Em Là Nam, Anh Cũng Yêu 3

Chúng ta đều đang trôi qua được ngày nào hay ngày đó, bởi vì chúng ta không biết ngoại trừ sống ngày nào hay ngày nấy ra, còn có cách nào khác có thể nghiền nát sự buồn chán. Không quản đi nơi nào, không quản người bên cạnh đổi thành ai, sau khi lớp da bên ngoài đổi mới, lại trở về dáng vẻ ban đầu, chỗ nào cũng không có cuộc sống mãi mãi tươi mới kích thích, cái còn lại cũng chỉ là sống qua ngày, được ngày nào hay ngày đó.

Thời gian mua bữa sáng bị trễ, Mạch Đinh sắp trễ ở cửa công ty lại đúng túng một người đàn ông, cậu xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi chạy vội quá, không chú ý tới, anh không sao chứ?”

“Không sao đâu.”

Mạch Đinh ngẩng đầu lên nhìn rõ mặt người đàn ông, tuy không cách nào so sánh được với An Tử Yến, nhưng tuyệt đối cũng xem như là người đàn ông anh tuấn, động tác phảng phất sự sang trọng, trên đầu chỉ còn thiếu viết lên mấy chữ chính nhân quân tử.

“Cậu là nhân viên công ty này?” người đàn ông nhẹ nhàng hỏi, Mạch Đinh gật đầu, cậu vội vào công ty quẹt thẻ, nhưng vừa đụng trúng người ta lại ngại trực tiếp chạy đi, người đàn ông nói tiếp: “Tôi có người quan trọng cũng ở trong công ty này, hai người chắc có lẽ có quen biết.”

“Phải không.” Mạch Đinh đáp có lệ, trong công ty nhiều người như vậy, cậu làm gì chú ý tới: “Tôi sắp trễ rồi, cho nên...”

“Là lỗi của tôi, không chú ý đến.”

“Không sao, tôi đi quẹt thẻ trước.” Mạch Đinh khách khí nói xong liền chạy vào công ty, sau đó cũng không gặp lại người đàn ông đó, người quan trọng của anh ta chắc không phải ở bộ phận quan hệ xã hội chứ, Mạch Đinh nghĩ.

Buổi trưa, Mạch Đinh đang muốn xuống bộ phận kinh doanh gặp Quý Mộng trong thang máy, sắc mặt cô không tốt lắm, tay chống lên vách thang máy, sau khi trải qua mấy ngày sửa chữa nhà gỗ đã nuôi dưỡng ra tình hữu nghị nên Mạch Đinh gom dũng khí hỏi: “Giám đốc Quý, cô chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không sao, tăng ca hai ngày không ngủ mà thôi.” Quý Mộng là người nổi danh cuồng công việc trong công ty.

“Bây giờ chuẩn bị về nhà sao?”

“Ừ.” Mạch Đinh thấy cô lấy chìa khóa xe ra, thật sự không yên tâm cô dùng trạng thái này lái xe, nên đưa ra đề nghị: “Nếu như cô không chán ghét, thì tôi lái xe đưa cô về nhà.” Quý Mộng từ chối ngắn gọn: “Tôi chán ghét.”

“Cô như vậy lái xe rất nguy hiểm, mệt mỏi lái xe...” gan cậu cũng thật to, giám đốc Quý cũng dám giáo huấn. “Tôi tự mình có thể lái xe.” Quý Mộng lần nữa cự tuyệt, cô không thích dựa dẫm người khác, đặc biệt là đàn ông, lúc đến lầu bốn Mạch Đinh không có ra khỏi thang máy, đặc biệt đi theo Quý Mộng xuống bãi đậu xe. Mạch Đinh gọi điện thoại cho An Tử Yến: “An Tử Yến, em tạm thời muốn rời công ty một lúc đưa giám đốc Quý về nhà, cô ấy hai ngày nay không ngủ không thể lái xe, em thấy cô ấy đi có hơi loạng choạng.” cậu dùng tay che miệng tránh cho Quý Mộng nghe thấy, An Tử Yến trầm mặc một lúc: “Anh không đoán sai thì em lại tự mình đa tình rồi.”

“Nhưng...” Mạch Đinh cũng không biết nên nói rõ thế nào với An Tử Yến, cậu không cách nào để Quý Mộng không quan tâm, cậu đối với bạn bè đều như vậy, Mạch Đinh cắn cắn môi dưới, nhìn thấy Quý Mộng ngồi vào trong xe, vội vàng chạy qua gõ cửa xe: “Giám đốc Quý, để tôi đưa cô đi.” Quý Mộng khởi động xe,, lúc này điện thoại cô vang lên, Mạch Đinh ở bên ngoài cửa xe vô ý nhìn thấy người gọi đến là An Tử Yến, không biết An Tử Yến nói với cô cái gì, sau khi cúp điện thoại, Quý Mộng mở cửa xe, đem ghế lái đưa cho Mạch Đinh.

Mạch Đinh khởi động xe lái ra khỏi bãi đậu xe đang muốn hỏi An Tử Yến nói với cô cái gì mà khiến cô đổi ý, nhưng Quý Mộng đã ngủ, cậu duy trì yên lặng, trên màn hình có vị trí nhà cô, tìm cũng không khó khăn. Sau khi đưa Quý Mộng về nhà, Mạch Đinh tính ngồi xe bus về công ty, tốc độ lái xe của cậu quá chậm, thời gian này công ty vừa tan ca, cậu đành phải quyết định về thẳng nhà.

Vừa xuống xe bus không lâu, có người vỗ vỗ vai cậu, Mạch Đinh quay đầu lại, không khỏi quá đúng lúc đi, là người đàn ông buổi sáng đụng phải: “Anh cũng ở gần đây?” người đàn ông cười lắc lắc đầu: “Đang muốn gọi cậu, cậu lại ở trên xe bus, tôi là lái xe đuổi theo tới đây.” Mạch Đinh thật không hiểu tình hình trước mắt, không chắc hỏi: “Anh tìm tôi có việc?”

“Có chút chuyện, ở đây nói không tiện, cậu vẫn chưa ăn tối đúng không, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh vừa ăn vừa nói.” Người đàn ông này không phải nhất kiến chung tình với mình chứ, cậu sao có thể tùy tiện nhận lời mời của người đàn ông xa lạ: “Tôi không quen biết anh, hơn nữa, tôi nhất thiết phải về nhà rồi.”

“Tôi không phải người xấu.”

Mạch Đinh đã quay đầu đi mấy bước, người đàn ông lại nói với theo sau cậu: “Tôi tên Tiêu Mặc Thụy, là chồng trước của Quý Mộng, tôi nhìn thấy cậu đưa cô ấy về nhà, cho nên muốn cùng cậu nói chuyện của cô ấy.” Mạch Đinh ngừng lại, bán tín bán nghi quay đầu, Tiêu Mặc Thụy cười khổ từ trong ví lấy ra một tấm hình, là hình cưới của anh ta và Quý Mộng, Mạch Đinh sau khi chắc chắn mới tin.

“Chỉ là một lúc thôi chắc có thể chứ.”

“Cám ơn.”

Bọn họ ngồi trong một quán ăn vắng vẻ, Mạch Đinh không biết anh ta muốn nói gì, bất giác nắm chặt quần, Tiêu Mặc Thụy chầm chậm mở miệng: “Tôi hôm nay đến công ty các cậu thật ra chính là muốn gặp Mộng, nhưng cô ấy không muốn gặp tôi, tôi nghĩ cô ấy ở công ty có thể không tiện, nên đến dưới lầu nhà cô ấy, sau đó nhìn thấy cậu đưa cô ấy về.” 

“Cô ấy hai ngày nay không ngủ, tôi chỉ là không yên tâm để cô ấy tự lái xe.”

“Là như vậy sao, thật ra, không giấu gì cậu, tôi là muốn tìm Mộng tái hôn.” Anh ta tại sao muốn nói mình biết chuyện này, Mạch Đinh rất nghi ngờ, từ ban đầu người đàn ông trước mặt luôn khiến mình cảm thấy tràn đầy nghi ngờ, Mạch Đinh không nói chuyện, Tiêu Mặc Thụy lại nói tiếp: “Mộng không chịu gặp tôi, tôi thừa nhận lúc trước tôi còn trẻ quá ngông cuồng, làm chuyện tổn thương cô ấy, tôi của bây giờ không phải là tôi của lúc trước nữa, tôi trưởng thành hơn rồi, muốn sữa chửa lại sai lầm của tôi, tôi từ đầu đến cuối yêu đều là cô ấy, tin rằng cô ấy cùng có cảm giác với tôi, suy cho cùng chúng tôi cũng là vợ chồng, tôi không thể không có cô ấy.” Tiêu Mặc Thụy mắt ươn ướt, không tiếng động khóc lên.

Mạch Đinh không biết làm sao, rất ít người đàn ông từng khóc trước mặt cậu, cậu cảm thấy Tiêu Mặc Thụy rất đáng thương. Mạch Đinh thật sự hy vọng mỗi đoạn tình cảm, mỗi đoạn hôn nhân đều có kết cục tốt nhất, nhưng cậu vô cùng hiểu rõ, hy vọng này cũng giống như hy vọng thế giới hòa bình, mơ hồ và hư không, tình yêu tan vỡ vẫn luôn hơn số lượng chiến thắng.

“Giám đốc Quý bây giờ đã có một người khác rồi.”

“Tôi biết, là cậu đúng không, cậu thật sự yêu cô ấy sao, cậu có thể cho cô ấy hạnh phúc sao?” Tiêu Mặc Thụy đột nhiên chất vấn, Mạch Đinh sững sờ, nghi ngờ của cậu cuối cùng đã được giải thích, vừa muốn nói rõ với anh ta, điện thoại vang lên.

“Em ở đâu?”

“Em đang ở quán ăn gần trạm xe bus.”

Tiêu Mặc Thụy hỏi: “Là cô ấy sao?” An Tử Yến nghe thấy tiếng người đàn ông xa lạ: “Em đang ở cùng ai?” Tiêu Mặc Thụy vội vàng lấy điện thoại qua: “Để tôi nói với cô ấy một chút.” Đầu kia điện thoại đã cúp, Tiêu Mặc Thụy thất vọng đem điện thoại trả lại cho Mạch Đinh, anh ta không biết làm sao lại đau thương: “Người không thể nào không phạm sai lầm, cô ấy muốn thế nào mới chịu tha thứ, tôi cũng là bị người phụ nữ kia lừa gạt, cô ta đe dọa tôi, nếu như không cùng cô ta ở bên nhau thì cô ta sẽ nhảy lầu, đổi thành cậu, cậu sẽ không quan tâm sao?”

“Tôi chưa từng gặp qua, cũng không biết phải làm thế nào trả lời anh, tôi tuy rằng đồng ý câu nói của anh, người không thể nào không phạm sai, nhưng trong tình cảm tôi cảm thấy có vài lỗi sai không thể nào phạm được.” Mạch Đinh cho rằng mình chỉ là người bình thường không hơn không kém, cậu không làm được rộng lượng và thoải mái, nếu An Tử Yến sau khi phản bội mình lại muốn trở về bên cạnh mình, bản thân cũng không cách nào quên đi để bắt đầu lại lần nữa, không cách nào giả vờ cái gì cũng không xảy ra, phản bội cũng những lỗi sai khác có khác biệt, càng yêu anh ấy sẽ càng nhớ, càng nhớ sẽ càng cảm thấy khó mà chấp nhận, đến cuối cùng, mỗi lần tranh cãi sẽ nhắc đến chuyện cũ.

“Chỉ có một lần, một lần liền phán tôi tội chết? người phạm sai lầm mới hiểu phải trân trọng, chúng ta đều là đàn ông, cậu chắc hiểu cảm giác của tôi, đàn ông có lúc biết rõ không được, nhưng thân thể...” Tiêu Mặc Thụy nói đến phân nửa, nhìn thấy người sau lưng Mạch Đinh, Mạch Đinh cũng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy sắc mặt An Tử Yến liền vội vàng giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, vị này là chồng trước của giám đốc Quý.”

“Cho nên sao? Có liên quan gì đến em?” anh lạnh lùng nói, không phải thật sự đang hỏi.

“Anh ta muốn tìm em nói chuyện.”

“Sau đó em liền theo anh đi?”

Tiêu Mặc Thụy đứng lên: “Ngại quá, xin lỗi anh là ai, chúng tôi chỉ là nói chuyện, chắc không có liên quan đến anh đâu.” An Tử Yến lúc này mới nhìn sang Tiêu Mặc Thụy: “Tôi không nói chuyện với anh.”

“Anh rốt cuộc là ai?”

“Tôi là ai không liên quan đến anh, sau này tôi không muốn nhìn thấy anh xuất hiện xung quanh em ấy, nhớ rõ từng lời từng chữ của tôi.” An Tử Yến túm lấy cánh tay Mạch Đinh kéo đi, sau khi về nhà, anh vung tay Mạch Đinh ra, đối với chuyện Mạch Đinh tùy tùy tiện tiện đi theo người lạ, phiền táo lại tức giận.

“Em đã nói anh hiểu lầm rồi, anh cũng nghe em nói đi chứ.” 

An Tử Yến từ trong mũi phát ra tiếng cười vừa ngắn vừa lạnh: “Em lúc nào nói qua cho anh nghe?”

“Anh ta muốn nói chuyện giám đốc Quý, em cho rằng giữa bọn họ xảy ra chuyện gì rồi, cho nên mới nghĩ xem có thể giúp đỡ hay không.”

“Giúp đỡ? Giúp làm sao? Em giúp được sao? Em là chúa cứu thế sao? Em có thể cứu giúp tất cả sao?” từng câu từng câu hỏi ngược của An Tử Yến, hỏi đến Mạch Đinh tức không thở được, cậu nắm chặt ngón tay cứng đơ: “Em không có nghĩ như vậy! Anh đừng có nói khó nghe như vậy chứ?”

“Em chê lời anh nói khó nghe, lời người khác nói đều là dễ nghe.”

“Bọn em cái gì cũng chưa xảy ra, chỉ là ngồi xuống nói vài câu, anh chỉ là chuyện bé xé ra to!”

“Em rất hiểu hắn ta sao, cứ như vậy mà đi theo người khác, em tính xem bản thân em bị lừa bao nhiêu lần rồi, cặp vợ chồng lúc trước kia cũng vậy, em lúc nào mới có thể tiếp nhận giáo huấn.” Mạch Đinh nhíu mày, trên mặt là khốn khổ và khó chịu, yết hầu cậu run run, lời nói ra cũng run theo: “Nhưng đây chính là em, đây chính là tính cách của em, em chính là dễ bị người ta lừa, em không phải cũng thường xuyên bị anh lừa sao, lúc đó anh quen biết em, em chính là như vậy đó, em chính là ngu đến không thể hiểu được, bây giờ ý anh là sao, tính cách của em khiến anh bất mãn, chán ghét sao?”

“Em đừng đem hai chuyện không liên quan gộp chung lại nói với anh.”

“Vậy anh nói em biết, em nên hiểu làm sao.”

“Được, em muốn tranh cãi với anh đúng không.”

“Em không muốn cùng anh tranh cãi! Nhưng em cũng không muốn anh vừa tức giận không quản đúng sai, em liền phải xin lỗi với anh!” âm thanh của Mạch Đinh hạ xuống, càng nói càng yếu ớt, một chữ cuối cùng ngay cả cậu cũng nghe không rõ. Bầu không khí bị đông cứng, tất cả xung quanh dường như đều che miệng, yên tĩnh đến bất an, Mạch Đinh thà rằng yên tĩnh như vậy kéo dài hơn một lúc, cậu sợ nghe thấy câu tiếp theo của An Tử Yến, lời nói tổn thương nói ra rất đơn giản, nhưng người nghe rất đau khổ, cậu cảm thấy bản thân tự ti đến khiến người ta chán ghét, cậu tổn thương An Tử Yến, nhưng không muốn An Tử Yến tổn thương mình.

“Phải không,” âm thanh của An Tử Yến bình tĩnh như vậy: “Vậy đổi thành anh xin lỗi em, là lỗi của anh, anh không nên quản nhiều chuyện như vậy, anh không nên lo lắng cho em, con mẹ nó em bị người khác làm cái gì, anh cũng nên ở bên cạnh nhìn mà thôi.” Mạch Đinh chưa bao giờ nghe qua lời xin lỗi ác liệt đến vậy, anh đem một đống thủy tinh nhét vào trong cơ thể mình, sau đó lại đập vỡ thủy tinh, mảnh vỡ đều rơi đến huyết quản, vô luận chảy đến chỗ nào trong cơ thể đều đau. Cậu đau đến hét to: “Anh ta chẳng qua  chỉ là hiểu lầm quan hệ của em và Quý Mộng, cho rằng em là tình địch của anh ta, mới muốn nói chuyện  với em, anh ta có thể làm cái gì với em!”

“Ý của em là hắn ta dốc hết tâm tư theo em đến chỗ này là vì muốn tìm tình địch tố khổ sao?”

“Em làm sao có thể hiểu được hành vi anh ta!”

“Em thích làm sao thì tùy em.” An Tử Yến không muốn nói thêm một câu nữa, anh chán ghét trận tranh cãi này, rõ ràng lãnh tĩnh cùng Mạch Đinh thương lượng thì cái gì cũng không xảy ra, nhưng anh không làm được, gặp phải chuyện liên quan đến Mạch Đinh thì anh trở nên không cách nào lãnh tĩnh, trở nên không giống mình, lời nói chỉ càng nói càng khó nghe, trừng phạt Mạch Đinh cũng đang trừng phạt bản thân.

Nhìn thấy vẻ phiền chán trên mặt An Tử Yến, lồng ngực Mạch Đinh căng lên, so với tức giận, thì trên mặt người mình thích lộ ra vẻ phiền chán với mình thì càng đau càng khổ hơn, cậu cảm thấy khẩn trương lại lo lắng, không muốn khiến An Tử Yến chán ghét bản thân, nhưng lại lo lắng mình nói thêm một câu sẽ càng khiến anh ấy chán ghét.

Giữa hai người, cả đêm, đều không nói chuyện, cho dù một câu cũng được, nhưng ai cũng không nói.

Lúc Quý Mộng thức dậy đã là trưa hôm sau, hôm nay là cuối tuần, cô mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng cái gì cũng không có. Cô đành phải đi vào phòng tắm tắm rửa trước, không đợi tóc sấy khô đã lấy ví tiền đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu,  vừa mở cửa, Tiêu Mặc Thụy đã đứng ở cửa, một mặt cười nói: “Còn tưởng rằng em không ở đây.”

Đối với xuất hiện của Tiêu Mặc Thụy, Quý Mộng cũng không kinh ngạc, lạnh nhạt lại không quan tâm: “Tôi đã nói rất rõ rồi, anh lại muốn vậy nữa, tôi chỉ có thể báo cảnh sát.” Tiêu Mặc Thụy dịu dàng tiến lại gần Quý Mộng: “Em vẫn là như vậy, tóc chưa sấy khô sẽ bị cảm, không mời anh vào ngồi sao? Quý Mộng lấy điện thoại ra, Tiêu Mặc Thụy phát hiện cô thật sự báo cảnh sát, nên bắt lấy tay cô: “Anh muốn nói chuyện với em.”

“Anh muốn? Lẽ nào anh muốn thì tôi sẽ nói chuyện với anh?” cô nhìn tay Tiêu Mặc Thụy, Tiêu Mặc Thụy buông tay ra: “Chúng ta tái hôn đi.” Nghe thấy lời nghiêm túc cảm động của anh ta, Quý Mộng bật cười, cô rất hiếm có nụ cười vui vẻ như vậy: “Đã lâu không nghe chuyện cười buồn cười như vậy, kể xong chưa, xong rồi thì đi đi.” Cô không muốn lãng phí thời gian của mình trên người Tiêu Mặc Thụy, thậm chí một phút cũng cảm thấy dư thừa. nhìn thấy Quý Mộng muốn đi, Tiêu Mặc Thụy nói: “Anh gặo qua người đàn ông bây giờ của em rồi, là người lái xe đưa em về đúng không.” Phó Thúc có lúc sẽ lái xe đưa cô về nhà, bị nhìn thấy cũng không có gì kỳ lạ, cô vẫn là ngừng lại: “Thì sao, nhãn quang tôi bây giờ có phải là tốt hơn lúc trước rất nhiều không.”

“Em thật sự muốn cùng anh ta một chỗ?”

“Anh có tư cách gì hỏi tôi loại chuyện riêng tư này, chúng ta đã ly hôn rất nhiều năm rồi.”

“Nhưng chúng ta đã từng là  vợ chồng, em quên rồi sao, chúng ta đã từng trải qua rất nhiều ngày tháng hạnh phúc, anh ta thật sự có thể thay thế vị trí anh sao?” Tiêu Mặc Thụy tình ý thắm thiết van cầu Quý Mộng, con ngươi anh ta đỏ lên, thái độ Quý Mộng từ đầu đến cuối lạnh nhạt, cô nhìn người đàn ông trước mắt, nghĩ không ra lý do mình lúc đó thích rồi kết hôn với người đàn ông này: “Tôi phải nhớ lại làm cái gì, anh nên từ bỏ suy nghĩ đó càng sớm càng tốt, tôi có người muốn ở bên nhau, nhưng tuyệt đối không thể nào là anh.” Quý Mộng bỏ lại anh ta, Tiêu Mặc Thụy ở phía sau cô dùng giọng trầm thấp hét: “Em không hối hận?” cô đã vào thang máy, để lại không khí làm câu trả lời.

Sau khi từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Quý Mộng nhận được điện thoại của An Tử Yến, vừa nghe, An Tử Yến trực tiếp hỏi thẳng: “Chồng trước của cô là người thế nào?”

“Cậu lúc nào mà quan tâm cuộc sống riêng của tôi rồi, tôi nên vui không.” Lời của cô nghe không ra vui vẻ, càng nhiều hơn là châm chọc.

“Tôi quả thật không quan tâm, nhưng anh đến tìm Mạch Đinh lại là chuyện khác.”

“Mạch Đinh?” Quý Mộng chỉ suy nghĩ vài giây, nhớ đến lời Tiêu Mặc Thụy nói liền đại khái đoán được chuyện gì: “Tôi biết rồi.”

“Cô nếu như ngay cả chuyện riêng của mình cũng không xử lý được, thì đừng trách tôi nhúng tay vào.”

“Không cần cậu đến quản chuyện này.” Quý Mộng cúp điện thoại, trong lòng nghĩ quả thật một chút cũng không thể đánh giá thấp An Tử Yến, cạu ta vốn có thể gọi điện cho Phó Thúc, nhưng lại không làm, An Tử Yến nhất định đoán được mình không muốn nói chuyện này cho Phó Thúc biết, phải rồi, cậu ta đoán không sai, đoạn thời gian đã qua khiến mình cảm thấy khó chịu, người đàn ông đó khiến mình khó chịu, cô mới không muốn để Phó Thúc biết, hơn nữa cô cũng không đem sự xuất hiện của Tiêu Mặc Thụy xem thành chuyện gì, có điều liên lụy đến Mạch Đinh thì phiền phức rồi, ai biết An Tử Yến sẽ làm ra chuyện gì. Cô quay lại lên lầu muốn cùng Tiêu Mặc Thụy nói chuyện rõ ràng, nhưng Tiêu Mặc Thụy không ở đây, mấy năm nay bọn họ chưa từng liên lạc nhau, Quý Mộng không có phương thức liên lạc với anh ta, anh ta chắc sẽ không từ bỏ, lần sau thấy lại nói.

Bất tri bất giác Mạch Đinh đi đến dưới lầu Quý Mộng cười khổ, cậu vẫn là không sửa được tật xấu thích lo chuyện người khác, có lẽ làm không được người vĩ đại giống trong tivi, vô âu vô lo, cậu có thể cho chỉ có một chút ít. Thế giới này có thể thật sự hoàn toàn đổ nát, nhưng cũng không phải hoàn toàn tối tăm, Mạch Đinh đã từng gặp một bà lão trên đường luôn nhắc nhở cậu đừng nên để điện thoại ở túi quần sau, rất dễ bị trộm, cũng từng gặp một đại thúc xa lạ vào ngày mưa đem ô cho cậu rồi sau đó ông ấy tự mình dầm mưa mà đi, nói không lên được đại ân gì, nhưng tâm tình cả ngày hôm đó của Mạch Đinh đều rất vui vẻ.

Có khả năng hay không, một người càng sống mơ hồ, lại càng khát cầu ấm áp.

Mạch Đinh gõ cửa nhà Quý Mộng, sau khi Quý Mộng mở cửa nhìn thấy Mạch Đinh thì khoanh tay: “Hôm nay tôi rất có sức sống.”

“Giám đốc Quý, tôi là muốn nói cô biết một chuyện.” Mạch Đinh thật ra rất lo lắng Quý Mộng sẽ mắng mình quản nhiều chuyện, Quý Mộng quan sát sắc mặt Mạch Đinh, khoác áo khoác rồi đóng cửa: “Đi quán rượu gần đây uống một ly.” Mạch Đinh ngẩn ra một lúc, gật gật đầu, dù sao cậu cũng không nơi nào để đi,ở trong nhà là trầm mặc không thể chịu đựng được mà cũng không thể nào không chịu đựng.

Trong quán rượu mở nhạc dễ nghe, Mạch Đinh không biết tên rượu, tùy tiện gọi một ly. Quý Mộng ngồi đối diện cậu, chân trái gác lên chân phải, cô lấy ra một điếu thuốc thon dài châm lửa, Mạch Đinh nhìn cô hút, cậu bình thường không thấy Quý Mộng hút thuốc, chú ý đến ánh mắt Mạch Đinh, cô lắc ngón tay: “Rất ít hút, lúc ở đây uống rượu thì muốn hút.” Mạch Đinh gật gật đầu.

“Có gì thì nói đi.”

“Cái đó, chồng trước của cô đến tìm tôi, tôi nghĩ, vẫn nên nói cho cô biết thì tốt  hơn, chỉ là chuyện này. Tôi vốn tính nói cô biết đại khái thì sẽ đi, không muốn làm chậm trễ thời gian của cô.”

“Ừm, cậu hình như có lời muốn hỏi tôi.”

Ngón tay Mạch Đinh bấu đầu gối: “Kết hôn là chuyện rất khó duy trì sao, có cách nào có thể tránh cãi vả không, hai người ở bên nhau thời gian quá dài, có phải sẽ có một ngày bắt đầu chán ghét đối phương.” Cậu một hơi hỏi ra toàn  bộ nghi vấn, Quý Mộng cười nhẹ: “Cậu hỏi kinh nghiệm một người hôn nhân thất bại có tác dụng gì.”

“Tôi cảm thấy cô hiểu rất nhiều chuyện hơn tôi.” Cậu thành thật nói, Quý Mộng tiếp tục nhả khói thuốc trong miệng ra: “Ít ra tôi không thấy qua hôn nhân nào không có cãi vã, quan tâm đối phương sẽ cãi vã, hận đối phương cũng sẽ cãi vã, chính là chuyện như vậy. Chỗ thống khổ nhất của hôn nhân chính là hai người bị pháp luật trói chung một chỗ, không cách nào nói rời đi là rời đi, lúc yêu đương sẽ không nhìn thấy một mặt khác của đối phương thì sau khi kết hôn sẽ càng thấy càng rõ, nhưng cũng chỉ có thể chịu bó tay, cậu biết không, một người bị giết, cảnh sát nghi ngờ đầu tiên chính là phối ngẫu, bởi vì vụ án như vậy rất thường gặp.” thấy Mạch Đinh sắc mặt trắng bệch, Quý Mộng lại nói: “Cậu đừng sợ thành như vậy, tôi không phải chỉ tất cả hôn nhân, bất cứ chuyện gì, đều có ngoại lệ.”

“Nhưng tôi và An Tử Yến cãi nhau rồi, tôi cảm thấy anh ấy có chút chán ghét, tôi với chồng trước của cô đi quán ăn nói vài câu, anh ấy rất tức giận, tiếp theo liền cãi nhau.”

“Vậy cậu bây giờ đi quán rượu với tôi, cậu ta không phải là đến giết tôi sao?”

“Cũng không phải, An Tử Yến không phải người như vậy, anh ấy cũng không có trói buộc tôi, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh ấy, tôi và bạn bè chơi gì, anh ấy cũng không quản nhiều, tôi nghĩ anh ấy tức giận chính là vì tôi quá dễ dàng tin tưởng người lạ, nhưng tôi cảm thấy nhân phẩm của chồng trước cô rất tốt, tôi có thể nhìn thấy anh ta yêu cô, tôi và An Tử Yến bất tri bất giác liền cãi nhau.”  Mạch Đinh nói giúp An Tử Yến, lúc đối với người khác cậu đều rất hiểu rõ ràng cách làm của An Tử Yến, tại sao lúc đối với An Tử Yến vậy mà làm không được điểm này chứ, giữa người yêu với nhau luôn rất khó nắm bắt được khoảng cách.

Quý Mộng giống như đang nghe lại như không có nghe, cô không giống Bạch Tiểu Tư, không có đưa ra ý kiến cho mình, cũng không có an ủi mình, chỉ là trầm mặc hút thuốc, thỉnh thoảng nâng khóe miệng, như cười như không.

Mạch Đinh một mình độc thoại kể chuyện và tâm tình của mình, sau khi kể xong trong lòng cậu nhẹ nhõm hơn nhiều, nửa đường cậu còn nhớ lại việc lúc trước vô số lần cùng An Tử Yến cãi nhau, cậu luôn không đủ tin tưởng An Tử Yến, Lữ Vĩ lần đó, lần ở dưới lầu công ty An Tử Yến giả vờ không quen biết mình...đều là tự ti của cậu gây rắc rối, đem cậu đẩy vào vực sâu tăm tối hơn, cậu nghĩ, có lẽ An Tử Yến lộ ra chán ghét cũng không phải là chán ghét với mình, không phải có lẽ, nhất định là như vậy.

Quý Mộng nói, bất cứ chuyện gì đều có ngoại lệ, vậy mình và An Tử Yến nhất định cũng là ngoại lệ.

“Giám đốc Quý, có thể tôi không nên hỏi, hôn nhân của cô và chồng trước làm sao...” hỏi ra rồi, Mạch Đinh mới cảm thấy thất lễ.

“Tôi sao, lý do ly hôn cũng không khác biệt gì, cũng giống như lý do ly hôn của vợ chồng bình thường, anh ta cứ hết lần này lần khác ngoại tình, tôi không cách nào lại lừa gạt bản thân, lúc đó tuổi quá trẻ, đầu óc không tỉnh táo, còn cho rằng mình đã tìm thấy bạch mã hoàng tử, bây giờ chỉ xem như gặp ác mộng.” Quý Mộng nhàn nhạt nói, đứng dậy, Mạch Đinh không phản ứng lại, cô liền trả tiền, lúc này khiến Mạch Đinh rất áy náy, Quý Mộng quay đầu qua: “Tôi không muốn bình phẩm chuyện cãi nhau của hai người, có điều có chuyện An Tử Yến nói đúng, Mạch Đinh, sau này đừng nên tiếp xúc với Tiêu Mặc Thụy, anh ta không phải là loại người như cậu nghĩ, đừng bị lừa giống như tôi lúc còn trẻ.”

“Ừm.” hai người cùng nhau ra khỏi quán rượu, chỉ uống một ly nên Mạch Đinh cũng không có say, như vậy cùng giám đốc Quý uống rượu, Mạch Đinh vẫn cảm thấy bất khả tư nghị. Đi chưa được mấy bước, Mạch Đinh đột nhiên thân thể mất đi thăng bằng, tiếp theo sau gáy đau nhói, cậu mất mấy giây mới hiểu rõ tình hình bây giờ, trước mặt có hai người đàn ông túm lấy áo cậu ấn cậu lên tường, bên cạnh còn có hai người đàn ông chặn Quý Mộng, vẻ mặt của Quý Mộng không thay đổi gì: “Mấy người muốn làm cái gì?”

“Bọn anh không làm gì hết, mấy anh đây đang buồn chán, nhìn thấy hai người liền muốn tìm hai người chơi đùa,vị này là bạn trai em sao, bộ dạng yếu ớt không ra gió, có thể bảo vệ em tốt sao?”

“Là Tiêu Mặc Thụy tìm tới đúng không.” Quý Mộng lạnh mắt quét mấy người kia, trong đó có một tên đàn ông để râu cười nhạo lên: “Em nói ai chứ, không quen biết, mỹ nữ, không muốn bị thương thì đừng nhúc nhích.”

Quý Mộng không để đe dọa vào mắt: “Nếu như tôi cứ nhúc nhích thì sao?”

“Phụ nữ thối này muốn tìm đánh mà, dám trưng ra bộ mặt coi thường lần nữa thử xem.” Tên có râu thô giọng đe dọa.

“Mặt tôi trời sinh như vậy.”

“Mày...” tên có râu đang muốn cho Quý Mộng chút giáo huấn, Mạch Đinh dùng sức đẩy hai tên đàn ông trước mắt ra, nhào sang tên có râu, túm lấy cánh tay hắn ta nâng lên, quay sang Quý Mộng hét: “Giám đốc Quý, cô đi trước đi.”

“Yo, muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao, hai người ai cũng không đi được, giữ người phụ nữ cho kỹ, để cô ta nhìn thấy người đàn ông của cô ta có bao nhiêu yếu đuối, bao nhiêu vô dụng.” tên có râu một cước đá lên bụng Mạch Đinh, Mạch Đinh đau đến cong người. Quý Mộng không cách nào nhúc nhích kêu tên có râu: “Ngươi biết đây là đâu không, đây chính là quán rượu bên trái đường nhà tôi, nếu như đụng trúng người tôi quen biết, mấy người đừng nghĩ chuyện cứ như vậy.”

“Haha, tao còn sợ quá.” Tên có râu túm lấy tóc Mạch Đinh, đem mặt tiến lại gần cậu, dùng miệng mồm tà ác nói với Mạch Đinh: “Có phải là rất đau, nếu như mày chịu động thủ đánh con nhỏ kiêu ngạo này, tao liền bỏ qua cho mày.” Mạch Đinh phun nước bọt lên mặt tên có râu: “Tao làm gì muốn đánh mẹ mày, thứ mất dạy.”

“Mày nói cái gì, con mẹ nó, xem lão tử xử lý mày.” Tay hắn ta nắm càng chặt, da đầu Mạch Đinh vang lên đau nhói, cậu muốn vươn tay, bị ột người khác nắm lấy, tên có râu trực tiếp đem đầu Mạch Đinh ấn lên tường, Mạch Đinh một trận đầu choáng mắt hoa, người qua đường đều trốn ở xa xa, tránh xa bọn họ.

“Mạch Đinh, làm theo lời hắn ta đi.” Quý Mộng mặt khôhng cảm xúc nói ra.

“Nghe thấy không, là cô ta tự mình muốn bị đánh, để tránh cho mày chịu khổ, đi tát cô ta mấy cái để bọn tao xem xem, càng vang càng tốt.”

“Tao đã nói rồi, tao không muốn đánh mẹ mày.” Mạch Đinh nhấn mạnh nói, tên có râu tức giận lại lần nữa muốn đem đầu Mạch Đinh ấn lên tường, Quý Mộng lại lên tiếng: “Chỉ kêu cậu ta đánh, chắc không phải là bọn mày không dám động thủ với tao đúng không, cũng phải, loại cặn bã xã hội giống tụi mày làm sao có thể đụng được tao.”

“Mịa nó, con đàn bà này thật khiến người ta tức giận, mày nếu muốn bị đánh như vậy thì tao sẽ thành toàn mày.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui