Em Là Sinh Mệnh Của Anh

Nhìn thấy cô dường như anh cũng hết sức ngạc nhiên, thế nhưng chỉ một giây sao anh đã lấy lại vẻ mặt bình thản, thậm chí không còn thèm liếc cô lấy một cái. Đúng là cô không thể tưởng tượng nổi lại có thể gặp lại Văn ở hoàn cảnh thế này, quả thực giây phút này cô chỉ ươc có thể đào được một cái hố mà chui thẳng xuống. Bản thân cô lúc này còn tự khinh bỉ chính mình, đừng nói đến Văn. Nhiên bặm chặt môi, nhìn người đàn ông vừa lên tiếng. Người đàn ông này rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu đó mà không tài nào nhớ ra. Mấy người ở bàn, nhìn rất lạ, nhưng ai nấy đều toát lên vẻ cao sang lịch sự. Nhiên không dám nhìn thêm người nào, trước đến nay Văn dường như chỉ biết đến công việc và gia đình, rất ít khi cô thấy anh đi chơi thế này những người này cô cũng chưa gặp bao giờ kể cả hồi đám cưới cô cũng chưa nhìn thấy. Cô vừa cảm thấy lạ lẫm lại cảm thấy giây phút này thực sự muốn buông bát canh mà chạy đi chỗ khác, đừng để anh nhìn thấy mình trong bộ dạng nghèo hèn đến thế này. Thế nhưng dường như cô đang tự mình ảo tưởng khi mà anh thậm chí đến một cái nhị cũng không buồn dành cho cô. Phải rồi, tại sao cô lại phải sợ hãi, tại sao lại phải xấu hổ hay cảm thấy nhục nhã cơ chứ? Cô và anh bây giờ đâu còn liên quan đến nhau nữa? Cô và anh giờ cũng chỉ như hai người xa lạ, chưa từng quen biết.

- Cô gái này sao nhìn quen thế nhỉ?

Người đàn ông ban nãy lại tiếp tục lên tiếng, cô bỗng cảm thấy sợ hãi, chợt nhớ ra anh ta chính là chủ căn hộ chung cư mà khi mới chia tay Quân cô đã thuê. Đôi tay cô vẫn cầm bát canh nóng, mấy ngón tay dường như đã đỏ ửng cả lên một người trong bọn họ liền bỏ chiếc đĩa rồi nói:

- Quen hay không cứ để em nó đặt bát canh xuống đã.

- Không cần đặt, cứ cầm thế đi.

Văn lên tiếng cắt ngang câu nói của người đàn ông kia. Cô vẫn giữ vẻ mặt cam chịu, hít một hơi rồi nói:

- Vậy bát canh này phải làm thế nào?

Người đàn ông chủ căn chung cư huých huých tay Văn rồi nói dường như không để ý đến lời nói của cô:

- Văn, cô gái này nhìn giống vợ cậu thế? Hôm đám cưới tôi không dự nhưng chẳng phải chính là cô gái trong lần gặp ở chung cư sao?

Nhiên mở to đôi mắt nhìn anh ta, trong một giây lát cô cảm thấy vài giọt nước nóng rớt lên tay cô rát buốt. Hai tay cô run rẩy, chỉ không ngờ anh ta thực sự đã nhớ ra cô. Cô bám chặt mấy ngón tay vào chiếc đĩa, cô giữ sự bình thản liếc nhìn Văn. Trong mắt anh hằn lên một tia giận dữ, quay sang nói anh ta:

- Thế thì cậu nhầm rồi!

Mấy người còn lại liếc nhìn Văn, rồi lại nhìn cô như thể muốn xác minh lại xem, bởi họ chưa được dự đám cưới của cậu bạn cùng đi du học này. Thời gian đám cưới họ vẫn chưa về nước, cô không dám nhìn thêm, một lần nữa cất giọng như van nài:

- Bát canh này tôi đặt ở đâu được?

Cô chưa nói hết câu, người đàn ông ban nãy lại lên tiếng:

- Vậy vợ cậu đâu, sao không thấy cậu dẫn đi? Cô gái này quả thật giống cô gái đó, chỉ có điều nhìn kỹ lại mới thấy vợ cậu xinh đẹp hơn nhiều, sao cậu không dẫn cô ấy đi cùng.

- Cô ta chết rồi!

Văn trả lời, rành mạch từng tiếng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, từng câu từng chữ như một mũi dao nhọn xuyên thẳng vào tim cô. Những người ngồi bên cạnh cũng há hốc mồm kinh ngạc không dám tin vào tai mình.

Cô bỗng thấy chân mình bỏng rát, hoá ra trong một giây hoảng hốt người đàn ông ngồi phía ngoài có khuôn mặt thư sinh đã huých tay vào bát canh khiến nó mất thăng bằng. Anh ta nhìn xuống đôi chân cô đã đỏ lên vội vàng nói:

- Xin lỗi cô, tôi không cố ý, chân cô bỏng rồi.

Nói rồi anh ta đặt vội bát canh lên bàn, rồi cúi xuống, mấy ngón tay thon dài chạm khẽ lên chân cô. Đột nhiên cô thấy mình bỗng lơ lửng trên không trung, đến khi định thần lại mới biết vừa có người bế cô lên, còn hét to:

- Tránh ra, tránh ra.

Tiếng hét quen thuộc đến ngỡ ngàng, cô mở to mắt nhìn, khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt tinh anh đang lộ rõ sự lo lắng, bế thẳng cô ra xe, để lại những bộ mặt vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì phía trong. Cô cảm thấy phía dưới chân đau rát, nhưng không đau bằng câu nói mà mồm người đàn ông này vừa phát ra “Cô ta chết rồi”. Nhưng thế cũng tốt, cứ phũ phàng với cô đừng để cô nuôi thêm bất cứ hy vọng, hay có nhớ nhung gì về anh thêm nữa. Cô đẩy tay về phía anh rồi nói:

- Buông tôi ra, tôi tự đi được.

Anh nhếch mép, ném thẳng cô vào xe rồi nói:

- Câm mồm!

Cô cắn chặt môi, cố mở cửa nhưng bất thành, anh đi về phía tay lái, lái thẳng xe đến bệnh viện, vừa đi vừa nói:

- Cô đừng nghĩ rằng tôi lo cho cô, mà tôi đang lo cho bạn tôi. Tôi sợ cậu ta dây phải loại người như cô lại bị ăn đền ăn vạ nên thay cậu ta xử lý. Hết bao nhiêu tiền tôi trả bấy nhiêu, cô đừng mong lấy được của tôi xu nào.

Cô cảm thấy nhục nhã vô cùng, mỗi lần gặp anh đều dùng những từ ngữ thế này mạt sát cô, cô cười nhạt đáp:

- Tôi cũng không cần thêm một xu nào của anh nữa đâu.

Anh không thèm liếc nhìn cô, chỉ khẽ cong khoé môi châm biếm:

- Vậy sao? Phải rồi cô có thằng người tình giàu như Quân cần gì tiền? Mà sao nó giàu như vậy còn để cô làm ở đây?

Cô lạnh lùng đáp:

- Làm ở đâu hình như không liên quan đến anh. Anh đang đố kỵ với anh ấy hay sao?

Đột nhiên chiếc xe phanh kít lại, cô giật mình, theo quán tính ngoài người về phía trước. Anh mở cửa, đi vòng người bước về phía cô rồi mở cửa đôi tay rắn chắc nằm chặt tay cô lôi ra ngoài, khuôn mặt giận dữ đáp:

- Cút xuống xe.

Cô bình thản, lê đôi chân xuống, nhìn anh rồi nói:

- Được! Vậy đưa tiền tôi tự đi khám.

Anh nhìn cô đã quá quen với sự vô liêm sỉ của cô, vậy mà giờ phút này vẫn cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng liền mở ví lấy mấy tờ năm trăm ngàn ném vào mặt cô rồi nói:

- Tốt nhất từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.

Nói rồi anh phóng xe bước đi, cô cười chua xót, gập người nhặt từng tờ tiền, đã hai lần cô phải nhục nhã đến mức tuyệt vọng thế này. Nhiên nhìn chiếc xe đi khuất, rồi nhìn xuống bàn chân bị nước rớt vào bỗng cảm thấy vui vẻ vô cùng. Bàn chân này thực sự bỏng không quá nặng, nước cũng chỉ sôi trên sáu mươi độ chẳng qua cảm giác đỏ rát chút thôi, lại nhận được ba triệu đền bù, quả thật là lần này cô hời rồi. Cô nhếch mép, cảm thấy từng lời nói cay nghiệt của anh cũng theo gió mà bay. Phải rồi trong lòng anh cô đã chết, cô và anh giờ tốt nhất từ nay đừng có bất cứ liên quan gì đến nhau nữa. Chỉ có không liên quan cô mới có thể nhẹ lòng mà sống. Điều duy nhất bây giờ cô quan tâm là đứa bé, chỉ cần cô có tiền chăm sóc cho nó, thì mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa. Cô bặm chặt môi, chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình có thể nhẫn nhịn giỏi đến như vậy. Hoá ra một đứa trẻ lại có sức thay đổi kỳ diệu đến vậy biến cô thành một người cam chịu đến nhục nhã. Cô nhìn quanh đường, nhưng không có một chiếc xe bus nào qua, trời nắng nóng khiến mồ hôi cô túa ra như mưa lau mãi cũng vẫn không thể ngừng được. Đoạn đường này đừng nói là xe bus, thậm chí đến cả taxi cũng không có. Văn! Quả thật anh muốn hành hạ cô đến chết mới thoả lòng. Nhiên cười nhạt, anh càng muốn cô chết đi, cô sẽ càng kiên cường mà sống. Cô lê đôi chân từng bước từng bước đi về phía trước.

“Tít, Tít”

Tiếng còi xe ô tô khiến cô có chút giật mình liền quay người lại bỗng kinh ngạc khi thấy chiếc xe camry quen thuộc đang tiến sát đến cạnh mình. Cô chưa kịp định thần lại, đã thấy chiếc kính từ từ hạ xuống, Văn ngồi trong xe, vẻ mặt bình thản nói:

- Lên xe.

Cô nhìn anh, nắm chặt mấy tờ tiền như thể anh sẽ đòi lại, nuốt nước bọt không đáp, chân vẫn bước từng bước khó nhọc lên phía trước. Anh thấy thái độ không thoả hiệp của cô liền quát lên:

- Tôi bảo cô lên xe!

Cô nhếch mép đáp:

- Tôi không lên.

Anh dừng hẳn xe, đi thẳng xuống, nhanh như chớp lao về phía cô, cúi xuống bế cô rồi ấn cô vào trong xe sau đó khoá lại cửa lại. Cô bất lực, không tài nào mở nổi cửa, đành nhét vội mấy tờ tiền vào áo ngực nhìn anh cũng vừa hay bước lên xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, gương mặt anh rõ ràng vẫn còn chút hằn học. Cô nở nụ cười châm biếm nói:

- Sao lại quay lại?

Anh không buồn liếc cô, cũng chẳng thèm đáp lại. Cô thấy thế liền im lặng, dẫu sao cũng đã bị khinh thường, cứ để mặc anh khinh thường đi.

Cô không sợ anh, thế nhưng giây phút này không khí trong xe rất ngột ngạt, muốn thoát ra cũng không xong. Cô rất muốn hỏi anh định đưa cô đi đâu? Rất muốn biết vì lý do gì anh lại quay lại, chỉ có điều cô hiểu giờ mở miệng ra chỉ khiến anh tức giận hơn. Vậy nên cô cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm.

- Cô không sợ tôi giết cô sao?

Tiếng anh cất lên, phá tan bầu không khí im lặng, cô nhìn anh, hờ hững đáp:

- Anh dám?

Anh bật cười, vẫn lái thẳng xe dọc hai hàng cây, điệu cười vừa có chút man rợ, lại xen lẫn chút khinh bỉ.

- Phải rồi, tôi làm sao có thể dám ra tay giết người như cô được. Trên đời này chỉ có loại người độc ác như cô mới có thể giết người một cách tàn nhẫn thế thôi.

Cô nhìn anh không đáp. Thấy cô im lặng, trong lòng anh bỗng chùng xuống, ngày hôm nay khi nhìn cô ở nhà hàng này quả thật là bất ngờ, bất ngờ đến nỗi bàng hoàng. Anh không thể tin cô có thể xuất hiện ở đây, lại trong bộ dạng tồi tàn như vậy. Khi cô bưng bát canh nóng lên, hai bàn tay cô đỏ ửng vì nóng, anh cảm thấy xót xa vô cùng. Vậy mà anh có thể tàn nhẫn bắt cô đứng đó rất lâu, giây phút anh nói ra câu nói độc địa đó còn ngỡ rằng trái tim cũng đã chết theo rồi. Anh hận cô, hận đến mức tưởng chừng như có thể giết chết cô ngay lập tức. Thế nhưng khi thấy bàn chân cô bị bát canh nóng đổ vào, lại không còn kìm chế được tình cảm mà bế cô lên, chỉ muốn lao nhanh đến bệnh viện. Anh cứ ngỡ anh có thể tuyệt tình với cô, nhưng hoá ra là anh không thể. Khi thấy bóng dáng cô cúi xuống nhặt từng đồng tiền, lê đôi chân nặng nhọc giữa trời nắng nóng trái tim anh như có ai bóp chặt.

Anh hận bản thân anh ngu si cố chấp, hận rằng anh vì cô mà đã không còn phân biệt được đúng sai nữa rồi. Anh khinh bỉ cô, nhưng lại khinh bỉ chính bản thân mình hơn. Rõ ràng biết loại người như cô độc ác lăng loàn, vậy mà khi thấy cô khổ cực lại cảm tưởng như không thể chịu được nổi. Nhưng, thực sự đến ngay cả bay giờ, dù có tìm lý do gì thì đứa con của anh cũng đã bị cô giết chết. Anh không thể nào có thể tha thứ cho cô được. Chỉ có điều, anh vẫn không tài nào giải thích được lý do gì mà cô phải chịu khổ cực vì Quân đến thế này. Anh không tin cậu ta là kẻ để người mình yêu phải làm những việc này. Rõ ràng anh biết Quân là người thế nào, ngày ấy cậu ta đến tìm anh, trong từng lời nói đều chất chứa nỗi đau khổ tột cùng khi phải rời bỏ cô mà đi. Anh càng nghĩ càng thấy hoài nghi, càng hoài nghi lại càng thấy mơ hồ. Như một vòng luẩn quẩn, vừa thật thật lại vừa ảo ảo, rốt cuộc anh vẫn không thể nào biết được rằng tại sao mọi chuyện lại khiến cô thành ra thế này? Thế nhưng anh bỗng bật cười trong lòng, anh đang lo cho cô sao? Chẳng phải cô ta đã giết chết con anh sao? Hà cớ gì anh phải lo lắng xem cô ta sống chết thế nào? Phải rồi, loại đàn bà như cô ta luôn tỏ ra mình đáng thương, ắt hẳn hằng ngày ở nhà ăn bám Quân, cô ta sợ Quân sẽ coi thường mình, thế nên đành dùng chiêu này để Quân thấy yêu thương cô ta. Anh không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, một cảm giác tởm lợm khiến anh như sắp thể nôn ra được. Loại người có thể ra tay giết chết con mình thì còn chuyện gì cô ta không nghĩ ra được. Anh cứ mải mê suy nghĩ mà không biết đã đến bệnh viện từ lúc nào, phải đến khi thấy chiếc cổng mới từ từ dừng xe lại. Cô nhìn anh, hơi nhếch mép nói:

- Hoá ra là đưa tôi đến đây, chẳng lẽ muốn xem số tiền mà anh đưa cho tôi có thừa không sao?

Anh bật cười thành tiếng đáp lại:

- Cô Nhiên, cô đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Không phải ai cũng giống cô lúc nào cũng nghĩ đến tiền như vậy đâu, số tiền tôi đã để cô cần, tôi sẽ không thèm đụng vào chỉ tổ bẩn tay tôi. Là vì tôi không muốn rách việc thế nên mới tận tâm đưa cô đến đây. Cũng coi như là chút tích đức cho cuộc đời tôi sau này, mong rằng đức lớn để đừng bao gặp lại cô lần nữa.

Hoá ra anh muốn giũ bỏ sạch sành sanh cả quá khứ này với cô đến vậy. Trong lòng cô rõ ràng cảm thấy rất đau, vậy mà vẫn phải cố mỉm cười đáp lại:

- Cảm ơn!

Anh bước xuống xe, mở cửa xe rồi nói:

- Xuống đi, tự vào khám! Đừng mơ moi thêm một đồng nào của tôi nữa!

Nói rồi anh đóng sập cửa xe lại, cô nhìn theo chiếc xe khuất dần cố nén lại tiếng thở dài, thù hận trong lòng lại đan xen với tình yêu. Rốt cuộc cô giống như con cá trong lưới, có giãy giụa thế nào cũng không tìm nổi cho mình một lối thoát. Nếu cô là anh, cô cũng hận bản thân mình, trong lòng anh suy cho cùng cô chính là kẻ bạc tình, lại tàn độc. Thế nhưng, anh lại không thể biết được rằng vào đêm mưa gió ây cô đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Cô nhìn vào sảnh bệnh viện, không biết từ bao giờ cô lại tự mình đến những nơi thế này. Cô nhớ rằng có lần anh từng nói với cô, anh sẽ không bao giờ để cô một mình, nhất định rằng dù có đi đâu, làm gì cũng bám riết lấy cô không rời. Vậy mà giờ đây, đến ngay cả hít cùng cô bầu không khí anh cũng không còn muốn. Cô rất sợ, rất sợ rằng anh sẽ biết mọi chuyện, thế nên ban nãy đã so sánh anh với Quân, để khiến anh hoàn toàn tin rằng cô chia tay anh là để đến với Quân. Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng khiến cả cô và anh không còn chút hy vọng gì ở đối phương, cứ để anh hận cô đến chết. Chỉ có như vậy, mới khiến cho hai người chẳng còn chút liên quan gì. Cô nắm chặt hai tay, từng lời nói ong ong phát ra trong đầu “Nhiên, ba anh ta là người nổ súng giết chết ba mẹ mày đấy.” Tiếng nói như thức tỉnh phút giây ngu muội mù quáng của cô! Dẫu sao tờ giấy phá thai đó cũng chẳng khác gì một cách trả thù mà cô dành cho gia đình họ. Phải rồi, ân oán đó cũng coi như kết thúc từ đó đi. Từ này về sau, tốt nhất anh và cô đừng có gặp lại nhau như lời anh đã nói là cách tốt nhất của hai người.

Ở một nơi cách cổng bệnh viện chỉ có vài trăm mét, Văn đang ngồi trong xe hướng ánh mắt về nơi cô đang đứng. Nhìn cô dưới ánh nắng ban trưa bỗng trở nên mong manh yếu đuối hơn bao giờ hết. Anh đã từng ước rằng đừng gặp lại cô thêm lần nào nữa, bởi mỗi lần gặp anh bỗng như trở nên lú lẫn, anh không còn có thể kiểm soát được tình cảm của mình. Lẽ ra, cô phải là nữ hoàng của lòng anh, được mặc những bộ đồ đắt tiền, được sống trong nhung lụa, được anh hầu hạ cung phụng trong căn nhà lộng lẫy như cung điện chứ không phải người đàn bà tầm thường, lê đôi dép rách đến làm thuê cho một nhà hàng.

Mọi thứ đã vỡ tan tành kể từ ngày cô ném cho anh tờ giấy phá thai đó. Anh đã tưởng mình không thể sống nổi trong giây phút đó, chưa bao giờ anh cảm thấy căm hận một người nào đến mức như vậy. Giá mà cô có thể phản bội anh, có thể làm mọi điều đau đớn nhất chỉ cần cô giữ lại đứa con, có lẽ anh đã không hận cô đến thấu xương thấu tuỷ như vậy, cô không biết rằng anh đã mong chờ đứa con này ra đời biết bao. Cô biết thừa anh yêu trẻ con đến nhường nào, vậy mà cô đang tâm cướp đoạt đi quyền làm bố của anh. Vậy mà, người phụ nữ anh đã từng yêu, người phụ nữ đã khiến anh như chết đi sống lại, người phụ nữ khiến anh đau thương đến cùng cực ấy, người phụ nữ khiến anh phải từng giờ từng khắc nhắc nhở mình phải căm hận ấy mãi đến lúc này anh mới hiểu, chỉ cần cô khổ sở, anh lại xót xa vô cùng. Ban nãy, khi nhìn thấy bàn chân cô chẳng may bị nước dội vào, anh đã suýt buột miệng mà nói ra “Nhiên, cô có đau không.” Thế nhưng trong giây phút cuối cùng anh đã giữ được lại. Cô và anh giờ còn chẳng bằng những người dưng, thậm chí mối quan hệ chẳng khác gì kẻ thù của nhau. Mà thật sự cô chính là kẻ thù mà anh hận nhất. Từng lời anh đay nghiến chì chiết cô lại chỉ khiến anh thêm đau đớn vô cùng. Thi thoảng anh lại như đã quên mất cô đã gây ra bao tội lỗi với anh, mà suýt chút nữa đã cảm thông cho cô.

Anh nắm chặt vô lăng, như muốn bóp chặt thứ cảm xúc mâu thuẫn đang trào dâng trong lòng, anh muốn chết đi, có lẽ chỉ có chết đi mới có thể quên được cô, quên được cả hận thù kia. Anh bỗng cảm thấy coi thường bản thân vô cùng, không hiểu anh nghĩ gì liền lấy máy gọi cho Quân. Đầu dây bên kia rất nhanh chóng nghe máy, giọng điệu có chút ngạc nhiên liền hỏi:

- Alo, Giám đốc gọi tôi có chuyện gì thế ạ?

Anh lúc này mới để ý mồ hôi đã ướt đẫm trong lòng bàn tay, hít một hơi rồi nói:

- Sáng mai cậu đến công ty tôi được không? Tôi có vài chuyện muốn nói.

- Vâng! Được ạ.

Tiếng Quân trả lời nhanh chóng không chút do dự. Anh không nói thêm gì ném chiếc điện thoại sang ghế bên cạnh rồi lái xe đến bệnh viện.

Anh cũng không hiểu tại sao lại muốn đến bệnh viện. Có lẽ anh muốn nhìn cô một lát sao? Anh đỗ xe ở cổng bệnh viện, nhưng lại không đủ can đảm và dũng khí để bước vào. Chẳng phải anh rất hận cô sao? Chẳng phải anh mong muốn cuộc sống này của cô trở nên tồi tệ cơ mà. Thế nhưng sao bây nghĩ đến bàn chán ấy lại lo lắng đến vậy. Không biết anh đã ngồi đó bao nhiêu lâu, chỉ đến khi anh cảm thấy đã quá lâu rồi mà cô chưa hề bước ra lòng chợt như có lửa đốt.

Rõ ràng hôm nay là chủ nhật, mọi dịch vụ khám đều sẽ nhanh chóng, tại sao đến giờ cô chưa ra? Anh nhìn đồng hồ, thật sự đã hơn hai tiếng cô bước vào đó, bàn chân cô ban nãy anh nhìn qua cũng không đến nỗi nặng. đầu anh bỗng nghĩ đến những điều xấu vô cùng. Trong một giây phút anh không còn nghĩ thêm được gì vội ra khỏi xe đi vào trong. Đến khi bước chân anh đặt vào sảnh bệnh viện mới bật cười cảm thấy bản thân ngu ngốc vô cùng. Có khi cô ta đa về từ lâu còn chẳng thèm khám để lấy số tiền đó, mà nếu không cô ta sống chết thế nào cũng không còn liên quan đến anh nữa rồi. Anh không hiểu vì sao, mỗi lần gặp cô anh lại trở nên như kẻ mất hồn, lý trí như bằng con số không tròn trĩnh. Phải rồi, anh đang lo lắng bằng thừa, lẽ ra anh nên mặc kệ hết tất cả đi, anh xoay người định bước đi bất chợt thấy cô thất thểu đi từ cầu thang xuống. Anh hơi khựng lại, trông anh lúc này chẳng khác kẻ ăn trộm bị bắt gặp liền vội vàng đứng vào cây cột bên trong. Thế nhưng dường như cô không hề để ý đến anh, anh bỗng thấy đôi mắt cô hình như đỏ lên, bàn chân được băng bó gọn gàng. Cô khóc sao? Cô không đi về phía ngoài cửa mà đi vào nhà vệ sinh. Anh không kìm nén nổi tò mò liền đi theo, vào nhà vệ sinh nam bên cạnh sát vách tường. Kể ra nhà vệ sinh bệnh viện này cũng lạ, phía bên trên chỉ ngăn vách thế nên khi anh ở bên này nhà vệ sinh cũng đủ nghe tiếng người cười nói bên kia. Đột nhiên anh nghe thấy tiếng cô khóc, tiếng khóc thút thít nhưng đủ cho anh nghe được.

Thật sự là cô đã khóc! Trong tiếng khóc còn xen lẫn sự đau đớn bi thương.

Anh hơi nhếch mép, hoá ra người đàn bà này cũng biết khóc.

Mà không! Trước nay anh đã gặp cô khóc rất nhiều lần, và tất cả đều là khóc vì Quân. Anh bỗng cảm thấy sự đố kỵ của mình và cậu ta như đã lên đến đỉnh điểm. Chưa bao giờ cô có thể khóc vì anh, có chăng cũng là vài giọt nước mắt giận hờn vu vơ. Càng nghĩ anh càng thấy đau lòng, càng đau lại càng thấy nỗi hận thù trong mình lớn hơn bao giờ hết. Anh nắm chặt tay, ngăn cho sự đố kỵ làm mất đi lý trí. Phải rồi, mày đang làm trò gì thế này hả Văn? Tại sao mày lại đi theo cô ta? Tại sao lại lo lắng cho cô ta? Tại sao lại tò mò mà chui vào đây?

Văn! Mày bị điên rồi sao? Cô ta khóc thì kệ cô ta, liên quan gì đến mày?

Anh tự hỏi trong lòng, bỗng thấy giây phút này hả hê vô cùng. Nỗi hận thù càng lớn, lại càng cảm thấy sảng khoái trong lòng. Cuộc sống của cô ta thiếu anh thì nhất định phải bất hạnh thế này. Bất hạnh thế này còn chưa đủ so với những gì cô ta gây ra với anh. Anh mở cửa bước ra ngoài, vừa hay tiếng khóc bên kia cũng im bặt, có tiếng cạch cửa, cô từ từ bước ra, anh bỗng chột dạ, không muốn cô nhìn thấy mình liền định bụng xoay người lại. Thế nhưng cô dường như không để ý đến anh, đôi mắt cô sưng húp, bàn chân lê từng bươc nặng nhọc ra ngoài. Anh hơi nhíu mày, sự hả hê vừa rồi cũng tan biến mất. Trong lòng anh bất chợt cảm thấy đầy hoài nghi, chẳng lẽ ở với Quân khiến cô đau khổ đến vậy? Chẳng phải cô đã từ bỏ mọi thứ mà đến với cậu ta sao? Vừa rồi khi anh gọi điện cho Quân, trong lời nói và giọng điệu hoàn toàn bình thường. Mẹ cậu ta mất rồi, đứa em nghe nói cũng rất ngoan ngoãn. Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cho cô phải khóc lóc thế này? Nhìn gương mặt cô thất thần như vậy, anh cảm thấy trái tim lại một lần nữa suýt quên đi hận thù mà thông cảm cho cô.

Anh không kìm nén được sự tò mò bên trong, lại càng muốn đả kích cô liền sải những bước chân dài về phía trước mặt cô. Thấy anh cô vô cùng ngạc nhiên, bỗng nắm chặt tờ giấy bên dưới vội vàng nhét vào chiếc túi xách. Anh không để ý hành động đó của cô, gằn giọng nói:

- Cô khóc sao? Bị hắn ta khinh thường nên khóc à?

Cô không đáp lại, đôi mắt đen láy còn ngấn lệ nhìn anh chằm chằm trong giây lát rồi vội vàng cúi xuống. Có lẽ cô không muốn anh thấy mình khóc. Anh thấy cô không trả lời, càng tức giận, hai tay anh nắm chặt lên đôi vai bé nhỏ của cô, còn nghĩ rằng cô sẽ chửi mình hoặc thách thức như ban nãy, thế nhưng cô hoàn toàn im lặng. Anh lắc lắc vai cô, cười nhạt nói:

- Sao? Thằng đó thấy cô không có việc gì làm, ăn bám nó nên đối xử tệ với cô sao? Cô nghĩ nó giàu nó sẽ yêu cô sao? Loại đàn bà như cô đừng nói đến tôi, mà với nó cô cũng không xứng.

Anh vừa nói, vừa nghĩ đến Quân. Trước kia anh biết cậu ta rất coi trọng sự nghiệp, nhưng cũng rất coi trọng cô. Thế nhưng có lẽ cũng chẳng người đàn ông nào có thể chấp nhận một người vợ đã qua một đời chồng, và từng phá thai với người chồng ấy. Nhất là đối với anh Quân là người coi trọng sự nghiệp hơn cả cô. Cô vẫn giữ thái độ im lặng, giây phút này thực sự quá mệt mỏi. Anh nhìn cô, giọng điệu hằn học:

- Nhiên! Tôi nói cho cô biết nếu không ở cạnh tôi cuộc đời cô cũng sẽ tồi tệ cho mà xem. Tất cả những gì cô chịu bây giờ là luật nhân quả hết. Cô gây ra với tôi những gì, thì ông trời cũng nhìn thấy mà trả lại cho cô như vậy.

Cô nắm chặt hai tay, một giọt nước mắt không còn kìm nén được mà rớt xuống nền nhà lạnh lẽo liền gạt tay anh, xoay người từng bước vội vàng mặc cho bàn chân kia vẫn đang đau rát nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Văn đứng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cô, không còn sự sảng khoái hay hả hê như ban đầu. Anh bỗng bật cười thành tiếng “Văn, mày đang thương hại cô ta sao? Hãy nhớ cô ta đã gây ra gì với mày.” Anh lấy máy gọi điện cho Quân, biết rõ bản thân không nên tò mò hay quan tâm về cuộc sống của cô nữa, thế nhưng dường như anh tự dối lòng mình, rằng anh chỉ muốn khẳng định lại cuộc sống của cô đang tồi tệ như anh nghĩ. Đầu dây bên kia mất một lúc lâu mới nghe máy. Anh không để ý lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi, thấy cậu ta lên tiếng anh liền nói:

- Cậu đang ỏ đâu? Tôi muốn gặp một chút?

- Giờ này sao giám đốc?

- Đúng vậy.

- Vâng, vậy anh hẹn gặp ở đâu?

- Quán cafe Fire Fly Ngã Tư Sở.

- Được!

Anh tắt máy, đi ra xe, bóng dáng cô cũng hoàn toàn biến mất. Xoay chiếc vô lăng anh hướng về ngã tư sở sau đó vào quán Cafe chọn cho mình một góc khuất. Chỉ chưa đầy ba phút sau đã thấy Quân đến. Anh ta mặc bộ đồ thể thao, dạo này làm dự án ở nhà nên anh ta không cần đến công ty. Quân nhìn thấy anh liền vội vàng bước vào ngồi đối điện. Anh ta chưa kịp lên tiếng, Văn đã nói:

- Cậu dạo này thực hiện dự án đến đâu rồi?

Quân nhìn anh đáp lại:

- Cũng gần xong rồi, hôm nay anh gọi tôi ra để nói chuyện này sao?

Anh nắm chặt hai tat, đặt xuống dưới đùi, rõ ràng anh hơn Quân vài bậc, thế mà giây phút này lại cảm thấy mình lại lúng túng như kẻ ăn trộm. Phải mất mấy giay sau mới có thể nói ra từng câu:

- Quân, tôi muốn hỏi về Nhiên được chứ?

Sau khi anh nói xong câu này, bỗng thấy bản thân như một thằng đần. Tại sao anh đến gặp Quân để hỏi về cô ta? Trong khi trên mặt pháp luật anh với cô ta vẫn đang là vợ chồng. Quân thấy thái độ của Văn liền nói:

- Giám đốc, anh muốn hỏi gì ạ?

Văn nhắm nghiền mắt, trong giây lát tự khinh bỉ chính mình khi buột miệng hỏi tiếp:

- Cô ta đang làm gì vậy? Ý tôi là việc gì, vì dù sao tôi và cô ta cũng chưa ly hôn.

Quân khẽ thở dài trong lòng, trưa nay nay khi nhận được cuộc gọi của Nhiên dặn dò anh nếu Văn có hỏi anh nhất định phải trả lời như cô dặn. Quả là Văn sẽ đến tìm anh, Văn không phải kẻ ngốc, thấy cô đi làm rửa bát thuê như vậy không hoài nghi mới là chuyện lạ.

- Cô ấy giờ đi làm rửa bát cho một nhà hàng có tiếng. Vì hầu hết xin vào công ty không chỗ nào nhận.

Văn nắm chặt hai tay, rõ ràng anh không sai, người sai là Quân và cô. Vậy mà giờ này anh bỗng thấy mình như kẻ tội đồ. Anh bỗng thấy mình như tên ngốc, không còn chịu được nữa nghiến răng nói:

- Quân, cậu có biết tôi và cô ta vẫn là vợ chồng. Tại sao cậu lại xen vào chuyện tình cảm của chúng tôi?

Quân nhìn Văn dường như mọi lời cô dặn mình suốt thời gian qua và cả trưa nay chỉ nhân lúc này mà nói, nói cho Văn biết để không còn chút hy vọng gì:

- Giám đốc Văn. Nhiên nói với tôi rằng cô ấy chưa bao giờ yêu anh cả, tất cả mọi hành động của cô ấy đến giờ đều là giả dối. Việc phá thai của cô ấy hoàn toàn nằm trong kế hoạch. Tôi đã khuyên cô ấy trở về với anh, và đừng bỏ đứa con ấy nhưng cô ấy nhất định không chịu nghe. Không phải tôi là người dụ dỗ cô ấy, mà chính cô ấy đã dụ dỗ tôi. Cô ấy nói rằng còn yêu tôi rất nhiều, nhưng nếu tôi có không quay lại thì cũng vẫn sẽ bỏ anh. Thế nên mọi chuyện tôi đành phải làm theo ý cô ấy, vì tôi từng có lỗi với cô ấy tôi nợ cô ấy rất nhiều. Tôi biết nhưng chuyện này tôi rất sai với anh, nhưng tôi không còn cách nào khác là ở bên cô ấy.

- Vậy tại sao cậu có tiền đồ như vậy, mà còn để cô ta đi rửa bát.

- Cô ấy biết tình cảm tôi dành cho cô ấy lạnh nhạt đi rất nhiều, thế nên cô ấy mới tự mình làm như vậy để nhận được sự thương hại từ tôi. Anh Văn. Ngày xưa khi tôi yêu cô ấy, cũng bởi vì cô ấy quá nặng tình nên tôi nhiều khi cảm thấy mình giống như ở trong ngục tù. Cô ấy nói rằng chưa bao giờ yêu ai nhiêu được như tôi, cô ấy sẵn sàng bỏ tất cả mọi thứ kể cả việc trả thù của mình để bên cạnh tôi. Điều này càng khiến tôi thấy mình mắc nợ cô ấy, anh biết không? Còn chuyện cô ấy bỏ đi cái thai dù tôi hết mực ngăn cản nhưng cô ấy không chịu, quả thật tôi cũng không hề biết chuyện đó đến lúc biết cũng đã quá muộn. Thậm chí cô ấy còn từng doạ tự tử nếu như tôi không quay lại với cô ấy, tôi thật sự không dám đùa giỡn với tính mạng của cô ấy. Từ ban đầu tôi trở về, chính cô ấy là người chủ động liên lạc với tôi, nếu anh là người ở hoàn cảnh đó anh chắc chắn cũng làm như tôi mà thôi khi mà anh mắc nợ cô ấy quá nhiều. Văn anh sống với cô ấy bao nhiêu lâu chắc cũng rõ tình cảm cô ấy dành cho mình đúng không? Anh là người cảm nhận rõ nhất, có thể giống như cô ấy bám víu anh khi không còn ai bên cạnh, khi tôi về dẫu ban đầu có căm ghét nhưng anh biết mà càng hận lại càng yêu…

Văn nghe từng câu từng chữ phát ra từ miệng Quân, giây phút này anh bỗng thấy kinh tởm làm sao, mọi chuyện đều năm trong kế hoạch của cô ta, tất cả sự đáng thương mà cô ta đang thể hiện ra cũng là vì người đàn ông này. Anh bật cười, nắm chặt chiếc cốc cafe nóng trên tay, không còn cảm nhận được đôi tay đã đỏ lên. Phải, anh hiểu chứ, anh cảm nhận được chứ có ngu đâu mà không thấy cô thơ thơ thẩn thẩn khi Quân về nước? Có ngu đâu khi bắt gặp mấy lần hai người ở riêng, nói chuyện cùng nhau. Đôi mắt anh trở nên đỏ sòng sọc, bỗng dưng cảm thấy cuộc gặp này biến anh thành kẻ ngốc. Rõ ràng thật sự cô ta như thế nào anh hiểu rõ, vậy mà chỉ vì chút thương hại hoài nghi anh lại đến tìm và cuối cùng nhận được câu trả lời quá đau đớn. Anh đứng dậy, không nói thêm câu gì với Quân lê bước chân nặng nhọc bước đi bỏ lại Quân bên trong quán cafe. Thế cũng tốt! Khẳng định lại rằng những gì anh nghĩ vì cô hoàn toàn đúng. Cô là loại đàn bà thế nào từ giay phút cô ném cho anh tờ giấy phá thai là anh hoàn toàn hiểu rồi. Từ giờ phút này nhất định anh sẽ không để tâm gì đến loại đàn bà ấy nữa. Đợi Văn đi khuất, Quân mới lấy máy gọi cho Nhiên. Đầu dây bên kia không nghe máy, anh phải gọi điên bảy tám cuộc mới thấy cô nhấc máy, trong điện thoại vọng về tiếng của cô như lạc đi:

- Alo.

Quân bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng lo lắng liền hỏi lại:

- Nhiên, em sao thế? Em khóc đấy à?

- Không, có chuyện gì vậy Quân?

- Đúng như em nói, cuối cùng Văn cũng đến tìm tôi. Tôi nói y như em nói buổi trưa. Giờ em ở đâu, tôi gặp em chút được không?

Cô lau mấy giọt nước mắt đang vương trên mi rồi đáp lại:

- Tôi ở nhà, tôi không muốn gặp ai cả. Hôm nay tôi rất mệt, có gì nói sau nhé.

Nói rồi cô vội vàng tắt máy, để Quân ở đầu day bên kia hụt hẫng vô cùng. Anh cảm thấy có chút bất an, trong lòng chợt nóng như lửa đốt. Thế nhưng anh hiểu cô đã nói như vậy tốt nhất đừng nên làm phiền cô lúc này, anh nhìn qua ô cửa kính quán cafe, trên đời này không phải chỉ có Văn đau, cô đau. Mà đến anh cũng cảm nhận trái tim như rỉ máu. Anh thậm chí đến làm người thay thế cho Văn lúc này cũng chẳng được. Có muốn cô lợi dụng anh, cô cũng hoàn toàn không cần.. Quân khẽ bật cười, hoá ra là hai năm hai thậm chí bảy tám năm anh đều không thể nào quên được cô. Hoá ra đây là cảm giác bất lực, bất lực vì chính anh đã từ bỏ cơ hội ở bên cô cho người đàn ông ấy. Đến cuối cùng có quay trở lại cũng chỉ là sự tiếc nuối muộn màng. Văn bước ra khỏi quán cafe trong buổi chiều tà, trong lòng anh chất chưa cả nỗi đau đớn xen lẫn hận thù. Anh đã biết cô là người thế nào, hôm nay được khẳng địng thêm những lời nói ấy lại càng cảm thấy căm phẫn. Anh không biết đã nghĩ gì, liền đi về nhà hàng hôm nay, trong giây phút căm hận tột cùng, anh bước vào quán tìm người chủ quán. Quán hiện giờ rất đông khách, nhưng anh đến mụ chủ quán liền chạy ra đon đả nói:

- Giám đốc Văn lại đến sao?

Anh nhìn bà ta nhếch mép nói:

- Quán bà có nhân viên tên Nhiên đúng không?

Bà ta cười lẳng lơ đáp lại:

- Vâng, chẳng phải hôm nay anh Tùng làm cô ấy bị bỏng sao? Có chuyện gì à anh Văn?

Anh nhìn bà ta, gằn giọng nói:

- Tôi muốn bà đuổi việc cô ta.

Bà ta chu môi tỏ ra giận dỗi, anh nhìn gương mặt bà ta bỗng thấy gớm ghiếc vô cùng:

- Cô ta xin nghỉ việc rồi, xin nghỉ từ hôm nay rồi. Chẳng phải sáng nay anh vừa bế cô ta vào viện sao, giờ lại đến bắt tôi đuổi việc cô ta là thế nào?

Anh không quan tâm đến vế sau, hơi nhíu mày hỏi lại:

- Tại sao cô ta lại nghỉ việc?

- Tôi cũng không biết, ban nãy cách đây khoảng hơn một tiếng trước cô ta gọi cho quản lý của tôi xin nghỉ. Bình thường cô ta cũng chăm chỉ lắm, nên cô ta nghỉ tôi cũng thấy hơi đáng tiếc. Mà anh và cô ta có quan hệ gì sao? Khi nãy anh bế cô ta đi tôi thấy vẻ mặt anh rất lo lắng. Cả hội sếp Tùng của tôi cũng bàn luận rất nhiều, có người còn nói cô ta rất giống vợ cậu, sếp Tùng nói chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh như vậy.

Anh nhìn mụ chủ nhà hàng, không thèm đáp lại xoay người bỏ đi. Cô ta bỏ việc, rốt cuộc là vì lý do gì, thế nhưng anh bỗng bật cười. Thôi thì đã chấm dứt bận tâm chi cho nhọc lòng.

Sau khi nghe cuộc điện thoại với Quân, Nhiên ngồi hẳn dậy đi ra ngoài uống cốc nước. Cổ họng cô khô khốc, đôi mắt vẫn còn vương những giọt nước long lanh. Uống mấy cốc nước, cô mới có thể bình tâm lại một chút, liền đi về phía giường mở túi xách lấy ra tờ kết quả siêu âm. Cô nhìn vào từng chỉ số, tất nhiên không hiểu gì, thế nhưng lời nói của người bác sĩ hôm nay rất rõ ràng và mạch lạc:

“Đứa bé có vấn đề về sức khoẻ, rất có thể là nó mắc một trong các hội chứng dị tật.”

Cô day day trán, cố ngăn giọt nước mắt rơi ra, rõ ràng lần trước cô khám còn khoẻ mạnh bình thường, hôm nay nhân lúc có tiền, lại gần sát ngày hẹn khám lại từ mấy tháng trước nên tiện khám luôn. Vậy mà không ngờ khám xong nghe tin như sét đánh. Cô đã hỏi kỹ lại rất nhiều lần, đến nỗi vị bác sĩ phải mắng rằng:

- Tôi đã nói đây chỉ là ban đầu, cô có thể đến những chỗ khác khám lại thế nhưng tôi gặp mấy trường hợp như vậy rồi.

Cô ngồi nhìn tờ giấy như chết lặng, cô đã từng muốn nạo đi đứa bé này, từng cảm thấy nó xuất hiện trong cuộc đời là một sai lầm. Thế nhưng giây phút này cô mới cảm thấy đau đớn làm sao? Cô không thể tin được rằng nguồn sống duy nhất của cô lại cũng trở nên mong manh như vậy. Bỗng dưng cô nghĩ lại, vì hôm nay nghe xong tin này đầu cô trở nên lú lẫn mà chưa kịp nghe vị bác sĩ kia nói xem có thể bằng cách nào đó thay đổi được sự thật này không?

Cô nhìn đồng hồ, giờ đã là gần chiều, lúc này đến bệnh viện cũng đã hết giờ hành chính liền uống thêm một cốc nước để bình tĩnh hơn một chút, bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện. Đầu cô từ trưa tới giờ gần như không hoạt động nổi, bây giờ mới kịp tiếp nhận mọi thông tin. Cô lấy máy điện thoại, mở tấm hình chụp card visit của người bác sĩ lần trước, hai tay run rẩy ấn số gọi. Đầu dây bên kia rất nhanh chóng bắt máy, giọng nói trầm ấm vang lên.

- Xin chào, tôi là bác sĩ Lai phòng khám thai sản, xin hỏi ai đang gọi cho tôi vậy ạ?

Cô nghe được giọng ông như bắt được vàng liền vội vàng nói:

- Bác sĩ, tôi là Nhiên, Lưu Diệp An Nhiên đã từng đến phòng ông để định phá thai nhưng được ông khuyên giữ lại đây ạ.

Ông nghe giọng cô, liền À lên một tiếng, không cần cô giải thích đoạn sau khi cô nói tên ông cũng đã nhận ra. Cô là bệnh nhân ấn tượng nhất với ông, ông nghe lời cô nói có chút run rẩy liền hỏi lại:

- Cô Nhiên sao? Có chuyện gì vậy?

Cô nghe ông hỏi, trong lòng bỗng muốn oà lên khóc, thế nhưng cũng kìm được nói:

- Bác sĩ Lai, ông giờ này còn ở phòng khám không? Tôi muốn đến khám thai và có vài chuyện cần ông tư vấn.

Ông thấy cô có vẻ gấp gáp, dường như có chuyện gì đó không lành liền nói:

- Được! Cô đến đi.

Cô vội tắt máy, không thèm thay cả bộ quần áo có chút lấm lem, bỏ sấp tiền trong valy ra rút lấy mười triệu đút vào túi xách rồi ra ngoài bắt taxi. Dạo này cô vốn tằn tiện từng đồng, nhưng bây giờ quá tình thế cấp bách, cô không nghĩ được gì khác giục người taxi nhanh chóng đến địa chỉ mà cô đọc. Trên suốt đoạn đường đi cô không biết đã nghĩ đến rất nhiều tình huống xấu nhất. Trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn vô cùng, thế nhưng cô nhắc mình nhất định phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ để đứa con trong bụng còn có thể dựa vào cô. Nếu giờ cô gục ngã, thì kể cả là cô hay Cua đều không thể vượt qua những chuyện này.

Chiếc xe đỗ xịch lại ở cửa phòng khám, cô đưa cho người lái xe những đồng tiền bị vo viên lại, rồi vội vàng vào trong phòng của bác sĩ Lai.

Bác sĩ Lai thấy cô gương mặt thất thần, đôi mắt còn sưng húp lên liền vô cùng lo lắng hỏi lại:

- Có chuyện gì thế cô Nhiên?

Cô cố gắng để không rơi nước mắt, rút trong túi ra tờ giấy siêu âm sáng nay rồi nói:

- Bác sĩ Lai, buổi sáng nay tôi có đi siêu âm và nhận được giấy thế này. Bác sĩ trong bệnh viện nói đứa bé trong bụng có khả năng bị tim hay gì đó. Tôi không biết về y, muốn khám lại xem thật sự rằng có phải đứa bé bị vậy thật không?

Ông nhận lấy tờ giấy, đọc một hồi, suy ngẫm rất lâu, mãi một lúc sau mới nói:

- Cô Nhiên, trước kia mấy lần cô khám có thể chưa phát hiện ra. Giờ thai lớn hơn siêu âm cũng chính xác hơn là điều hoàn toàn bình thường. Cô nằm lên đây để tôi khám lại.

Cô lật đật như một chiếc máy, nằm lên chiếc giường lạnh lẽo quen thuộc. Hai lần cô nằm lên đây đều với mục đích khác nhau. Lần đầy là muốn tước đi sinh mạng của đứa bé, còn lần này là muốn cứu lấy nó. Ông Lai nhìn khuôn mặt cô, tuy rằng cô không có vẻ đẹp lộng lẫy lay động lòng người, nhưng lại mang vẻ đẹp trong trẻo thuần khiến. Thế nhưng đó là trước kia, còn bay giờ nhìn cô hoàn toàn thê thảm. Hai hốc mắt sưng đỏ, tóc còn chẳng thèm chải, những móng tay còn dính cả bùn cát, chỉ có điều trên gương mặt vẫn là sự đau khổ tột cùng mà ông từng nhìn thấy. Sau khi siêu âm rất kỹ lại, ông liền tháo cặp kính, cô nhìn thái độ của ông bỗng thấy lo sợ vô cùng. Hai tay cô bấu chặt vào nhau run rẩy nói:

- Bác sĩ, có gì cứ nói tôi nghe.

Ông đặt kính lên trên bàn rồi đáp lại bằng những câu từ y học rất khó hiểu. Cô nghe ông nói rất nhiều nhưng cảm thấy đầu óc càng trở lên mông lung, thế nhưng cô hiểu đứa bé trong bụng thật sự có vấn đề. Sau khi nói một hồi, thấy mặt cô ngây ra, ông liền thở dài nói:

- Cô Nhiên, để tôi nói ngắn gọn thế này cho cô hiểu. Thật ra đúng là tim của đứa bé có chút vấn đề.

Cô lắng nghe ông nói, dường như tâm trạng rơi tõm xuống vực sâu. Dẫu đã dự đoán trước kết quả bệnh viện không thể sai mà giây phút này. Hai tay cô bám lên tay ông, giọng nghẹn đi:

- Bác sĩ, đứa bé bị sao vậy ông.

- Tim thai đập hơi nhanh so với bình thường, tuy nhiên không đến mức như bác sĩ kia nói với cô. Hiện nay tôi chưa nói trước được gì đợi khoảng bảy đến mười ngày nữa cô đến tôi siêu âm Doppler lại. Nhưng theo tiên lượng của tôi có lẽ đứa bé này có thể không sao, rối loạn nhịp tim rất có thể bởi người mẹ trải qua một cú sốc, tâm lý hằng ngày không ổn định vì nhịp tim chỉ nhanh hơn mức bình thường vài nhịp. Tuy nhiên muốn để chắc chắn cần siêu âm lại nữa. Cô cũng yên tâm, y học giờ rất phát triển, những dị tật tim bẩm sinh cũng có thể can thiệp và sống khoẻ mạnh, huống hồ đứa bé này tôi thực sự nghĩ nó sẽ không sao, nếu được cứ tin tưởng ở tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức. Không biết cô có đọc báo sách không, nhưng nhiều dị tật không chỉ là tim mà cả dị tật khác trên nhiều nước người ta đã áp dụng phương pháp can thiệp bào thai khả năng sinh ra khoẻ mạnh rất cao.

Cô có chút nhẹ nhõm hơn khi nghe ông nói như vậy, lúc này nghĩ đến chuyện tiền bạc mới nhận ra số tiền mình có chẳng đáng là bao liền lý nhí nói:

- Bác sĩ, liệu rằng chi phí can thiệp khoảng bao nhiêu tiền?

- Cái này thì tôi cũng không chắc chắn được, vì hiện tại đây chỉ là thăm khám ban đầu và đứa bé nhịp tim đập hơi nhanh so với bình thường. Phải đến hai tuần nữa siêu âm mới chính xác được, tôi bổ sung cho cô một ít thuốc bổ. Giờ cô về nhà ăn uống nghỉ ngơi rồi cho khoẻ mạnh, tôi nghĩ nguyên nhân rất có thể do tâm lý người mẹ. Vậy nên tôi muốn đảm bảo cô phải thật cố gắng vui vẻ để đứa bé được khoẻ mạnh. Còn chuyện tiền nong thì tôi nghĩ có lẽ nếu bắt buộc phải can thiệp thì chi phí cũng tương đối lớn, nhưng ít nhất thai đủ hai mươi hai tuần tuổi người ta mới can thiệp.

- Bác sĩ, tôi biết rằng hỏi ông nhiều thế này rất phiền. Nhưng mà thật sự sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra chứ ạ?

- Không khẳng định được không có gì xấu xảy ra. Nhưng cô Nhiên, cô yên tâm một điều nếu đứa bé được can thiệp đúng, lại có chế độ ăn uống đầy đủ, và có những dự đoán ban đầu rồi thì khả năng lớn là nó sẽ không sao. Phẫu thuật tim từ khi mới ra đời giúp rất nhiều thai nhi sống tốt trở lại như bình thường. Vả lại đứa bé này tôi siêu âm không thấy bất thường gì mà chỉ thấy nhịp tôi nhanh hơn bình thường một chút, theo suy đoán tôi nghĩ do tâm lý người mẹ là nguyên nhân. Thậm chí tôi nghĩ nó còn không cần can thiệp bằng máy móc mà chỉ cần can thiệp qua tâm lý người mẹ và ăn uống. Cô càng cần phải vui vẻ mạnh khoẻ thì đứa bé trong bụng mới khoẻ mạng được. Càng âu lo thì nó lại càng yếu đi thôi. Lạc quan lên.

Nhiên gật đầu, những lời ông nói đã giúp cô yêm tâm hơn, cô đứng dậy, nhìn ra ngoài trời cũng đã tối dần liền chào ông sau đó trở về nhà. Về đến nhà việc đầu tiên cô pha cho mình cốc sữa bầu, sau đó nấu cơm ăn rồi leo lên giường lôi sấp tiền trong valy ra đếm lại. Đếm xong tâm trạng cô càng trở nên buồn bã, tất cả số tiền cô có hiện giờ còn chẳng đủ năm mươi triệu. Mấy ngày trước mới mua thêm hộp sữa, lại phải sắm thêm ít đồ dùng trong nhà. Cô lấy mấy tờ tiền sáng nay Văn đưa còn thừa, nhưng cũng chỉ còn vài chục tiền lẻ Nếu như đứa bé này thực sự cần can thiệp, liệu rằng cô sẽ xoay tiền ở đâu cho đủ, ban nãy cô còn không dám hỏi ông Lai cụ thể số tiền. Nghĩ đến ông Lai, cô càng cảm thấy vừa nể phục lại vừa biết ơn. Quả thật ở thời này, kiếm được một người bác sĩ như ông không phải dễ dàng. Cô thở dài, trong giây lát đột nhiên lấy máy điện thoại, ấn số Quân. Thế nhưng cô không gọi, mà chỉ chằm chằm nhìn rất lâu. Cuối cùng liền ném chiếc điện thoại vào góc giường. Cô không thể bỉ ổi đến mức này được, đứa bé này không phải con anh ta. Số tiền cô có vay được của anh ta cũng không biết đến bao giờ mới trả được. Cô thật sự không muốn phiền đến Quân thêm một giây phút nào nữa. Bỗng nhiên cô bật dậy, đi vào phía tủ, lôi trong tủ chiếc cặp đựng những đồ kỷ vật Văn tặng cô. Chiếc nhấn cưới và cả chiếc nhẫn khi anh cầu hôn cô đều để trong chiếc hộp bọc da lộn, còn có khuyên tai, dây chuyền rất nhiều đồ có giá trị vật chất. Cô ngắm nghía rất lâu, lại nghĩ đến ngày anh vừa hát, vừa cầu hôn cô trước mặt mọi người. Có lẽ giây phút đó cô đã chính thức rung động bởi anh. Những món đồ này cô đã từng nghĩ rằng sẽ mang theo cả cuộc đời. Để nhắc mình nhớ lại có lúc bản thân ngu ngốc đến vậy. Để nhắc mình từng giờ từng khắc biết rằng cô đã từng yêu người mà đáng lẽ ra không bao giờ được phép yêu. Bỗng dưng cô lại cảm thấy rất bỉ ổi, sao cô lại có ý nghĩ mang những thứ này đi bán cơ chứ? Hoá ra cô là loại vô liêm sỉ như Văn nói thật. Cô bật cười, nhưng trong lòng rõ ràng rất chua xót. Sống mũi cô cay xè, cô nhăn mặt, ngước mắt lên trời để ngăn không cho nước mắt trào ra. Mắt cô cũng nhắm nghiền, bàn tay mân mê chiếc nhẫn cưới. Cô bỗng khinh bỉ chính bản thân mình vô cùng. Trong đầu cô lúc này lại định giá tiền số trang sức này. Một nỗi kinh tởm bắt đầu lan toả trong lòng cô, phải rồi chính cô còn thấy mình vô liêm sỉ nói gì đến anh. Nhưng cô thật sự không muốn nghì thêm nhiều, cô không muốn lợi dụng thêm Quân, không muốn kéo anh ta vào cuộc đời u ám của mình. Vả lại đứa bé này suy cho cùng cũng là con của Văn. Có bỉ ổi một chút cũng coi như là để anh có trách nhiệm với nó. Cuộc đời cô cũng túng quẫn quá rồi, cô bỗng nghĩ đến một tác phẩm Văn học mà cô từng học. Đó là Lão Hạc. Vì quá nghèo chẳng đủ ăn lão đã bán đi con chó Vàng mà lão yêu quý vô cùng. Thế nhưng cuối cùng vì dằn vặt lão đã ăn bả chó mà chết. Một cái chết dữ dội, và đầy ai oán. Cô cười nhạt, cô không có tư cách gì để so sánh mình với người đàn ông như lão Hạc. Bởi mọi chuyện hôm nay do cô lựa chọn, đổ lỗi cho hoàn cảnh thà rằng đổ lỗi cho mình. Phải rồi! Dù sao cũng là do cô đã tự đánh mất hết tất cả. Cô nhắm nghiền mắt định cất đống đồ đó dự định mai sẽ mang ra tiệm vàng bán thế nhưng đột nhiên cô nghĩ lại hít một hơi thật sâu nhoài người lên giường lấy chiếc máy điện thoại nhấn nút gọi cho Văn. Đằng nào cũng bán, thà rằng bán lại cho chủ nhân của nó có lẽ tốt hơn. Cô biết cuộc nói chuyện với Văn hôm nay, sẽ giống như đổ thêm dầu vào lửa, thế nhưng còn hơn để đứa bé trong bụng cô phải chết dần chết mòn. Dù có nhục nhã thế nào cô cũng cần cứu lấy nó. Tiếng tút tút tút bên kia khiến cô cảm tưởng như xa xôi vạn dặm. Trong một giây lát cô bỗng nghĩ rằng liệu anh có nghe máy của cô? Hay khi cô gọi anh, anh sẽ cười khinh bỉ mà tắt máy. Thế nhưng ngay khi cô vừa định tắt máy để mai mua sim mới gọi thì đầu dây bên kia vừa hay lên tiếng:

- Alo!

Tiếng nói không chút cảm xúc, không lạnh nhạt, cũng chẳng hận thù chỉ có sự vô cảm đến tuyệt tình. Cô cắn chặt môi, hai lòng bàn tay đã ướt đẫm, giọng nói của anh đã từng quen thuộc vậy mà đến giờ cô lại tưởng như rất lạ lẫm. Cô hít một hơi rồi nói:

- Tôi đây, tôi có chuyện muốn nói.

Anh bật cười gằn giọng hỏi lại:

- Tôi và cô còn chuyện gì để nói sao?

Cô thở dài, phải rồi, giờ anh và cô còn gì để nói? Sau bao lần làm tổn thương nhau, giờ đây trong lòng cả hai chỉ có hận thù chất chứa. Nhất là hôm nay cô biết Quân đã nói những lời gì với anh. Cô nuốt nước bọt đáp:

- Đúng vậy, tôi muốn bán nhẫn cầu hôn, nhẫn cưới, dây chuyền và cả khuyên tai anh tặng cho anh.

Văn nghe cô nói những lời này, bỗng khựng lại. Không thể nghĩ cô lại là loại đàn bà không có giới hạn như vậy, trong giây lát anh tức giận gào lên:

- Nhiên! Cô…rốt cuộc cô là loại đàn bà gì vậy?

Cô khẽ cười đáp lại:

- Đúng vậy! Tôi là loại đàn bà như anh nghĩ đấy. Tóm lại anh có muốn mua lại đồ của mình không?

Anh nghiến chặt răng, cố giữ sự bình tĩnh nói:

- Ra giá đi.

- Năm mươi triệu.

Anh cười lớn đáp lại:

- Nhiên, cô nghĩ cô đáng giá năm mươi triệu sao? Loại người như cô không đáng giá một cắc. Cô đang tự đề cao mình đấy.

Cô bỗng thấy bản thân quả thật không đáng giá một cắc như lời anh nói. Có lẽ anh đã khinh cô đến mức cực đại, cô bất giác xoa tay xuống bụng rồi nói:

- Đúng vậy. Tôi không đáng giá một cắc nhưng kỷ vật của anh thì đáng giá vài trăm triệu chứ chẳng đùa, anh tặng tôi toàn đồ giá trị, nếu anh không cần tôi mang ra tiệm vàng bán có khi được hơn giá đấy.

Anh nhắm mắt, sống mũi đã đỏ ửng, đôi mắt cũng dường như sắp rơi cả những giọt nước:

- Được! Đưa số tài khoản đây, tôi sẽ chuyển tiền cho cô, còn đồ của tôi tôi sẽ nhờ người đến lấy. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô.

Cô nhìn chiếc nhẫn cưới, trong giây phút cuối cùng có thể thốt ra những lời vô liêm sỉ đến tột cùng:

- Văn, năm mươi triệu là tôi chưa tính nhẫn cưới. Tính cả nhẫn cưới là một trăm triệu, nếu anh không mua lại tôi có thể mang ra tiệm vàng bán có lẽ còn hơn giá đó.

Anh tức giận, nắm chặt tay rít qua từng kẽ răng nói:

- Nhiên, cô đừng ép tôi, đừng không biết giới hạn như thế.

Cô cười nhạt đáp:

- Chẳng phải anh cũng ép tôi sao? Nếu anh không mua tôi cũng sẽ đi bán, chẳng qua muốn bán rẻ lại cho anh để trở về với chủ nhân của nó mà thôi.

Phải, cô ta không đáng giá một cắc, nhưng kỷ vật của anh đáng giá hơn cả như vậy, thậm chí còn đáng giá hai ba trăm triệu. Chỉ là anh không thể ngờ cô ta có thể ra giá như vậy với mình. Anh nuốt nước bọt, cuối cùng anh cũng thua cô:

- Được! Nhưng tôi nghĩ lại rồi, hai ngày nữa cô đến gặp tôi, chúng ta ký luôn đơn ly hôn và nộp lên phường.

Cô bặm chặt môi, cuối cùng cũng đến giây phút này, đáp lại:

- Được!

Anh tắt máy, cơn tức giận lúc này mới bùng cháy, liền ném chiếc điện thoại mạnh xuống nền nhà. Chiếc điện thoại iphone X vỡ tan tành, tình cảm của anh dành cho cô cũng vỡ nát như những mẩu thuỷ tinh dưới kia.

Sau khi ném chiếc điện thoại xuống dưới nền nhà, cơn tức giận của Văn dường như vẫn chưa thể nào nguôi ngoai. Anh không thể ngờ cô có thể trơ trẽn đến mức này, có thể lấy những kỷ vật anh tặng cô để biến thành thứ rẻ mạt như vậy. Trong lòng anh lúc này chỉ có cơn lửa giận đang bùng cháy, như muốn nổ tung mà thiêu đốt hết xung quanh. Anh đã phải mất bao nhiêu ngày để dần thích ứng với cuộc sống không có cô. Vậy mà gặp lại anh mới cảm nhận hoá ra từ trước đến nay, suốt mười một năm nay cho đến giờ anh vẫn bị cô khống chế. Anh lắng nghe điện thoại của cô, tưởng rằng mình có thể lạnh lùng mà nghe cô tống tiền vậy mà đến giây phút này lại không thể kiểm soát nổi tình cảm của mình.

Văn không ngờ Nhiên có thể làm như vậy, không thể nghĩ rằng lời nói đó phát ra từ miệng cô. Cũng tốt, loại đàn bà này anh hiểu rất rõ, chẳng phải cô ta đã ném cho anh tờ giấy phá thai? Chẳng phải Quân đã nói cô ta tìm mọi cách đu bám cậu ta sao? Cô ta đã không có giới hạn thì không có giới hạn. Dù sao trong lòng anh cô ta cũng đã chết rồi. Cô ta càng trơ trẽn, anh càng có lý do để quên cô ta. Anh nắm chặt hai tay, đôi mắt từ lúc nào lại trở nên vô hồn trống rỗng. Cô ta chưa bao giờ yêu anh cả, tất cả đã chấm dứt rồi. Anh hận cô ta một phần, hận chính bản thân đến tám chín phần. Tại sao đến giây phút này vẫn đau đớn như vậy? Tại sao ngay cả khi biết cô ta là loại đàn bà thế nào vẫn tò mò về cuộc sống của cô ta. Anh cười khinh bỉ bản thân, nhìn xung quanh đâu đâu cũng thấy bóng dáng cô lại càng thêm căm hận chính mình. Bất chợt anh thấy trái tim mình đau đớn vô cùng, đau đớn như khi nhận tờ giấy phá thai khi ấy. Cô đã bóp chết chút ký ức còn lại của hai người, đến giờ phút này anh mới thấy xót xa đến vô hạn. Ngoài trời bất chợt mưa rất lớn, cả ngày hôm nay anh không dám trở về nhà, càng không dám về nhà ba anh. Anh rất sợ phải nhìn thấy những ký ức đau thương, đã từ rất lâu anh giả vờ xin phép về lại nhà nhưng thực chất chỉ toàn ở lại công ty. Dường như chỉ có ở lại nơi đây, lao đầu vào công việc mới giúp anh quen một chút với cuộc sống không có cô. Hoá ra anh vẫn chưa đủ can đảm, chưa đủ can đảm để đối diện với sự thật này, Thế nhưng giờ đây, cô đã hoàn toàn dội vào anh một gáo nước lạnh, để anh tỉnh ra rằng giờ đây cô và anh đến giờ thậm chí hận thù còn không chẳng còn muốn dành cho nhau. Anh bất giác bật cười, cúi thụp xuống nhặt chiếc điện thoại vỡ tan tành ném vào sọt rác rồi bước ra khỏi công ty. Trời mưa mỗi lúc một to, gió rít từng cơn qua tán lá. Văn cứ để mặc mưa tạt vào mặt rát buốt, những dòng nước lạnh chảy tong tong từ trên xuống dưới, ngấm vào da thịt nhưng không cũng chẳng thấm là gì so với nỗi tê tái trong lòng. Vị mặn đắng ngắt xen lẫn nước mưa rớt vào miệng anh khiến anh không kìm được mà chửi thề một câu “Mẹ kiếp”. Vốn dĩ là người đàn ông phong độ, lạnh lùng, lại trang nghiêm lịch sự mà giờ đây anh gần như mất kiểm soát hoàn toàn. Anh tự chửi chính bản thân anh tại sao lại khóc vì người đàn bà ấy? Thế nhưng dù có tìm bao lý do thì anh cũng không thể nào thông cảm cho bản thân lúc này được. Nỗi đau đớn tận cùng khiến trái tim anh như bị xé nát. Cuối cùng, khi người anh đã ướt sũng, anh mới leo lên xe về lại căn nhà ấy. Căn nhà đã được bác Thu dọn dẹp lại sạch sẽ kể từ ngày cô đi, anh chỉ dám về mỗi buổi chiều tắm táp rồi mang theo vài bộ quần áo sau đó lên công ty. Anh nhìn những ánh đèn xung quanh, màu vàng ảm đạm càng khiến tâm trạng anh tồi tệ vô cùng. Những giọt nước tong tong chảy xuống nền nhà, anh cố hít một hơi thật sâu, sau đó liền vội đi tắm cho sạch sẽ rồi lau qua lại vũng nước anh vừa đứng rồi đi vào căn phòng quen thuộc. Trong lòng anh bỗng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, cái cảm giác ấm áp đã mất đi kể từ ngày cô rời khỏi nơi đây. Anh khẽ mở tủ, mùi thơm của những bộ quần trẻ sơ sinh áo xộc vào mũi anh. Hôm đó bà Thu đã định mang những đồ này ném đi thế nhưng anh đã giữ lại. Bà Thu nói ở dưới quê đống quần áo này phải mang đi đốt, nhưng thấy anh kiên quyết cũng không dám nói thêm gì. Anh giữ lại để nhắc nhở bản thân rằng đứa con bé bỏng của anh đã bị người đàn bà ấy tàn nhẫn ném bỏ không thương tiếc, và hơn thế giữ lại bởi trong lòng anh mãi mãi không thể quên bào thai còn chưa kịp chào đời ấy. Anh ngồi xuống, cầm chiếc áo lên, bỗng ôm vào lòng, từng giọt nước mắt lại rơi xuống lăn thấm cả vào những thớ vải. Vẻ ngoài anh lạnh lùng, đôi khi còn có vẻ tàn nhẫn nhưng thực ra anh lại là người rất yếu đuối, sống nặng về tình cảm. Anh ôm chiếc áo rất lâu, không còn tiếng khóc nấc đầy đau đớn như trước kia, nhưng rõ ràng rất đau, như một vết thương còn chưa kịp lành miệng đã bị chém thêm vài nhát dao vào. Cuộc đời anh, cuối cùng lại thất bại thê thảm dưới tay một con đàn bà độc ác!

Sau khi nói chuyện với Văn, Nhiên buông điện thoại xuống. Đôi mắt cô ráo hoảnh, vẻ mặt bình thản như thể cô vừa làm một chuyện rất bình thường. Thế nhưng trong lòng lại thấy bản thân vô liêm sỉ đến cực độ.

Cô còn tự chán ghét bản thân mình đừng nói đến người khác. Có lẽ anh khinh cô đến mức không còn gì để diễn tả nữa rồi. Cô cũng không hiểu mình lấy đâu ra thứ dũng khi ấy để đòi tiền anh. Dạo này dường như cô đã quên bớt đi hận thù để chăm lo cho đứa bé trong bụng, thế nhưng giờ đây cô lại bật cười. Cái giá một trăm triệu này không đáng so với việc gia đình cô đã bị tàn sát thế này. Kể cả nỗi đau anh đang chịu, hay nỗi đau ba anh chịu rốt cuộc so với cô cũng chẳng thấm thía gì. Thế nhưng khi mở miệng ra tống tiền anh, quả thực trơ trẽn vô cùng. Cô dựa vào đâu để đòi tiền anh? Có chăng là thứ hận thù của ba mẹ cô và ba anh kia còn anh và cô dẫu sao cũng chỉ là những đứa trẻ ngây thơ năm ấy. Huống hồ cô còn yêu anh nhiều đến thế này. Nhưng lúc này cô thật sự không biết dựa dẫm vào ai nữa rồi, trong giây phút túng quẫn bí bách, cô chỉ còn anh là sợi dây cuối cùng để bám vào. Đứa con này cũng là giọt máu của anh, cô không còn biết làm cách nào khác để có tiền chữa trị cho nó. Giá như nó khoẻ mạnh bình thường, có lẽ cô sẽ không phải nhục nhã đến vậy. Đúng là anh đã đồng ý cho cô tiền, cô hiểu với tính cách và lòng tự trọng của anh anh rất muốn nhận lại những món đồ ấy. Có lẽ đây cũng là sợi tơ nhện cuối cùng, mỏng manh của cô và anh sau đó cũng bị cô cắt đứt. Từ nay mối quan hệ của hai người sẽ thật sự hoàn toàn chấm dứt. Để anh hận cô đến mức này mà tống cổ cả quá khứ lẫn thực tại này khỏi cuộc đời của nhau. Những năm tháng đẹp đẽ của hai người tuy chỉ ngắn ngủi nhưng lại hạnh phúc đến vô bờ. Cô bỗng nhớ đến mảnh vườn xanh ngắt, bỗng dưng thèm cùng anh cắt cây cải vào làm món canh cho bữa cơm gia đình. Hoá ra cô đã từng có những hạnh phúc bình dị đến vậy. Thế nhưng cô hiểu rằng giữa cô và anh giờ đến cả hận thù cũng không còn muốn dành cho nhau nữa rồi. Cô cất đống đồ kỉ niệm, nhét vào trong ngăn kéo, bất giác một giọt nước mắt rơi xuống. Đã từ lâu rồi cô không khóc, cho đến hôm nay nghe tin đứa bé trong bụng bị dị tật tim thai cô đã không kìm được mà khóc nấc lên có lẽ từ nay về sau cho đến ngày sinh đứa bé cô sẽ không được khóc nữa. Cô khẽ thở dài, giá như anh đừng tốt với cô như vậy, cũng đừng yêu cô nhiều đến thế này có lẽ trong cô sẽ bớt cảm giác đau thương hơn rất nhiều. Càng yêu anh, lại càng căm hận, đau đớn giằng xé tâm can cô kéo cô xuống vũng bùn lầy mãi mãi không thoát ra được. Mười một năm nay trừ quãng thời gian lấy Văn, dường như lúc nào cô cũng trong tình trạng sợ hãi mệt mỏi. Đôi khi cô còn cảm tưởng mình không thể gồng lên được nữa mà buông xuôi hết tất cả.

Anh từng nói rằng không bên anh cuộc đời cô sẽ tồi tệ, quả thực đến giờ cô cảm nhận rất rõ không yêu anh nữa cuộc đời cô khốn khổ vô cùng.

Cô nhiều khi cũng không biết rằng nếu không có đứa bé này thì cô không biết mình còn tồn tại trên cõi đời này với mục đích gì nữa. Nếu như chết không vướng bận gì có lẽ cô cũng lựa chọn cái chết cho thanh thản.

Hai bàn tay cô xoa khẽ lên chiếc bụng đã có phần hơi nhô ra, đôi tay nõn nà trước kia giờ trở nên gân guốc xanh xao. Cô có thể chết, nhưng nhất định đứa bé này phải sống khoẻ mạnh. Cho dù đổi có tính mạng để giữ lại cho đứa bé một cơ thể bình thường cô sẵn lòng chấp nhận. Những thứ sĩ diện, lòng tự trọng kia suy cho cùng cũng chảng đổi lấy cơm ăn áo mặc cho cô. Phải rồi, vô liêm sỉ thì vô liêm sỉ, trong mắt anh cô đã vô liêm sỉ từ rất lâu rồi.

Cô không muốn nghĩ đến những lời anh nói, đôi mắt to tròn nhắm nghiền lại khẽ thì thầm:

- Cua của mẹ hôm nay thế nào rồi? Con đừng buồn, cũng đừng lo lắng cho bệnh tình của mình nhé. Có mẹ đây rồi, mẹ nhất định sẽ để Cua ra đời khoẻ mạnh. Cua ở trong này phải ngoan, phải lạc quan tin tưởng ở mẹ con nhé.

Nhiên bất giác cảm thấy chua xót trong lòng, giá mà giờ đây có một bờ vai cho cô dựa vào có lẽ cô sẽ oà lên mà khóc. Thế nhưng không, chỉ có cô và bào thai nhỏ bé này thôi, cô phải mạnh mẽ để là bờ vai cho con lúc này. Ngoài trời bất chợt mưa lớn, từng giọt mưa lộp độp rơi trên mái nhà, lâu rồi cô mới cảm nhận tiếng mưa rơi rõ ràng trong đêm thế này, kể từ ngày nghe tin sét đánh đó.

Cô nằm trên giường nhìn qua ô cửa kính, ánh đèn đường le lói chiếu lên nhưng giọt mưa rớt xuống dưới, nhiều giọt còn bị gió tạt lấm tấm bám lên lớp kính liền nhắm mắt, mặc kệ mưa vẫn rơi ngoài kia, cảm thấy mệt mỏi đến tột độ.

Nhiên nằm ngủ thiếp đi lúc nào không biết, mái tóc rối bù còn chưa kịp chải, trông cô lúc này đáng thương vô cùng. Sau những bộn bề của cuộc đời, nhưng vất vả lo toan và cả bệnh tình của đứa bé trong bụng cô dường như đã cạn kiệt sức lực. Không biết cô đã thiếp đi lúc nào, chỉ đến khi tỉnh dậy đã thấy trời sáng.

Hôm qua cô xin nghỉ việc tại nhà hàng nên ngày hôm nay cũng chẳng biết phải làm gì liền lôi chăn gối ra giặt. Sáng nay trời nắng to, sau trận mưa đêm qua bầu trời lại xanh ngắt tâm trạng cô cũng khá hơn hôm qua ít nhiều. Nhiên không muốn ngồi không, bởi nếu ngồi không cô lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Hôm qua bác sĩ Lai đã dặn Nhiên, nhất định phải vui vẻ, cô vui vẻ bệnh tình của nó cũng sẽ khá lên. Cô có thể tiếc với bản thân một vài nghìn, một vài nụ cười nhưng với con mình cô sẽ không tiếc giá nào. Cuộc đời cô có thể khổ hạnh nhưng cô không muốn đứa bé chịu bất cứ thiệt thòi nào. Sau khi tháo ga đệm, và chiếc vỏ gối cuối cùng, cô mang ra trước nhà xả một chậu nước to. Trước kia mấy việc thế này Văn đều làm giúp cô, nhà có chiếc máy giặt lớn, toàn bộ đồ đều vứt vào đó mà quay vài vòng là sạch sẽ. Nhiên cúi xuống, với lấy chiếc ghế ngồi lên xả bọt xà phòng vào chậu, thì đột nhiên nhạn được điện thoại của một người đàn ông lạ với mong muốn cô đi làm ở công ty anh ta. Thế nhưng khi anh ta đọc tên công ty cũng chính là công ty ban đầu cô đến xin việc sau lần chia tay Văn thì cô đã kiên quyết từ chối. Thật ra không phải cô không muốn đi làm kiếm tiền, chỉ là công ty đó cô biết từ chối cô bởi vì Văn thế nên giờ mời cô đi làm lại cô có cảm giác gì đó bất ổn. Tên giám đốc thấy cô kiên quyết từ chối cũng không dám nói thêm gì. Quả thật từ chối ở công ty này khiến cô rất tiếc, nhưng cô không muốn liên quan đến Văn, vả lại giờ cô đi làm vài tháng nữa lại nghỉ đẻ cũng chẳng đành lòng. Cô thở dài, bước ra ngoài giặt nốt đống chăn màn sau đó phơi lên những chiếc dây được giăng ngay bên ngoài cửa. Đột nhiên cô thấy tiếng lao xao bên ngoài, cô nhìn ra chợt thấy mấy người đang bên một chiếc tủ lạnh và một chiếc điều hoà nhiệt độ tiến vào. Cô há hốc mồm ngạc nhiên vội vàng hỏi:

- Có chuyện gì thế ạ?

- Nhiên.

Tiếng Quân mấy người đàn ông khiến cô hơi giật mình, cô mở to mắt nhìn anh rồi nói:

- Quân, cái này là sao?

Anh cười đáp:

- À, tôi mua chung cư được tặng đồ này nhưng mua xe cũng đã được tặng rồi cứ vứt xó trong phòng suốt. Sáng nay mới nhớ ra em chưa có tủ lạnh với điều hoà, lại đúng tôi đang thừa nên mang qua cho em.

Cô nhíu mày nói:

- Quân, anh đừng làm thế này, tôi thật sự không dám nhận đồ của anh đâu. Chúng ta đâu là gì?

Quân nhìn cô kiên định nói:

- Em đừng nói vậy, cũng đừng từ chối. Giờ không phải lúc em từ chối những điều này mà quan trọng em có thể có một môi trường sống tốt một chút để chăm lo cho đứa bé. Đồ này dù sao nhà tôi cũng có rồi, ở đây lại quen mỗi em, em cứ coi như chúng ta là bạn bè đâu có sao? Em đừng cố chấp nữa, nhận đi để còn mua thức ăn về cho vào tủ cho tươi lại sạch sẽ. Như vậy đứa bé cũng mới lớn khoẻ mạnh được chứ?

- Nhưng thật sự tôi không muốn lợi dụng anh, món quà này quá lớn rồi.

- Nhiên, sao em có thể nói lợi dụng tôi được? Tôi chưa cho em được gì, em cũng không đòi hỏi gì từ tôi, nói rằng lợi dụng khác gì nói tôi là một kẻ ngu ngốc. Đồ này nếu em không dùng tôi cũng chỉ để ở nhà lại phí ra, em không nhận tôi cũng đành mang đi cho người khác. Mà em thực sự cần nó mà Nhiên? Chẳng lẽ một người bạn không thể tặng quà cho nhau sao? Nếu em không tin tôi có thể cho em xem hợp đồng mua nhà và xe của tôi. Nhiên đừng nghĩ ngợi nữa, điều quan trọng nhất là làm sao để đứa bé có một cuộc sống đầy đủ nhất có thể.

Cô cúi mặt, thật sự những lời nói này của Quân ở hoàn cảnh như vậy khiến cô cảm thấy không còn muốn từ chối. Phải rồi, cô đang sợ điều gì mà phải từ chối anh ta cơ chứ? Trước nay sau khi anh ta trở về cũng chưa có gì đi quá giới hạn với cô, coi Quân như một người bạn đâu có gì là tội lỗi. Huống hồ anh ta nói rồi, đây chỉ là đồ thừa, đúng là cô đang rất cần. Trời sang hè, nắng nóng như vậy cô có thể chịu được nhưng chắc gì đứa bé chịu được. Cô lý nhí đáp lại:

- Quân, cảm ơn anh.

Anh thấy cô đã không còn vẻ từ chối liền nói:

- Đừng nói cảm ơn nghe khách sáo lắm.

Nói rồi anh quay sang khoát tay mấy người thợ:

- Các anh mang vào nhà lắp đi.

Nhiên nhìn theo bóng Quân đi theo mấy người thợ chỉ đặt lắp chỗ này lắp chỗ kia lại càng cảm thấy áy náy vô cùng. Cô cứ đứng tần ngần rất lâu, trong lòng đầy bộn bề suy nghĩ, ở cái đất thủ đô này cô thực sự không có lấy một người bạn. Mọi việc đều do cô tự mình gồng gánh, còn Quân, anh có lẽ cũng hiểu suy nghĩ của cô nên chưa bao giờ có hành động gì khiến cô khó xử. Kể cả chuyện giúp đỡ cô, nếu cô từ chối anh cũng không hề ép buộc. Cô bỗng thở dài, phải rồi coi Quân như một người bạn thôi có lẽ cũng không cần phải áy náy như vậy.

Sau khi lắp xong điều hoà, mấy người thợ dọn dẹp sạch sẽ rồi mới về. Cô nhìn chiếc tủ lạnh còn rất mới trong lòng vẫn chưa hết áy náy liền nói:

- Quân, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.

- Tôi nói rồi, đừng nói ơn huệ gì ở đây, coi như tôi là bạn thôi cho đỡ áy náy. Vả lại đống đồ này nếu không cho em tôi cũng không biết làm gì nên em đừng suy nghĩ nhiều.

- Được rồi, tôi không nghĩ nữa.

- Hay hôm nay em đi ăn cùng tôi đi, đi ra ngoài cho thư thả đầu óc. Mời em ăn vì hôm nay là sinh nhật tôi nữa chắc em không từ chối chứ?

Cô chợt sững người, hôm nay là sinh nhật của Quân. Còn nhớ ngày này của gần hai năm trước, cô còn tự tay chuẩn bị cho anh bữa tiệc giản dị mà đầy yêu thương. Hoá ra việc đó cũng đã lâu lắm rồi, đến giờ cô còn chẳng còn nhớ nổi hôm nay là sinh nhật anh. Cũng phải thôi, người trong lòng cô giờ không còn là anh nữa, vậy nên cô nhớ cũng chẳng để làm gì. Cô nhìn anh, chưa kịp từ chối anh đã lên tiếng:

- Dù sao tôi cũng giống em, ở Hà Nội này cũng chẳng có nổi một người bạn tâm tình. Chúng ta giờ cũng đã có cuộc sống riêng, những chuyện trước kia có thể quên đi cho lòng thanh thản một chút không? Mở lòng ra cho nhau lại cơ hội làm những người bạn với nhau, nhất định tôi sẽ không ép em làm điều em không muốn đâu. Được chứ?

Đúng vậy. Dù sao cô và Quân cũng thật sự kết thúc rồi, cô còn đang sợ gì mà không thể làm bạn cùng anh? Ít nhất cô không lợi dụng anh cũng chẳng mắc nợ anh điều gì. Vả lại chẳng phải bác sĩ Lai cũng đã nói cô nên đi lại ra ngoài và bớt suy nghĩ sao? Cô gật đầu đáp lại:

- Ừm.

Chỉ một câu trả lời ngắn gọn của cô cũng đủ khiến Quân như mở cờ trong lòng. Anh vui vẻ giục cô:

- Vậy được em chuẩn bị đi rồi đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui