Em là học trò anh thì sao?

Chương 16: Ai là ai cũng không quan trọng
Nháy mắt tốt nghiệp cũng đã được một tháng, Triệu Thủy Quang đột nhiên phát hiện cô đã biến thành người nhàn rỗi, không có bài tập về nhà, chỉ biết ăn uống no say, nhìn người này đến người kia bận rộn công việc.
Hôm nay cô và Hi Diệu hẹn nhau đi chơi, hai người vừa đi dạo vừa ăn kem, lâu lâu lại nhao nhao cãi nhau, lúc thì chầm chậm thả bước trên đường.
“Tiểu Quang, sao thi xong mà em không đi ra ngoài chơi, đi du lịch một chuyến đi, tối ngày thấy em lên mạng không à.”, Hi Diệu hí hửng xoay qua hỏi Triệu Thủy Quang, “Cái này đẹp không?” 
Triệu Thủy Quang cắn miếng kem, ngẩng đầu nhìn nhìn, ừ, rất quái rất lạ, hợp với phong cách của Hi Diệu, nói, “Đẹp lắm, ở nhà cũng tốt mà, khỏi phải làm gì, nằm ì một chỗ, trời nóng thì phơi nắng.”
Hi Diệu cầm kẹp tóc trả giá với ông chủ, Triệu Thủy Quang vừa đứng một bên ăn kem vừa hứng thú xem, trả giá chính là sở trường của Hi Diệu đấy.
Quả nhiên sau hai phút trả giá, Hi Diệu cũng thành công mua được với giá hời, khấp khởi kẹp lên tóc, liếc nhìn Triệu Thủy Quang chán chường đứng bên cạnh, nói, “Em làm gì mà chán nản vậy, còn nhỏ mà tối ngày cứ ỉu xìu.”
Triệu Thủy Quang cũng muốn tươi cười vui vẻ, nhưng mà lại cười không nổi, cũng có thể là do trời nắng nóng tâm trạng phiền não, hoặc cũng có thể vì không có kế hoạch gì cho tương lai, và có khi chỉ là một nỗi buồn vô cớ.
“Nghe nói Hi Vọng có bạn gái rồi, chính là con bé xinh xắn răng khểnh lần trước ấy, em cũng đã gặp qua rồi.” Hi Diệu vừa liếm kem vừa nói, vẻ mặt vô tư nhìn Triệu Thủy Quang.
Triệu Thủy Quang vô ý đụng vào người qua đường, liền ngẩng đầu nói, “Xin lỗi.” Ánh mắt cô trống rỗng vô hồn.
Hi Diệu lắc đầu, vòng tay ôm vai Triệu Thủy Quang.
Triệu Thủy Quang cúi đầu còn miên man nghĩ đến những lời nói vừa rồi, cô biết sẽ có một ngày người nào đó nói cho cô biết kết quả này, cô cũng biết không ai thiếu ai mà sống không được, cô biết dù cho vết thương có sâu đến cỡ nào thì một ngày nào đó nó cũng sẽ lành lặn, chỉ là không ngờ ngày ấy lại đến quá nhanh.
Cô cố gắng mường tượng khuôn mặt của Hi Vọng, mỗi khi anh cười đều lộ ra răng khểnh, mỗi khi xấu hổ thì lại vò đầu bứt tóc, bỗng nhiên cô phát hiện không biết đã bao lâu cô không còn hồi tưởng lại kỷ niệm của hai người .
Được rồi, cô thừa nhận trong lòng lúc này có chút không cam lòng, vì sao đàn ông luôn nhanh như vậy quên hết mọi chuyện, nhanh như vậy mở lòng chào đón một tình yêu khác, chẳng lẽ cấu tạo não của nam và nữ thật sự khác nhau sao? Tại sao chỉ có mình cô quanh quẩn trong cái vòng tròn đó, cô không hiểu.
Hi Diệu nắm tay Triệu Thủy Quang, nói, “Tiểu Quang, đôi khi chị cảm thấy tình cảm cả đời của con người như một ly nước, em phải rót từng chút từng chút một thì ly nước mới đầy được, em chính là cái ly đó, còn nước chính là tình cảm, em muốn cuộc sống của mình càng ngày càng phong phú, càng tươi đẹp hơn thì em phải tự mình thêm tình cảm thêm hương vị vào cuộc sống của mình. Mà tình cảm đó chính là nằm ở đây nè!”
Hi Diệu vỗ vỗ lên ngực mình, “Tiểu Quang, em còn rất nhỏ, ly nước còn rất rất lâu nữa mới đầy, còn cả chặng đường dài phải đi, em phải nhìn sang một hướng khác, đừng mãi nhìn vào quá khứ héo úa của mình nữa, có chuyện gì mà không thể làm lại từ đầu chứ.”
Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn Hi Diệu, cô hiểu Hi Diệu muốn nói gì, cô trả lời, “Không có gì, em chỉ cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, toàn tâm toàn ý làm tốt mọi chuyện hiện tại.”
Hi Diệu ngẫm nghĩ, “Cũng đúng, em sắp lên đại học rồi, tương lai đàn ông đẹp trai còn nhiều mà.” Nói còn chưa dứt lời thì Hi Diệu đã la toáng lên, “A, đi, đi Hàn Phục Hưng đi, họ mới bán bánh phồng chiên giòn đó.”
Triệu Thủy Quang nhìn Hi Diệu hăng hái chạy phía trước, kêu Hi Diệu chuyên tâm nói chuyện còn khó hơn lên trời, mấu chốt là chính bản thân Hi Diệu nói gì cũng đã quên.
Hi Diệu quay lại nói, “Này, Tiểu Quang, nhanh lên, chị em chúng ta từ từ tâm sự nào.”
Vì vậy, tình huống hiện tại trở thành hai người ngồi trong quán chè, trên bàn là một túi bánh phồng chiên giòn rụm.
Hi Diệu cầm lấy cái bánh lên ăn, ánh mắt sáng rỡ, “Tiểu Quang, nói cho em biết điều này, thật ra người chị yêu đầu tiên không phải là Đan Dương đâu.”
Triệu Thủy Quang giật mình hoảng hốt, cô còn cho rằng tình cảm của Hi Diệu và Đan Dương rất tốt, không có người nào có thể chen ngang phá vỡ tình cảm của họ được.
Hi Diệu đưa tay véo mặt Triệu Thủy Quang, “Vẻ mặt gì thế hả, chị đây không có nói dối em đâu.”
Sau đó liền thu tay lại nói tiếp, “Hồi cấp hai chị có thích một anh chàng ngồi cùng bàn, suốt ba năm học chị không dám tỏ tình với anh ta.”
Triệu Thủy Quang nghe xong cằm thiếu chút nữa là rớt xuống đất, cô chưa từng nghĩ người như Hi Diệu cũng biết thầm mến người khác.
Hi Diệu hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thủy Quang, nói, “Làm quái gì vậy hả, nghe kể tiếp nè, cuối cùng chị cũng thổ lộ với anh ta, dù lúc đó anh ta đã có bạn gái rồi… nhưng mà sau đó anh ta cũng hẹn chị ra nói rõ ràng mọi chuyện.”
Triệu Thủy Quang muốn cười nhưng thấy ánh mắt Hi Diệu lườm mình, cô ráng nhịn xuống, Hi Diệu nói tiếp, “Mà thiếu gì trai đẹp ở Bắc Kinh này chứ, còn rất nhiều cơ hội để lựa chọn mà.”
Triệu Thủy Quang tuy là cười nhưng mà trong lòng cũng có chút cảm động, Hi Diệu dũng cảm ở trước mặt cô thành thật kể lại quá khứ, chỉ vì muốn giúp cô cởi bỏ khúc mắc trong lòng mà thôi, trước đây Triệu Thủy Quang cô cũng đã từng như Hi Diệu khuyên răn người khác, trên thực tế, nói thì luôn dễ hơn làm, nỗi đau trong lòng sâu đến cỡ nào chỉ có tự mình biết.
Triệu Thủy Quang ngậm ngùi nói với Hi Diệu, “Em biết rõ, chỉ là không nghĩ nó đến nhanh như vậy,  em không sao đâu, thật ra em nghĩ Hi Vọng quen với người đó cũng là chuyện tốt, em cũng mong hai người họ sẽ hạnh phúc.”
Cô hiểu việc Hi Vọng quen bạn gái mới là chuyện thường tình, và anh cũng chưa từng gạt cô điều gì, khoảng thời gian hai người quen nhau luôn tràn ngập tiếng cười, và cũng là kỷ niệm đẹp trong cuộc đời cô.
Cho nên, đây là những lời chúc phúc thật lòng của cô…

Cám ơn anh đã cho em cơ hội yêu anh, cám ơn anh cùng em trải qua bao niềm vui nỗi buồn của tuổi trẻ, bởi vì là anh, em mới có thể thành tâm chúc phúc, bởi vì là anh, em mới tin vào tình yêu, học được cách thật lòng yêu người khác, làm sao quý trọng một người, chính bởi vì là anh, mới có em của hôm nay. So với nỗi đau khi chia ly, lòng biết ơn càng lớn lao hơn.
Hai người thoáng chốc im lặng, một lúc sau, Hi Diệu nói tiếp, “Tiểu Quang, chị thấy thầy của em rất tốt với em đó.”
Triệu Thủy Quang ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hi Diệu, y như nhìn một người bệnh tâm thần vậy.
Cô quay đầu nhìn về một góc trong quán, đó là nơi mùa đông năm đó Đàm Thư Mặc đã ngồi, nhưng mọi thứ giờ đã xa rồi.
Hi Diệu nỗ lực khuyên bảo, “Triệu Thủy Quang, trên thế giới này, có rất nhiều người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã tìm được một nửa của mình, một số thì không, một ngày nào đó cũng sẽ xuất hiện một người dành cho em, một người có thể thay thế được Hi Vọng và làm em vui vẻ hạnh phúc hơn, lúc đó em sẽ cảm thấy mọi chuyện với Hi Vọng chỉ còn là quá khứ.”
Triệu Thủy Quang nhíu mày, cô nghĩ đến Đàm Thư Mặc, cô biết đa số mọi người đều nghĩ như thế, khi tình yêu đã mất đi, chỉ cần xuất hiện một người tốt với mình, mang đến hạnh phúc ình, dù người đó có còn là người trước đây mình yêu hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Nhưng trong lòng Triệu Thủy Quang, Đàm Thư Mặc là người rất quan trọng, cô có thể khẳng định điều đó, bất chợt khuôn mặt lạnh lùng cương quyết của Đàm Thư Mặc hiện lên trước mặt cô.
Đàm Thư Mặc không chỉ một lần dang đôi tay vững vàng giúp cô, còn tạo cho cô cảm giác an toàn và ấm áp.
Khi em khát khao một nụ cười xua đi muôn ngàn nỗi buồn, mong chờ một tình yêu gắn kết bền lâu, anh bất ngờ xuất hiện, không sớm không muộn vừa đúng lúc, lặng yên đến bên cạnh em. Đó mới chính là hạnh phúc.
Trong quán vang lên tiếng hát ngân nga trầm ấm, cô đã từng nghe qua bài hát này, đó là bài “Tâm tư người con gái”, cô tha thiết hát theo, “Tôi đã từng đau, đã từng oán than, cũng đã từng buông lơi mọi thứ, chính tại trong căn phòng này, hạnh phúc đã bỏ tôi mà đi, nếu như không có sự phản bội, nếu như không có chia ly, thì làm sao biết được đâu là tình yêu đích thực, hãy tin và hãy yêu một lần nữa, đừng bao giờ buông xuôi tất cả, đừng sợ hãi khi tuổi xuân qua đi, cũng đừng tin vào mộng đẹp hão huyền, tôi sẽ đứng đây dõi theo bạn, hãy kiên trì theo đuổi cảm xúc của mình , một ngày nào đó bạn sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.” (Link bài hát)
Thực ra khởi đầu chuyện tình của cô rất đẹp, bởi vì có Hi Vọng.
Nhưng hạnh phúc quả thực chưa từng bỏ cô đi.
Cô đã giấu nó ở một góc nào đó trong cuộc đời mình, đợi đến lúc cô lơ đễnh, nó sẽ bất thình lình chạy đến khiến cô nhảy dựng lên.
Triệu Thủy Quang ôn tồn nói, “Thầy ấy, là người rất quan trọng.”
Ánh nắng đầu hè cuối chiều chiếu rọi mọi ngõ ngách, nhưng người nọ đã không còn ở đây nữa.
Sau ngày đó, Triệu Thủy Quang cũng thử đi tìm hình bóng cao ngạo của ai kia, cô khoan thai dạo chung quanh trường học, bây giờ đang là nghỉ hè, sân trường vắng vẻ không một bóng người, “Chắc là lỡ cơ hội rồi.” cô tự nói với mình, cõi lòng trống rỗng đau xót .
Ngày hôm đó, Triệu Thủy Quang đến nhà em họ Thần Thần chơi, vì lúc cải cách gia đình Thần Thần lập được công, cho nên cả gia đình được ở trong Học Viên Cảnh Quan , ra vào canh phòng nghiêm ngặt.
Triệu Thủy Quang ở cổng học viện đợi sĩ quan gác cổng gọi báo cho Thần Thần, cô dựa vào cổng ra vào nhìn mấy quân nhân mình đồng da sắt đang luyện tập, trời đang rất nóng, thế mà không ai đổ mồ hôi cả, thật lợi hại.
Loáng thoáng nghe ai đó gọi tên mình, Triệu Thủy Quang quay đầu lại thì thấy có người đang đứng dưới tàng cây, mặc quân phục, cô bật cười, chắc là nghe nhầm rồi, cô Triệu Thủy Quang lúc nào có vinh hạnh quen một anh giải phóng quân chứ.
Người đó đến gần, quân phục trên người thẳng phiu, bước đi vững chãi , khí thế hào hùng, đôi mắt phượng biết cười.
Sĩ quan gác cổng liền chạy đến, đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội, hô, “Xin chào Sở viện trưởng.”
Sở Phỉ Phỉ gật đầu, tay chỉ vào Triệu Thủy Quang nói, “Cô bé đó là tôi dẫn đến.”
Vì vậy, bạn học Triệu Thủy Quang nghênh ngang theo Sở thiếu tướng đi vào sân nhỏ bên trong học viện, cảm giác của cô lúc này như chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Đi được một đoạn, Sở Phỉ Phỉ quay người lại, Triệu Thủy Quang nhìn Sở Phỉ Phỉ từ đầu tới chân, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, à, đúng rồi, quân phục, anh ta khoác quân phục lên người khiến dáng vấp lãng tử vơi đi phân nữa, ngược lại còn làm người ta cảm thấy rất ưu việt, quân phục quả thật đáng sợ thật, che cả mắt thánh.
Sở Phỉ Phỉ đứng thẳng chào cô, Triệu Thủy Quang đột nhiên cảm thấy anh ta rất là bất phàm.
Sở Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn, nói. “Em Tiểu Quang, thế nào, thấy anh có đẹp trai không?”
Triệu Thủy Quang thất thần gật đầu, một bụng nghi hoặc, người như vậy sao lại có thể thành quân nhân, chẳng lẽ là sắp đánh giặc à, anh ta nhập ngũ chắc là vì muốn bảo vệ đất nước đây mà.
Sở Phỉ Phỉ xoa đầu Triệu Thủy Quang, “Em Tiểu Quang, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, làm quan không nhất định phải đánh giặc, anh là phó viện trưởng của Học Viện Cảnh Quan, dạy Quân Sự đấy, so với thầy Đàm của em cũng không thua kém gì đâu.”
Học Viện Cảnh Quan được xây theo lối kiến trúc cổ xưa, cây lá xanh tươi um tùm khiến người ta phải tặc lưỡi tán thưởng, Sở Phỉ Phỉ kéo Triệu Thủy Quang tới một cây đại thụ che nắng và nói chuyện phiếm.
Triệu Thủy Quang nói, “Em giờ tốt nghiệp rồi, thầy Đàm không còn dạy em nữa.”
Sở Phỉ Phỉ giật nhẹ cổ áo, nói, “À, thảo nào thầy Đàm của em tháng trước đã về nước Anh rồi.”
Triệu Thủy Quang kinh ngạc, trong lòng bỗng nhói lên một nỗi đau khó tả, “Đúng vậy, chắc là thầy về bên đó luôn.”

Sở Phỉ Phỉ quay đầu lại nói, “Ủa em không biết à? Đàm Thư Mặc chỉ đi họp thôi mà.”
Triệu Thủy Quang có cảm giác như mình vừa bị người ta ném lên cao rồi rớt xuống đất, lén ngẩng đầu oán hận nhìn Sở Phỉ Phỉ, Sở Phỉ Phỉ chỉ cười nói, “Nhưng mà Đàm Thư Mặc hẳn sẽ không trở lại dạy trường em đâu.”
Triệu Thủy Quang hỏi tại sao.
Sở Phỉ Phỉ nhìn Triệu Thủy Quang chằm chằm, “Em không biết thiệt sao? Anh nhớ thầy Đàm của em đã từng nói, vừa mới về nước liền bị kêu đến trường em dạy học, do chị dâu Thư Mặc là giáo viên đã nghỉ hưu đích thân lên tiếng, nếu không thì với cái bằng Thạc Sĩ tài chính của Anh còn đáng giá hơn nhiều.”
Sở Phỉ Phỉ vò tóc, nói tiếp, “Được rồi, việc này em tự đi mà hỏi anh ta đi.”
Triệu Thủy Quang phát giác mình biết rất ít về Đàm Thư Mặc, toàn là nghe được từ người khác kể lại.
Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn nắng vàng óng ả xuyên qua từng kẽ lá, cô nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng của ai kia, hờ hững nói, “Em nghĩ chắc cũng không còn cơ hội gặp thầy ấy đâu.”
Sở Phỉ Phỉ xoay qua nhíu mày nhìn cô, “Anh còn tưởng rằng…” Nhìn sườn mặt bình thản điềm tĩnh của cô bé này, anh cũng không biết nên nói gì nữa.
Một lúc sau, Triệu Thủy Quang đứng dậy, “Anh Sở, cám ơn anh, phiền anh nói cám ơn với thầy Đàm dùm em, chúc thầy ấy luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, em có việc, em đi trước đây, hẹn gặp lai.” Nói xong, cô liền cất bước đi.
Sở Phỉ Phỉ ngày thường tuy nhiên bất cần đời, nhưng cũng đã lăn lộn quan trường nhiều năm, thấy đủ dạng người, sớm đã luyện được một đôi mắt tinh anh, anh rất thích ở chung với Triệu Thủy Quang, anh biết cô bé này tuy cư xử lễ phép với mọi người, nhưng thật ra lại rất phòng bị đấy, có chút tính khí trẻ con.
Hôm nay thấy vẻ mặt chân thành của Triệu Thủy Quang, trong lòng anh cũng cảm thấy xót xa thay.
Nhìn bóng dáng mềm mại thướt tha như mùa xuân của người thiếu nữ đi thẳng về phía trước, anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết làm thế nào mở miệng.
Chỉ có thể đứng dưới tàng cây nhìn dáng người mảnh khảnh ấy dần đi xa.
Năm nay Triệu Thủy Quang 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất, đánh dấu bước ngoặt cuộc đời, đời người nhìn như có rất nhiều duyên kỳ ngộ, nhưng chỉ cần bở lỡ cơ hội của đời mình thì bất kể cố gắng thế nào cũng khó tìm lại được, giống như khi đứng trước ngã rẽ cuộc đời, chúng ta thường do dự và đắn đo suy nghĩ, có những ngã rẽ êm ái, rộng rãi, thênh thang, cũng có những ngã rẽ quanh co, gập ghềnh, khúc khuỷu, và lúc chúng ta chọn ngã rẽ bên trái, quay đầu lại nhìn thì mọi thứ đã khác hẳn rồi.
 
Chương 18: Ánh trăng nhiễu lòng
Trường đại học Essex, nằm ở thị trấn phía nam Colchester, nước Anh, là một trong những viện học thuật hàng đầu nước Anh, vẫn giữ được nguyên vẹn lối kiến trúc cổ điển thời Trung cổ. (Viện Học Thuật: nghiên cứu và giảng dạy)
“Hello!” Đàm Thư Mặc trả lời điện thoại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào báo cáo luận văn trên màn hình laptop.
“Hi —” Sở Phỉ Phỉ kéo dài âm cuối, quả nhiên nghe xong Đàm Thư Mặc bất giác rùng mình, lạnh lùng nói, “Có gì thì nói, không thì cúp máy.”
  
Sở Phỉ Phỉ bên đây vừa mở cửa vừa nói, “Đừng vậy mà người anh em, mình mới về nhà liền gọi cho cậu, thăm hỏi cậu một tí ấy mà.”
Đàm Thư Mặc cầm ly trong tay, nói, “Mình rất khỏe, thăm hỏi kết thúc.” Mùi hương hồng trà Darjeeling nồng nàn thoang thoảng quanh mũi, anh thanh thản dựa vào ghế, chuẩn bị ngắt điện thoại.
“Đúng rồi, mấy hôm trước mình có gặp cô bạn nhỏ của cậu đấy.” Sở Phỉ Phỉ đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy nước chai nước suối uống, hài lòng thấy đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc sau, tiếng ly vỡ vang lên, giọng nói lạnh lùng của Đàm Thư Mặc truyền đến, “Nói.”
Sở Phỉ Phỉ mỉm cười, biết thế nào Đàm Thư Mặc cũng không yên lòng về cô bé đó, nhưng anh không dám cười ra tiếng, hắng giọng nói tiếp, “Haiz, mới có mấy tháng không gặp mà Tiểu Quang từ một cô bé giản dị đã trở thành một thiếu nữa xinh xắn, em ấy còn kêu mình gởi lời cám ơn cậu, chúc cậu luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.”
Đàm Thư Mặc cầm điện thoại, đi đến cửa sổ khách sạn, cái gì mà luôn khỏe mạnh luôn hạnh phúc chứ, nghĩ đến hình ảnh cô bé ấy nói những lời này, anh chau mày.
Sở Phỉ Phỉ tiếp tục trêu chọc, “Người anh em, sao mình lại không biết thì ra thầy giáo như cậu cũng có người tôn kính đấy.”
“Phải.” Đàm Thư Mặc lơ đãng trả lời.
“Bịch”, Sở Phỉ Phỉ ném cái  chai vào thùng rác, đáp, “Đàm Thư Mặc, người khác thì không hiểu cậu, nhưng Sở Phỉ Phỉ mình sao mà không hiểu chứ, đạo đức khỉ gì, chênh lệch tuổi tác cái quái gì, mẹ kiếp, cậu đúng thật là đồ điên, cậu sợ cái gì hả?”

Đàm Thư Mặc cười ra tiếng, nói, “Sở viện trưởng, chú ý hình tượng.”
“Mẹ.” Sở Phỉ Phỉ mắng, nói, “Người anh em, ba của cậu gần đây có gọi ình, hỏi….”
Một lúc sau, Đàm Thư Mặc cúp điện thoại, mở cửa sổ ra, tiết trời phía nam nước Anh rất dễ chịu, bầu trời đêm ở đây cũng không tối tăm mịt mờ như ở Trung Quốc, những vì sao lấp lánh trên bầu trời đen thăm thẳm, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường, đứng dưới bầu trời đầy sao lung linh và rực rỡ, con người ta cũng nhẹ lòng hẳn.
Về nước Anh đã hai tháng, toàn bộ thời gian của anh đều bị công việc chiếm hết, không còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác.
Sở Phỉ Phỉ nói rất đúng, anh sợ cái gì chứ, quan tâm tới đạo đức tuổi tác gì chứ, từ trước đến nay đối với những thứ anh muốn, anh đều lên kế hoạch từng bước, không vồ vã, không hấp tấp, cứ thuận theo tự nhiên , nhưng chỉ riêng Triệu Thủy Quang, đến phút cuối anh lại do dự. Đàm Thư Mặc biết rõ, tất cả cô gái ở cái tuổi 18 này đều có vô vàn ước mơ cho tương lai, cũng mơ mộng về tình yêu, sau khi lên đại học, có thể cô sẽ tìm được một người con trai cùng tuổi, sẽ có một cuộc sống hoàn hảo, một tình yêu sâu sắc như cô mong chờ, nhưng mà một tình yêu như vậy, chẳng lẽ anh Đàm Thư Mặc 27 tuổi không thể mang đến cho cô sao? Anh đã không nghĩ đến điều này.
Anh Đàm Thư Mặc chưa từng đau đầu vì chuyện tình cảm như lúc này, dù đã có vài mối tình dắt vai, nhưng cảm giác lúc ấy chỉ là thoáng quá, anh hiểu rất rõ đó không phải là tình yêu.
Huống chi ở lứa tuổi 27 này, chính là lúc đàn ông bộc lộ tài năng của mình, Đàm Thư Mặc vừa vặn là cực phẩm trong số đàn ông, bằng cấp cao, năng lực ưu việt, gia thế vững vàng, tướng mạo lại xuất chúng, hội tụ tất cả những gì mà một người đàn ông muốn có, con đường phía trước trải đầy thảm đỏ, bề ngoài thì anh luôn hòa nhã, thật ra đối với chuyện gì cũng kén cá chọn canh. Đương nhiên không ai nghĩ anh lại thích một nữ sinh 18 tuổi.
Đáp án thật ra rất đơn giản, Đàm Thư Mặc đã từng gặp qua nhiều cô gái, xinh đẹp, tài năng, có cá tính, kể cả những cô gái hẹp hòi lắm mưu nhiều kế, nhiều không kể xiết. Tuy nhiên, đến cuối cùng chẳng để mắt đến ai cả, Triệu Thủy Quang thì ngược lại làm anh rất hứng thú, so với bạn bè đồng trang lứa cô thông minh lanh lợi hơn một chút, so với những cô gái mà anh đã gặp qua, có phần hiền hậu hơn, có đủ loại đặc điểm mà anh cảm thấy đáng quý.
Cũng bởi vì càng thích mới càng để ý, lúc nào cũng nghĩ đến cô, vì cô lo chu toàn mọi thứ, làm những điều hoàn toàn trái ngược với con người anh.
Đã đến cái tuổi này, Đàm Thư Mặc đương nhiên cũng hiểu có những chuyện mình phải học cách buông tay, nhưng anh tự hỏi bản thân mình thật sự dễ dàng buông tay vậy sao?
Anh đã sớm bỏ ra quá nhiều cho cô bé ấy, cái gì mà yêu một người thì phải học cách buông tay, mấy thứ này đối với anh toàn bộ đều là đồ bỏ, yêu một người là phải bất chấp tất cả đeo đuổi đến cùng.
Đối với Triệu Thủy Quang, anh luôn luyến tiếc cô, muốn trở thành một phần trong cuộc sống của cô, muốn dang đôi tay bảo bọc cô cả đời này.
Thời tiết Nam Kinh vào cuối tháng 8 đã mát mẻ hơn, nhất là buổi tối, rất khoan khoái dễ chịu.
“Tiểu Quang, ăn cơm xong thì ra ngoài mua ẹ trái dưa hấu.” Vì một câu của mẹ Triệu làm Triệu Thủy Quang đang định trở về ổ của mình lướt net phải mang giày xăng đan đi ra ngoài.
Cầm trái dưa hấu đi về cư xá, cô bỗng thấy một dáng người quen thuộc đang đứng dưới cây sơn tra, thong dong cúi đầu chơi bật lửa, cảnh vật xung quanh lờ mờ, chỉ có ánh lửa lập lòe trong đêm tối, cô không dám tin vào mắt mình, khẽ gọi, “Thầy Đàm.” Xưng hô này đã bao lâu rồi cô không được gọi.
Giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến, người nọ quay đầu lại, đôi mắt đen sáng nhìn về phía cô.
Triệu Thủy Quang chầm chậm đi qua, lúc đến gần cô mới phát hiện Đàm Thư Mặc hôm nay đẹp trai cực kỳ, áo sơ mi lụa màu trắng, đường may tỉ mỉ ôm sát cánh tay, cà vạt sẫm màu nới lỏng ra, trên tay còn cầm áo khoác.
Hay đúng hơn phải nói là Đàm Thư Mặc vốn đã rất đẹp trai, Triệu Thủy Quang đờ đẫn nhìn mãi không thôi.
Thấy Đàm Thư Mặc mỉm cười cô mới định thần lại, bẽn lẽn hỏi, “Thầy Đàm, thầy về rồi à?”
Hỏi xong cô thật muốn đánh chính mình, không về rồi đứng đây làm gì!
Đàm Thư Mặc nhoẻn miệng cười, cũng không trả lời câu hỏi ngốc nghếch của cô, duỗi ra bàn tay ngọc ngà, nói, “Triệu Thủy Quang, đưa đây.”
Triệu Thủy Quang sững sờ đưa trái dưa hấu cho anh, hỏi, “Thầy Đàm, thầy muốn lên nhà anh dưa hấu sao?”
Đàm Thư Mặc phớt lời câu hỏi thứ hai của cô, cầm dưa hấu đi về phía trước, một người đàn ông có thân hình như người mẫu, mặc quần áo hàng hiệu, vai trai vắt áo khoác tơ tằm, tay phải cầm túi nhựa màu trắng, cảnh tưởng vô cùng quỷ dị.
Đàm Thư Mặc nghiêng đầu nhìn Triệu Thủy Quang đang hóa đá, quả thật đối với cô bé con này, anh luôn không biết phải làm sao, thở dài nói, “Triệu Thủy Quang, chúng ta nói chuyện đi.”
Triệu Thủy Quang sớm đã quên cô bây giờ không còn là học trò của Đàm Thư Mặc nữa, bởi thế lúc anh nói “chúng ta nói chuyện đi”, tựa như kêu, “Triệu Thủy Quang, tan học đem bài tập đến văn phòng tôi.” Cô trước giờ đều luôn tuân theo, thế nên lập tức lon ton đuổi theo anh.
Đi được một đoạn, đến bờ sông gần công viên, cô dựa vào lan can, nhìn cảnh vật ban đêm xung quanh mình, xa xa là nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, cạnh cô là gương mặt đẹp trai mờ ảo trong đêm tối.
Không gian tĩnh lặng càng làm cô thêm bất an, chắc là anh đến nói lời tạm biệt đấy, hay là muốn nói gì khác, cô khẩn trương cả lên.
Đàm Thư Mặc thản nhiên nói, “ Triệu Thủy Quang, em từng nói không tin khoảng cách thời gian, anh lớn hơn em 9 tuổi thì sao chứ, có gì không tốt ? Mọi niềm vui anh sẽ sẻ chia cùng em, mọi đau khổ khó khăn anh sẽ gánh vác thay em. 50 tuổi anh sẽ giúp em chọn ghế masage thật tốt, 60 tuổi anh sẽ dạy em cách chà rửa răng giả, 70 tuổi anh sẽ giúp em chọn gậy chống. Mấy thứ này anh đều trải nghiệm trước, cho nên em đừng lo sợ tương lai không biết gì, anh sẽ chỉ dẫn toàn bộ cho em. Anh đều làm trước mọi việc cho em, có cái gì không tốt? ”
Anh nói “ Có cái gì không tốt ” mà giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, đầy ắp tình cảm, cô còn có thể nói cái gì không tốt chứ, hai mắt cô đã đỏ hoe, khóe mắt ngấn nước, không ngờ anh thật sự tìm đủ lý do để làm cô vui.
Thật ra Đàm Thư Mặc còn muốn nói, nếu như năm 18 tuổi Đàm Thư Mặc biết mười năm sau sẽ gặp được Triệu Thủy Quang thì anh muốn quay trở về quá khứ xem thử lúc cô 8 tuổi ra sao mà giờ lại bướng bỉnh như vậy, anh muốn tận mắt thăm dò trước.
Nhưng anh biết rõ mọi thứ đã qua rồi, anh nâng cằm cô lên, bên bờ sông gió thổi hiu hiu mang theo hơi thở của cuối mùa thu, mùi hương hoa quế thoang thoảng đâu đây, anh nhìn vào đôi mắt nho nhỏ của cô, trìu mến nói, “when you look ahead to future changes, or think about how the past used to be . Don ‘t forget to look beside you, because that ‘s where you ‘ll find me, loving you with all my heart.”
 
(khi em băn khoăn về tương lai cận kề, hay vẫn đang chìm đắm trong quá khứ đã qua, thì hãy nhìn sang bên cạnh, nơi mà anh luôn đợi em, yêu em bằng cả trái tim anh.)
Người đàn ông này quả thật biết tận dụng tối đa lợi thế của mình, giọng nói gợi cảm, đôi mắt quyến rũ, ai nói chỉ có con gái mới khiến người ta động lòng, rất nhiều đàn ông nghiêm trang thế này cũng đã giết chết bao nhiêu trái tim con gái.
Triệu Thủy Quang cười nhìn Đàm Thư Mặc, anh từ từ cuối xuống hôn môi cô, lần này hai mắt cô nhắm nghiền không mở toang quác như lần trước nữa, môi anh chỉ mới vừa chạm nhẹ vào môi cô mà mặt cô đã nóng như lửa đốt.
Lần này thì cô đã biết rõ, đàn ông chính là kẻ thù truyền kiếp của con gái, chỉ toàn muốn lấy mạng người khác, trước mặt người đàn ông mạnh mẽ thế này cô cũng chỉ có thể đầu hàng.
Cô choàng tay ôm eo anh, đầu áp sát vào khuôn ngực rắn chắc kia, sát đến nỗi cô có thể nghe được tiếng tim anh phập phồng đập, cô thầm nói, “Em là học trò của anh đó.”

Đàm Thư Mặc cười rộ lên, lồng ngực cũng vì thế mà rung mạnh, giọng nói anh vang bên tai cô, “Thì sao?”
Cô ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai cùng đường nét thanh tao, đôi mắt nhu huyền của anh.
Anh nói, “Hình như là người nào đó trước đây đã cưỡng hôn anh rồi thì phải.”
Cô nghĩ nghĩ, mới sực nhớ anh ám chỉ cái lần ở bar “Tô”, thì ra anh vẫn còn nhớ lần ấy!
Triệu Thủy Quang luống cuống, vội vàng giải thích, “Cái đó không tính.”
Anh không nói gì chỉ yên lặng cười nhìn cô, thật không ngờ một người ngày thường lạnh lùng cao ngạo như anh mà lại có ánh mắt nồng ấm như vậy.
Anh sớm đã nhận ra người lúc đó ở “Tô” chính là cô, vì sao vẫn một mực ở lại trường học làm một thầy giáo ưu tú, còn giúp đỡ cô rất nhiều, một người phóng khoáng như anh, không phải từ trước đến nay không thích gò bó chính bản thân ư?
Cô hỏi, “Vậy tại sao….” Chỉ mới nói được nửa câu thì cô đã im bặt, không biết mở miệng thế nào.
Lát sau, như biết cô đang suy nghĩ gì, Đàm Thư Mặc đưa tay vén lọn tóc bay lất phất trên trán cô ra sau tai, dịu dàng nói, “Bởi vì anh quan tâm em.” Anh nhìn hai má đỏ ửng của cô, chốc lát lại nhíu mày, tóc cô bé con này thật lâu dài, nhưng rất hợp với gương mặt nõn nà kia.
Triệu Thủy Quang ngơ ngác cảm nhận đầu ngón tay âm ấm vuốt mặt mình, đúng vậy, với Đàm Thư Mặc mà nói, anh sẽ không để ý mấy chuyện cỏn con này, nhưng Triệu Thủy Quang từ trước đến nay chỉ muốn làm một học trò gương mẫu, an phận thủ thường mà sống, anh hiểu điều đó, cho nên anh bằng lòng chiều theo ý sống  của cô, đơn giản chỉ vì quan tâm cô.
Anh buông cô ra, tay bỏ vào túi quần, tay trái vắt áo khoác, cúi người cầm túi nhựa trên đất, lúc đứng dậy thấy vẻ mặt si ngốc của cô, anh bật cười, nụ cười ngọt ngào đến mê hồn, nhẹ nhàng duỗi bàn tay thon dài từ túi quần ra.
Ngày đó, trong đêm thu tình yêu trào dâng, cô kiên định nắm lấy bàn tay to vững chãi ấm áp của Đàm Thư Mặc.
Hi Vọng này, thì ra trên đời này có rất nhiều người, nhiều đến nỗi mỗi ngày chúng ta đều đối diện với những gương mặt khác nhau, thế mà em đã từng cho rằng sẽ không còn đôi tay nào ấm áp như tay anh, sẽ không còn ai đáng để em quý trọng, cũng sẽ không ai trân trọng em như anh đã từng, thì ra trái tim em vẫn sẽ rung động vì một đôi tay ấm áp khác, thì ra từ trong đáy lòng em vẫn luôn khao khát được ai đó chở che, thì ra cho dù có trốn tránh thế nào thì tình yêu cũng sẽ tìm được anh đấy.
 
Lúc này đây, em quyết định dũng cảm tiến bước về phía trước, cám ơn mày nhé sự lựa chọn mới, cũng cám ơn anh đã cho em cơ hội được lựa chọn lần nữa, em thành tâm chúc phúc cho anh.
Trên đường về,Triệu Thủy Quang vui vẻ ra mặt, nhìn mãi mà cô vẫn thấy Đàm Thư Mặc thật sự đúng là đẹp trai.
Đột nhiên, cô “A” một tiếng, nhảy cẩng lên, “Em đã tốt nghiệp rồi, không còn là học trò anh nữa, anh cũng không còn là thầy của em.’
Mừng rỡ y như trúng độc đắc, đắc chí nhìn vào mắt Đàm Thư Mặc, bị anh áp chế lâu rồi, xém tí nữa cô đã quên mình cũng có một ngày vùng dậy.
Đàm Thư Mặc cười nhưng không nói gì, đưa tay thưởng cho cô một cái cốc đầu.
Thế là đã về đến nhà, dưới ánh đèn đường loe lóe, Triệu Thủy Quang mới phát hiện đôi mắt đẹp của anh có chút mệt mỏi.
Cô kinh ngạc, nãy giờ cũng không thấy chiếc xe 530LI của anh, lại cẩn thận xem xét áo sơ mi nhăn nhún, mở miệng hỏi, “Anh không phải là vừa xuống máy bay chứ?”
Đàm Thư Mặc không nói chuyện, sờ đầu cô, ánh mắt ôn nhu trong trẻo như mặt hồ mùa thu, đưa cái túi đang cầm trên tay cho cô, nói, “Vào nhà đi.”
Anh sao có thể nói cho cô biết, sau khi diễn thuyết ở hội nghị xong, anh lập tức ra thẳng sân bay, máy bay vừa hạ cánh, anh về nhà cất hành lý sau đó liền đến đây, chuyến bay dài khiến anh mệt lả người, chuyện lỗ mãng như vậy anh đời này rất ít khi làm, một người cao ngạo như anh tuyệt đối nói không nên lời.
Triệu Thủy Quang gật đầu, cầm cái túi, vòng tay ôm anh, đêm nay cô rất rất rất cảm động, đến nỗi không biết dùng từ gì để diễn tả.
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể nhỏ nhắn nồng ấm của cô, mọi mệt mỏi trong lòng đều tan biến hết, cảm giác rất yên bình rất hạnh phúc.
Anh cũng vô số lần đưa con gái về nhà, đa số họ không phải là hôn môi, cũng ngỏ ý muốn anh lên lầu ngồi chơi một chút, cô thì lại hoàn toàn khác hẳn, dùng hành động đơn thuần này để biểu lộ tình cảm của mình, anh muốn ôm cô thật lâu.
Triệu Thủy Quang xoay người, háo hức lên lầu, tâm trạng cực kỳ phấn khích.
“Triệu Thủy Quang.” Nghe anh gọi, cô quay đầu lại, người nọ bỏ tay vào túi quần, ánh đèn đường loe loét hắt vào mặt anh càng khiến gương mặt tuấn tú ấy đảo điên lòng người hơn cả ánh trăng lung linh sáng chói trên cao.
Anh khẽ cười, nói, “Anh quên nói với em, sau khi khai giảng, anh sẽ dạy ở đại học J.”
Cười mê hoặc đầy bí hiểm, Đàm Thư Mặc xoay người bước đi, tâm trạng đặc biệt vui.
Cái gì, Triệu Thủy Quang nhìn người nào đó nghênh ngang đi, thiếu chút nữa đã làm rớt dưa hấu xuống đất, hình như trường đại học cô trúng tuyện cũng gọi là J.
Hì hục chạy lên lầu, giọng mẹ Triệu sau lưng quát lên, “Đứa nhỏ này, mua dưa hấu gì mà cả buổi vậy hả, vừa về là chạy vào phòng lên mạng ngay à.”
Cô vào trang web trường đại học J, mở danh sách giáo sư vừa được công bố, đầu óc cô nhất thời choáng vángg, “Đàm Thư Mặc, khoa quản trị kinh doanh.”
Trời ạ, cô thật không muốn sống nữa, sớm biết như vậy thì đã thi vô đại học Nam Kinh rồi.
Trên xe taxi, Đàm Thư Mặc xoa xoa thái dương mỏi mệt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại vẻ mặt của cô bé con kia, anh bất chợt mỉm cười.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận