Diệp Dung mời Viên Minh Lãng đi ăn tối, cô chỉ muốn cảm ơn cậu vì đã chăm sóc mình tối hôm đó, đương nhiên không thể để Loạn Ly ở bên cạnh làm rối tung tình hình.
Nếu không, mời Viên Minh Lãng ăn bữa ăn này sẽ không phải là một lời cảm ơn, mà là một cú sốc lớn.
Viên Minh Lãng trong lòng có chút sợ Diệp Dung nên không dám nói nhiều trong bữa ăn.
Diệp Dung cũng không phải là người nói nhiều, chưa đầy một tiếng bữa ăn đã kết thúc.
Nhìn bát đĩa trống rỗng trên bàn ăn, Viên Minh Lãng cảm thấy nếu không nói lời nào thì thật tệ.
Nhưng mà, cậu chưa kịp mở miệng, Diệp Dung ở đối diện một tay chống cằm nhìn cậu nói trước.
"Thế nào? Đồ ăn trong nhà hàng này có hợp khẩu vị của cậu không?"
Vì lý do gia đình, Viên Minh Lãng đã không ở nhà trong hai năm.
Mặc dù thỉnh thoảng cậu vẫn nấu một vài món Ninh Giang để thỏa mãn cơn thèm của mình, nhưng tay nghề thủ công của cậu đương nhiên không thể so sánh với một đầu bếp Ninh Giang đích thực.
"Ăn rất ngon, tối hôm nay khiến giám đốc Diệp tốn kém rồi."
"Không có gì, vậy chúng ta đi thôi." Diệp Dung đứng dậy khỏi ghế nói.
Mặc áo khoác xong, cầm theo túi xách dẫn Viên Minh Lãng đi ra ngoài.
Loạn Ly vẫn luôn chú ý đến Diệp Dung và Viên Minh Lãng, khi nhìn thấy hai người họ đi ra từ trong phòng, nàng vội vàng vén lụa trắng chung quanh đình lên và vẫy tay với Diệp Dung.
"Diệp Tử, sao ăn xong nhanh thế?"
"Ừ, chúng tôi chỉ kiếm gì đó ăn đại thôi."
Nghe vậy, Loạn Ly đang nằm trên đình lan can mỉm cười.
Nhìn Diệp Dung nghiêng đầu nói tiếp, "Lát nữa muốn đưa người về sao? Thời gian vẫn còn sớm, hay là chúng ta cùng nhau thư giãn một chút đi?"
"A Tiện một thời gian trước đã gọi điện thoại cho tôi, nói đã lâu không được gặp cậu.
Nếu cậu không có việc gì, lần sau chúng ta mời A Tiện ra ngoài giải sầu được không?"
Lý Tiện cũng là bạn của Diệp Dung và Loạn Ly trong vòng, cả ba đã biết nhau gần mười năm.
Chỉ là hoàn cảnh của Lý Tiện có chút đặc biệt, tuy rằng không thường xuyên chơi cùng nhau, nhưng chỉ cần một ít người có thời gian, bọn họ sẽ tìm thời gian tụ tập cùng nhau.
Nghe Loạn Ly nhắc đến Lý Tiện, Diệp Dung vốn dĩ muốn về nhà nghỉ ngơi, lập tức thay đổi quyết định.
"Cô ấy ngày thường bận tới nỗi chân không chạm đất, tại sao khi không rảnh rỗi gọi điện thoại cho cậu?"
Loạn Ly lấy ra một bao thuốc lá từ từ nhấp một ngụm, vòng khói trắng chậm rãi phun ra từ khuôn miệng đỏ tươi của nàng, làm mờ đi vẻ mặt của nàng.
"Tối hôm qua nói gần đây tương đối rảnh, muốn ra ngoài trò chuyện với chúng ta.
Hai ngày trước tôi có nghe nói công ty của cậu cũng đang bận với những dự án lớn, cho nên cũng không hẹn với cô ấy.
Nếu cậu có rảnh, bây giờ tôi sẽ gọi cho cô ấy.
"
Viên Minh Lãng ở bên yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn Quý Tư Dương.
Không hiểu vì lý do gì, Viên Minh Lãng luôn cảm thấy có một luồng khí kỳ lạ giữa Quý Tư Dương và người phụ nữ đang hút thuốc kia.
Nghe nói Diệp Dung có hẹn, Viên Minh Lãng vội vàng thu hồi tầm mắt trên người Quý Tư Dương đi, quay sang Diệp Dung nói, "Giám đốc Diệp, thời gian không còn sớm, tôi đi về trước đây."
Nghe Viên Minh Lãng nói, Diệp Dung lúc này mới nhớ đến Viên Minh Lãng còn đang ở bên cạnh cô.
Sau khi nhìn Viên Minh Lãng rời đi, Diệp Dung đến 'ghế của cặp đôi' nơi Loạn Ly và Quý Tư Dương đang ở.
Đưa tay vén tấm lụa trắng trước mắt, Diệp Dung không khỏi nở nụ cười.
Loạn Ly ở bên không thể nhịn được nữa, không đợi Diệp Dung ngồi xuống liền hỏi: "Sao lại thế này? Tôi không thể hiểu được diễn biến cốt truyện này của cậu."
"Không hiểu cái gì, cậu em trai này tốt nghiệp đại học Hoa Đại.
Cậu ấy được tuyển vào công ty chúng tôi để thực tập một thời gian trước.
Hai ngày trước tôi nợ cậu ấy một ân tình, vì vậy đã mời cậu ấy đi ăn bữa tối."
Lời nói của Diệp Dung khiến Loạn Ly bĩu môi, "Haiz, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự xuống tay với đứa nhóc kia, hại tôi một phen vui vẻ."
"Làm sao tôi có thể cầm thú như vậy được." Diệp Dung nói xong quay sang nhìn Quý Tư Dương ở một bên đang cười châm ngòi ly gián nói: "Nhưng coi chừng tên nhiều chuyện nhà em, cẩn thận khi ra khỏi cửa bị đánh đấy."
"Xía! Tôi nhiều chuyện hồi nào, chỉ là người hơi hóng chuyện thôi." Loạn Ly liếc mắt nhìn Diệp Dung, đồng thời ôm chặt lấy vai của Quý Tư Dương.
"Đừng bôi xấu hình ảnh của tôi trước mặt A Dương."
Diệp Dung muốn nói thêm vài câu hãm hại Loạn Ly, nhưng khi nhìn dáng vẻ ngọt ngào của hai người họ.
Cảm thấy dù có nói thế nào thì cũng chỉ ăn càng nhiều cơm chó, nên đơn giản ngậm miệng lại.
......
Một tiếng rưỡi sau, Loạn Ly và Diệp Dung cùng với Quý Tư Dương đến quán ăn khuya dưới nhà của Lý Tiện.
Nhìn Lý Tiện gầy đi không ít, ba người nhìn nhau, ngoài trừ thở dài vẫn là thở dài.
"Haiz, dạo này tôi bận quá, các người muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay tôi mời." Lý Tiện ngồi trên ghế, một chân gác ở chiếc ghế đẩu bằng nhựa khác, tư thế khá oai hùng.
Loạn Ly tuy rằng không để ý cho lắm, nhưng nhìn bộ dạng không có hình tượng thiếu nữ của Lý Tiện, không khỏi có chút không nói nên lời.
"Dù sao cũng là con gái, để ý đến hình tượng của mình một chút thì chết à?" Loạn Ly giật lấy thực đơn trong tay Lý Tiện, liếc nhìn Lý Tiện với vẻ khinh thường, than thở nói: "Biết chúng ta đều ăn hết rồi, còn đối với chúng ta hào phóng.
Chúng ta còn cần cậu trả tiền sao? Coi thường ai vậy?"
Lý Tiện mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong viện phúc lợi.
Bên cạnh cũng chỉ có một số người bạn Diệp Dung gặp trong đệ tứ ái.
Mặc dù Lý Tiện có một cuộc sống khó khăn, nhưng tính cách vui vẻ hào phóng, ngoan cường lương thiện, cả con người của cố ấy giống như một mặt trời nhỏ.
Đối với một người tốt như vậy, không khó để tìm được một tên thụ có điều kiện tốt.
Nhưng mà, cô ấy chỉ yêu Vương Văn Chiêu, người mắc chứng bệnh trầm cảm.
Kể từ khi hai người ở bên nhau, sự sôi nổi, vui vẻ, nhiệt tình và ngoan cường của Lý Tiện dần dần cảm hóa Vương Văn Chiêu.
Cả hai đã ở bên nhau được ba năm, ngoại trừ Diệp Dung và Lục An Tầm, bọn họ là cặp đôi ngọt ngào thứ hai trong giới lúc bấy giờ.
Nhưng mà, ngay khi tất cả mọi người nghĩ rằng cả hai sẽ hạnh phúc mãi mãi thì một vấn đề rất thực tế lại đặt ra giữa hai người.
Đó là cả hai đã ở bên nhau tổng cộng được 5 năm, cha mẹ của Vương Văn Chiêu vì mong muốn có cháu trai nên đã buộc cả hai phải chia tay.
Bản thân Vương Văn Chiêu mắc chứng trầm cảm, lúc ấy đang ở trong tình thế khó xử giữa cha mẹ mình và Lý Tiện.
Trước áp lực quá lớn, bệnh trầm cảm của Vương Văn Chiêu tái phát, lúc Lý Tiện không chú ý đã cắt cổ tay tự sát.
Rất may là được phát hiện kịp thời, Vương Văn Chiêu không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Nhưng bệnh trầm cảm không bao giờ thuyên giảm.
Lý Tiện có tình cảm rất sâu đậm với Vương Văn Chiêu, vì sợ hắn sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn khác.
Vì vậy, luôn canh chừng hắn không rời nửa bước.
Sau vài năm đồng hành và điều trị, bệnh trầm cảm của Vương Văn Chiêu dần dần được kiểm soát.
Nhưng vì bệnh tật của Vương Văn Chiêu tốn rất nhiều chi phí, Lý Tiện trong tay cũng không có đủ tiền.
Khi mọi người tụ tập, Loạn Ly và Diệp Dung luôn tìm cớ thanh toán tiền cho cô.
Lý Tiện làm sao không thể hiểu được suy nghĩ của hai người bạn tốt này, nghe những lời phàn nàn của Loạn Ly, trong lòng tràn đầy xúc động.
"Không trả thì không trả, chị đây để dành."
Một vài người gọi vài miếng thịt nướng, uống một chai bia và từ từ mở lòng.
"Bác sĩ nói Văn Chiêu đã khá hơn nhiều.
Chỉ cần không bị kích thích, qua một khoảng thời gian có thể ngưng thuốc."
Nghe vậy, mọi người ở đây không khỏi cảm thấy vui mừng cho Lý Tiện.
Sau khi nói vài lời an ủi với Lý Tiện, Lý Tiện lại đưa mắt nhìn sang Diệp Dung bên tay phải của mình.
"Diệp Tử, cậu bây giờ vẫn độc thân sao?".