ưu lạnh lùng: “Nói thì dễ nghe, ai mà tin được? Hồ sơ đã đóng dấu kí tên rồi, về
đến Bắc Kinh nhất định anh sẽ nôn nóng được trở về báo cáo, còn bù cái gì, coi
em là con ngốc à?”

“Em
đúng là ngốc!”

Trử
Tụng lại thêm dầu vào lửa, cơn tức giận vốn dĩ rất nhỏ này của Kiều Ưu Ưu đã
dâng lên cao, cô túm lấy cánh tay anh đang giơ trước mặt mình, cắn mạnh vào
đấy, dù sao anh cũng chẳng phải bay nữa, để lại bao nhiêu vết sẹo cũng chẳng
vấn đề gì. Trên máy bay có nhiều người, Trử Tụng cũng không dám to tiếng ngăn
lại, chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi Kiều Ưu Ưu giải hận.

Kiều Ưu
Ưu quả thực rất ác, trên cánh tay đã lưu lại dấu vết hai hàm răng, cũng chẳng
thua kém gì so với lần trước, Kiều Ưu Ưu lau miệng, nhướn mày nói: “Biết chưa?
Đây chính là báo ứng cho việc làm sai trái của anh!”

Trử
Tụng đáng thương nhìn Kiều Ưu Ưu, khổ sở nói: “Anh chưa nói hết em đã ra tay
rồi?”

“Em
chẳng quan tâm tới việc anh nói hết hay chưa.”

“Thế
thì thôi.” Trử Tụng kéo tay áo xuống che vết răng, chỉnh lưng ghế chuẩn bị ngủ
tiếp. Anh vốn định nói là: “Anh vẫn còn mấy ngày nghỉ phép, nếu em đã không
muốn nghe nữa thì thôi vậy.”

Kiều Ưu
Ưu nghe vậy rất vui mừng, thế nhưng câu nói cuối cùng khiến cô rất bực, ra vẻ
muốn tiếp tục cắn cánh tay kia của anh, nhưng đã bị Trử Tụng nhanh chóng giữ
lại hai tay.

“Cho em
thêm một cơ hội nữa, nghĩ kĩ đi, có bù hay không bù?”

“Không!”

“Ừ! Ừ!
Bù!”

“Không,
bù, sao lại có người ngốc đến nỗi không phân biệt nổi.”

Kiều Ưu
Ưu cũng chỉ cao hứng nên mới nói vậy, cô biết Trử Tụng sẽ không để tâm, cô cũng
không mong chờ điều gì, để đỡ phải thất vọng đau lòng vì điều đó sẽ không xảy
ra. Quả nhiên, ngày thứ hai sau khi họ về Bắc Kinh, Trử Tụng đã tới doanh trại
mới để nhận chức. Mới sáng sớm, Kiều Ưu Ưu đang say giấc thì đã bị anh lôi dậy,
còn cố sống cố chết đòi bằng được cô phải thắt cà vạt cho mình.


Ưu Ưu
mắt nhắm mắt mở nhìn anh đã mặc cả bộ màu xanh lam, tất cả mọi việc đã rõ ràng
nên chẳng phải nói thêm gì nhiều. Còn bù tiệc cưới gì nữa, vừa mới về đã vội vã
chạy tới doanh trại rồi, đến kì nghỉ phép cũng chẳng muốn ở cùng cô nữa. Để có
thể cùng anh trở về doanh trại cũ, cô đã xin nghỉ năm ngày, bây giờ vẫn còn bốn
ngày, anh đi rồi thì cô biết làm thế nào?

“Không
biết đâu!” Kiều Ưu Ưu tức giận trùm chăn kín đầu ngủ tiếp.

“Ưu
Ưu!” Trử Tụng kéo chăn gọi nhẹ cô, mép chăn bị cô giữ chặt trên người, kéo mấy
lần cũng vô hiệu. “Anh chỉ tới báo cáo thôi xong lập tức sẽ về ngay, có được
không?”

Kiều Ưu
Ưu trốn ở dưới chăn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lừa đảo! Em tin anh thì mặt
trời mọc ở đằng Tây!”

“Ở nhà
nhớ ăn ngon ngủ kĩ, ăn cơm đúng giờ. Anh đi thật đây! Này, chồng em phải đi
rồi, dù gì cũng nên chào nhau một câu chứ?”

Kiều Ưu
Ưu không có tâm trạng đối phó với anh, thích đi thì đi, tùy anh! Căn phòng yên
tĩnh được một lúc, cô nghe thấy tiếng đóng cửa, từ trong chăn chui ra thì trong
nhà quả nhiên đã không thấy bóng dáng của Trử Tụng đâu nữa. Kiều Ưu Ưu đi chân
trần ra phòng khách, hai mắt cay cay, người đàn ông này nhiều lúc nói một là
một nói hai là hai, hơn nữa lòng dạ cũng sắt đá lắm, cô giận dỗi cũng chỉ vì
không muốn để anh đi thôi mà nhưng anh mỗi lần đều cứ đi mà chẳng do dự gì.


duyên vô cớ nghỉ thêm mấy ngày phép mà Trử Tụng lại chẳng có nhà, Kiều Ưu Ưu
bất chợt chẳng biết nên làm gì, trước đây khi không phải đi làm, một mình cô
cũng có thể sống vui vẻ. Bây giờ cô đã quen với ngày tháng có Trử Tụng bên
cạnh, anh vừa rời đi, cô lại không thể tìm được sự tự do tự tại vô lo vô nghĩ
như trước đây nữa, trong lòng cứ thấy trống trải.

Mỗi
ngày đều nhàn rỗi lái xe đi lượn khắp nơi, dạo phố, cô không muốn phải một mình
đối diện với căn nhà trống vắng. Trử Tụng trước khi đi nói rằng anh sẽ sớm về,
mỗi ngày anh đều gọi điện thoại nhưng tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện về nhà,
có lẽ vì mới công tác nên anh bận, họ nói chuyện điện thoại với nhau cũng chỉ
được vài câu là vội vã dập máy.

Kiều Ưu
Ưu quyết định tắt điện thoại đi, ở nhà Tần Niệm chơi với con gái cô ấy cả một
ngày, đến nửa đêm lại cùng với bọn họ đi chơi mạt chược, tới sáng mới mơ hồ về
nhà để ngủ. Giấc ngủ này đúng là từ sáng tới tối, không có điện thoại quấy rầy,
cô ngủ cực kì ngon giấc. Khi tiếng chuông cửa reo lên, cô ngồi dậy khỏi giường,
chiếc rèm cửa dày đã che hết ánh nắng rực rỡ bên ngoài, khiến cô mãi lâu sau
cũng vẫn không thể phân biệt lúc này là mấy giờ.

Người
tới là bà Kiều, không nói nhiều lời mà chỉ kéo cô về nhà. Ưu Ưu mơ màng theo bà
lên xe về nhà, bà Kiều bắt đầu trách móc cô không nghe điện thoại.

“Trử
Tụng chỉ vừa mới đi mà con đã loạn hết cả lên thế này, còn hơn cả trước đây
nữa.”

“Con có
làm gì đâu? Chỉ ngủ nướng một tẹo thôi mà, ai mà chưa từng ngủ dậy muộn?”

“Còn
nói không biết ngại? Đánh bài thâu đêm, đêm không về nhà, không mở điện thoại,
con muốn làm gì?”

“Con
cũng có bị lạc đâu.”


“Nếu
không phải gọi điện thoại cho Tần Niệm thì mẹ cũng chẳng tìm ra con, nuôi con
gái cưng còn phải nhờ người khác liên lạc hộ.”

Kiều Ưu
Ưu không muốn gây sự với bà nên gật đầu tỏ vẻ thừa nhận, bà đã lớn tuổi nên
phải nhường nhịn bà, để bà vừa lòng thì cô mới có thể sống yên ổn.

Thế
nhưng Kiều Ưu Ưu không hiểu nổi hôm nay bà Kiều bị làm sao, từ lúc hai mẹ con
về tới nhà, bà Kiều cứ liên tục kéo cô tới nói chuyện nào: từ lúc mới sinh cho
tới khi tốt nghiệp đại học, rồi đi làm, kết hôn. Con đường này là do tự Kiều Ưu
Ưu bước đi, nhưng cô lại chưa từng được nghe từ miệng bà Kiều nói, đối với
người làm cha làm mẹ, nuôi con gái lớn là một quá trình vừa vui vẻ vừa đau khổ,
có hạnh phúc, cũng có đau lòng, khi con gái trưởng thành và chỉ nghe theo ý
mình, ông bà dĩ nhiên là rất đau lòng và thất vọng. Kiều Ưu Ưu vừa mất đi đứa
con, lại được nghe những lời đó từ bà Kiều, cô chỉ cảm thấy đau lòng.

Tới bữa
cơm tối, ông Kiều cũng trở về, ăn tối xong, ông Kiều gọi con gái vào phòng đọc
sách, tâm sự một lúc lâu. Người ta nói: “Con gái là người tình của người cha ở
kiếp trước, thế nên kiếp này người cha luôn thương yêu con gái nhất.” Ông Kiều
cũng chẳng phải ngoại lệ. Những sự việc xảy ra gần đây khiến con gái cưng của
ông phải chịu biết bao dày vò, nhưng cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Nó đã
biết vì gia đình mà từ bỏ tất cả, để có được thì buộc phải buông tay, điều này
đã an ủi ông rất nhiều nhưng cũng rất đau lòng. Thực ra nguyện vọng của cha mẹ
rất đơn giản, chỉ mong con cái mình được hạnh phúc, những nguyện vọng tưởng
chừng như đơn giản này lại luôn không được như ý muốn.

Tới
đêm, Kiều Ưu Ưu nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Tự nhiên được
nghe những lời cha mẹ nói khiến cô không thể ngủ được. Nhiều năm qua cô luôn
sống trong thế giới của mình, rất ít khi nghĩ hộ cho người khác, thậm chí là cả
cha mẹ, cô luôn cảm thấy mọi người đều sống rất tốt, không cần cô phải quan tâm
xem họ có vui vẻ hay không, cô luôn coi mình là trung tâm mà ích kỉ nghĩ rằng:
“Mình vui vẻ thì người khác cũng sẽ không đau buồn.” Đúng là một cách nghĩ rất
ích kỉ.

“Cốc,
cốc, cốc.”

Kiều Ưu
Ưu bật đèn ngủ, khoác áo ngủ đi ra mở cửa, ở bên ngoài là anh cả.

“Sao
vậy?”

Anh cả
đưa cho cô một chiếc hộp, Kiều Ưu Ưu chậm chạp nhận lấy, cẩn thận hỏi: “Cho em
à?”

“Ừ!”

Cho tới
bây giờ, cô thực sự cảm thấy cái nhà này ngoài cô ra, ba người còn lại đều có
phần bất bình thường, tự nhiên gọi cô tới, người thì kéo cô lại cùng hoài niệm
quá khứ tươi đẹp từ nhỏ tới lớn, người thì nói tới sự được mất với cô, người
thì trúng gió đột nhiên lại tặng quà cho cô. Trong kí ức của Kiều Ưu Ưu thì
hình như cô chưa bao giờ nhận được quà từ anh cả, dĩ nhiên là anh cả thường sẽ
giúp cô giải quyết mọi chuyện còn tặng quà thì ít vô cùng.

“Em có
thể hỏi anh lí do tại sao không? Anh, bố mẹ mình, ba người hôm nay làm sao thế?
Có phải ba người đang định biến mất tập thể không?”

Dưới
ánh đèn mờ, anh cả cưng chiều vuốt tóc cô: “Ngủ đi, dưỡng da cho đẹp.”

“Chê em
à? Da em làm sao? Trử Tụng còn chẳng chê gì, anh chê em cái gì?”

“Ngủ
đi!” Anh cả đẩy Kiều Ưu Ưu vào phòng, nhân tiện khóa cửa hộ cô.

Kiều Ưu
Ưu vẫn chẳng hiểu gì, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nhưng trong hộp có
đựng cái gì, điều này thực sự khiến cô thấy tò mò. Bên ngoài hộp có bọc giấy
màu xanh lá cây thẫm, Kiều Ưu Ưu xé ra thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy đồ vật ở
bên trong.

Một đôi
giày. Nói một cách tinh xảo thì đó là một đôi giày màu bạc gắn nhiều kim cương,
có kết hình con bướm bằng ren, có mặt đế trong suốt chống nước, đẹp tới mức
khiến người ta thấy nghẹt thở. Đây không phải là giầy cưới sao?

Kiều Ưu

Ưu đã từng nhìn thấy đôi giầy này ở trên báo, đôi giầy cưới xa hoa nhất trong
năm nay của Alexander McQueen, số lượng có hạn trên toàn cầu. Vô duyên vô cớ
tại sao Kiều Lạc Huân lại tặng cô đôi giày cưới này?

Cô chợt
nhớ tới mấy câu nói tùy ý của mình mấy ngày trước, lại nhớ tới những hành động
của ông bà Kiều tối nay, lại còn đôi giầy này của anh cả, đáp án dường như đúng
như mong đợi.

“Trử
Tụng, anh định làm gì thế?” Kiều Ưu Ưu phấn khích tới nỗi không biết làm thế
nào. Không có ai nhắc tới lời nào với cô, Trử Tụng cũng luôn nói anh đang trong
doanh trại. Nhưng xem ra bây giờ, cô đang bị mọi người giấu giếm rồi.

Kiều Ưu
Ưu tìm thấy điện thoại, ngón tay run run gọi cho Trử Tụng, nhưng người nghe máy
lại không phải là anh.

“Trử
Tụng đâu?”

“Anh ấy
uống say rồi, bị chuốc cho say khướt.”

“Các
anh đang ở đâu? Tôi tới đón anh ấy.”

“Đừng
tới!” Tả Khiên chắc cũng đã uống không ít, lời nói cũng không rõ ràng: “Tối đầu
tiên khi kết hôn không được ở cùng nhau, phong tục này cô cũng không hiểu à,
thế mà cũng đòi kết hôn hai năm rồi à.”

“Ai sắp
kết hôn rồi? Bà đây cưới đã hai năm rồi đấy! Bảo Trử Tụng nghe điện thoại đi,
nhanh lên.”

“Tả
thiếu gia cậu nhận điện thoại làm gì, mau tới đây ngay, nào em gái, cho thiếu
gia này một chén...”

“Bye
bye Ưu Ưu, hẹn gặp lại vào ngày mai!” Tả Khiên cười rồi cúp máy, Kiều Ưu Ưu gọi
lại nhưng đã tắt máy, cả buổi tối điện thoại của tất cả mọi người đều không thể
gọi được, Kiều Ưu Ưu thậm chí còn nghi ngờ ba mạng điện thoại lớn có phải đều
đã giải tán tập thể rồi không.

Đáp án
rõ ràng được bày ra trước mắt, Kiều Ưu Ưu không thể không tin. Trong mấy ngày
qua, Trử Tụng đã chuẩn bị lễ cưới sau lưng cô, thế mà cô lại trách móc anh
không ở cùng với mình.

Thế
nhưng... Lễ cưới chẳng phải nên chuẩn bị theo ý của cô sao? Chẳng phải nên
chuẩn bị trong nhiều ngày sao? Lẽ nào chỉ cần ba ngày chuẩn bị là đã có lễ cưới
cho cô? Chuyện này chỉ có một lần duy nhất trong đời thôi đấy, không thể đơn
giản mà kết thúc như vậy được, cô không thể chấp nhận được! Áo cưới thì sao?
Ảnh cưới nữa? Khách sạn, quan khách, xe hoa... cô không cần một lễ cưới được tổ
chức tùy tiện.

Cô muốn
ngăn lễ cưới lại nhưng lại chẳng gọi được cho ai, Trử Tụng cũng không gọi được,
bạn bè của Trử Tụng cũng đều biến mất hết cả. Kiều Ưu Ưu chạy nhanh xuống nhà,
đánh thức hai ông bà Kiều, kêu to lên là không muốn có lễ cưới này.

“Con
thà không có lễ cưới, còn hơn là làm ẩu làm qua loa đại khái.”

“Tối
thế này rồi còn cằn nhằn cái gì thế? Ai bảo với con là làm ẩu làm qua loa đại
khái?” Bà Kiều bất mãn nói: “Trử Tụng vì muốn tạo sự bất ngờ cho con mà đã phải
bận rộn ở ngoài suốt ba ngày, đến đêm cũng chẳng được nghỉ ngơi. Nó không cho
mọi người nói cũng là vì muốn con bất ngờ, con không hiểu thì thôi, lại còn cằn
nhằn không thèm, để Trử Tụng nghe thấy thì làm thế nào?”

Kiều Ưu
Ưu chột dạ, cơn tức giận chợt tan biến hết, nhưng cô vẫn không chịu thua: “Con,
con không bảo anh ấy...”

“Thôi
đi, nếu không phải là con nói ra, Trử Tụng làm sao tự dưng lại phô trương chuẩn
bị lễ cưới?” Kiều Ưu Ưu hơi tức giận, vừa nãy còn vừa mới nói con gái mình lớn
rồi, hiểu chuyện rồi, vậy mà bây giờ lại giội một chậu nước lạnh vào người cô.

“Ưu
Ưu, bố mẹ coi như chưa nghe thấy con nói gì, mau về phòng ngủ đi!” Ông Kiều lần
này cũng chẳng nói hộ cho con gái nữa, Kiều Ưu Ưu bị đuổi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận