Đèn đường vàng mờ khiến bóng hai người ôm nhau đổ dài trên mặt đất.
Ngập tràn khoang mũi cô đều là mùi hương trên người anh, xen lẫn đó là một chút mùi mồ hôi chẳng những không khó ngửi mà còn mang lại một loại cảm giác đặc biệt trong lòng cô.
Những giọt mồ hôi đó đã đổ xuống vì cô.
Vốn dĩ làn gió đêm có chút thanh mát, tự dưng lại chuyển sang hơi khô nóng, đôi má trắng ngần dán chặt vào lồng ngực ấm nóng từ từ chuyển sang đỏ ửng.
Sắc mặt Giang Dữ vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có đôi mắt là càng thêm âm u, sâu xa, cuối cùng cũng gợn lên một chút cảm xúc.
Bờ môi mỏng khẽ động, giọng nói anh nhẹ bẫng, ý vị không rõ ràng nhưng lại giống như mang theo một loại tình cảm sâu đậm.
"Ninh Nhuệ Tinh."
Anh nhẹ giọng gọi tên cô, giống như có gì đó không thể khắc chế được mà tuôn trào ra ngoài.
Bởi vì giọng nói của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh đột nhiên lấy lại tinh thần, cô vội vàng từ trong lồng ngực của Giang Dữ lùi ra ngoài, quay lại với khoảng cách an toàn.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi đàn anh Giang Dữ, không phải em cố ý ôm anh đâu, chỉ là em quá kích động......"
Màn đêm dày đặc, Giang Dữ hơi cúi đầu, ánh mắt anh nhìn thấy rõ ràng Ninh Nhuệ Tinh ngay thời khắc này đang vô cùng lo lắng và quẫn bách.
Cô vội vàng giải thích, sợ rằng anh sẽ trách cứ cô.
Cảm giác dạt dào trong lồng ngực do cái ôm ấy mang lại cùng với sự ấm áp từ từ biến mất khi cô rời ra giờ đây lại trở thành một mảnh lạnh lẽo, cảm giác mất mát cũng từ đó mà trỗi dậy trong anh.
Giang Dữ thu lại cảm xúc không nên có trên gương mặt mình, anh nhìn cô rồi cười nhẹ, đưa tay sờ sờ đầu cô, lực đạo rất nhẹ, nhẹ như giọng nói của anh lúc này.
"Không sao, anh hiểu loại cảm giác vui sướng muốn chia sẻ với người khác này mà."
Chỉ vài ba câu đơn giản mà dường như đã dễ dàng hóa giải đi sự bối rối của cô, anh đã xóa bỏ đi tất cả những ngượng ngùng sinh ra từ hành động không nên có của cô.
Ở cùng với Giang Dữ quả thật là rất thoải mái, sự thoải mái đó cô không thể nào nói rõ ra được.
Loại cảm giác thoải mái dễ chịu đó khiến người ta lưu luyến nhưng đồng thời trong lòng cũng xuất hiện một chút đáng tiếc.
Giang Dữ không quan tâm đến hành động đó của cô.
Bởi vì hành động của cô không gây ảnh hưởng gì đến anh, hay bởi vì bản thân mình không quan trọng.
Cổ họng cô khô khốc, thậm chí còn ẩn ẩn đau, Ninh Nhuệ Tinh nói có chút khó khăn, "Vậy em đi luyện tập thêm một lúc nữa, nếu không thì đàn anh quay về trước đi?"
Giang Dữ chăm chú sâu xa nhìn cô, giống như là muốn tìm tòi nghiên cứu những suy nghĩ trong lòng cô, sau đó anh lại rũ mắt xuống, bờ mi dài che đi những cảm xúc đang dâng trào.
"Không sao, anh đợi em."
Giang Dữ đã nói sẽ đợi cô, Ninh Nhuệ Tinh tất nhiên cũng sẽ không tự làm mất mặt mình mà bảo anh rời đi trước nữa, cô áp chế nhịp tim đang đập cực kỳ nhanh khi đối diện với anh, cố gắng dùng âm lượng bình thường để nói chuyện với anh.
"Được, vậy em đi luyện tập đây."
Chờ đến sau khi Giang Dữ gật đầu đồng ý, Ninh Nhuệ Tinh mới ôm trái bóng chạy bước nhỏ đến dưới cây cột bóng rổ.
Có lẽ là vì những lần luyện tập trước đã dốc hết sức lực, hoặc có lẽ là vì sự thân mật với Giang Dữ khi nãy đã làm tiêu hao hết sức lực của cô, Ninh Nhuệ Tinh tiếp tục luyện tập ném bóng vào rổ thêm mười mấy lần nữa nhưng chẳng vào rổ thêm được trái nào.
Cô cúi thấp đầu có chút thất vọng.
Chẳng lẽ ba bước lên rổ thành công vừa nãy chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn, là hiển hách oanh liệt nhất thời thôi hay sao?
Với tâm lý không chấp nhận thua cuộc, Ninh Nhuệ Tinh ôm lấy trái bóng, hít sâu một hơi, cô sải bước vừa muốn ném bóng vào rổ liền bị người khác cản lại.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đột nhiên gần trong gang tấc, Ninh Nhuệ Tinh có chút sững người trong nháy mắt.
"Hôm nay luyện tập đến đây thôi, không cần phải mang lại cho bản thân áp lực quá lớn," Giang Dữ chau mày, gương mặt anh dịu dàng ấm áp, "Em đã từng ném bóng vào rổ thành công rồi, vậy thì tất nhiên là sẽ thành công lần nữa, không cần phải hoài nghi năng lực của bản thân."
"Nhưng mà......"
Ninh Nhuệ Tinh khẽ động môi như còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng Giang Dữ đã đưa tay ra đón lấy trái bóng rổ mà cô đang ôm trong tay, "Luyện tập phải có điều độ thích hợp, luyện tập quá độ ngược lại còn tốt quá hóa dở đó."
Trái bóng trong tay cô đã được những ngón tay đang đưa ra của anh tùy ý xoay một vòng, dường như ngay lúc này mới là lúc anh tháo xuống lớp mặt mạ nghiêm túc cẩn trọng và bình tĩnh của mình, lúc này mới có được năng lượng và nhịp sống giống như các bạn đồng trang lứa.
Giang Dữ hạ mi mắt xuống nhìn sang Ninh Nhuệ Tinh, "Anh đi trả bóng, em đợi anh một chút."
Nhìn thấy Giang Dữ đi về một phía khác của sân bóng, bóng dáng anh bị ánh đèn đường kéo dài ra, cùng với đó là những tiếng ồn ào huyên náo truyền đến bên tai.
Nói chung đều là những người quen thuộc thân thiết với Giang Dữ, trêu chọc Giang Dữ có phải đang dạy bạn gái chơi bóng rổ hay không?
Trái tim Ninh Nhuệ Tinh cũng theo đó mà run rẩy.
Do anh quay lưng lại với chỗ cô đang đứng nên Ninh Nhuệ Tinh không thấy biểu cảm trên gương mặt anh ngay lúc này, có điều đợi đến một hai phút sau, cô cũng không thấy anh lên tiếng phủ nhận.
Anh không phủ định, nhưng cũng không khẳng định.
Những ý nghĩ trong đầu của Ninh Nhuệ Tinh thuận theo những hành vi động tác của anh mà đã bắt đầu lung tung lộn xộn cả lên, cô đang phỏng đoán thái độ của anh.
Cho đến khi tiếng tin báo có tin nhắn mới ding dong truyền tới, lúc này mới có thể kéo thần trí đang ngẩn ngơ của Ninh Nhuệ Tinh về lại với thực tại.
Wechat nhắc nhở rằng số tiền chuyển khoản không được tiếp nhận trong vòng 24 tiếng đã được trả lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giang Dữ đã đứng trước mặt cô.
"Đàn anh, sao anh lại không nhận chuyển khoản?" Không kịp nghĩ nhiều, Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức không kiềm chế được mà hỏi anh.
Ánh mắt của Giang Dữ dời từ người Ninh Nhuệ Tinh sang màn hình điện thoại của cô, rồi lại di chuyển đến gương mặt cô, anh thấp giọng trả lời, "Tại sao phải nhận?"
Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Ninh Nhuệ Tinh, gương mặt lạnh lùng của Giang Dữ chớp qua vài ý cười hiếm thấy, "Họ là bạn cùng phòng ký túc xá của em, cũng là cán sự mới của hội sinh viên trường, cũng đã gặp nhau rồi, theo lý thì anh nên mời......"
Những lời tiếp sau đó Ninh Nhuệ Tinh không còn nghe vào tai nữa, toàn bộ tâm tình và ánh mắt của cô đều bị thu hút bởi câu nói phía trước.
Bạn cùng phòng ký túc xá của em......
Vô duyên vô cớ lại đi mời ăn cơm, chỉ vì là bạn cùng phòng ký túc xá của cô thôi sao?
Dừng lại!
Ninh Nhuệ Tinh khiến cho những bão táp cuồng phong trong đầu mình nhanh chóng dừng lại, lặp đi lặp lại với bản thân mình rằng không được nghĩ nhiều.
Bản thân Giang Dữ có thể cũng không có ý nghĩ đó, cô lại ở đây nghĩ lung tung bậy bạ cái gì chứ.
Không phải anh đã nói bởi vì bọn họ còn là cán sự mới của hội sinh viên trường sao.
Trong chớp mắt ánh sáng chớp nhoáng bừng lên nơi đáy mắt Ninh Nhuệ Tinh cứ vậy lại bị dập tắt, cô vực dậy tinh thần nhưng vẫn có chút thất vọng.
Ninh Nhuệ Tinh cúi thấp đầu nhìn những ngón chân của mình, cô mơ hồ nghe thấy Giang Dữ hỏi cô làm sao vậy, cô lắc lắc đầu, giọng nói buồn thiu, "Đàn anh, vậy em mời anh uống trà sữa được không?"
Bất luận là Giang Dữ có đưa ra loại lý do như thế nào để mời cơm đi nữa, thì ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (1), huống hồ chi lại còn vô cớ chiếm tiện nghi của người ta trắng trợn như vậy, trong lòng Ninh Nhuệ Tinh đến cùng vẫn là có chút áy náy.
(1) Ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn nghĩa là ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng phải mềm mỏng hơn. Có một số câu có thể tương đương như: Ăn cơm chúa, (phải) múa tối ngày; Ăn của chùa phải quét lá đa;...
Vừa mới vận động xong, cơ thể cũng đang thiếu nước, thêm vào đó là thời tiết oi bức, uống vào ly trà sữa mát lạnh vậy thì còn gì thích hợp hơn.
Giang Dữ từ trước đến nay không thích đồ ngọt, anh chau mày vừa muốn từ chối, lại nhìn thấy đỉnh đầu với mái tóc đen mượt mềm mại của Ninh Nhuệ Tinh đang cúi gằm đối diện mình, đầu cô cúi xuống với độ cong nhẹ nhàng, ngón tay đan lại vào nhau, có vẻ như đối với cô mà nói thì việc đưa ra lời mời lần này có chút khó khăn và căng thẳng.
Có lẽ là sợ nhận được lời từ chối của anh.
Những thứ mà cô thích, cô muốn có được cũng không có gì là không thể cả.
Giang Dữ khẽ vuốt những ngón tay đang rũ xuống bên cạnh cơ thể của mình, anh đè xuống sự kích động muốn đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô, nhẹ giọng trả lời một tiếng "được".
- ----
Ninh Nhuệ Tinh chọn một tiệm trà sữa trong khuôn viên trường học.
Nhìn vào thực đơn, cô vừa chọn một ly trà Oolong kem sữa, vừa yêu cầu nhân viên cho thêm một ít đá.
Ban đêm không nên uống nhiều trà, bây giờ lại đang oi bức, vừa khéo đá có thể làm loãng nồng độ của nước trà.
"Nhiều đá sao?"
Ninh Nhuệ Tinh đang muốn gật đầu trả lời nhân viên phục vụ, bên cạnh lại xen vào một giọng nam đầy từ tính, anh nói với nhân viên, "Ít đá, có thể làm nóng bao nhiêu thì cố hết sức làm nóng bấy nhiêu."
Nghe thấy giọng nói của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh vô thức ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đang cúi đầu nhìn xuống của anh.
Dòng người bên ngoài tiệm trà sữa đang đông dần lên, máy móc trong tiệm vẫn đang chạy, nhiều âm thanh như vậy truyền vào trong tai đều trở nên mơ hồ, chỉ có lời nói của Giang Dữ là rõ ràng một cách kỳ lạ.
Lời nói đó vang đi vang lại nhiều lần trong đầu cũng như trong tim cô.
"Uống ít đá một chút," sau đó lại anh lại bổ sung thêm một câu, "Nghe lời."
Bờ mi Ninh Nhuệ Tinh khẽ run rẩy, cô vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Tim cô đập "binh binh" mãnh liệt một cách kỳ lạ.
Đợi đến lúc đi trên đường, hung hăng uống xuống vài ngụm trà sữa, nhịp tim đang đập dữ dội mới xem như bình phục trở lại.
Ninh Nhuệ Tinh đang suy nghĩ xem nên nói chuyện gì với Giang Dữ thì sẽ khiến cho anh cảm thấy suy nghĩ của cô rất có chiều sâu, đang mải suy nghĩ thì chân cô dường như giẫm vào cái gì đó khiến cơ thể của cô không còn khống chế được mà nghiêng sang bên cạnh.
Cánh tay cô được người ta nắm chặt lấy, khuỷu tay chống vào trong một lồng ngực ấm áp.
Ngước mắt lên liền nhìn thấy đường nét gương mặt và phần quai hàm sắc sảo của anh.
Chỉ là ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm lên mặt đất, ấn đường khẽ chau lại.
Ninh Nhuệ Tinh cũng cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra dây giày của mình không biết tuột ra từ lúc nào.
Nghĩ đến lúc nãy chắc là giẫm phải dây giày, bản thân xém chút nữa là ngã rồi.
Tay Giang Dữ khẽ động, anh đang muốn khom người xuống thì một ly trà sữa liền được nhét vào trong tay anh, giọng nữ trong trẻo vang lên.
"Đàn anh Giang Dữ, phiền anh giúp em cầm trà sữa một lát, em buộc dây giày một chút."
Âm cuối còn chưa dứt, người đã ngồi xổm xuống.
Ninh Nhuệ Tinh nhanh chóng buộc một nút kết, cô đứng dậy nhận lấy ly trà sữa trong tay Giang Dữ.
"Cảm ơn đàn anh."
Ninh Nhuệ Tinh nói xong lại uống thêm một ngụm trà sữa.
Giang Dữ nhìn chằm chằm vào ly trà sữa cô đang cầm trong tay, còn có ống hút mà vừa nãy cô mới ngậm qua, ánh mắt anh trở nên u tối mang theo một chút ý vị không thể nói rõ ra được.
Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, anh lắc lắc ly trà sữa rõ ràng đã nhẹ đi rất nhiều trong tay mình, cúi đầu ngậm lấy ống hút.
Vị ngọt ngào tràn ngập trong lòng.
Không phải là nói quá khi nói rằng vẫn còn lưu lại mùi hương của đôi môi cô trên ống hút.
Ninh Nhuệ Tinh hút thêm mấy ngụm nữa nhưng vẫn không hút được trân châu, cô ngay lập tức cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trà Oolong kem sữa không có trân châu, rõ ràng là hồi nãy cô đã đặc biệt yêu cầu nhân viên cho thêm trân châu mà, vừa nãy một hơi còn hút được mấy hạt trân châu, tại sao bây giờ một hạt cũng không hút được.
Hơn nữa ly trà sữa hình như cũng nặng hơn rất nhiều.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ rằng có thể là vừa nãy trân châu đã bị cô hút hết rồi cũng không chừng, cô bắt đầu hối tiếc rằng lúc ở tiệm trà sữa cô đã không gọi thêm nhiều trân châu hơn.
Dư quang nơi khóe mắt cô đảo qua nhìn thấy Giang Dữ đang uống vài ngụm trà sữa.
Rõ ràng một lúc trước đi trên đường, anh cũng chỉ là nhấp mấy ngụm mà thôi.
Cô còn cho rằng anh không thích nữa chứ.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Ninh Nhuệ Tinh hỏi ra tiếng lòng của mình, Giang Dữ cười một tiếng, giọng nói trầm khàn, lời nói dường như phát ra từ sâu trong cuống họng.
"Anh rất thích."
- ----
Về đến phòng ký túc xá, Ninh Nhuệ Tinh còn cho rằng sẽ phải tiếp nhận nghiêm hình tra khảo của Lai Âm, không ngờ tới cô bạn lại không ở trong phòng.
"Lai Âm đâu rồi, chưa về phòng sao?"
Hứa Giai Văn nháy mắt ra hiệu với Ninh Nhuệ Tinh, "Cậu đoán xem?"
"Tối nay Lai Âm không về phòng." Phương Đình Dư nói chen vào.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ đến câu chuyện Lai Âm đã nói trước đó, cũng không quá kinh ngạc, "Vậy là cậu ấy đang ở nơi khác với bạn trai hả?"
Không cần bọn họ phải khẳng định, Ninh Nhuệ Tinh mở điện thoại lên liền nhìn thấy tin nhắn của Lai Âm.
"Dư Dư, sách của cậu tớ đã đưa cho Giai Văn và Đình Dư đem về phòng ký túc xá rồi, tối nay tớ không về phòng đâu, nhớ giúp tớ bao che nhé, bảo bối nhỏ thân ái của tớ."
Ninh Nhuệ Tinh tiện tay gửi qua cho Lai Âm một icon "khiến người khác buồn nôn".
Bên kia trả lời cũng rất nhanh, vừa mở ra thì một icon bất thình lình đập vào trong mắt.
Là một icon chữ "tiểu tổ tông của bạn đã online", Lai Âm gửi qua một tin nhắn thoại "nói chuyện cho tử tế nhé."
Ninh Nhuệ Tinh tràn đầy kinh ngạc, cô run cầm cập đến nỗi xém chút nữa là không gõ nổi chữ.
Chủ nhân của cái icon đó là người vừa nãy mới cùng cô uống trà sữa.
(2) Kiểu chụp ảnh một người rồi lấy ảnh người đó làm icon, ở đây Lai Âm dùng ảnh của Giang Dữ rồi chèn thêm cái câu "tiểu tổ tông của bạn đã online" để làm icon.
"Cậu chụp bức ảnh này khi nào vậy?"
"Cậu đã cho những ai xem qua rồi?"
"Còn có mấy bức nữa hả?"
......
"Chính là chụp vào lúc đại hội đổi nhiệm kỳ lần trước đó, lúc đàn anh vừa lên sân khấu, nói thật lòng nhé, đàn anh Giang Dữ tùy tiện chụp một bức ảnh thôi thì đó đã đẹp như một bức ảnh chụp tạp chí rồi, thật là đáng tiếc, tớ chỉ chụp được một bức ảnh này thôi......"
"Cất cho riêng mình thì được, nhưng đừng gửi cho người khác nhé."
Ninh Nhuệ Tinh nói xong sau đó liền lưu lại bức ảnh này.
"Chỉ có hai người chúng ta biết thôi mà, nè," Lai Âm ngừng một chút, lời nói như gió đột nhiên chuyển hướng, "Còn nói cậu không thích đàn anh Giang Dữ nữa đi, lúc nãy còn hỏi tớ nhiều câu hỏi như vậy, bây giờ có phải là cậu đã âm thầm lưu lại cái icon này rồi không?"
Ninh Nhuệ Tinh: "......"
Đợi sau khi tắm xong, Ninh Nhuệ Tinh lau lau mái tóc ướt át của mình, cô cầm điện thoại lên rồi lật đến Album ảnh trong điện thoại.
Nhìn gương mặt đẹp đẽ anh tuấn trên màn hình, Ninh Nhuệ Tinh có chút ngứa tay.
Cô không áp chế được ý nghĩ muốn gửi bức ảnh này đi.
Nhưng bức ảnh này chỉ có thể để cho cô và Lai Âm, hai người biết mà thôi.
Lại nghĩ đến lời trêu đùa của Lai Âm lúc trước, từ tận đáy lòng của Ninh Nhuệ Tinh, cô không thể để cho bản thân mình bị trêu chọc, nghĩ một lát cô liền gửi lại bức ảnh cho Lai Âm.
Đợi mất mấy giây cũng không thấy Lai Âm trả lời, Ninh Nhuệ Tinh đặt điện thoại xuống liền đi sấy tóc trước đã.
Lai Âm thường trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng mãi vẫn chưa thấy trả lời, xem ra có thể là đang "anh anh em em" rồi.
Adrenaline (3) bằng một cách nào đó đã tăng vọt, cô không thể kiềm chế sự kích động trong trái tim mình, Ninh Nhuệ Tinh nhấn mở nhật ký trò chuyện gần nhất với Lai Âm.
(3) Adrenaline: theo Wikipedia, Adrenaline là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Cô nhấn vào bức ảnh muốn chuyển tiếp đi lần nữa, lúc chọn địa chỉ người nhận, cô mới bất chợt nhìn thấy trong danh sách liên lạc có hai hình đại diện có màu sắc tương tự nhau.
Trong tim cô khẽ vang lên tiếng lộp bộp.
Không cần suy nghĩ nhiều, Ninh Nhuệ Tinh liền trở về trang trò chuyện, số người liên lạc trong Wechat của cô rất ít, số người cô có thể nói chuyện cũng chỉ có mấy người, mà phần lớn những người đó cô đều không lưu tên.
Nhấn vào danh mục bạn bè, lúc nhìn thấy trang nhắn tin trắng xóa một mảnh, Ninh Nhuệ Tinh liền cảm thấy mình sắp tiêu rồi.
Cô gửi bức ảnh đó qua cho Giang Dữ.
Nghĩ vậy cô nhanh chóng thu hồi lại tin nhắn, nhưng tin nhắn lại hiển thị là đã gửi quá hai phút rồi.
Thôi tiêu rồi, xong đời thật rồi.
Nhìn thấy dòng chữ "tiểu tổ tông của bạn đã online" trên icon, Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy lòng mình như chết lặng, tâm như tro tàn.
Bản thân mình thì được xem là tiểu tổ tông gì của Giang Dữ được chứ, trọng điểm còn là gửi đi cái icon của anh nữa.
Nghĩ đến gương mặt bình tĩnh, lạnh lùng của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh không kiềm được run lên cầm cập.
Tin nhắn không thể thu hồi được, cũng không thấy tin nhắn trả lời của Giang Dữ, tâm tình giày vò cứ thế lặp đi lặp lại như muốn thiêu đốt cô.
Ninh Nhuệ Tinh nắm chặt điện thoại, cô đưa ngón tay run run rẩy rẩy ra đè xuống ứng dụng giao tiếp xã hội, nhấn chọn gỡ cài đặt.
Sự chờ đợi quá giày vò cô, cô lại không dám xem tin nhắn của Giang Dữ.
Sau khi gỡ bỏ cài đặt hoàn tất, Ninh Nhuệ Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Cô sẽ không nhìn thấy tin nhắn trả lời của Giang Dữ, anh cũng không có cách nào tìm cô tính sổ.
Thời tiết oi bức, trong phòng mở máy lạnh, Ninh Nhuệ Tinh lại đang chà sát đôi bàn tay run rẩy lạnh ngắt của mình vào nhau, vừa để lấy hơi ấm vừa tự an ủi bản thân trong vô thức.
Đợi đã!
Bỗng nhiên cô lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng nhất.
Nếu như trên đường cô vô tình gặp được Giang Dữ, vậy phải làm sao bây giờ?
——————————
Mình cố gắng đăng trc 12h mà fake ip lag ghê 🤦🏻♀️ thế là toang sang ngày ms🤦🏻♀️
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chap truyện mới nha