Em Là Ngôi Sao Của Anh


Cao Thiển nghe được giọng nói ấy liền ngờ ngợ,quay đầu lại nhìn đối phương! ! !Xác định được đối phương là ai,cô liền đè nén sự vui mừng trong lòng lại,ho nhẹ ,nói:"À ừm!.

Anh về từ khi nào vậy ạ?".

Cao Thường Hi nghiêng đầu nhìn cô,không trả lời cô mà lại nhìn cô gái kia,giọng điệu lạnh lùng:"Giờ đã biết em gái tôi là ai chứ?".

Hai chân nữ sinh kia run rẩy,lấp bấp mở miệng:"B.

.

biết ạ".

Anh gật đầu,đi tới chủ nhiệm Trương,giọng điệu dễ nghe:"Thầy Trương,thầy nên biết làm thế nào rồi chứ?".

Trương Hiểu Sinh liền giải quyết mọi chuyện,đem nữ sinh kia ra khỏi lớp học và giải tán đám học sinh bên ngoài.

Cao Thịnh Dữ và Cao Hoằng Nhượng chứng kiến từ đầu đến cuối không khỏi cảm thán người anh trai này.

Quá đỉnh,quá nhanh,quá gọn!!!!Cao Thiển vui mừng ôm Cao Thường Hi,khuôn mặt cọ cọ áo sơ mi của anh,giọng điệu ngọt ngào:"A, nhớ anh quá đi".

(Vì do là anh em nhiều năm không gặp nên tớ không để nữ9 làm hành động quá thân mật nha,chỉ ôm một chút thôi)Cao Thường Hi mỉm cười,xoa đầu cô:"Heo con,em mà cũng nhớ anh à? Tưởng có Hoằng Nhượng là quên anh luôn rồi chứ".


"Không quên,không quên".

Cao Thịnh Dữ đem người ra,ngữ khí trêu chọc:"Nam nữ thụ thụ bất tương thân nên tém tém lại giùm anh cái tiểu cô nương".

Cao Thiển phồng má,đùa nghịch với các anh trai.

Chỉ là đang giỡn cùng Cao Thịnh Dữ thì liền nghe được Cao Hoằng Nhượng nói:"Thẩm Dư,cậu tới rồi à?".

Thân hình Cao Thiển cứng đờ,nhanh chân chạy ra sau lưng Cao Thịnh Dữ trốn anh.

Thẩm Dư chỉ ừ một tiếng,ánh mắt luôn nhìn về phía sau lưng Cao Thịnh Dữ,bình thản mà nói:"Lát nữa đi đánh bóng không?".

Cao Hoằng Nhượng gật đầu đồng ý, liền hỏi mọi người có ai muốn đi xem hay chơi cùng không?Khi ai cũng đồng ý liền chỉ còn Cao Thiển chưa nói câu nào,mọi ánh mắt đổ dồn về cô.

Cao Thiển rón rén nhìn Thẩm Dư,bỗng nhiên anh nhìn cô khiến cô giật mình rụt người lại,gật đầu coi như là sẽ đi xem.

——————————————————Ba chiếc Maybach và một chiếc Ferrari từ trường chạy ra,Thẩm Dư vừa lái xe vừa ngước mắt nhìn cô gái bên cạnh,cười nhạt:"Ghét anh à?".

"K! không có".

Cao Thiển cúi đầu,giọng nói khá nhỏ nhưng anh lại có thể nghe thấy được,nhưng không biết vì sao tâm trạng của anh lại không được tốt cho lắm.

Chẳng lẽ là do Cao Thiển thân thiết quá mức với những người đó sao?(Dư ca đã ghen:) )Không đợi anh trả lời,cô liền đổi chủ đề:"anh Thẩm Dư".

"Ừm".

"Anh cho em xin số Wechat của anh được không ạ".

Vì sợ anh hiểu lầm cô,cô liền nói thêm:"Chỉ là em chưa có kết bạn với anh thôi".

Anh lấy điện thoại từ trong túi ra,mở mật khẩu rồi ném qua cho cô,giọng điệu vô lại:"Nếu được sẵn tiện giúp anh kiểm tra xem anh có kết bạn với đứa con gái nào hay không,nếu có xóa đi,dù gì đi chăng nữa anh sợ em ghen".

Cao Thiển:"!.

.

".

Cao Thiển đỏ mặt,nhanh chóng kết bạn xong rồi trả điện thoại cho anh,rụt cổ xem điện thoại.


Ảnh đại diện của Thẩm Dư là một hình màu đen,chính giữa có khắc một chữ Dư rất nhỏ,xung quanh có vài ngôi sao lấp lánh tuyệt đẹp,hình ảnh gợi lên giống như tính cách anh vậy,màu hiển thị cho sự lạnh nhạt tuyệt đối.

Một lát sau bốn chiếc xe chạy tới một sân bóng rổ khá lớn.

Thẩm Dư mở cửa xe bước xuống định xoay người kêu người trong xe ra ngoài thì lại phát hiện khuôn mặt nhỏ của Cao Thiển nhợt nhạt,tay của cô gái luôn vịn vạt váy rất chặt.

Anh không hỏi trực tiếp mà chỉ liền lấy điện thoại ra,bấm vào avatar hình thỏ con rồi nhập tin nhắn.

Dư:[Sao thế?]Cao Thiển đang khó xử thì nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại,cô mở lên xem thì thấy được tin nhắn của Thẩm Dư.

Cao Thiển ấp úng định không nhắn lại, nhưng liền không thể cứ ở trong xe lâu được liền trả lời.

Thỏ không ăn cỏ:[Em!.

đau bụng]Dư:[Có sao không?]Thỏ không ăn cỏ:[Không sao ạ,chỉ là! là bà!.

bà dì của em đến rồi QAQ]Dư:[Ừ,Đợi anh]Thỏ không ăn cỏ:[?]Cao Thiển khó hiểu nhìn tn nhắn trước mặt,liền ngẩng đầu thấy được nam sinh bên ngoài xe kia đang chạy tới chỗ Cao Hoằng Nhượng và Cao Thịnh Dữ nói gì đó rồi chạy đi mất.

Thật ra cô cũng ngại lắm chứ,tự nhiên làm bẩn xe của người ta rồi,bà dì của cô tới lúc nào không tới lại tới vào lúc này QAQ! ! ! ! ! ! Thẩm Dư một mạch chạy vào một siêu thị gần sân bóng rổ,anh dáo dác tìm nơi bán đồ cá nhân liền thấy được kệ muốn tìm.

Nhưng! ! !Thẩm Dư tai không đỏ,mặt không xấu hổ cầm băng lên xem xét,loay hoay mà đứng im.

Nhân viên siêu thị thấy chàng trai cứ luôn đứng im ở quầy cá nhân cho nữ thì liền hiểu ra,tươi cười mà tiến đến nói:"Chào em trai,em mua cho bạn gái sao? Bạn gái em dùng loại gì? Chỉ sẽ giúp em".

Thẩm Dư nhìn thứ trước mắt,liền nhanh tay lấy điện thoại ra gọi trợ giúp.

Đối phương bắt máy,anh liền nói.


"Hoằng Nhượng,cứu tôi".

Cao Hoằng Nhượng khó hiểu,nói:"Sao thế".

"Em gái của cậu tới tháng rồi,giờ tôi đang ở siêu thị để mua cái đó đây,nhưng không biết em ấy dùng loại gì".

Thẩm Dư gãi đầu,giọng điệu tha thiết hiếm thấy.

Cao Hoằng Nhượng đang uống nước nghe vậy liền ho sặc sụa,ngữ khí từ biệt:"Cậu làm như tôi biết lắm ấy,mua đại đi".

"Nhưng lỡ như không dùng được thì sao?".

Cao Hoằng Nhượng:"Thì dùng đại đi,nó cũng đâu phải lần đầu".

Thẩm Dư:"Ừ".

Và thế là Thẩm Dư từ siêu thị đi ra với một ít băng và một bộ váy đen,áo khoác cùng nội y trong bọc ni lông đen.

Anh cố gắng chạy thật nhanh tới chiếc xe, nghiêng đầu về phía cửa xe của Cao Thiển,nói:"Đây,em đi vào nhà vệ sinh xử lý đi, ở đây để anh lo".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận