Em Là Ngôi Sao Nào?



(*) Tên chương này là一更, có hai nghĩa, thứ nhất là chỉ canh giờ (一更 là canh một, chỉ từ khoảng 7 giờ tối tới 9 giờ tối) nhưng nó không liên quan gì đến nội dung chương này, nghĩa thứ hai chỉ “Hôm nay tác giả cập nhật (thay đổi và/hoặc bổ sung các tình tiết cho phù hợp với nội dung) một chương mới”, mình dịch tên chương này theo nghĩa thứ hai.

Pháo hoa cách đó không xa liên tục vang lên những tiếng đùng đùng đùng, xen lẫn với âm thanh hò hét phấn khích của những người trẻ tuổi xung quanh.

Ninh Nhuệ Tinh cái gì cũng không nghe thấy, dường như cô đã tự động chặn lại những âm thanh bên ngoài, màng nhĩ của cô vang vọng toàn là tiếng tim đập như sấm của chính mình.

Rơi vào trong đáy mắt cô, ngoại trừ những ngôi sao nhuốm ánh đỏ như lửa của pháo hoa ngập tràn trên bầu trời, còn có gương mặt có chút ngây ngẩn của Giang Dữ, gương mặt anh thể hiện rõ ràng sự kinh ngạc.

Ninh Nhuệ Tinh lần nữa tự bái phục chính mình, cô vậy mà lại có thể khiến cho một Giang Dữ từ trước đến nay gặp bất cứ chuyện gì cũng đều không kinh ngạc, giờ phút này lại lộ ra một vẻ mặt giật mình hoảng hốt như thế này.

Có thể thấy được câu nói này của cô đã tạo thành ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Giang Dữ.

Trong khoảnh khắc khi cô buột miệng thốt ra kia, cô cảm thấy như vậy thật tốt, nhưng vừa lấy lại tinh thần, Ninh Nhuệ Tinh lại có chút xấu hổ, cô di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, có chút không thoải mái lên tiếng, “Em, em nói đùa thôi, anh đừng cho là thật.”

Gió lạnh ở ven sông thổi qua khiến người ta run rẩy, ngay đến cả giọng nói của cô cũng bất giác mang theo chút run nhẹ.

Chính là không biết bởi vì lạnh quá hay là bởi vì căng thẳng mà phát run.

Gương mặt của Giang Dữ trầm trầm, không sai không lệch chút nào nhìn chằm chằm vào cô, ngay lúc Ninh Nhuệ Tinh sắp bị sự trầm mặc không một chút tiếng động nào của anh làm cho thần kinh căng thẳng, trong lúc cô tưởng như mình đã bị đánh bại dưới ánh nhìn chăm chú không một chút biến sắc của anh thì Giang Dữ lại đưa tay lên kéo cô vào trong lòng mình.

Hơi thở ấm nóng phả ra trên dái tai mẫn cảm, giống như có một luồng không khí truyền từ thân thể lan đến tận tim, lại truyền qua tứ chi nhập vào trong xương cốt, từng trận tê dại ngứa ngáy.

Giọng nói của Giang Dữ lộ ra khí tức không biết phải làm sao, còn có một tia ý cười rõ ràng, “Muốn gả rồi?”

Nghe thấy ý trêu chọc ngập tràn trong câu nói của Giang Dữ, còn có cảm nhận được những rung động nhè nhẹ trong lồng ngực của anh, khí huyết toàn thân của Ninh Nhuệ Tinh đều dồn hết lên trên mặt, như thể từng tràng pháo hoa ở nơi xa kia đang nổ tung ở trong đầu cô, còn lại là một mảnh trắng xóa, mơ mơ hồ hồ, chìm chìm nổi nổi không nói ra được lời nào.

Không hề suy nghĩ, cô liền vùng vẫy muốn lui ra khỏi lồng ngực của Giang Dữ.

Giang Dữ giam cầm lấy vòng eo của cô không để cho cô động đậy, anh khom người xuống nói, “Anh cũng muốn lấy em sớm chút.”

Một câu nói, bất ngờ không kịp đề phòng đã khiến cho linh hồn của Ninh Nhuệ Tinh cực kỳ chấn động, cô kinh ngạc từ trong lồng ngực của Giang Dữ ngẩng đầu lên.

Vừa nãy dáng vẻ Giang Dữ nhìn cô mà không nói gì xém chút nữa khiến cô cho rằng Giang Dữ không muốn có một mối quan hệ hợp pháp cùng cô mãi mãi ở bên nhau.

“Đáng tiếc!”, Giang Dữ thở dài một hơi, giữa những câu chữ còn thật sự thể hiện ra một chút ý vị tiếc nuối, anh trầm tĩnh nói, “Em vẫn còn nhỏ.”

Vừa mới thành niên, chẳng phải là vẫn còn nhỏ hay sao.

Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì câu nói của Giang Dữ mà chợt đỏ hồng lên, lắp ba lắp bắp nói, “Biết, biết rồi mà.”

Đêm Giao thừa này sợ là sẽ trở thành một kỷ niệm không thể nào quên nổi của cô.

Từ sau buổi tối đêm Giao thừa nói ra câu nói kinh thiên động địa kia, Ninh Nhuệ Tinh mỗi lần gặp Giang Dữ đều cảm thấy có chút không thoải mái.

Ngày hôm đó cô cũng chỉ là vì một thoáng kích động mà đột nhiên thốt ra lời đó, thêm vào đó, đại học cũng không có hạn chế không thể kết hôn, ngược lại có không ít các cặp đôi đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, đồng thời xác định mối quan hệ còn có thể gia tăng điểm học tập, với suy nghĩ như vậy kết hợp với sự xúc động lúc đó ở trong đầu cô, gần như không hề có bất kỳ do dự nào cô liền nói ra lời đó.

Lời nói buột miệng thốt ra, cô mới cảm thấy có chút không thích hợp.

Hai người các cô mới hẹn hò chưa được bao lâu, tuy rằng mỗi khi ở chung với Giang Dữ luôn khiến cô nảy sinh ra cảm giác năm tháng rất yên ổn, an bình nhưng suy cho cùng thời gian hai người ở bên nhau chỉ mới có mấy tháng.

Huống hồ chi, còn có việc kết hôn này là do cô đề xuất, chỉ sợ Giang Dữ sẽ cảm thấy cô là kiểu con gái rất không tự trọng.

Ninh Nhuệ Tinh ở trong ký túc xá lật lật trang sách, vừa nghĩ đến lời nói của Giang Dữ vào buổi tối ngày hôm đó, cô liền không nhịn được càng thêm xấu hổ.

Cô còn chưa đến độ tuổi được phép kết hôn theo quy định của pháp luật (1) mà đã đưa ra yêu cầu kết hôn với Giang Dữ rồi.

(1) Tại Trung Quốc, nam 22 tuổi, nữ 20 tuổi mới được kết hôn, Ninh Nhuệ Tinh mới vừa tròn 18 
//
"""":)))))

Thật sự là quá quá quá quá mất mặt rồi.

Lai Âm đang ở trên giường bên cạnh chỗ của Ninh Nhuệ Tinh, thấy cô đang căm hận đập bốp bốp vào quyển vở đang đặt ở trên bàn, vẻ mặt không biết đang nghĩ đến cái gì, trong hối hận lại hiện ra sắc đỏ ửng, Lai m không nhịn được tò mò lên tiếng, “Dư Dư cậu đang nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt sao lại lúc xanh lúc trắng thế kia?”

“Nghĩ đến kết hôn.”

Ninh Nhuệ Tinh thành thật nói ra tất cả những suy nghĩ trong lòng mình, bất thình lình nghe thấy từ trong phòng ngủ liên tiếp vang lên những tràng cười bùng nổ, lúc này cô mới giật mình lấy lại tinh thần, mình vậy mà lại trực tiếp đem hết những gì đang nghĩ trong lòng nói ra hết.

Quan trọng nhất là còn là câu chữ khiến người khác nghĩ ra ý nghĩa khác như thế này nữa.

Ninh Nhuệ Tinh không cần xoay người lại xem cũng đại khái có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ hiện giờ của mấy người bọn họ, sợ là đã cười đến mức không thể tự kìm xuống rồi.

“Đây mới có bao lâu đâu chứ, cậu đã suy nghĩ đến vấn đề này rồi hả?”

“Đàn anh Giang Dữ có biết suy nghĩ vội vàng này của cậu không?”

..........

Chính bởi vì Giang Dữ biết nên cô mới có sự thay đổi liên tục về sắc mặt như vậy, thêm vào đó hiện tại bọn họ lại nhắc lại, Ninh Nhuệ Tinh muốn quên đi cũng quên không được, cô đưa tay ra lật lật mấy trang sách, cô dùng giọng nói cực kỳ chững chạc, đàng hoàng lên tiếng, “Các cậu ôn tập xong hết chưa, cẩn thận nợ môn...”

Kỳ thi kiểm tra cuối kỳ của đại học không giống với thi cuối kỳ của cấp ba, về cơ bản họ sẽ thi một môn vào buổi sáng hoặc buổi chiều, cứ cách mấy ngày lại thi thêm một môn, điều này cực kỳ có lợi đối với những người theo chuyên ngành chuyên về học thuộc lòng như mấy người bọn Ninh Nhuệ Tinh.

