Em Là Người Tôi Yêu

Một hồi lâu Chu Đông không đáp lại, sau đó, anh mới nhớ ra mình vẫn đang nắm cổ tay của cô, cảm giác này thật quen thuộc. Vậy mà anh đành phải từng chút từng chút buông ra, lần nữa lại nhét tay vào trong túi áo: "Nếu không có việc gì, anh đi trước đây."

"Vâng." Trần Tri Tri nhìn anh gật đầu một cái, chợt cô buông mắt xuống nói: "Chu Đông, anh thật tốt."

Sắp xoay người, chợt nghe thấy cô nhỏ giọng nói câu này, Chu Đông cảm thấy câu nói đó mang vẻ giễu cợt đến cực điểm: Anh tốt thật không? Anh tốt thật không? di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Nếu như anh thật tốt như cô đã nói, tại sao cô lại muốn tránh né anh như vậy? Tại sao cô vẫn có thể... Không thích anh?

Lão Vương đứng tựa ơ ngoài cửa phòng bao, nhìn cảnh tượng kia kết thúc, châm một điếu thuốc mới, từ từ phun ra một ngụm khói: "Thật là một đôi nam nữ tình si." Phía sau Bạch Tề cũng đang khoanh tay nhìn mà rằng: "Tôi thật sự không thể hiểu nổi nữa."

"Cô thuộc loại phụ nữ mạnh mẽ sắt đá, sao có thể hiểu được trong tình yêu nam nữ người ta có trăm mối lo, có lúc chuyện tình cảm lại không thể dùng lý lẽ mà nói được." Anh quay đầu lại nhìn Bạch Tề, thấy phía sau cô có một bóng người đang từ từ đi tới, thở ra một luồng khói trắng, hỏi luôn:♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn"Đúng không, Từ Trì?"

Bạch Tề quay đầu lại, vừa đúng lúc đối diện với Từ Trì, cô nghe thấy anh chỉ đáp lại một chữ đơn giản: "Đúng!"

Bởi vì rất nhiều người muốn đi tàu điện ngầm trở về, nên đến khoảng mười giờ tối, mọi người gần như cùng giải tán một lúc. Trần Tri Tri và Bạch Tề cùng đường, Bạch Tề có xe, vừa vặn đưa Trần Tri Tri trở về.

Trần Tri Tri và Bạch Tề cùng đi ra, khi mở cửa lên xe, liếc nhìn ra bên ngoài thấy lão Vương đang cùng Chu Đông và mấy người bạn nam khác đi qua cổng chính, cùng đi ra ngoài.

Lúc nãy trong phòng bao KTV cô nghe thấy lão Vương nói với Chu Đông, bảo Chu Đông dẫn anh đi dạo một chút tới mấy quán rượu trong vòng ba dặm quanh Bắc Kinh này, nói không chừng còn có thể tìm được 419 (tình một đêm), thuận tiện cũng muốn cho Chu Đông giải sầu.

Nghe thấy tiếng khởi động xe,diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn, lúc này tinh thần Trần Tri Tri mới hồi phục lại. Cô đóng cửa xe, thắt dây an toàn.

Bạch Tề xoay tay lái, lái xe đi ra ngoài.

Liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu cô thấy bọn họ đã chạy ngày càng xa.

Sau khi xe chạy vào đại lộ, Trần Tri Tri lặng lẽ chậm rãi ngắm nhìn bầu trời Bắc Kinh về đêm. Bầu trời Bắc Kinh vĩnh viễn ngập tràn khí thải màu vàng sẫm hòa với ánh đèn rực rỡ đến tầm thường, làm cho người ta cảm thấy sự phồn hoa cổ kính đã bị sa sút đến bẩn thỉu.

Nhớ lại ngày đó, vì sao cô tới Bắc Kinhnhỉ?

"Tri Tri, nghĩ gì thế?" Bạch Tề phá vỡ sự yên lặng.

Dòng xe chạy tốc độ cao ở làn đường bên cạnh lướt qua rất nhanh, ánh đèn xe rọi thẳng sáng chói, Trần Tri Tri lắc đầu một cái, "Không nghĩ gì."

"À mà này, hôm nay cậu có biết Chu Đông nói với tớ điều gì không?" Bạch Tề nghĩ đến một chuyện mà thấy buồn cười: "Bởi vì cậu vẫn không nói ranguyên nhân chia tay, nên tớ mới hỏi Chu Đông, rốt cuộc tại sao hai người lại chia tay. Kết quả hắn nói bởi vì cậu không thích hắn nữa. Cậu thấy buồn cười không? Với cá tính thích rõ ràng của cậu như thế, cậu có thể cùng sống chung với một người mà mình không thích đến mười năm hay sao? Khỉ gió thật."

Một lúc lâu vẫn không thấy bạn đáp lại, Bạch Tề liếc mắt nhìn về phía bên cạnh: "Tri Tri?"

Trần Tri Tri vẫn chỉ nhìn về dòng xe chạy phía trước, Hai người đang đi qua đường ngầm dưới đất, đột nhiên trở nên tối sầm, tiếp sau đó lại một đoạn rất dài rồi lại một đoạn ngắn ngủi tối đen. Ánh mắt của cô tựa như không chịu nổi những biến đổi lớn của ánh sáng, đột nhiên trở nên ươn ướt, nong nóng, cay cay, "Đúng vậy. Nếu như tớ không thích anh ấy, làm sao lại sống cùng với anh ấy lâu đến như vậy chứ?"

Từ đường ngầm dưới đất đi ra ngoài, Bạch Tề mới nhìn thấy đôi mắt của Trần Tri Tri đã ướt đẫm.

Thật ra thì lúc nãy ở trong KTV, khi Chu Đông hát bài hát kia, cô đã nhận ra tâm tình của mình không được tốt lắm rồi.

"Thôi mà, đừng khóc." Bạch Tề rút một tờ giấy khăn đưa cho bạn, "Đang yên đang lành, cậu lại gây ra cái trò gì vậy? Nếu muốn hòa hợp trở lại chẳng phải là vẫn có khả năng đó sao, cũng không phải Chu Đông không còn nhớ cậu, mà bây giờ cũng không phải là cậu không nhớ người ta. Người ta còn chưa khóc, cậu khóc cái nỗi gì?"

Trần Tri Tri cầm lấy chiếc khăn giấy thì nước mắt cũng đã chảy ra, cô cầm khăn giấy lau: "Đúng thế, tớ khóc vì cái gì chứ nhỉ?"

Vậy mà nước mắt cô lại vẫn không sao ngừng được.

Bạch Tề thở dài một hơi nặng nề: "Cậu bây giờ ấy à, chết vì sĩ diện, chỉ khổ bản thân mình."

Vài phút sau, khi chạy qua cầu vượt, cảm xúc của Trần Tri Tri dần dần chuyển biến tốt hơn.

Bạch Tề suy nghĩ một chút, vẫn nên kể lại câu chuyện trước kia cho bạn mình biết: "Tri Tri, có chuyện này, tớ nghĩ cần phải nói với cậu lời xin lỗi."

"Chuyện gì vậy?"

"Chuyện của Từ Trì." Bạch Tề nắm tay lái nhìn về phía trước, nói sơ qua: "Trước kia tớ theo đuổi Từ Trì hoàn toàn là do tính tranh giành háo thắng của mình. Bởi vì lúc ấy tớ nhận ra cậu thích Từ Trì, cho nên mới nghĩ ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế."

Trần Tri Tri kinh ngạc nhìn về phía cô bạn.

Bạch Tề vẫn không quay đầu lại, nói tiếp: "Thật sự, tớ chỉ đùa bỡn tình cảm của Từ Trì. Đầu tiên chỉ là ý nghĩ nhất thời muốn theo đuổi cậu ta, sau đó lại cảm thấy tính tình cậu ấy chậm chạp, rất không thích hợp với tớ, nên muốn nói lời chia tay. Khi đó vừa đúng lúc nhà tớ chuyển đi, tớ cố ý không nhận điện thoại của cậu ấy, cũng cắt đứt liên lạc với cậu ấy luôn. Tớ cho rằng nếu không tìm được tớ cậu ấy sẽ chết tâm. Kết quả, không ngờ cậu ấy lại không chết tâm, còn chạy đến tận trường học để tìm tớ." Bạch Tề cười cười, "Dù sao chuyện lúc trước tớ cũng không muốn nói nhiều, trong chuyện này tớ thật không phải."

Trần Tri Tri đờ người ra một hồi mới hỏi lại: "Từ Trì có biết không?"

"Biết, lúc ở trong KTV tớ đã giải thích với cậu ấy."

"Vậy cậu ấy nói sao?"

"Cậu ấy lập tức tha thứ cho tớ luôn."

Trần Tri Tri mím chặt môi: "Tại sao?"

"Còn tại sao cái gì nữa, bởi vì tất cả mọi người đều đã trưởng thành, cũng biết đã chuyện đã xảy ra không thể nào thay đổi được nữa. Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình."

Trần Tri Tri trầm mặc rất lâu. Thực ra ngày hôm nay, ngay từ đầu trong lòng Bạch Tề đã không được dễ chịu lắm.

"Tri Tri, tớ với cậu không giống nhau, tớ chưa bao giờ biết quý trọng một phần tình cảm. Bởi vì tớ học tài chính, đã sớm có thói quen tính toán trong quan hệ giao tiếp rồi. Ở trong mắt tớ, tình cảm chính là anh tới tôi đi, chuyện tặng quà nhau thì anh đưa tôi một thước, tôi trả lại anh một trượng. Chính là như vậy đấy. Hôm nay mở lòng nói hết được với Từ Trì, trong lòng tớ thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Nhưng có một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên tớ lại thấy hối hận, thấy cậu ấy dễ dàng tha thứ cho tớ như vậy, tớ liền suy nghĩ, nếu như lúc ấy tớ cùng với cậu ấy sẽ như thế nào?"

"Cậu thích Từ Trì sao?"

Bạch Tề lắc đầu một cái, "Không biết nữa. Nếu như trước kia, nhất định tớ sẽ nói không thích, nhưng hiện tại, tớ nghĩ rằng, trước kia nhất định tớ đã từng có những giây phút động lòng với cậu ấy. Chẳng qua làtớ đã tính toán so đo lợi ích quá chặt chẽ - tính cách của Từ Trì và tính cách của tớ không phù hợp, sau này chung sống sẽ xảy ra vấn đề; tình cảm của cậu ấy khi còn ít tuổi sau này khi trưởng thành sẽ không phù hợp với tớ, sau này nhất định sẽ xảy ra vấn đề; ham mê của Từ Trì và ham mê của tớ không phù hợp, cần phải xác định đã; mọi việc là như thế... Thật ra bây giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy, yêu thích nhau chỉ cần cảm nhận trong một giây phút mà thôi, không có gì đặc biệt. Cậu không thể nào xác định nổi cuộc đời mình sau này sẽ không còn thích cậu ấy nữa, cũng không có thể nào xác định được nhất định cuộc đời mình sau này sẽ tiếp tục thích cậu ấy, có đúng không?"

"Bạch Tề, tớ cảm thấy cậu rất cực đoan." Có lúc tỉnh táo đến cực đoan, có lúc lại cảm tính đến cực đoan.

"Có lẽ là như vậy." Bạch Tề cười cười, đột nhiên đạp chân ga, khiến xe BMW màu trắng lao vút đi như điên trên đường dưới bầu trời đêm, làm cho Trần Tri Tri vốn đang ngồi tựa vào trên ghế lái phụ cũng vội thẳng người, kéo lại dây nịt an toàn.

"Cuộc sống phải biết hưởng lạc hiểu không! Quan trọng nhất là trong giờ phút này này, Tri Tri. Cậu có tin hay không, hiện giờ nếu có một chiếc xe buýt từ lối đi bộ kia phóng ngang qua đây thôi, chúng ta đều sẽ chết hết. Trước khi chết, cậu có lời gì muốn nói không, Tri Tri?"

"Tớ hận chết cậu, Bạch Tề! A ..." Ở trên đường đêm Trần Tri Tri thét lên.

Vút qua khúc cua như một cơn cuồng phong, Bạch Tề đạp đôi giày cao gót lên chân ga đến mức cực điểm, cảnh vật chung quanh đã hoàn toàn không thể nhìn rõ được, chỉ còn là những vệt sáng lao vun vút. Tiếng cười của Bạch Tề giòn tan, tựa như tiếng chuông bạc bay theo gió trải dài trên đường đêm thưa thớt ánh trăng. "Cậu cũng nên hận tớ, Tri Tri, nếu như không phải do tớ, chắc có lẽ bây giờ cậu và Từ Trì đã là một đôi rồi. Nhưng nếu như không phải do tớ, có lẽ cậu cũng sẽ không gặp được Chu Đông đâu nhỉ?"

Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...

Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...

Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...

Gió xuyên qua cửa sổ xe mở một nửa, thổi phần phật qua mặt Trần Tri Tri, lạnh như băng, từng trận từng trận đau rát. Thế nhưng dạng không khí lạnh này khi hít vào trong phổi lại có thể quét sạch đi những chuyện vụn vặt thường ngày tựa như bụi bậm vẫn luôn quẩn quanh con người. Hiện giờ trong lòng Trần Tri Tri chỉ có hai chữ đang qua lại, đi tới đi lui.

Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...

Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...

Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...

Khiến cho tim gan phổi thận chạm phải thành “thất linh bát lạc”, đụng phải nước mắt của cô làm cho nước mắt dâng trào lăn ra bên ngoài.

"Hét thật to đi, Tri Tri!" Bạch Tề đạp chân ga giống như đang vui chơi thả ga trong câu lạc bộ. Trần Tri Tri cũng không khá hơn chút nào.

Nhưng vào giờ phút này cô cảm thấy, chưa bao giờ mình có một sự thoải mái như thế, giống như toàn bộ mọi ưu phiền tích tụ đã bị cơn gió lạnh kia cuốn bay đi. Cả người cô trống không, không còn một chút ưu phiền. Vào giờ phút này, vào giờ phút này, cô mới dám thừa nhận.

Cô thật sự rất yêu thích Chu Đông, rất thích rất thích, trong lòng tràn ngập niềm yêu thích, toàn tâm toàn ý yêu thích anh, cả đầu, cả trái tim cô, tất cả con người cô đều rất yêu thích Chu Đông...

Trần Tri Tri đặt hai tay lên khóe miệng,hướng về phía bầu trời hung hăng thét to: "A a a a a... "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui