"Đám người đó tại sao lại cắn người như bị dại vậy?" Hạo Kiệt nhăn mày nhìn cảnh tượng bên ngoài, nó cứ như phim kinh dị vậy.
"Như tôi thấy đám người điên cuồng cắn người khác kia, chính là bị biến thành zombie rồi." Phong Vũ lạnh nhạt nói.
"Tôi nghĩ nó chỉ xảy ra trên phim thôi chứ?" Ngọc Duy nổi da gà, hắn cũng đã xem nhiều phim thể loại zombie, nhưng không nghĩ có ngày mình sẽ thấy cảnh này ở thực tại.
5 người còn lại chỉ trầm mặt nhìn cảnh hỗn loạn bên ngoài, tiếng la hét, tiếng đạn bắn loạn cả lên.
Đâu đó cũng có thể thấy có một số người may mắn trốn trong nhà, sợ hãi nhìn cảnh bên ngoài.
Trên tivi chính phủ lại thông cáo người dân yên ổn trong nhà, chính phủ sẽ nhanh chóng cho binh lính xuống cứu trợ.
Nhưng chỉ có Tề Dật và Lạc Vỹ biết tận 10 ngày trời cũng chẳng có ai tới cứu họ.Đám người đó hầu như điều chạy trốn tới nơi an toàn trước và cũng không có ý định cho thêm người tới cứu trợ.
Lạc Vỹ vùi đầu trong ngực Tề Dật tiếp tục ngủ, Tề Dật điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho cậu, mắt vẫn nhìn ra cảnh bên ngoài.
Chợt nhà hắn có tiếng gõ cửa mọi người im lặng nhìn về một hướng.
"Cứu chúng tôi với, xin mọi người..."
"Mau mở cửa ra đi, làm ơn."
Sau một lúc là những tiếng la hét thất thanh, rồi im bặt, Tề Dật lạnh lùng không quan tâm, tiếng kêu cứu đó là của đám người đẩy Lạc Vỹ vào đàn zombie.
Người khác hắn đã không muốn cứu thì đám người đó càng không, Tề Dật nhìn xuống Lạc Vỹ đang ngủ mà ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.
Qua 3 tiếng đồng hồ, bên ngoài chỉ còn những đám zombie chậm chạp đi xung quanh, Tề Dật nhìn xem những căn nhà gần đó, đều tắt đen kèo rèm, không một ai dám phát ra một âm thanh nào.
Vì bọn họ đã thấy cảnh, một gia đình vì tự tin mình đã an toàn trong nhà mà không biết giữ im lặng, nên đã bị đám zombies đập tan cửa sổ nhảy vào xé xác từ người.
Tề Dật cũng chẳng muốn xem nữa liền bế Lạc Vỹ vào phòng ngủ, 9 người kia thấy vậy cũng tản về phòng.
Sáng hôm sau, mọi người đã sớm tỉnh giấc, nhóm 9 người chia nhau phụ giúp Lạc Vỹ từ dọn dẹp nhà đến nấu ăn.
Ăn xong bữa sáng đám ngươi đi vào phòng gym mà Lạc Vỹ đã chuẩn bị rèn luyện cơ thể, bên trong không thiểu một dụng cụ gì.
Lạc Vỹ biết bọn họ là quân nhân, thì không thể ngồi yên một chỗ đưa nên đã làm ra cái phòng này cho họ.
"Lạc Vỹ, em cũng quá chu đáo rồi, nhưng qua hai ngày anh vẫn sẽ ra ngoài, em yên tâm bọn anh chỉ đi tập luyện cơ thể sẽ không đi xa."
"Em biết chứ? Em sẽ cho mọi người cái này."
Lạc Vỹ chạy vào trong phòng, sau đó đi ra với 10 bộ đồ bảo hộ, 9 người thấy cậu cầm nặng nề liền giúp đỡ.
Tề Dật cũng cầm lấy, bộ đồ này bảo vệ cả cơ thể chống va chạm, phần áo là lớp vãi đạn bắn còn khó xuyên qua nói chi là bị cắn.Nó khá là nặng.
"Nếu ra ngoài tập luyện hãy mang nó lên người nhé, em còn thủ sẵn cho mọi người rất nhiều nên có hư cứ việc nói em, với lại em cũng sẽ theo mọi người tập luyện, em không muốn sau này trở thành gánh nặng của mọi người."
Lạc Vỹ vừa nói xong câu cuối, 9 người đều nhìn sang Tề Dật chờ đợi.
Tề Dật im lặng nhìn Lạc Vỹ một lúc, rồi mới nói: "Được, nhưng nguy hiểm phải nhanh chóng trốn đi, hiểu không?"
"Em biết rồi mà." Lạc Vỹ sau một lúc mong chờ Tề Dật đồng ý cậu rất hồi hộp, cậu sợ hắn sẽ từ chối.
Nhưng Tề Dật lại đồng ý làm cậu vui lắm, cuối cùng bọn họ quyết định 2 ngày sau sẽ ra ngoài.
Trong khi Tề Dật và nhóm 9 người đang tập luyện, thì Lạc Vỹ ngồi trước cửa kính nhìn ra thế giới bên ngoài.
Ngoài đó từng rất náo nhiệt, vui vẻ nhưng bây giờ chỉ có sự lạnh lẽo cùng những con zombie chậm chạp lên từng bước tìm người sống.
Không một con nào có cơ thể toàn diện, không hụt chỗ này, cũng thiếu chỗ kia. Nhưng người lính từ đêm qua cứu trợ cũng hoàn toàn gia nhập vào binh đoàn zombie.
Có con zombie vẫn ôm chặt đứa con của mình trên tay, Lạc Vỹ không phải robot mà không cảm thấy đau xót nhưng ở thời điểm này, cậu không thể làm gì cả.
Cậu không có sức mạnh đủ to lớn để bảo vệ người khác, cậu cũng từng ngu ngốc bảo vệ rất nhiều người nhưng đến lúc nguy cấp họ lại thí cậu để chạy đi.
Cậu cũng chỉ là một con người bé nhỏ, không gánh vác được quá nhiều.
Tề Dật bước ra ngoài phòng khách nhìn Lạc Vỹ ủ rũ nhìn bên ngoài, hắn liền vô thanh vô tức đi đến bên cạnh Lạc Vỹ.
"Đừng cảm thấy tội lỗi, chúng ta không phải thần thánh, chúng ta chỉ là con người, em hiểu anh nói gì mà đúng không?"
"Em hiểu." Lạc Vỹ ở lâu bên cạnh hắn, nên cũng quen với cách đi đứng của hắn, nếu như người khác sớm đã bị hù cho ngất xỉu.
"Anh đi thay đồ rồi ra liền, em không được suy nghĩ lung tung nữa đấy." Tề Dật xoa đầu Lạc Vỹ căn dặn.
Lạc Vỹ gật đầu, hắn mới rời đi.
Lạc Vỹ nghĩ đến việc hắn thay đồ thì mặt đỏ bừng lên, cậu ôm mặt nhìn ra cửa kính, trong lòng mật niệm: "không nghĩ nữa, không nghĩ nữa."