Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?

Sau 12 giờ trưa, nắng chiếu gay gắt, Đàm Thư Mặc đẩy cửa phòng bệnh đi vào.Lúc ấy, điều dưỡng viên chăm sóc bà ngoại đã đi ăn cơm, Triệu Thuỷ Quang và mẹ Triệu cầm khăn, giúp bà ngoại lau mình.

Cơ thể người lớn tuổi bị phù nề nghiêm trọng, Triệu Thuỷ Quang biết rõ mình chẳng phải người tay chân lanh lẹ, nên cố gắng nhẹ nhàng cẩn thẩn từng li từng tí, nhưng vẫn khiến bà ngoại thở hổn hển gấp gáp.

Ở chung với một người quá lâu, đến cả tiếng bước chân nghe thôi cũng đã nhận ra. Nghe tiếng bước chân nhịp đều trên hành lang, Triệu Thuỷ Quang khẩn trương, tim đập thình thịch.

Cô ngẩng đầu nhìn người đẩy cửa bước vào, ánh nắng chiếu rọi trên hành lang khiến nụ cười càng sáng loáng, tô điểm thêm vẻ điển trai trên khuôn mặt vững chãi, anh bước từng bước đi tới, đến bên cạnh Triệu Thuỷ Quang, xoăn tay áo lên, anh nói, “Để anh giúp.” Ngón tay khẳng khiu đỡ lấy hai tay bà ngoại.

Triệu Thuỷ Quang sững sờ, mẹ Triệu cũng sửng sốt, mẹ Triệu phản ứng kịp thời, vội nói, “Vậy sao được…” Đàm Thư Mặc ngẩng đầu cười, tay vẫn bề bộn giúp đỡ, cũng không nói cái gì.

Triệu Thuỷ Quang đi đến phụ giúp, cúi đầu len lén ngó anh, nhìn anh chu đáo giúp bà chỉnh tư thế ngồi, nhìn thấy một mảng sưng đỏ trên đùi của bà mà mặt cũng chẳng hề nhăn nhó, động tác nhẹ nhàng vô cùng, lông mi dài uốn cong mềm mại rủ xuống che khuất đáy mắt, trong tíc tắc, Triệu Thuỷ Quang đột nhiên cảm thấy đời này, dù sống đến bao nhiêu tuổi, đi đến bất cứ nơi đâu, bất kể đã gặp bao nhiêu người, sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này.

Trong lòng xúc động khôn xiết, nhất thời không biết dùng từ gì để hình dung, gặp được một người như thế, chỉ cần vừa nhìn thấy, cũng đủ khiến bạn ấm lòng, ngoài ba mẹ, lại có một người đàn ông vững vàng mạnh mẽ để bạn có thể yên tâm nương tựa.

Ba người ai làm việc nấy, trong phòng bệnh yên tĩnh vô cùng, lau xong mình mẩy, trên người cũng đã nhễ nhãi mồ hôi, Đàm Thư Mặc đỡ bà nằm lại giường, lúc này mới ngẩng đầu chào, “Mẹ Triệu”, Triệu Thuỷ Quang bị mẹ sai đi rửa trái cây, nghe xong câu chào này, tự dưng cả người ớn lạnh hết, ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Đàm Thư Mặc, cái người này ăn gan hùm dữ ta!

Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Đàm Thư Mặc, cô lúc này mới hớt hải đi rửa trái cây.

Mẹ Triệu cười đến cả mang tai, sốt sắng nói, “Mau mau, ngồi xuống đi.”

Đến khi Triệu Thuỷ Quang quay về, thì hai người rõ ràng đang trò chuyện rất vui vẻ, hại cô lúc rửa trái cây mà lòng thấp thỏm lo sợ, cả người lạnh toát.

Nói chuyện xong, mẹ Triệu thấy bà đã ngủ cả buổi trưa, dường như đã thức dậy, liền bước tới lớn tiếng nói bên tai bà, “Mẹ, đây là bạn trai của Tiểu Quang.”

Sau khi bà đổ bệnh, não bị tổn thương, nói chuyện rất khó khăn, giống như một đứa trẻ, phải nói thật chậm và lớn tiếng thì bà mới nghe hiểu được, cứ ú ớ nói như một đứa trẻ, chuyện nhớ chuyện không, có lúc lại nhao nhao vì sổ tiết kiệm của bà, nói rằng để nhà bị ăn trộm rồi, thật sự vừa bực mình lại vừa buồn cười, tất cả mọi người đều dụ ngon dỗ ngọt bà.

Bỗng có một ngày, bà thủ thỉ với Triệu Thuỷ Quang, “Không nên ăn thịt, nên ăn rau.” Triệu Thuỷ Quang không hiểu mấy, nhưng vẫn nghe bà nói, một phút sau, bà ngoại lại nói tiếp, “Phải ăn nhiều thịt, không được giảm cân.” Triệu Thuỷ Quang lòng chua xót vừa tức cười, cô thật sự chưa từng nghĩ đến bà ngoại sẽ ra nông nỗi này.

Bà ngoại lặng lẽ mở mắt, ngó Đàm Thư Mặc. Miệng ô a nói một tràng, Triệu Thuỷ Quang sợ lời bà ngoại nói anh không hiểu, với tính tình của Đàm Thư Mặc, chỉ sợ anh không kiên nhẫn đấy, vội vội vàng vàng giới thiệu với bà ngoại, “Ngoại, anh ấy đặc biệt đến thăm bà đó.”

Đàm Thư Mặc lại đứng dậy, tiếp lời nói, “Bà ngoại, chào bà, con là Đàm Thư Mặc, bà đừng vội, cứ từ từ nói, con nghe đây.”

Đứng cạnh giường, khom lưng, nghiêng người, tai kề sát miệng bà ngoại. Từ góc nhìn của Triệu Thuỷ Quang trông thấy mái tóc hung đen dày và khoẻ của anh, Đàm Thư Mặc nghe xong sẽ lớn tiếng trả lời bà ngoại, Triệu Thuỷ Quang đứng cách xa nên cũng không nghe được bà ngoại đến cùng là hỏi cái gì. Cố gắng lại gần, chỉ nghe Đàm Thư Mặc nói “Dạ”, “Vâng”, “Bà yên tâm”… Mẹ Triệu vừa ngồi gọt trái cây, vừa chăm chú nhìn.

Đàm Thư Mặc đứng dậy chào tạm biệt, cúi thấp đầu, nói thật to với bà, “Bà ngoại, bà nghỉ ngơi cho khoẻ, con về rồi sẽ lại đến thăm bà.”

Triệu Thuỷ Quang nhanh chóng bước qua nói, “Ngoại à, đừng lo, tụi con rất hoà thuận.”

Bà ngoại lẩm bẩm một câu với cô, khiến Triệu Thuỷ Quang đỏ ran cả mặt, nghiêng đầu nhìn ai đó, khoé miệng anh nhếch lên cười vui vẻ, ánh mắt xấu xa sung sướng ngó cô, cô xấu hổ hoá giận, huých khuỷ tay vào anh.

Lúc nãy bà ngoại đã nói, “Con bé này làm bà yên tâm rồi, đã tìm được gia đình tốt, phải ngoan ngoãn nghe lời người ta, đã lớn như vậy rồi, xử sự như con nít sao được!”

Mẹ Triệu nói, “Ngồi chơi chút xíu đã”, Đàm Thư Mặc lễ phép trả lời, “Bác đừng khách sáo, không sao đâu.” Cầm danh thiếp đưa cho mẹ Triệu, ân cần nói, “Này là cho bà ngoại, có mấy vị bác sĩ ở Chiết Giang chuyên về lão khoa, mẹ Triệu nếu rảnh có thể gọi điện thoại tư vấn miễn phí.”

Mẹ Triệu thật sự rất cần sự giúp đỡ như thế, không tiện từ chối, nhận lấy tờ danh thiếp, không ngớt lời nói, “Tiểu Đàm, thật sự cám ơn con, làm phiền con quá.”

Triệu Thuỷ Quang thấy Đàm Thư Mặc nghe mẹ cô kêu anh là “Tiểu Đàm” mà miệng cười hớn hở, lòng cô cũng thoải mái đi nhiều.

Đàm Thư Mặc lễ phép nói, “Không có gì, chỉ là nhờ bạn bè giúp đỡ thôi.” Chợt điện thoại anh reo lên, anh nói, “Xin lỗi”, sau đó cầm điện thoại đi đến một bên nghe, Triệu Thuỷ Quang loáng thoáng nghe được anh hô chữ “Mẹ”, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Qua một lúc, Đàm Thư Mặc cúp máy, bước đến nói với mẹ cô, “Mẹ Triệu, xin lỗi, mẹ con đúng lúc đến Thượng Hải công tác, giờ đang ở Nam Kinh, muốn mời mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, không biết có gì bất tiện không?”

Triệu Thuỷ Quang mặt mày xám ngoét, anh giỏi lắm, còn dám dùng cả chiêu này, mẹ Triệu nghe thế liền cười tươi nói, “Làm gì bất tiện chứ, thuận tiện lắm, nhưng mà chúng ta phải về nhà trước đã,…”

Còn chưa nói xong, Đàm Thư Mặc đã giành lời, “Không sao, con đưa mọi người về, sau đó lại đến đón.”

Mẹ Triệu và Triệu Thuỷ Quang hấp tấp về nhà, bao nhiêu trà ngon thuốc lá đều lấy ra hết, Triệu Thuỷ Quang càu nhàu, “Anh ấy có thuốc rồi!”

Mẹ Triệu cằn nhằn, “Cái con bé này, biết cái gì hả, lần đầu gặp mặt không được thất lễ, con mau đi thay quần áo đi, cái váy hồi hè mua cho con đâu? Mau thay đi!”

Triệu Thuỷ Quang vừa lấy quần áo, vừa làu bàu, “Nhà người ta có khi không có hút thuốc.”

Mẹ Triệu quát to, “Làm gì không có, mẹ hỏi rồi, ba của Tiểu Đàm là cán bộ kỳ cựu đã về hưu, anh trai cậu ta đang làm việc trong chính phủ, nhân viên nhà nước thì làm gì mà không hút thuốc lá!”

Triệu Thuỷ Quang trợn to mắt, ngạc nhiên la lớn lên, “Mẹ, sao này mà mẹ cũng hỏi!”

Mẹ Triệu nói, “Mẹ hỏi rõ thì có gì không tốt, thầy Đàm của con xem ra là con cái gia đình đàng hoàng!”

Triệu Thuỷ Quang cãi lại, “Con quen với anh ấy, chứ đâu phải quen với gia đình anh ấy!”

Mẹ Triệu nói, “Con bé này, nếu không phải thấy con thích cậu ta, mẹ cần chi phải hỏi nhiều thế!” Triệu Thuỷ Quang không nói thêm gì nữa.

Địa điểm ăn cơm là nhà hàng Tương nổi danh khắp thành phố, trong trung tâm mua sắm Thương Thành, Triệu Thuỷ Quang đi trên hành lang mà lòng khẩn trương, sống mười chín năm nay, cô không ngờ chuyện gặp gỡ người lớn lại đến nhanh như vậy, tay không ngừng vò tóc, Đàm Thư Mặc nắm chặt tay cô, nở nụ cười nồng nàn, ánh mắt rất ấm áp, nhưng anh càng như vậy, càng khiến cô căng thẳng hơn, một người đối xử tốt với cô như thế, cô càng hy vọng được gia đình anh chấp nhận!

Mẹ Triệu sửa sang đầu tóc lại cho cô, ân cần nói, “Nhớ đi đường đừng có lết chân. Còn nữa, gia đình chúng ta cũng không phải thấp kém gì, nghĩ lại ba mẹ nuôi con lớn cũng cực khổ vô cùng! Làm gì thì làm, con gái, con phải vì mẹ mà hăng hái lên!”

Triệu Thuỷ Quang nghĩ đời này chắc mình không bị mẹ mắng chắc không sống nổi, vừa nghe như thế, tâm trạng ổn định thoải mái hơn nhiều, đẩy cửa đi vào, thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đang ngồi ở trong phòng, ăn mặc tinh tế sang trọng, phối với đồ trang sức trang nhã, ở cái tuổi này chẳng thể nào phân biệt được đẹp hay không đẹp, mà khí chất mới nói lên tất cả.

Triệu Thuỷ Quang còn chưa vào cửa, đã lễ phép chào hỏi, “Chào mẹ Đàm.”

Người nọ chính là mẹ của Đàm Thư Mặc, bà đứng lên cười, khoé mắt lộ ra nếp nhăn, bà nói, “Đây là Tiểu Quang à, nào, đến đây ngồi đi.”

Sau đó bà bước tới, nắm lấy tay mẹ Triệu, “Xin chào, tôi là mẹ của Thư Mặc.”

Mẹ Triệu thấy người phụ nữ trước mặt cũng là một người thành đạt, nhưng cư xử không hề kiêu ngạo, bà đưa tay ra nắm, hai người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện.

Triệu Thuỷ Quang cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái, đột nhiên nhớ đến mấy lần họp phụ huynh, mẹ cô cũng ngồi lại nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, lòng sợ sệt y hệt lúc đó.

Đàm Thư Mặc kéo Triệu Thuỷ Quang ngồi xuống, bốn người ngồi vào chỗ của mình, nhân viên phục vụ lên ghi món, Đàm Thư Mặc cầm thực đơn gọi món, anh trước giờ không phải người rầy rà lôi thôi, cũng sẽ không hỏi: “Đây là món gì?” để người khác phải giải thích, hỏi ý kiến ba người, rồi nhanh chóng quyết định.

Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ bưng đồ uống và trà lên, Đàm Thư Mặc cầm ấm trà tử sa, vừa rót trà mời mẹ Triệu và mẹ Đàm, vừa nói, “Mẹ, dạ dày mẹ không tốt, uống ít trà phổ nhị đi.” Sau đó, cầm ly nước ép trái cây để trước mặt Triệu Thuỷ Quang.

Mẹ Triệu và mẹ Đàm nhanh chóng làm quen nhau, hai người ngồi nói chuyện nấu soup thôi mà nói cả tiếng đồng hồ, ngay cả đồ ăn cũng chỉ ăn chút ít, Triệu Thuỷ Quang ngày thường là người rất phàm ăn, bây giờ một bàn thức ăn ngon bày trước mặt mà cô cũng chẳng dám lộn xộn, lúc xoay bàn thuỷ tinh còn phải xoay rất chậm, rồi còn gắp đồ ăn cho hai mẹ và Đàm Thư Mặc, có thể nhiều năm làm học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô cũng chẳng phải có tiếng không có miếng, thời khắc quan trọng, cô đều có thể giả bộ như ai!

Mẹ Đàm khen Triệu Thuỷ Quang hiểu chuyện, hiều lành, mẹ Triệu thì lại lắc đầu nói, “Không phải đâu, cái con bé này ở nhà chẳng phụ giúp được gì, ở trường học còn phải nhờ Tiểu Đàm bận tâm nữa.”

Mẹ Đàm nói, “Đâu có, đâu có, thằng nhóc nhà chúng tôi sống tự lập từ rất sớm, lần này về nghe nó nói có bạn gái, làm tôi giật cả mình.”

Triệu Thuỷ Quang lần đầu nghe có người coi Đàm Thư Mặc như trẻ con mà quan tâm lo lắng, cô vừa gắp miếng măng, vừa nhếch miệng cười, lập tức bị Đàm Thư Mặc dùng chân đá ở dưới bàn.

Triệu Thuỷ Quang phát hiện Đàm Thư Mặc là người cực kỳ tỉ mỉ, lúc gọi món ăn dù không có hỏi nhiều, nhưng khi đồ ăn mang lên, nhìn kỹ thì sẽ thấy đều là món ăn thanh đạm dành cho người lớn tuổi, có món hơi cay đúng vị cô thích, mẹ của cô là người Tô Nam, rất thích ăn ngọt, còn rất thích ăn hải sản, thế nên anh gọi chè hạt sen cho mẹ cô, còn mẹ Đàm là người phương Bắc thích ăn mì, cũng không phải thích ăn hải sản cho lắm, vì vậy anh gọi dĩa mì xào cùng thịt om nấm.

Cô vốn tưởng khi ấy Đàm Thư Mặc nhận điện thoại gọi “Mẹ”, chắc hẳn quan hệ hai mẹ con không được tốt, bây giờ nghĩ lại thì anh là một người kính trọng ba mẹ, hoàn cảnh gia đình khác nhau thì cư xử khác nhau mà thôi, cả suốt bữa ăn Đàm Thư Mặc đều bận luôn tay, chén trà của mẹ Đàm chưa bao giờ vơi đi, ngay cả mẹ của Triệu Thuỷ Quang cũng được anh lặng lẽ chăm sóc tận tình.

Triệu Thuỷ Quang chợt nhớ, không lâu trước đây, bạn học cùng lớp của cô chơi trò chơi tâm lý, cũng là câu hỏi xưa xửa xừa xưa, con gái hỏi con trai rằng, “Nếu như bạn gái và mẹ bạn đồng thời rớt xuống sông, bạn sẽ cứu ai trước?”

Con trai gặp câu hỏi thế đều không muốn trả lời, chỉ nói rằng, “Vợ và mẹ nếu như cùng rớt xuống sông, mình sẽ cứu mẹ trước, bởi vì mẹ đã cho mình cuộc sống này, mình không tìm được bất cứ lý do gì mà không cứu mẹ. Còn nếu như không thể cứu được vợ lên, mình sẽ chết cùng cô ấy, tiếp tục tình yêu dưới nấm mồ.” Triệu Thuỷ Quang lúc đó nghe vô cùng cảm động.

Đôi lúc con gái ca cẩm rằng bạn trai họ đối xử với gia đình, bạn bè hay người ngoài còn tốt hơn đối với nọ, nhưng nghĩ kỹ lại, một người nếu như đối xử tệ với mọi người, thì làm sao có thể đối xử tốt với bạn được.

Cho nên không cần phải phàn nàn, trên cơ bản thì thái độ của một người đàn ông đối với mẹ anh ta thế nào biểu thị mức độ tôn trọng, sự quan tâm và chung thuỷ đối với phái nữ. Và hiện tại anh ta cư xử với mẹ bạn như vậy, ngày sau còn đối xử tốt với bạn không kém.

Mẹ Đàm sau khi ăn xong, đưa cho Triệu Thuỷ Quang một chiếc hộp dài, Triệu Thuỷ Quang càng thêm hoang mang, cứ nhìn mẹ mình như lúc còn nhỏ mỗi khi nhận được quà, cô cuống quýt nói, “Mẹ Đàm, cái này không được.” Mẹ Đàm cười vỗ tay cô, “Tiểu Quang, đừng khách sao với mẹ Đàm, hôm nay gặp mặt xem như duyên phận, mẹ Đàm cũng không có quà gì đáng giá tặng con cả!”

Đàm Thư Mặc nhỏ giọng thủ thỉ bên tai cô, “Nhận đi, mẹ anh rất ít khi tặng ai quà.”

Triệu Thuỷ Quang nghe thế mới chịu nhận lấy, nhìn mẹ Đàm nói, “Cám ơn mẹ Đàm.”

Mẹ Đàm mở hộp ra, là một cái đồng hồ nữ tinh xảo nạm kim cương hiệuBVLGARI, Triệu Thuỷ Quang choáng váng mặt mày, rất muốn la lên: “Cái này còn gọi là không có quà gì đáng giá sao!”

Thế mà Đàm Thư Mặc lại nói: “Mẹ anh rất ít khi tặng ai quà.” Dĩ nhiên! Quà thế này, đâu phải nhà bình thường đâu thể nào tặng được. Tuy nhiên, điều này cũng không thể khẳng định, không chừng anh nói dối với mẹ cô, gì mà ba về hưu, anh trai làm trong nhà nước, thực tế ba là bộ trưởng về hưu, anh trai làm việc trong Cục an ninh quốc gia mới đúng, cho nên cụ thể chức vị gì cũng không biết được.

Theo lời cô đã nói, cô quen với anh chứ không phải quen gia đình anh, cho nên tất cả về gia đình anh cũng chỉ là nghe nói sơ qua mà thôi, cô rất ít khi quan tâm.

Mẹ Triệu vội vàng nói, “Này thật xấu hổ, đây là chút quà mọn của gia đình chúng tôi.” Đem trà và thuốc lá đưa ra, hai bên trao đổi quà tặng, còn có bộ mỹ phẩm Sisley, Triệu Thuỷ Quang nhìn thấy mà ngờ ngợ.

Hai nước giao tiếp hoàn thành, đạt được quan hệ hoà bình hữu nghị giữa hai bên.

Đàm Thư Mặc nói muốn đưa mẹ anh ra sân bay, Triệu Thuỷ Quang cùng mẹ bắt xe về nhà, trên đường hỏi chuyện bộ mỹ phẩm, mẹ cô nói, “Đương nhiên là lúc xuống lầu mua rồi! Nhìn cậu ta đã biết giàu có, không thể mất mặt được, mẹ giờ đầu tư nhiều cho con, tương lai khi con lập gia đình, không ai dám khi dễ con.”

Triệu Thuỷ Quang thấy cảm động, nhưng cũng không nghĩ sâu xa như mẹ, đỏ mặt nói, “Mẹ, còn lâu lắm mà.”

Mẹ Triệu thở dài, “Con gái, mẹ của con cũng không đòi hỏi con phải kiếm một người đẹp trai giàu có gì, nhà chúng ta cũng không tệ, tìm một người bình thường cũng được rồi, ôi, giờ thì… Cũng coi như được rồi! Đối xử tốt với con là được!”

Triệu Thuỷ Quang im lặng tựa trên vai mẹ, cô cứ tưởng ba mẹ kỳ vọng nhiều ở cô, khẳng định sẽ yêu cầu này nọ đối với bạn trai cô, ai ngờ, thương cho tấm lòng của đấng sinh thành, họ chỉ hy vọng con mình tìm được hạnh phúc mà thôi.

Lúc còn trẻ, chúng ta luôn tưởng tượng người bạn đời trong tương lai của mình sẽ đẹp trai hào hoa lãng mạn và giàu có thế nào, hoặc chí ít con gái đều đã từng mơ mộng như thế, nhưng trong thế giới muôn dạng người này, hoàng tử đích thực có bao nhiêu, và đâu mới là hoàng tử đích thực của bạn, thật ra, có thể nắm tay cùng bạn đi hết quãng đường còn lại chính là hoàng tử cả đời của bạn rồi.

***BVLGARI: thật sự hãng này được viết là BULGARI, họ đã viết U thành V để tạo sự đặc biệt cho tên hãng, BVLGARI giống như hãng Chanel hay Louis Vuitton, một hãng thời trang của Ý chuyên về túi xách, đồng hồ… thuộc hãng nổi tiếng và đẳng cấp như LV và Chanel… 1 đồng hồ bình thường thì khoảng từ 5.000$, còn nếu đồng hồ nạm kim cương, thì sẽ từ 13.000$ trở lên tuỳ theo số kim cương nạm trên đồng hồ.

***Mỹ phẩm cao cấp Sisley-Paris: một trong những hãng được ưa chuộng ở Pháp, tính theo tiền Việt, một sản phẩm của Sisley (như phấn hay hủ vitamin C dưỡng mặt) khoảng từ 1tr5 trở lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui