Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Nhà thơ Tagore nói: “Cùng với bão tố, vị vua của đêm sau kinh hoàng
rốt cuộc cũng bất ngờ đến.” Bây giờ Tạ Anh Tư đang giẫm lên lãnh địa
rộng lớn, sáng sủa của quốc vương, còn quốc vương thì vô cùng an nhàn
ngồi dựa vào ngai vàng, thế giới bên ngoài cánh cửa sổ Pháp sau lưng anh rực rỡ sắc màu, đua nhau khoe sắc, nhưng xung quanh khu vực cô đứng thì chỉ có duy nhất một màu trắng hoặc đen.

Tay trái Chu Minh giữ cốc cà phê, nhìn Anh Tư với ánh mắt bề trên,
dưới sự phản xạ của ánh đèn ban ngày, làn da trắng trẻo toát lên sự lạnh lẽo, “Ngồi đi! Cô mà còn tiếp tục đứng đó không chịu ngồi thì cốc cà
phê kia của cô cũng sẽ vào bụng tôi đấy.” Đặt cốc cà phê xuống, Chu Minh cười nhạt, “Nhưng nghĩ kỹ tôi lại thấy cà phê đặc biệt thế này, sao có
thể uống một mình, Tạ Anh Tư, cô nói có đúng không?”

Tạ Anh Tư ngồi đối diện với Chu Minh, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, chuẩn bị sẵn tâm lý anh dũng hi sinh vì nghĩa. Cũng là tà môn, Chu Minh này
bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều nắm được điểm yếu của cô, anh ta đến
thế giới này ngoài việc làm một Kim Quy ra thì phần lớn thời gian chính
là tiêu diệt Tạ Anh Tư. Lần này, anh ta tận mắt chứng kiến Anh Tư tìm
người của bộ phận khác gây chuyện, ước chừng có thể gắn tội danh “gây
mất đoàn kết” lên đầu cô, sau đó xoẹt một đao, tức thì cô trở thành oan
hồn. Nhắc đến lý luận “mỹ nam là bom”, lần này báo ứng đến rồi, bom sắp
nổ, chỉ có điều nạn nhân lại là Tạ Anh Tư.

Hoàn toàn nản lòng, thất vọng đến nỗi chỉ còn sót lại sự trầm lặng,
nhưng ánh mắt Anh Tư vẫn thực sự ngang bướng, ngay nụ cười nịnh bợ cũng
không cố nặn ra nữa. Nhấc tay cầm cốc cà phê trên mặt bàn lên, cô điềm
tĩnh mở nắp, rồi nghiêng đầu uống ừng ực một hơi cạn sạch. Vị cà phê
đắng ngắt nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng, còn chưa kịp thưởng
thức dư vị ngọt ngào, Tạ Anh Tư thô lỗ đưa tay quẹt miệng một cái, đặt
“cộp” cốc lên bàn Chu Minh, cả văn phòng yên lặng bỗng tràn đầy khí thế
khiêu khích.

Cuộc tranh đấu của quốc vương và thần tử bị hương cà phê dẫn dụ mà
phát sinh. Trái tim nổi loạn ấp ủ bao lâu nhảy ra khỏi mây xanh, nô tài
Tạ Anh Tư giơ cao ngọn cờ khởi nghĩa trước khi ngã xuống, tận hưởng
phong thái làm người.

Chu Minh yên lặng nhìn ánh mắt khiêu khích của Tạ Anh Tư, lười biếng
dựa lưng vào thành ghế, khẽ mỉm cười nhìn cô rất lâu, đến nỗi cô định
đứng lên đập bàn hét: “Muốn giết thì giết, muốn lăng trì thì lăng trì,
bớt giở trò khiêu khích này ra với tôi đi.” Nhưng lí trí vẫn còn sót lại phần cuối cùng, Tạ Anh Tư không hiểu binh pháp lấy tĩnh chế động của
Chu Minh, cô chỉ biết Chu Minh nhìn cô, thì cô cũng ngẩng đầu nhìn anh,
mẹ cô dạy rằng, thời khắc chiến đấu thì khí thế thông thể thua dù chỉ
một phần.

Ánh mắt hai người kẻ đến người đi, cuối cùng Chu Minh uể oải lên
tiếng: “Sao lần này cô không nịnh hót nữa?” Anh nhấp một ngụm cà phê,
liếc nhìn cô cười nhẹ hỏi.

Anh Tư giận dỗi nghiêng đầu trả lời: “Không nịnh nữa.”

“Vì sao?”


“Không có tác dụng.” Liếc mắt nhìn Chu Minh một cái, càng nịnh càng thê thảm, cô còn nịnh làm gì.

Chu Minh gật đầu lộ ý sáng tỏ, cặp lông mày rậm khẽ chau, không giấu
vẻ châm chọc: “Cũng đúng, chính xác là không có hiệu quả. Khi cô tâng
bốc tôi, điệu cười của cô còn khó coi hơn mếu. Như vậy cũng tốt, cô
thoải mái, mà tôi cũng bớt bị hành hạ.”

Hành hạ? Cười còn khó coi hơn mếu? Tạ Anh Tư không tin nổi những gì
mình vừa nghe, bừng bừng lửa giận, định thốt lên: “Tôi làm gì mà khiến
anh bị hành hạ? Anh có biết nịnh hót rất mệt không?”

Khóe miệng Chu Minh càng mở rộng, nhìn Tạ Anh Tư cuối cùng cũng lộ ra bản tính thật sự, khuôn mặt trắng mịn của cô do tức giận mà ửng hồng
nhìn rất đẹp, cô ấy của giây phút này có sự hấp dẫn chết người. Nhớ lại
lần đầu tiên khi hai người gặp mặt, khí chất lưu manh của Anh Tư thể
hiện rất rõ, hôm đó, không hiểu sao anh không thể ghét nổi cái hành vi
của người con gái ấy.

Bây giờ anh đã hiểu, kiểu tư duy của cô gái này, theo lẽ thường mà
nói, thì không bình thường chút nào. “Tạ Anh Tư, tôi không biết cô đã
dồn nén một bụng oán thán, chi bằng nhân thể hôm nay, thoải mái mái nói
hết ra đi. Ngày nào cô cũng ăn không ngon, ngủ không yên, tôi thân làm
cấp trên cũng áy náy, bất an.”

Anh có thể áy náy sao? Anh đừng nói quá lên như vậy, trong lòng Tạ
Anh Tư khẽ hừm một tiếng lạnh lùng. Nghiêng đầu, đôi mắt đan phượng phát ra ánh nhìn ngang bướng không chịu khuất phục, sự bực bội, oán thán của tôi dù đếm đến lúc trời sáng cũng không hết được, có nói cũng phí công, anh cứ làm một Kim Quy đi, sớm muộn gì tôi cũng bị đạp dưới chân anh
thôi, đây là thói đời mà. Cái gọi là sống thê thảm, chết oanh liệt, mẹ
kiếp, hôm nay tôi cứ phải oanh liệt một lần.

“Không nói sao? Vậy có phải tôi đã khiến cô bực bội quá nhiều? Tạ Anh Tư.” Ba chữ Tạ Anh Tư từ miệng Chu Minh thốt ra, từng chữ rõ ràng nhưng không có phong vị.

Anh Tư tiếp tục không nói nửa lời, coi như ngầm thừa nhận.

Chu Minh nhướn mày, xem ra hôm nay cô gái này trở nên ngang bướng
rồi. “Được rồi, bỏ qua vấn đề này.” Giọng anh trầm xuống: “Vậy thì, vì
sao tinh thần cô kích động như thế? Người ta yêu nhau, đó là chuyện của
hai người họ, đương sự không lên tiếng, cô là người ngoài còn chưa làm
rõ chân tướng sự việc đã chạy đi tìm người ta đối chất.” Chu Minh
nghiêng người đến sát Anh Tư, ánh mắt mạnh mẽ bức người, “Tạ Anh Tư, tôi hỏi cô, rốt cuộc đầu óc cô mọc ở đâu?”

“Trên đầu.”

“Vậy sao tôi không nhìn thấy?”

“Anh…” Trừng mắt tức giận nhìn Chu Minh, bị chê không có đầu óc, Tạ
Anh Tư bốc hỏa lên ba trượng, nhưng ngọn lửa ấy lại không có chỗ trút
ra, nghiến răng kèn kẹt, mặt mũi ỉu xìu quay đầu không buồn nhìn Chu
Minh.

“Vì sao lại kích động như thế?”


“Nhìn không quen.”

“Nhìn không quen cái gì?”

“Cái đó còn phải nói sao, đương nhiên nhìn không quen đàn ông đem phụ nữ ra làm trò chơi.”

Chu Minh cười lớn, lộ ra hàm răng trắng bóng, anh uể oải khoanh hai
tay trước ngực, “Tạ Anh Tư, cô là người theo chủ nghĩa nữ quyền sao?”

Tạ Anh Tư chẳng buồn trừng mắt lần thứ hai với người đang cười châm
chọc mình, Chu Minh. Trong lòng thầm nghĩ, cái này ở đâu ra đây? Một
loạt lời nói vô ích, tôi muốn chết một cách thoải mái cũng không được
sao, “Không biết, chưa từng nghiên cứu.”

“Tôi thấy lý luận của cô rất mới mẻ. Cái đầu của cô hóa ra còn một chút mực đen.”

Tạ Anh Tư nghiến răng nghiến lợi: “Cảm ơn lời khen của tổng biên.”

“Câu này là trái lòng sao?”

“Đúng.” Cô trả lời kiên quyết dứt khoát như chém đinh chặt sắt.

Bên ngoài lúc này, sắc hoàng hôn nhuộm thẫm cả bầu trời. Nụ cười trên môi Chu Minh càng thêm hấp dẫn, Tạ Anh Tư vẫn bướng bỉnh, ánh mắt hai
người giao chiến, tóe hoa tóe lửa kịch liệt, làm rối loạn bầu trời đêm.

“Được rồi, cô về đi!” Chu Minh thu ánh mắt lại, chỉ vào hai cốc cà
phê, “Cầm hai cái cốc này ra ngoài vứt đi… À, còn nữa, cốc của cô tôi có thử nhấp một ngụm.” Lắc đầu vẻ như thất vọng, “Có điều mùi vị thực sự
không bằng cốc tôi uống.”

Cô gà ngốc Tạ Anh Tư chết lặng, ánh mắt chầm chậm chuyển xuống cốc cà phê vừa uống cạn không còn một giọt, lông mày khẽ giật, liền ngước đầu
lên, “Anh có thấy ghê không?”

“Như nhau, như nhau thôi.”

Dưới ánh mắt đưa tiễn khiêu khích của Chu Minh, nô tài Tạ Anh Tư một
lần nữa cô đơn rời khỏi văn phòng tổng biên. Tay cầm hai cái vỏ rỗng,
Anh Tư trừng mắt nhìn cốc cà phê mà không thể tin nổi mắt mình, đau khổ
nuốt nước miếng, nhớ lại mùi vị cốc cà phê có lẫn nước miếng của Chu
Minh, trong đầu nổi lên ngàn vạn ý nghĩ không thể thốt thành tiếng trong lòng.

Hai tay bóp chặt, chiếc cốc màu trắng liền co lại, như thể trái tim
méo mó rối bời của cô. Mặt mũi Tạ Anh Tư tối sầm bước ra bãi gửi xe vắng vẻ, những bức tường xi măng bao quanh, ánh đèn nhập nhoạng soi chiếu
con Kia trơ trọi đậu ở đó, khiến cô cảm thấy không gian tĩnh lặng vô
cùng.


Ngồi trong xe, Anh Tư nhìn nhằm chằm vào chiếc vô lăng, vẻ mặt tràn
đầy bất mãn. Nói Tạ Anh Tư không có đầu óc, cô ấy văn võ song toàn, cứ
lấy chuyện cái xe mà nói, không chỉ biết lái xe mà còn biết sửa xe. Kẻ
không có đầu óc liệu có biết lái xe, sửa xe không? Miệng không ngừng lẩm bẩm chửi thề, Anh Tư cắm chìa khóa khởi động con Kia.

Dù đã khởi động mà con Kia vẫn không chút động tĩnh, Anh Tư kiên trì
thử lại lần nữa, thế nhưng chiếc xe vẫn im lặng nằm đó. Thử lại lần nữa, con xe vẫn nằm yên bất động. Ngồi ngây ra như một quả bóng xì hơi, Tạ
Anh Tư sốt ruột vò đầu bứt tai, gục đầu lên vô lăng gào lên than khóc,
“Ngay cả mày cũng bắt nạt ta, ngay cả mày cũng bắt nạt ta.” Vừa gào vừa
đánh một lúc, Anh Tư cảm thấy bàn tay hơi đau, mặt mày khổ sở, cô đầu bù tóc rối bước xuống xe.

Thô lỗ mở nắp ca-pô, một chân gác lên thành xe, Anh Tư khom lưng, ra
sức gõ đập. Cô gái kiên cường tự khoe mình có thể sửa xe nhưng thực ra
lại hoàn toàn mù tịt. Chẳng qua, có một lần đến xưởng sửa xe, thấy thợ
lấy sợi dây điện dính đầy dầu mỡ đen sì rút ra rút vào, cô cũng học
theo. Lần đó, đứa con Kia bé bỏng để cô phơi thân trên đường quốc lộ, cô sao nguyên bản, cũng kéo rút loạn cả lên, thế mà chiếc xe lại khởi động được, từ đó cô úp luôn mũ “người biết sửa xe” lên cái đầu tổ chim của
mình.

Tay nghề học lỏm cuối cùng vẫn không giải quyết được, một lần gặp
may, không có nghĩa lần nào cũng vậy. Bàn tay đen sì đầy dầu mỡ của Anh
Tư không nản lòng kéo chỗ nọ rút chỗ kia nơi của máy nguội lạnh, mấy sợi tóc không nghe lời rủ xuống mắt, che khuất tầm nhìn của cô. Thô lỗ đưa
tay vén tóc lên, kết quả, trán Anh Tư dính mấy vết dầu đen, trông cực kỳ buồn cười. Lại thử khởi động xe, nhưng nó vẫn tuyệt nhiên không chút
động tĩnh, tức giận, Anh Tư đá mạnh vào cái bánh xe, tựa người vào cạnh
xe hờn dỗi.

Trong nhà xe vắng lặng, ánh đèn phản chiếu bóng dáng trơ trọi và cô
đơn của Anh Tư. Nhớ lại từng câu từng chữ Chu Minh nói với mình, càng
nghĩ cô càng tức. Nói Tạ Anh Tư cô khi cười nhìn còn khó coi hơn mếu,
không có đầu óc, lại còn ám chỉ cô ghê tởm. Cảm thấy tâm can tức đến nỗi gần như bùng nổ, Tạ Anh Tư hít một hơi thật sâu. Không được, hôm nay
phải đi ăn cá dưa chua để tẩm bổ tâm can đang bốc hỏa mới được.

“Lại sao thế?” Chu Minh xách chiếc cặp tài liệu, đứng cách đó hai mét nhướn mày nhìn Anh Tư. Ánh đèn mờ tối kéo dài cái bóng cao ráo mạnh mẽ
của anh, Chu Minh chầm chậm tiến đến cạnh xe Tạ Anh Tư. Liếc nhìn cái
đầu rối như tổ quạ, trên mặt còn dính mấy vệt dầu nhưng ánh mắt thì rất
ương ngạnh của Tạ Anh Tư, anh thấy rất buồn cười. Hé miệng nở một nụ
cười nhạt, anh quay đầu nhìn nắp ca-pô con Kia hỏi: “Xe lại hỏng rồi?”

Anh Tư trừng mắt nhìn Chu Minh ăn mặc chải chuốt, bóng bẩy, còn bản
thân thì tàn tạ, nghĩ tất cả đều nhờ phúc anh ta ban cho, cô liền ngoảnh mặt phớt lờ lời anh.

Bị lờ sang một bên, Chu Minh không giận, nở nụ cười ôn hòa nói: “Lại
biến thành câm phải không ? Vậy thế này đi, nếu còn tiếp tục không trả
lời câu tiếp theo của tôi, tháng sau trừ 30% lương.”

“Anh… anh…” Nghe câu “trừ 30%” của hung thần, Gia Cát đời thứ hai Tạ
Anh Tư quay ngoắt đầu lại, ánh mắt sáng rực như phun lửa, nhưng rồi lại
bị mấy chữ “giảm 30%” dập tắt. Tiền là máu thịt của Tạ Anh Tư, dù có
xuống địa ngục, cô cũng phải đem nó theo.

“Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi!” Chu Minh cười đón nhận ánh mắt
Anh Tư, chậm rãi tiến lại gần, nhìn rõ hơn mấy vệt dầu phối hợp trên
khuôn mặt sống động thực là nét chấm phá xuất thần. Anh chau mày nói:
“Con xe này của cô không phải vừa đem đi sửa sao?”

“Lại hỏng rồi!” Giọng nói vẫn không chút thiện cảm.

“Tạ Anh Tư, cô chắc chắn đã mang đến nơi được gọi là xưởng sửa xe chứ?”


“Anh… ý anh là sao?” Da cổ đỏ tía, Anh Tư hét lên giận dữ.

“Cô không hiểu sao? À, tôi quên mất, cô không hay dùng đầu óc cho
lắm. Vậy để tôi giải thích nhé, ý của tôi là, nơi cô mang xe đến sửa có
thể đã hoạt động không có giấy phép, nói một cách đơn giản là xưởng
chui, chỉ nhận tiền mà không sửa.”

Tạm thời bỏ qua sự cay nghiệt trong lời nói của Chu Minh, Anh Tư lúc
này mới nhớ ra, xưởng sửa chữa lần trước cô đem xe vào, hình như không
có giấy phép kinh doanh, lúc đó nghĩ nó gần, lại đang giảm giá, thế là
cô liền mang ngay xe vào đó.

“Tôi đang hỏi cô, nếu không chịu trả lời, vậy thì giảm 40%.” Chu Minh nghĩ Tạ Anh Tư đã biết rồi nên lời nói cũng nhẹ nhàng, nho nhã hơn.

Việc đến nước này, Tạ Anh Tư có muốn kéo, cũng không lại với tập tiền trong tay nhà tư bản, đó lại là tiền thấm mồ hôi, xương máu của cô,
không cam tâm tình nguyện nhưng cô vẫn lên tiếng trả lời: “Đó là… xưởng
đó hình như rất… nhỏ…”

Hình như người sửa xe cho cô là một anh thợ trẻ, lúc đó cô phải đi
phỏng vấn, vừa thấy không có trở ngại gì lớn liền trả tiền rồi lái xe đi luôn.

“Còn gì nữa?”

“… Đang có ưu đãi giảm giá.”

Ánh mắt Chu Minh nhìn Tạ Anh Tư tràn đầy ý cười, tiến lại gần cô hơn, anh nhẹ nhàng nói: “Tạ Anh Tư, có biết câu của rẻ là của ôi không?”
Trong nhà xe trống trải vắng bóng người, từ ánh mắt căng thẳng giữa hai
người, lặng lẽ manh nha một cảm xúc không rõ tên.

Tạ Anh Tư liếc nhìn Chu Minh đang đứng sát gần, khuôn mặt anh tuấn
choán toàn bộ tầm nhìn của cô, cảm thấy có đôi chút không thoải mái.
Nhưng vịt chết đến đít còn già mồm, cô ép mình nhìn thẳng vào mắt anh:
“Những kẻ nghèo như chúng tôi không biết điều đó.” Kẻ mới phất không
biết xấu hổ, toàn thân bốc ra mùi tiền, trước mặt cô còn khoe khoang ví, cẩn thận hôm nào đó bị mụ phù thủy cầm dao đến cướp sạch.

Chu Minh khẽ cười nghiền ngẫm lời nói của Anh Tư, người con gái này
chuẩn bị ngang bướng đến cùng đây. Nhìn đầu tóc và khuôn mặt nhếch nhác
của Anh Tư, anh lặng lẽ thu nụ cười lại, nhìn đồng hồ, quyết định tạm
thời đến đây là kết thúc, “Lên xe tôi đi, tôi đưa cô về.” Dứt lời, anh
tiến về chỗ để xe của mình.

Đi được hai bước, thấy Tạ Anh Tư vẫn đứng bên xe không chút động tĩnh, anh chau mày: “Đi hay không đi đây?”

“Không đi!” Anh Tư vênh mặt, ngoảnh đi chỗ khác không nhìn anh, chỉ
cần lên cái xe sang trọng của loại tiện nhân như anh, cô sẽ biến thành
kẻ đen đủi mất, cái xe cao cấp bại hoại như thế, một kẻ nghèo như cô
chưa có phúc hưởng.

“Thực sự không đi?” Chu Minh nheo mắt, lời nói mang cả ý uy hiếp.

“Tối nay cứ ngủ ở đây luôn.” Cái máu gàn dở, đanh đá trong xương cốt người nào đó cuối cùng bộc phát mạnh mẽ.

Cái gọi là nhà giàu thì rượu thịt ề hề, còn dân đen thì đói rét ngoài đường chính là thế này đây. Tối nay tôi phải lấy trời đất làm màn, lấy
nền xi măng làm gối. Tôi – một người dân lao động bình thường, không sợ
khổ, không sợ mệt, nhưng lại bị tên gian nhân tàn hại đến thê thảm. Trời ơi, tôi phải lấy xương cốt tê buốt của mình tố cáo anh, tố cáo anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận