Trước mặt Kiều Ân bây giờ là chuyện không tưởng
Một người con trai đứng giữa không trung mặc đồ đen thùi lùi từ đầu đến chân tay cầm lưỡi hái tử thần khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm đôi mắt màu tím tro khiến cho người ta không thể không lạnh người làn da trắng nổi bật khi khoác trên mình bộ đồ đen thùi lùi nhìn trông đúng điệu của tử thần
-Ngươi làm gì trên đấy vậy hả- Kiều Ân lạnh lùng nói
-Ta làm gì thì mắc mớ gì đến cô...mà khoan đã- hắn nói như ngộ ra điều gì
-Cô nhìn thấy ta- hắn có hơi ngạc nhiên
-Ngươi tưởng ta đui chắc- Kiều Ân vẫn lạnh lùng nói
-Thường thì chỉ người sắp chết, trẻ con và người có giác quan thứ sáu mới thấy được ta thôi- hắn vẫn bay và cái giọng giá lạnh vẫn theo hắn
-Đồ thần kinh- Kiều Ân khinh bỉ nói rồi bước vào trong
hắn đáp xuống trên lan can rồi cũng theo cô bước vào
-Cô là Trịnh Kiều Ân đúng không- hắn lấy lại phong độ của một thần chết nói
-Thì sao- cô thờ ơ nói
-Ta là thần chết và cô nằm trong danh sách sẽ được ta lấy đi linh hồn- hắn nói nhẹ như không
-Khi nào
-Cô không sợ chết sao- hắn ngạc nhiên
-Ta hỏi khi nào- Kiều Ân bắt đầu mất bình tĩnh
- 25/9 nghĩa là còn 2 tháng nữa
-Được rồi cảm ơn vì thông tin giờ thì đi đi- Kiều Ân nói rồi đứng lên
-Trong thời gian cô chưa chết thì tôi sẽ ở đây- hắn nói với theo
-Tuỳ ngươi- cô lạnh lùng nói rồi bước ra ngoài
×××Dải phân cách thời gian đây×××
Hắn ở đây cũng được mấy ngày rồi mà cứ cô đụng mặt hắn, hắn đụng mặt cô trông hai người giống như hai cục băng tảng nhìn nhau vậy
-Tại sao ngươi cứ ở đây vậy- Kiều Ân tỏ vẻ không thích nói
-Ta đã nói rồi ta sẽ ở đây đến khi nào bắt linh hồn của cô đi- ở trên cây giọng lạnh lẽo phát ra
-Linh hồn khác- cô lạnh lùng hỏi câu không đầu mà đuôi cũng chả có
(Chị này thật kiệm lời)
-Ta sẽ đi tuỳ theo từng cái chết và giờ chết- hắn cũng lạnh lùng đáp lại
-Ồ vậy sao
-Ta thắc mắc thật, ta nghe nói thần chết chỉ là một bộ xương khô nhưng ngươi thì có vẻ không giống nhỉ- Kiều Ân nói rồi nhếch miệng cười
-Cô muốn nhìn thấy hình dáng thực sự của ta
-Có lẽ vậy
Hắn nhảy từ trên cây xuống đứng trước mặt cô
-Nếu vậy hãy nhìn kĩ- hắn nói rồi lẩm nhẩm gì đó khuôn mặt đẹp trai kia biến mất thay vào đó là khuôn mặt trơ xương với hai hốc mắt đen ngòm rồi từ từ cả tay và chân đều trở thành xương trắng hếu các khớp tay lòi ra
-Ồ ta chẳng mấy ngạc nhiên với hình dạng này của ngươi- cô tỏ vẻ thờ ơ
-Không phải cô muốn xem hình dáng thực sự của ta rồi giờ nói vậy sao- hắn nói mà cảm thấy bị xúc phạm
Tuy là một người lạnh lùng và là người chẳng hứng thú gì với con người hay canh vật ở trần gian nhưng hắn vẫn cảm thấy có một chút gì đó rất tức. Đang đứng khoanh tay trước ngực thì Kiều Ân lại hỏi
-Người sợ thần chết vậy thần chết sợ gì- Kiều Ân nói mà giọng vẫn lạnh băng
-............???(im lặng)
-Không biết- hắn lạnh giọng nói vì nghĩ nát óc mà chưa nghĩ ra
- Ồ thế à ta có thứ này rất thú vị- Kiều Ân nói rồi nở một cái cười nhếch môi lạnh lẽo
-Thú vị sao- hắn nói rồi cũng tạo một đường cong tuyệt mỹ
- Đi- Kiều Ân nói một từ ngắn gọn xúc tích dễ hiểu
Hai người đi một lúc thì cô dừng lại ở một cái nhà kho (tự cho là vậy)
-Vào đi- cô nói
Hắn bước theo cô vào chừng vài bước chân thì khuôn mặt bỗng trở nên tái đi..........