Mấy người bọn Lai m ngược lại không quá chú ý, dù sao cũng có thời gian tới mấy ngày để ôn tập.

Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Lúc Ninh Nhuệ Tinh thi xong môn cuối cùng, quay lại phòng ký túc xá lúc này chỉ có một mình cô rồi thu dọn hành lý.

Nhà của cô ở trong thành phố này, lại cách trường học rất gần, tất nhiên không cần phải vội vội vàng vàng từ ngồi máy bay đến đi tàu cao tốc như mấy người bọn Lai m, ngay đến cả hành lý cũng vậy, đeo trên lưng cái balo máy vi tính, một người liền có thể nhẹ nhẹ nhàng nhàng.

Dù sao thì trong nhà thứ gì cũng có, hơn nữa năm mới không khí mới, những đồ vật nào còn thiếu tất nhiên cũng sẽ được mua mới.

Khuôn viên trường học trước đây vẫn luôn huyên náo cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, làn tuyết trắng xóa nhẹ rơi, khẽ đung đưa lay động trong không trung.

Ninh Nhuệ Tinh trước hết là gọi điện thoại cho Giang Dữ, lại xách balo máy vi tính lên, khóa chặt cửa sổ, cửa ra vào, lúc này mới đi ra khỏi ký túc xá.

Vừa mới đi ra khỏi cổng ký túc xá, liếc mắt một cái liền nhìn thấy có người đang chờ đợi cô ở dưới tán cây.

Gió lạnh chợt thổi qua, Ninh Nhuệ Tinh có chút lạnh, cô giẫm xuống từng bước nhỏ đi về phía Giang Dữ, balo máy vi tính đeo lệch một bên vai, vừa chà xát hai bàn tay lại với nhau lấy hơi ấm vừa ngẩng đầu hỏi, “Anh sao lại qua đây sớm như vậy?”

Chương trình đào tạo của chuyên ngành Giang Dữ đang theo học đến năm ba rất ít, hơn nữa lịch thi của anh cũng được sắp xếp rất sớm, gần như so với mấy người bọn Ninh Nhuệ Tinh thì anh có nhiều hơn một tuần nghỉ lễ.

Anh cũng không ở trong trường học, từ bên ngoài qua đây đón cô, Ninh Nhuệ Tinh vẫn cho rằng bản thân cô phải chờ anh thêm một lúc.

Giang Dữ rũ mắt nhìn Ninh Nhuệ Tinh một cái, anh cầm lên chiếc khăn quàng cổ đặc biệt chuẩn bị cho cô đang được anh khoác ở trên tay, quấn một vòng trên chiếc cổ nhỏ nhắn của cô.

“Qua đây đợi em”. Anh nhẹ giọng trả lời câu hỏi của cô, sợ là vẫn còn không khí lạnh xâm nhập vào, anh liền ấn khăn vào cằm cô để cho chiếc khăn ôm chặt lấy cô giữ ấm.

Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được híp mắt lại, gương mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, cô cảm thán nói, “Thật ấm áp quá.”

Giang Dữ nhìn thấy dáng vẻ được bọc lại thành một khối của cô, còn có chiếc balo máy vi tính đang được đeo trên vai của cô, anh nhịn không được nhẹ cười thành tiếng, “Học sinh tiểu học.”

Mái tóc dài của Ninh Nhuệ Tinh rối tung, ngũ quan của cô rất tinh xảo, xinh đẹp, kết hợp lại trên gương mặt cô lại không hề phô trương mà ngược lại rất dịu dàng, rất tươi trẻ, lộ ra nét đẹp lanh lợi, thông minh, ngoan ngoãn, thêm vào đó là cái balo máy vi tính mà lúc này cô đang đeo trên vai, giống như đang đeo một cái cặp sách nho nhỏ vậy.

Liếc mắt một cái, đích thực là có chút giống với học sinh tiểu học trong lời nói của Giang Dữ.

Ninh Nhuệ Tinh dùng ánh mắt mà cô tự cho rằng là hung ác nhìn trừng trừng Giang Dữ, sau đó phản bác, “Sinh viên đại học.”

Giang Dữ nhướn nhướn mày, gương mặt anh lộ ra nét vui vẻ có thể dễ dàng nhìn ra được, anh cũng không lên tiếng phản bác, anh ngược lại nắm lấy tay của Ninh Nhuệ Tinh.

“Đưa em về nhà nào, học sinh tiểu học.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui