Thiệu Dịch Xuyên kinh ngạc không thể tin được Trình Nhiên đang xuất hiện trước mắt mình.
Cậu đi vào phòng nghỉ không quên khóa cửa lại và nhào vào người Thiệu Dịch Xuyên, cắn mạnh lên môi anh một cái, "Này sao lại đơ ra như thế? Không vui vì em ở đây?"
Thiệu Dịch Xuyên lắc đầu nhẻo miệng cười, "Không phải không phải.
Là anh bị bất ngờ." Anh xoa đầu Trình Nhiên vài cái rồi nói, "Sao em lại nghịch ngợm quá vậy?" Đã nói là ở nhà rồi còn gì, chỉ là một chuyển công tác nhỏ thôi ngày mai rồi sẽ trở về ngay, vậy mà có người chạy đến tận đây.
Trình Nhiên mỉm cười, "Em vừa đáp máy bay tới đây.
Bởi vì nhớ anh quá chịu không được." Lời này là sự thật, khi nói ra dĩ nhiên là không tránh khỏi đỏ mặt.
Nhưng vì ở bên cạnh Thiệu Dịch Xuyên cậu không có thói quen che giấu cảm xúc.
"Anh cũng nhớ em." Thiệu Dịch Xuyên nói xong bốn chữ liền hôn môi Trình Nhiên, là nụ hôn dài mang theo sự nhớ nhung.
Hai người chỉ mới xa nhau chưa đến một ngày vậy mà cảm thấy rất nhớ.
Tất cả là bởi vì người yêu của anh quá mức đáng yêu, chỉ cần cách xa nhau một chút liền chịu không nổi.
Môi lưỡi triền miên một lúc hai người buộc phải tách nhau ra vì có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Trình Nhiên gãi đầu, ở đây là chỗ làm việc của anh hai người không có mấy hành động thế này.
"Grunt! Tôi mang đến cho anh một ít trái cây." Là giọng của quản lý.
Thiệu Dịch Xuyên nói: "Vào đi." Anh ra hiệu cho Trình Nhiên bình tĩnh không phải sợ.
Quản lý Trương đi vào phòng cô khá ngạc nhiên với sự có mặt của Trình Nhiên, nhưng vẻ mặt nhanh chóng nghiêm nghị, "Tôi mang trái cây cho anh.
Sao không nói sớm là có người vì tôi chỉ mang một phần."
Thiệu Dịch Xuyên mang hộp trái cây nhỏ đủ loại đến trước mặt Trình Nhiên, "Chúng tôi ăn chung là được rồi."
"Được rồi, tiếp tục nghỉ ngơi thêm năm phút nữa sẽ ra ngoài làm việc tiếp.
Nhớ đấy." Quản lý nói xong thì bỏ đi ra ngoài.
Trình Nhiên cảm thấy cô gái này càng ngày càng đáng sợ đi.
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười, đút một miếng táo vào miệng cậu, "Ăn đi nào.
Anh còn chưa hỏi là em đã ăn gì?"
"Một suất ăn trên máy bay và một ly nước ép táo cũng ở trên máy bay."
Trình Nhiên ngồi ăn táo và nho, anh không ăn mà chỉ ngồi nhìn.
Đột nhiên anh mỉm cười, "Này em nhất định muốn đến đây có phải là muốn cùng anh về nhà ra mắt bố mẹ?"
"Hả?" Cậu chớp mắt, ra mắt bố mẹ anh sao? Cậu đâu có.
"Còn không phải à, hôm nay anh đã nói sau khi làm việc xong sẽ về nhà bố mẹ để ngủ lại một đêm.
Em theo anh chạy đến đây không phải là muốn cùng theo anh về nhà hay sao?" Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười thích thú, "Anh có cần cho bố mẹ báo trước một tiếng sẽ có khách không nhỉ?"
"!!!" Không phải đâu! Trình Nhiên chỉ muốn đến đây gặp Thiệu Dịch Xuyên, ngoài ra một lát nữa sẽ ở khách sạn.
Anh nghiêm mặt lại không hài lòng nói, "Em nghĩ rằng anh sẽ cho em ngủ ở khách sạn?"
Trình Nhiên: "...."
Cuộc nói chuyện của hai người tạm thời kết thúc, Thiệu Dịch Xuyên phải tiếp tục đi chụp ảnh chỉ còn vài bộ quần áo nữa là xong rồi.
Trình Nhiên ngồi ở một chiếc ghế ngay trong phòng chụp để chờ.
Vị nhiếp ảnh gia thấy chỉ cần có thời gian rảnh liền đến nói chuyện với cậu, lại còn cho xem những bộ ảnh đã chụp.
Ông ấy liền mỉm cười hỏi: "Đó là gì ai?"
Thiệu Dịch Xuyên trả lời bằng một câu tiếng Pháp rất rõ ràng, "Là người yêu của tôi."
Nhiếp ảnh gia và Thiệu Dịch Xuyên trao đổi công việc bằng tiếng Anh, ekip làm việc của hãng thời trang cũng là người ngoại quốc sử dụng tất cả là tiếng Anh.
Trình Nhiên đương nhiên hiểu họ đang trao đổi cái gì.
Thiệu Dịch Xuyên đi đến nói nhỏ bên tai cậu, "Chỉ còn vài tấm nữa thôi là xong rồi."
"Vâng, không có gì anh cứ làm việc đi em có thể đợi." Trình Nhiên không thấy lâu chút nào, cậu cũng không cảm thấy buồn vì trợ lý của anh luôn ngồi ở bên cạnh trò chuyện.
Cô gái ấy rất thật thà nói rằng là Thiệu Dịch Xuyên nói cô ngồi đây chơi cùng cậu.
Vị nhiếp ảnh gia nhìn Trình Nhiên một chút rồi đột nhiên nói một câu tiếng anh: "Hai người có muốn đứng vào cho tôi chụp vài kiểu không?"
Cậu ngạc nhiên còn chưa kịp hiểu chuyện thì Thiệu Dịch Xuyên đã đồng ý ngay.
Trùng hợp là ngày hôm nay Trình Nhiên cũng đang mặc chiếc áo của hãng thời trang này, đây là chiếc áo được Thiệu Dịch Xuyên mua nằm trong bộ sưu tập mới nhất.
Còn những bộ quần áo mà anh đang mặc trên người để chụp ảnh là sản phẩm chưa được công bố ra thị trường, dự kiến sẽ là đầu năm sau sẽ bắt đầu chạy quảng cáo.
Thiệu Dịch Xuyên kéo tay cậu đứng vào phía trước máy ảnh, "Nào cùng nhau chụp đi, chỉ là chụp vui thôi.
Chúng ta chưa có nhiều ảnh chụp cùng nhau."
Trình Nhiên từng chụp ảnh quảng cáo rồi tuy là không nhiều nhưng lần nào cũng rất tự tin và thoải mái nhìn vào ống kính.
Còn lần này cậu lại không thể nào tập trung được bởi vì người đứng cùng một khung ảnh là Thiệu Dịch Xuyên.
Nhiếp ảnh gia cười với cậu: "Đây chỉ là chụp ảnh cặp đôi thôi.
Cười lên nhé."
Thiệu Dịch Xuyên dĩ nhiên biết người yêu của mình đang ngại, ở đây ngoài nhiếp ảnh gia ra còn có rất nhiều nhân viên hậu trường, Trình Nhiên không quen thể hiện mình trước nhiều người như thế này.
Quản lý của anh đang ở đây cô ấy cũng đang nhìn bọn họ.
"Được rồi, làm giống như anh này." Thiệu Dịch Xuyên kĩ lưỡng hướng dẫn từng biểu cảm một, cậu chỉ việc máy móc làm theo.
Lúc xem lại ảnh chụp Trình Nhiên mới nhìn thấy mình trông cứng nhắc như thế nào.
Cậu nhìn vị nhiếp ảnh gia, chủ động nói: "Có thể chụp lại không?"
"Dĩ nhiên có thể."
Buổi chụp hình kết thúc vào khoảng gần mười giờ tối.
Trình Nhiên mỉm cười nhìn tập tin hình ảnh vừa được gửi qua email của Thiệu Dịch Xuyên, tuy đã xem ảnh rồi nhưng cậu vẫn háo hứng muốn xem lại một lần nữa.
Trình Nhiên không còn cách nào khác phải theo anh về nhà, cậu không muốn bởi vì không chuẩn bị gì cả.
Nhất là đầu óc bây giờ đang trống rỗng không có một chút suy nghĩ nào.
"Đừng căng thẳng.
Bố mẹ anh sẽ thích em thôi."
Trình Nhiên cười khổ lắc đầu, có thể thích ư? Lần đầu tiên đến nhà lại không có một món quà nào, hơn nữa thời điểm coi bộ không thích hợp bởi bây giờ cậu đang ngồi trên xe di chuyển về nhà của anh khi đến nơi có lẽ hơn mười giờ đêm.
Chưa hết, đến nhà người ta lại không báo trước một câu nào.
Muộn như thế này chính là có ý định qua đêm lại rồi.
Trình Nhiên nhỏ giọng, "Em không thể tìm khách sạn nào đó gần đây sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi."
Bố mẹ của Thiệu Dịch Xuyên vẫn ngồi ở phòng khách chờ con trai về.
Đứa con trai duy nhất trong nhà này thật sự là bận rộn, cả năm không thấy mặt mũi ở nhà chỉ có thể nhìn qua màn hình TV và các mặt báo chí.
Hôm nay chỉ là một ngày bình thường Thiệu Dịch Xuyên rất khó mà có khả năng trở về nhà nhưng vì có công việc cần phải làm ở Bắc Kinh nên tranh thủ một đêm ở lại.
Lúc nãy còn nhận được một dòng tin nhắn nói rằng có dẫn theo một người bạn về nhà.
"Lần cuối cùng Dịch Xuyên đưa bạn về nhà là lúc nào ấy nhỉ?" Hình như đã lâu lắm rồi.
Bố Thiệu đưa tay chỉnh chỉnh mắt kính, "Ba năm trước, lần đầu tiên là sáu bảy năm trước gì đó tôi cũng không nhớ chính xác."
Lúc trước, khi Thiệu Dịch Xuyên còn chưa ra mắt với tư cách là ca sĩ anh đã nói với bố mẹ rằng đang có quyết định hoạt động theo nhóm nhạc.
Thực tập sinh có vài ngày nghỉ trong năm, con trai từng đưa ba người bạn cùng nhóm về nhà ăn Tết.
Nhưng sau này Thiệu Dịch Xuyên lại trở thành một ca sĩ độc lập, không đi cùng một nhóm nhạc nào.
Bố mẹ anh nghe con trai nói rằng, cả bốn người không thể cùng nhau hoàn thành các bài kiểm tra kĩ năng.
Người thì bỏ cuộc không muốn trở thành ca sĩ, người thì chuyển hướng trở thành vũ công.
Ba năm trước Thiệu Dịch Xuyên cùng một người trong số họ về nhà chơi một ngày, người đó cũng đã có nhóm nhạc riêng rồi.
"Ông nói xem là một ca sĩ độc lập có phải là cô đơn không? Lúc trước con trai liên tục đưa bạn bè về nhà, gọi điện thoại lúc nào cũng có tiếng bạn cùng phòng." Còn bây giờ tuy đã thành công nhưng lại chỉ có một mình.
Hình ảnh hôm ở lễ trao giải cuối năm được chiếu trên truyền hình bà có thấy Thiệu Dịch Xuyên không trò chuyện cùng ai.
Lúc biểu diễn xong các hàng ghế và các nghệ sĩ đã lộn xộn không còn như ban đầu, dĩ nhiên ghế ngồi của con trai không có ai giữ đã sớm bị lấy mất, đành phải tìm một chỗ ở hàng ghế diễn viên để ngồi.
"Tôi không biết." Bố anh không phải là người tinh ý để đoán xem con trai có buồn hay không, "Dù gì thì tôi nghĩ nó vẫn đang rất hài lòng với những gì đã chọn."
"Nhưng hôm nay đã lâu rồi con trai không về rồi đừng nói mấy chuyện không vui như thế này."
Có tiếng còi xe và chuông cửa vang lên, bố mẹ anh liền đi ra mở cửa.
Thấy con trai mẹ anh vui vẻ reo lên, "Ôi về trễ quá đấy con trai.
Lại đây mẹ ôm một cái xem nào gầy rồi."
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười, "Con vẫn bình thường mà không có ốm đi đâu." Anh ôm mẹ rồi quay sang nhìn bố, "Chào bố."
Ông gật đầu một cái rồi nhìn sang người phía sau lưng con trai mình.
Trình Nhiên vội vàng cúi đầu lễ phép nói: "Xin chào hai bác, cháu tên là Trình Nhiên.
Hôm nay xin phép làm phiền hai bác một đêm ạ."
Bố của Thiệu Dịch Xuyên có vẻ về ngoài đúng chuẩn là một quân nhân trông ông vô cùng nghiêm nghị Trình Nhiên có hơi sợ một chút.
Sau khi chào hỏi xong người đầu tiên lên tiếng là bố anh, "Không có phiền.
Bà nhà ta nghe con trai có bạn đến nhà lại càng vui mừng.
Cháu cũng là ca sĩ cùng công ty với Dịch Xuyên?"
Trình Nhiên đáp: "Không phải ạ, cháu chỉ là nhân viên văn phòng thôi."
Cậu khá bất ngờ khi trong lần gặp đầu tiên một người có vẻ mặt nghiêm như bố anh lại nói chuyện với cậu một câu dài thế này.
Mẹ của anh đột nhiên lên tiếng, "Trình Nhiên? Là trò sao?"
"Mẹ biết Trình Nhiên?" Thiệu Dịch Xuyên nhìn mẹ mình rồi lại nhìn sang người yêu.
Chẳng nghĩ ra hai người này gặp nhau bao giờ.
Chẳng lẽ mẹ nhận ra cậu qua phim.
Trình Nhiên nghiêng đầu nhìn mẹ của anh, khoảng ba giây sau liền tươi cười gọi, "Giáo sư Lâm, đã lâu lắm rồi em không gặp cô." Không ngờ vị giáo sư ngày xưa lại là mẹ của Thiệu Dịch Xuyên.
Giáo sư? Học trò? Trước khi ôn lại chuyện cũ bố anh đề nghị nên đi vào nhà trước đã, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi dày đặc rồi.
Ông không muốn ai bị cảm lạnh vì đứng ngoài trơi lâu quá.
Trình Nhiên giúp anh mang một ít quà tặng cho bố mẹ vào nhà.
Chỗ quà này mua cùng lúc với khi anh đi chọn quà cho Trình Nhiên, gồm có quần áo ấm mới còn có thêm rượu và trái cây hoa quả.
Mẹ của anh kéo tay Trình Nhiên vào nhà ghế sofa ngồi xuống, vui vẻ giới thiệu với hai bố con Thiệu Dịch Xuyên, "Đây từng là học trò cưng của tôi khi tôi còn dạy ở trường đại học Thanh Hoa."
Anh nhìn Trình Nhiên, "Thật sao? Trùng hợp ghê."
Cậu gật đầu, "Năm thứ ba giáo sư Lâm là người hướng dẫn em làm bài luận, năm thứ tư giới thiệu chỗ thực tập tốt cho em."
"Mẹ có học trò cưng như vậy mà chưa từng kể cho con nghe." Nếu mẹ nói ra thì không chừng anh đã biết về Trình Nhiên sớm hơn rồi.
Trình Nhiên mỉm cười, "Còn giáo sư thì nhắc đến anh nhiều lắm."
"Mẹ khen con hay là chê con với sinh viên của mẹ vậy?"
Giáo sư không hề nói đích danh con trai cô là ai cũng không hề tiết lộ cũng học ở Thanh Hoa.
Chỉ hay than phiền với nhóm sinh viên của mình rằng đứa con trai không chăm chỉ học tập cho lắm.
"Là chê." Mẹ anh thẳng thừng nói: "Lúc đó con học hành bình thường không có gì nổi bật, lại cương quyết không theo nghề của bố, suốt ngày ca hát.
Mẹ chỉ thích những ai có thành tích học tập cao lại thông minh như Trình Nhiên."
Thiệu Dịch Xuyên bĩu môi, bình thường mẹ rất quan tâm và ân cần với anh mỗi khi trở về nhà.
Thế nhưng lần này gặp được Trình Nhiên bà liền vứt con trai sang một bên, "Mẹ à sao mẹ có thể nói như thế chứ."
"Trình Nhiên, trò biết không cái đứa con hư hỏng này nó còn có ý định xăm hình lên người đó.
Nhưng ta không có đồng ý." Là một giáo viên bà rất không thích việc này.
Cậu nhớ rằng trên người anh không có hình xăm nào, có lẽ là Thiệu Dịch Xuyên đã hỏi ý kiến của mẹ trước khi xăm, khi nhận được câu trả lời không cho phép anh liền xăm nữa.
Thiệu Dịch Xuyên là một đứa con biết chừng mực.
Bố anh đang bị bỏ quên đột nhiên lên tiếng hỏi, "Hai đứa là bạn thân thiết của nhau?" Ông từng xem tất cả chương trình truyền hình có mặt con trai rồi, số lần xuất hiền không nhiều Thiệu Dịch Xuyên ít khi nhận lời tham gia.
Trong số mấy lần đó có hai lần ông đã thấy Trình Nhiên rồi, vì thế mà vừa rồi thấy cậu quen quen nhưng không nhớ rõ tên họ.
Trình Nhiên gật nhẹ đầu, "Vâng ạ, thân thiết ạ."
Thiệu Dịch Xuyên trực tiếp nói luôn, "Đúng là thân thiết với nhau thật, Trình Nhiên là người yêu của con.
Hôm nay cùng con đi công tác, nhân tiện đến gặp bố mẹ luôn."
"...." Trình Nhiên chưa có ý định nói chuyện với bố mẹ của anh là bởi vì cậu không tự tin họ sẽ ưa thích mình.
Trái ngược với những gì cậu suy nghĩ, mẹ của Thiệu Dịch Xuyên là người hào hứng nhất, "Ôi trời thật là một chuyện tình cảm đáng yêu nha! Ta ủng hộ." Ai mà ngờ được có một ngày con trai của mình lại yêu được cậu học trò năm xưa.
Trình Nhiên thực sự là mẫu người bạn đời mà bà muốn hướng đến cho cái thằng con trai này.
Một người thường xuyên phải ở bên ngoài làm việc rồi đi lưu diễn khắp nơi, hai ông bà già này rất cần một người có thể ở nhà để trò chuyện.
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười nháy mắt nhìn Trình Nhiên: Thấy chưa, bố mẹ thích em mà.
Mẹ anh chuẩn bị một ít đồ ăn khuya, đã đến giờ này thì chắc chắn con trai đã ăn cơm tối rồi.
Chỉ sợ rằng tối muộn như thế này sẽ đói bụng nên có một số món ăn, "Hai đứa ăn một chút đi sau đó rồi đi nghỉ ngơi nhé.
Trình Nhiên đây là một ít sủi cảo ta tự gói, cháo có ăn được hành lá không?"
"Được ạ." Trình Nhiên là người rất dễ ăn, thứ gì cũng có thể ăn được.
"Ồ, cháu trái ngược với đứa con trai kén ăn của ta.
Từ hành lá đến mấy món cá đều không thích."
Sau bữa ăn hai người đi lên phòng nghỉ ngơi, Trình Nhiên được sắp xếp một phòng dành cho khách ở tầng trên tầng hai.
Cậu nghỉ lại đây một đêm, đến sáng hôm sau mẹ của Thiệu Dịch Xuyên chuẩn bị một bữa sáng cho cả nhà.
Trình Nhiên tiếp tục hàn huyên cùng bà thêm một chút rồi không bị anh lôi kéo ra sân bay đi về lại Thượng Hải.
Trước khi rời khỏi nhà, mẹ của anh liên tục nắm tay cậu và nói: "Sau này nhất định phải ghé thăm hai chúng ta thường xuyên nhé." Dù gì bây giờ trò cũng là cũng đã là người yêu của con trai ta, sẽ có nhiều dịp gặp mặt hơn sau này.
Trình Nhiên tươi cười, "Vâng em sẽ tới thăm giáo sư."
"Ồ chúng ta nên thay đổi cách xưng hô mới phải nhỉ.".