Em Là Phiền Phức Của Tôi

Chu Linh vừa được Dương Thành đưa về đến biệt thự của hai người thì Dương Thành đã bỏ mặc cô ở ngoài cửa mà chạy thẳng về phòng của mình.

Chu Linh cũng không biết Dương Thành nổi điên cái gì, chỉ có thể ngây ngốc về phòng của mình. Rõ ràng một tiếng trước còn tốt như vậy mà giờ đã đổi thái độ ngay được.

Chu Linh đã sớm quen với mọi ngóc ngách trong nhà rồi nên rất nhanh cô đã về đến phòng mình, lấy quần áo đi tắm, lên giường ngủ mà không gặp trở ngại gì.

Dương Thành sau khi về phòng thì cũng lập tức đi tắm. Sau khi nằm lên giường thì cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Một cảm giác lạ lẫm không ngừng lớn dần làm cho Dương Thành cảm thấy thật ngột ngạt, khó chịu.

Dương Thành quyết định bỏ qua cái cảm giác này, nghiêng người, tay theo thói quen tìm kiếm.

Đúng rồi! Chu Linh!

Không phải Chu Linh là vợ anh hay sao? Tại sao lại phải chia phòng ngủ cơ chứ... Mà anh cũng quyết định rồi không phải sao?

Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, Dương Thành vùng dậy, quyết định. Ánh mắt anh thể hiện rõ sự quyết tâm, đôi mắt hừng hực ý chí.

Chu Linh từ khi nằm lên giường xong xuôi, vẫn không tài nào chìm được vào giấc ngủ mà lại suy nghĩ đến chuyện khác.

Dương Thành mấy hôm nay thật sự rất khác so với trước kia. Cô cứ thấy anh đột nhiên tốt với cô một cách bất thường, không hề giống với cốt truyện mà cô đã đọc. Những hành động này lẽ ra phải dành cho Hạ Hiểu Nhu chứ không phải cho cô...

Không phải anh thích cô rồi đó chứ?


Không phải chứ...

Chu Linh vừa nghĩ đến đây đã nghe thấy tiếng cánh cửa kẽo kẹt vang lên. Trong đêm khuya lại càng vang vọng, đang sợ. Chu Linh rùng mình nhưng vẫn cố gắng nằm im. Lúc trước khi còn ở một mình, cô thường rất hay nghe thấy mấy âm thanh này, đến khi bật điện lên thì chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi.

Vả lại cô cũng rất nhát gan nên khi nghe thấy thì cô thường nằm im. Nếu đó mà là một tên trộm thì cô sẽ mặc kệ, hắn muốn lấy cái gì thì lấy. Cô rất sợ nếu mình mở mắt ra mà nhìn thấy hắn thì sẽ bị giết người diệt khẩu.

Chu Linh còn đang tự thôi miên chính mình thì đã cảm thấy đệm sau lưng mình lún xuống một cái, ngay sau đó là một cánh tay hữu lực từ sau lưng ôm trọn lấy cô vào lòng. Tim Chu Linh đập thình thịch, cảm nhận được hơi thở quen thuộc bao phủ lấy toàn bộ không gian xung quanh mình, cả người cô căng cứng.

Đã khuya thế này rồi Dương Thành còn sang đây làm trò gì không biết?

Chu Linh lúc này cũng chỉ biết nằm im, dường như đại não còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.

Lại nghĩ, dù sao thì đây cũng là phòng của cô mà, sao phải để anh ta chiếm tiện nghi chứ?

Vừa nghĩ xong, Chu Linh đã không khách khí đẩy Dương Thành một cái, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, giữ khoảng cách với Dương Thành.

- Em vẫn chưa ngủ?

Dương Thành cũng không có cảm thấy gì, chỉ nhìn khuôn mặt đầy cảnh giác của Chu Linh mà ảo não lên tiếng.

- Sao anh lại ở đây?

- Tôi là chồng em, không ngủ cùng giường em thì nên ở đâu?

- Phòng anh.

Dương Thành thấy Chu Linh trả lời như vậy, cũng không phản đối mà chỉ nhàn nhã dựa vào đầu giường, giọng nói trầm đục vang bên tai Chu Linh.

- Em đừng quên đã hứa với bà và mẹ của tôi những gì. Bây giờ không phải nên thực hiện rồi sao?

-...

Chu Linh cứng họng, cô cũng chỉ nói qua loa như vậy để bà và mẹ tha cho cô thôi vậy mà anh ta lại còn muốn thực hiện. Với lại lúc đó chính cô cũng nghĩ Dương Thành sẽ không để ý nên mới gật đầu cho có.

Dương Thành thấy Chu Linh còn đang cứng họng, không nói gì được thì nhanh chóng áp thân thể to lớn của mình lên cơ thể bé nhỏ, mảnh mai của cô.

Dương Thành từ trên nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô đang không ngừng lo lắng và suy nghĩ biện pháp trốn tránh của cô thì trầm thấp cười một tiếng. Giọng nói trầm khàn vang bên tai cô.


- Em không trốn được đâu.

- Đừng...

Chu Linh còn chưa nói hết đã cảm thấy một cảm giác mềm mại, ấm nóng, ướt át trên môi mình.

Làm sao bây giờ? Lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này, nên làm gì bây giờ?

Dương Thành lúc này đã không còn để ý được nhiều như vậy nữa, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng như anh đào của Chu Linh, đôi tay cũng không nhàn rỗi chu du trên thân thể cô. Dần dần đôi bàn tay hữu lực luồn vào trong áo cô vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của cô.

Chu Linh như bị điện giật cuống lên, đôi tay cực lực đẩy Dương Thành ra, nhưng sức lực nam nữ khác biệt, cô chỉ có thể tránh được đôi môi đang tàn phá trên môi mình. Chu Linh thở dồn dập, ngăn lại cảm giác lạ lẫm đang không ngừng dâng lên trong cơ thể, khó khăn lên tiếng.

- Dương Thành... Buông em ra...

Dương Thành thấy Chu Linh xa cách tránh đi thì thuận thế vùi đầu vào cần cổ thiên nga mềm mại của cô, hít sâu hương thơm đặc trưng thuộc về cô.

- Em thật thơm.

Sau đó đặt một nụ hôn lên đó.

Chu Linh có thể nhận thấy một luồng khô nóng từ trong thân thể mình không ngừng lan tràn, bao phủ toàn thân cô khiến cô không thể phản kháng lại được.

Chu Linh bây giờ chỉ có thể tránh đi những động chạm của Dương Thành, chống lại những rung động do anh mang lại, cắn chặt răng để không phát ra những âm thanh ái muội nào.

Chu Linh rất dễ dàng cảm nhận được dục vọng to lớn của Dương Thành, vật nam tính mạnh mẽ không ngừng căng trướng, nóng bỏng, mặc dù qua một lớp quần áo nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó. Nhận thấy nó đang không ngừng rung động, Chu Linh bất giác căng thẳng, cũng vì kích thước của nó mà cảm thấy sợ hãi.

Dù sao thì cô cùng Dương Thành ở cùng như vậy, sớm muộn cũng phát sinh quan hệ không phải sao? Dù sớm hay muộn. Có lẽ sau khi xong, anh sẽ cảm thấy cô cũng không có gì đặc biệt mà bỏ qua cho cô.


Nghĩ vậy, khuôn mặt Chu Linh đầy cam chịu cộng với một chút gan dạ. Chỉ một lần thôi... qua đêm này là xong rồi. Chu Linh không ngừng tự động viên mình, cũng không phản kháng như lúc đầu nữa.

Dương Thành đã sớm bị dục vọng lấn áp toàn bộ lý trí, thấy Chu Linh đã phần nào ngoan ngoãn. Lại thấy đôi môi cô bị cắn chặt, anh nhíu mày hôn lên, không để cô phải kìm nén.

Chu Linh hôm nay mặc một bộ váy ngủ màu trắng nên Dương Thành rất dễ dàng đã cởi được hết.

Dương Thành ngồi dậy, nhìn Chu Linh từ trên xuống. Anh nuốt nước bọt. Anh vẫn biết Chu Linh rất đẹp nhưng không ngờ cô lại còn đẹp đến mức như thế này. Thân thể cô trắng mịn không tì vết, từng đường cong trên cơ thể dường như đều có thể làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải điên cuồng. Đôi chân thon dài của cô vì khó chịu mà khép lại. Cô nằm trên chiếc giường to lớn lại càng làm cho cô thêm nhỏ bé, yếu đuối làm người khác thương tiếc.

Nhìn cô yếu đuối ở dưới thân mình, một bộ dạng cam chịu đột nhiên Dương Thành cảm thấy khó chịu. Không phải Chu Linh vẫn luôn muốn cùng anh như thế này hay sao? Tại sao bây giờ lại bày ra bộ dáng này?

Nhìn thấy Chu Linh như thế, dục vọng của Dương Thành cũng giảm đi phân nửa, rời khỏi người của Chu Linh.

Chu Linh đang nằm im, chấp nhận những hành động tiếp theo của Dương Thành thì đột nhiên thấy sức nặng trên người đột ngột giảm đi. Chu Linh thở phào một hơi, nhưng sâu trong lòng cũng không ngăn được cảm giác hụt hẫng.

- Em không cần phải bày ra vẻ mặt đó với tôi.

Sau đó là một tiếng đóng cửa thật mạnh như để phát tiết nỗi tức giận của chủ nhân của nó.

Chu Linh lúc này mới nhận ra Dương Thành đã rời khỏi, kéo chăn lên che đi thân thể vẫn còn đang run rẩy, cô không yên lòng nhắm mắt lại.

Lại nghe thấy tiếng xe dưới nhà truyền tới, có lẽ rất lâu nữa Dương Thành mới quay trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận