Nhóm 9 người cùng Tề Dật sau khi hấp thụ năng lượng trong tinh hạch,thì ánh mắt rực sáng.
"Lạc Vỹ cái thứ này thật tốt, em kiếm ở đâu vậy?" Phong Vũ hỏi.
"Trong đầu bọn zombie ấy ạ." Lạc Vỹ thành thật nói.
Nhóm 9 người lại nhìn nhau, Quân Hạo phấn kích lên tiếng: "Nếu như vậy chúng ta mau ra bên ngoài kiếm thêm đi."
"Các anh đừng mừng vội, chúng ta phải chờ xem có tác dụng phụ hay không đã."
Lời Lạc Vỹ nói như đóng băng mọi người, Tề Dật trầm giọng nói: "Tác dụng phụ của thứ này có thể hoá chúng ta thành zombie nếu hấp thụ sai cách."
"Vậy đành đợi thôi." Cửu Thiên nhàn nhạt nói.
Sau đó mọi người chia nhau trở về phòng, để xem qua ngày hôm nay bọn họ ra sao, nếu ổn vậy thì sáng hôm sau lập tức lên đường thu thập tinh hạch.
Sáng hôm sau...
Tề Dật, Lạc Vỹ cùng nhóm 9 người không hề có vấn đề gì xảy ra, liền mặc đồ đi ra bên ngoài.
Bọn họ hăng say đánh zombie cùng thu thập tinh hạch, trong khi đó Lăng Vạn ở trên cao nhìn ra ngoài.
Hắn ta có thể thấy đám người Tề Dật lấy gì đó trong đầu đám zombie ra, hắn ta tự hỏi cái đó là cái gì, tại sao bọn họ lại nhặt chúng.
Để giải đáp thắc mắc đó hắn liền tìm kiếm trong đầu đồng đội đã bị hắn ta giết, 19 viên tinh hạch.
Để biết nó dùng làm gì hắn ta đành phải đi theo đám Tề Dật.
"Cậu lụm được bảo nhiu rồi." Bảo Đăng nhìn sang Quang Dao đang hì hục lấy tinh hạch.
"Sao mà nhớ nổi, với đống này tôi cá chúng ta sẽ tăng cường sức mạnh rất nhanh." Quang Dao hí hửng nói.
Quang Dao chưa bao giờ thấy yêu đám zombie đến vậy, anh ra sức tiêu diệt càng nhiều càng tốt.
Những người khác thấy Quang Dao hăng hái như vậy thì cũng lây nhiễm mà hăng hái hơn.
"Các anh đừng hăng say quá để cạn kiệt dị năng nhé, sẽ hoá thành zombie đấy." Lời Lạc Vỹ nói như tạt gào nước lạnh lên ngọn lửa hừng hực của họ.
Tề Dật vừa đánh vừa coi chừng Lạc Vỹ, hắn biết Lạc Vỹ có dị năng khá mạnh nhưng hắn không muốn thấy cảnh Lạc Vỹ nằm trong vũng máu như hôm qua.
Lạc Vỹ chỉ đành đi phía sau Tề Dật, dùng dị năng tinh thần lực của mình cảnh báo những người khác.
Đánh nửa ngày trời, bọn họ nhanh chóng trở về, Lạc Vỹ có thể cảm nhận được Lăng Vạn gần đó nên có ý đánh lạc hướng hắn ta bằng dị năng cùng mọi người đi vào trong nhà.
Lạc Vỹ rửa sạch tất cả tinh hạch cùng Phong Vũ và Bảo Đăng, sau đó. Chia điều cho 11 người.
Mọi người nhanh chóng im lặng, nhắm mắt hấp thu mớ tinh hạch đó.
Về phần Lăng Vạn, hắn trở về nơi hắn ở tạm, nhìn đống xác trước mắt, hắn đành chuyển vào phòng khác.
Hắn ta nhờ đi theo dõi nhóm Tề Dật mà cũng thu thập không ít, nhìn đống tinh hạch trên bàn hắn ta không biến phải làm sao.
Hắn nghe nhóm Tề Dật nói chúng giúp tăng cường sức mạnh nhưng không hề nghe họ nói cách hấp thụ nó.
Sau một hồi suy nghĩ hắn quyết định bỏ vào miệng nhai, nó không cứng như hắn nghĩ nhưng tới viên thứ 10 hắn bắt đầu đau đớn không thôi rồi bất tỉnh.
Ở bên Lạc Vỹ, mọi người vừa hấp thụ xong mớ tinh hạch vừa rồi.
"Không đúng, tại sao hôm qua lại có một con zombie dị năng trong khi cả ngày hôm nay chúng ta đánh không gặp con nào cả." Lạc Vỹ nghi hoặc nói.
"Đúng thật, viên màu trắng hôm qua em cầm là viên tinh hạch dị năng đúng không?" Tề Dật hỏi.
"Đúng vậy, màu tinh hạch có dị năng sẽ có màu theo dị năng đó, như cái hôm qua là màu dị năng của em." Lạc Vỹ chậm rãi giải thích.
"Vậy có nên nói là chúng ta may mắn hay xui xẻo khi không gặp một con zombie dị năng nào vào hôm nay không?" Ngọc Duy đùa cợt nói.
"Nếu đã có khả năng sẽ gặp zombie dị năng, thì chúng ta cũng không thể mặc bộ bảo hộ được nữa, vì vậy tôi nói các cậu không được lơ là hiểu chưa?" Tề Dật trầm giọng nói.
"Đã rõ." Nhóm 9 người đồng thanh đáp.
Tối trở lại phòng, Tề Dật suy nghĩ rất nhiều về vấn đề zombie có dị năng, nếu gặp phải chúng bọn họ phải đối phó ra sao, còn làm thế nào có thể bảo vệ chu toàn cho Lạc Vỹ.
"Anh lại như thế rồi, vẫn là để bản thân nghỉ ngơi một chút đi." Lạc Vỹ thở dài bước tới ngồi xuống cạnh hắn, đưa tay xoa nhẹ hai thái dương đang căng chặt vì suy nghĩ của hắn.
"Anh thì sao cũng được, nhưng với sự an toàn của em, anh không thể lơ là được." Hắn ôm lấy cả cơ thể Lạc Vỹ vào lòng.
Lạc Vỹ cười nói: "Cái gì mà anh sao cũng được, nếu anh bị gì thì em sao có thể yên lòng."
Tề Dật có chút không biết nói gì, hắn thật sự cũng không đành lòng nhìn Lạc Vỹ bơ vơ một mình.
"Nên nói anh cũng phải bảo vệ bản thân, anh hiểu chưa?" Lạc Vỹ nhìn Tề Dật trầm ngâm thì cũng hiểu hắn đang nghĩ gì, với lại cậu nghe được hết mà.
"Ưm, con bây giờ, anh đói rồi." Tề Dật bế Lạc Vỹ đặt lên giường.
"Anh thật là...Um..."
Không đến Lạc Vỹ nói gì thêm, hắn đã gặm lấy môi cậu, lột sạch món ngon bắt đầu thưởng thức.
Lạc Vỹ bị dày vò cả đêm, đến nổi phải nức nở cầu xin hắn mới tha cho cậu đi ngủ.
Một khi giải phóng con thú hoang bên trong Tề Dật ra, thì người chịu khổ chỉ có cậu, nhưng điều này lại khiến cậu hạnh phúc hơn bao giờ hết.