Em Là Nhà

-"Nguyệt!"

-"Anh..."

Trông anh hớt hải đến thương, trán thì lấm tấm mồ hôi, anh đang lo chuyện gì à?

Anh tới bên, thở phào, rồi ôm mình thật chặt. Vai anh thật rộng, có anh ở đây, mình chẳng sợ gì nữa.

-"Anh xin lỗi!"

?

-"Chuyện tối qua, là anh nhỏ mọn, anh không nên cáu với em..."

-"Em..."

-"Đừng ghét anh, về nhà với anh nhé!"

Hử? Ờ, hoá ra anh tưởng mình giận bỏ đi à? Trời đất, mình đâu có trẻ con đến thế?

-"Em định đi ra quán mà, nhưng em không nhớ đường, em ngu quá!"

-"Đừng nói vậy, Hoàng nhờ Đức quản lí hộ, quán vẫn hoạt động tốt..."

À, thằng Vịt Đực đấy hả? Nó là đệ của mình, cùng mấy thằng khác nữa, luôn lọt top học sinh cá biệt của Kim Liên năm ấy. Nó có một quán bia hơi cách chỗ mình 500m, thôi thì giao cho nó cũng yên tâm.

Tay anh bới bới lại tóc, với cả phủi phủi áo quần ình. Tự nhiên tim mình, có cái gì đó, ấm áp lắm!

Anh dắt tay mình, lặng lẽ đi, mình lẽo đẽo theo sau...

Hình ảnh này, quen thuộc thấy lạ.

Không khí buổi sáng, trong lành tinh khiết, xà cừ tán xanh miết, hoa bằng lăng nở tím mộng mơ, làn gió mát dìu dịu, bình yên đến ngọt ngào.

Có vẻ hôm nay là ngày tốt, bọn mình đi qua ba cái đám cưới rồi. Về nhà, mình thủ thỉ với anh.

-"Mấy nhà đấy trang trí cũng giản dị nhỉ anh?"

-"Ừ!"


-"Mai sau em không thích như này đâu, muốn khung cảnh như trong truyện cổ tích nhé, em còn muốn có nhiều nến lung linh, pha lê trong suốt..."

Anh cười.

-"Họ chỉ bắc rạp ở đấy thôi, còn tổ chức ở khách sạn mà..."

Anh nói cũng phải, mình hào hứng mộng mơ.

-"Em sẽ có bốn phù dâu, con Vi, con Mai, chị Nga, con Hạnh, nhưng số bốn thì không đẹp nhỉ? Có lẽ em nhờ người yêu thằng Huy lùn nữa. Anh thì sao? Ai sẽ làm phù rể..."

-"..."

-"Mình sẽ chỉ mời mọi người thân thích thôi nhé, em không cần quá hoành tráng, với lại mình bắt chước nước ngoài ý anh, không thu tiền mừng, quan trọng là em thích lễ đường thật đẹp, tên của hai đứa mình phải được kết hoa thật tinh tế...Việt An...Như Nguyệt..."

Tưởng tượng ra tương lai, sao mà hạnh phúc.

Việt An - Như Nguyệt

Việt An - Như Nguyệt

...

Việt An - Hà Vi

Không, là Việt An - Như Nguyệt chứ?

Việt An - Hà Vi

Không phải, mình nghĩ đi đâu vậy...

Việt An - Hà Vi

Việt An - Hà Vi

Hai cái tên ấy, cứ hiện lên đầu mình, mỗi lúc một rõ ràng.

"...ngay từ lần đầu gặp mặt, anh ấy đã thích tao, trước khi tới với mày, anh cũng từng tỏ tình với tao..."

"...chúc cô dâu chú rể hạnh phúc..."

"Ai cho cái đứa vô học này vào đây? Mau tống cổ nó ra ngoài!"

"...trước giờ, người tôi thực sự yêu, vẫn là người ấy..."

"Nguyệt, chúng ta kết thúc rồi, cô buông tha tôi, được không?"

...

...

Trí nhớ của mình, đầu óc của mình...trống trải...hỗn độn...

Mình phải chật vật lắm mới lắp ghép lại được từng chút, từng chút...

Tiếng khách khứa, ồn ào lắm.

Tiếng chúc tụng, náo nhiệt lắm.

Cô dâu, dịu dàng ngọt ngào,

Chú rể, phong độ bản lĩnh.

Đám cưới, có hoa, có nến, đẹp đẽ biết bao...

Sự thật...phũ phàng tới nhường nào...

...

Người đàn ông này, anh ta, ở đây làm gì?


Mấy tiếng trước, còn thân mật với nó, khinh mình lắm cơ mà?

Giờ này lẽ ra anh ta phải ngồi trên máy bay đi hưởng trăng mật ở châu Âu chứ?

Cảm giác nghẹn tới tận cổ, nước mắt rơi, mặn chát.

Tim mình, nơi đó, đau lắm.

-"Nguyệt, nhọc à em?"

Nực cười, anh ta còn mở miệng hỏi được mình câu ấy à?

Chó chết!

Khi anh ta yêu, anh ta nói, mình xinh đẹp nhất quả đất, không có mình anh ta sẽ không sống nổi.

Khi cưới người khác, anh ta lại bảo, tình cảm dành ình, chỉ là thói quen, là cảm động, còn nó...mới là tình yêu đích thực...

Tình yêu đích thực?

Bảy năm của mình,

Bạn thân nhất của mình,

Tuổi thanh xuân của mình...

Ức chế, uất hận, không làm cách nào mà giải toả được.

Vớ được chiếc cốc gần đấy, mình ném thẳng vào thằng khốn nạn vô nhân tính đó.

Anh ta tránh!

Giỏi lắm, có gan làm mà không có gan nhận, xem anh ta tránh được tới bao giờ?

Máu nóng bốc lên ngùn ngụt, bát đũa, cốc chén, đập hết. Anh ta cứ vừa tránh vừa tiến về phía mình. Loại mặt dày, anh ta còn mặt mũi đối diện với mình ư?

Dù anh ta muốn xin lỗi, muốn giải thích, cũng đừng hòng.

Hết bát, hết chén...chỉ còn dao...được, dao thì dao...

-"Nguyệt, bỏ xuống mau!"

Quát mình à?

Là cái đếch gì mà dám quát mình?

-"Sợ rồi hả?"


-"Đưa dao cho anh!"

Đồ hèn, thích đấu công bằng hả? Rồi, thích thì chiều.

Mình rút một con dao khác, ném về phía trước.

-"Đó, thế là không ai thua ai! Được rồi chứ? Hôm nay, anh không giết tôi thì tôi sẽ giết anh..."

-"Xin em..."

-"Nhặt dao lên, sau đó đến đây! Chúng ta giải quyết nợ nần hôm nay..."

-"Nguyệt..."

-"Đồ khốn nạn, thối tha, chó má, anh chết đi!"

-"Hôm nay bà nhất định ày biết, tội phản bội đáng giá như nào?"

-"Chỉ có các người mới có tình yêu đích thực à? Vậy tôi? Bảy năm của tôi là gì?"

-"Cái loại anh xuống địa ngục cũng không hết tội đâu..."

...

...

Tất cả, giá như chỉ là cơn ác mộng...

Giá như, mọi lỗi lầm đều có thể sửa chữa,

Giá như, mọi điều ước trở thành hiện thực...

Nếu vậy, mình sẽ ước, cuộc đời mình, không bao giờ có giây phút đó...

Ngày hôm ấy, giằng co, đau đớn, tan nát...

Ngày hôm ấy, máu nhuộm đỏ lưỡi dao, máu chảy, thấm đẫm tay mình.

Ngày hôm ấy, linh hồn mình, đã bán cho quỷ dữ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận