Em Là Tất Cả Với Tôi

“Tề Thiếu, anh mau lên đây xem.” Thời Phong lớn tiếng gọi Tề Dật đang phụ mọi người xây dựng lớp bảo hộ.

Tề Dật nghe tiếng gọi lên đi như bay lên thành, đập vào mắt hắn là cảnh zombie đang tấn công thực vật lẫn động vật biến dị, nói đúng hơn là zombie đang ăn thịt chúng.

“Chuyện gì vậy?” Lạc Vỹ cũng theo sau Tề Dật lên tường thành, cậu có chút ngẩn người nhìn cảnh hỗn loạn bên ngoài.

“Có vẻ bọn zombie vừa kiếm được nguồn thực phẩm mới rồi.” Thời Phong cợt nhã lên tiếng, làm mọi người buồn cười không thôi.

Lạc Vỹ quen sát zombie những ngày bọn họ bận không ra ngoài, bọn chúng dần dần biến hoá giống con người hơn.

“Chúng đang dần giống Lăng Vạn rồi, sớm hay muộn chúng cũng sẽ có ý thức như một con người.” Lạc Vỹ nói với Tề Dật.

Chỉ mới có 1 tháng ngắn ngủi,sau nhật thực mà đám zombie đã tiến hoá như vậy rồi, không biết là hoạ hay phúc đây.

Mọi người trên tường thành nghe lời kia của Lạc Vỹ thì tắt dần nụ cười, bọn họ quan sát đám zombie, sắc mặt dần tái đi.

“Em nghĩ em sẽ phải liên lạc với Phùng Thiếu về vấn đề hoà hợp giữa người và zombie rồi.”


“Chỉ cần em thích là được, nếu hắn từ chối, vậy chúng ta tiêu diệt cả hắn lẫn đám biến dị kia là được.” Tề Dật nói.

Lạc Vỹ dở khóc dở cười nhìn Tề Dật, Lạc Vỹ khẽ nhắm mắt khuyển đại sức mạnh tìm kiếm Phùng Thiếu.

‘Phùng Thiếu, tôi muốn nói chuyện với ông.’

‘A…Bé con, nhóc đã muốn làm zombie rồi à.’ Phùng Thiếu đùa cợt nói, hắn ta đang vui vẻ ăn một con chim biến dị vừa đáp lại.

‘Không, tôi không muốn dài dòng, tôi muốn cùng ông hợp tác hoà bình, zombie và loài người sẽ sống hoà thuận với nhau.’

‘A…Loài người của nhóc đang thấy bọn ta có ích rồi sao?’ Phùng Thiếu cười mỉa mai nói.

‘Tôi chỉ đang nghĩ cho người căn cứ của mình, còn về phần còn lại của thế giới,tôi không để tâm lắm.’ Lạc Vỹ nhàn nhạt nói.

‘Haha Haha… Theo ta biết ngoài căn cứ của nhóc còn tận 4 5 cái căn cứ khác, nhóc thật sự không để tâm sao, bọn họ đều đồng bào của nhóc đấy?’

‘Phùng Thiếu, ông cũng quan tâm loài người thật, bọn tôi không phải thần không ôm hết được trách nhiệm lớn lao như bảo vệ loài người đâu, bọn họ muốn gì thì cũng tự bọn họ đi mà nói chuyện.’ Lạc Vỹ cười nhạt nói.

‘Thật sự nhóc không muốn trở thành zombie sao?’

‘Tôi chỉ muốn biết ông hợp tác hay không, còn việc trở thành zombie câu trả lời của tôi luôn luôn là không.’ Lạc Vỹ có chút mệt mỏi với cuộc nói chuyện không đâu vào đâu này.

‘Nhóc quá thẳng thắn làm ta có chút buồn đấy, nhưng biết sao được ta thích nhóc quá mà, hợp tác vui vẻ, ngày mai phải cho ta vào căn cứ chơi đấy nhé.’ Phùng Thiếu mỉm cười nhìn Lăng Vạn phía nhem nhuốc máu mẻ, híp mắt.

‘Tôi mong ông sẽ có chừng mực, chúng tôi cũng không phải kẻ dễ dàng bị bắt nạn.’ Lạc Vỹ cảnh cáo Phùng Thiếu.

‘Nào nhóc, ta đơn thuần chỉ tới chơi thôi căng thẳng thế làm gì?’ Phùng Thiếu cười cười.

‘Tôi chỉ mong ông không đi quá giới hạn.’


‘Biết rồi.’

Phùng Thiếu cùng Lạc Vỹ vừa kết thúc cuộc trò chuyện, Tề Dật liền nghe giọng Phùng Thiếu trong đầu.

‘Thuyết phục Lạc Vỹ trở thành zombie thật khó ngươi giúp ta được không?’

‘Ta chỉ biết cách vặn đầu ngươi thôi.’ Tề Dật lạnh giọng đáp lại.

‘Ta cũng muốn cùng ngươi đấu một lần đấy, haha.’ Phùng Thiếu nói câu đó xong, đầu Tề Dật liền không có âm thanh gì nữa.

“Lạc Vỹ, lúc này anh thật sự muốn vặn đầu hắn xuống.”

“Anh đừng quan tâm lời ông ta nói, ông ta có chút tùy hứng.” Lạc Vỹ vô vai Tề Dật.

Những ngày tháng đánh nhau với zombie dưới trướng Phùng Thiếu, cậu thừa biết hắn ta tùy hứng thế nào.

Cũng cảm nhận được hắn ta chỉ muốn nhìn người khác chật vật thôi, nếu hắn ta muốn giết người thì nhóm Lạc Vỹ chắc chắn sẽ thiệt hại rất nhiều.

Nên cậu cũng rất có niềm tin vào lần hợp tác này.


Ngày hôm sau, Phùng Thiếu cùng Lăng Vạn đứng trước cửa căn cứ, Lạc Vỹ cùng Tề Dật cùng nhóm 9 người ra đón hai người họ.

Những con zombie khác canh giữ bên ngoài bức tường, chỉ cần có động tĩnh chúng lập tức tấn công.

“Nhóc con cho ôm một cái nào!” Phùng Thiếu định ôm lấy Lạc Vỹ liền bị Tề Dật chắn trước mặt.

Lăng Vạn kinh ngạc nhìn khung cảnh bên trong căn cứ, hắn chỉ rời đi không bao lâu mà nơi này trong như vườn địa đàng vậy.

Do Tề Dật đã thông báo chuyện họ sẽ hợp tác với zombie cho mọi người biết, nên mọi người trong căn cứ cũng rất niềm nở với Phùng Thiếu và Lăng Vạn.

“Tôi ăn mấy cái trái này được không?” Lăng Vạn đi vào vườn trái cây hỏi.

“Cậu thích ăn gì thì hái, mà zombie cũng ăn trái cây à?” Dị năng giả chăm lo khu vườn ngơ ngác hỏi.

“Tôi nghĩ cũng chỉ có tôi thôi, tên Phùng Thiếu kia không thích trái cây cho lắm.” Đơn giản là Phùng Thiếu không thích ăn thực vật biến dị nên Lăng Vạn nghĩ vậy.

Dị năng giả chỉ cười cười với câu trả lời không mấy liên quan tới câu hỏi được đặt ra, dù Lăng Vạn thích ăn cứ để hắn ta ăn thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận