Em Là Thần Dược Của Tôi


Sự đùa cợt của Diệp Dung cuối cùng cũng không nhận được câu trả lời, sau khi hai người cùng Đỗ Hướng ăn uống xong xuôi, cũng đã gần ba giờ chiều.
Kể từ khi đến Thanh Ninh, Diệp Dung vẫn còn chưa đi dạo một vòng cho đàng hoàng.

Vốn dĩ muốn ra ngoài đi dạo một chút, lại bị cuộc gọi video của Loạn Ly làm trì hoãn.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong video của Loạn Ly, Diệp Dung đột nhiên có một dự cảm không lành.
Cho đến khi máy ảnh điện thoại của Loạn Ly xoay đến biển báo dừng của Thanh Ninh, Diệp Dung trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng, ngay lập tức cúp cuộc gọi video của nàng.
Ba mươi giây sau, Loạn Ly gửi cho Diệp Dung một gói biểu tượng cảm xúc giương nanh múa vuốt.

Diệp Dung liếc nhìn qua, không muốn trả lời, nhưng tin nhắn của Loạn Ly lại liên tiếp chuyển tới.
Loạn Ly: Mi dám cúp điện thoại của chị à?!
Loạn Ly: Có giỏi thử lại xem?!
Diệp Dung cười nhạo một tiếng, gửi lại một biểu tượng cảm xúc 'khinh thường'.

Nhưng mà, khi Loạn Ly gọi video đến lần nữa, Diệp Dung lại không cúp máy.
"Diệp Tử, tên khốn kiếp nhà cậu dám cúp điện thoại của tôi?" Trong video, Loạn Ly có một mái tóc đỏ rượu lớn, bĩu môi nhìn chằm chằm vào Diệp Dung qua màn hình.
"Tại sao không dám? Tôi đang trong giờ làm việc, không có thời gian nói chuyện với cậu."
"Bớt bố láo đi, cậu bây giờ đang ở bên ngoài, tưởng tôi không nhìn thấy sao?" sau khi Loạn Ly mắng Diệp Dung xong, trong nháy mắt lại biến thành một khuôn mặt tươi cười.

"Hí hí hí, nhưng mà cậu đoán xem tôi đang ở đâu?"
Diệp Dung gật đầu với Viên Minh Lãng, bảo cậu ngồi ở chiếc ghế bên ngoài cửa hàng gần đó đợi cô.
"Ba chữ Trạm Thanh Ninh to đùng sau lưng cậu kìa, màn hình điện thoại muốn che không hết, tôi còn cần đoán sao?" Diệp Dung bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Loạn Ly.

Nghe thấy lời nói của Diệp Dung, lúc này Loạn Ly mới bấc giác quay đầu lại nhìn phía sau.

Quả nhiên, sau lưng cách đó không xa, trên trạm chờ xe treo ba chữ 'Trạm Thanh Ninh' to đùng.
Thật mất mặt, Loạn Ly tức giận trừng mắt nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng mắng: "Chị đã nói không thấy, sao em không nhắc chị hả?! Ba chữ phía sau to như vậy cũng không thấy sao?!"
"Nếu thấy thì em có thể không nhắc chị sao? Hơn nữa chính chị cũng không nhìn thấy còn gì, trách người khác bộ chị không thấy xấu hổ sao?!"
Diệp Dung không khỏi buồn cười một lúc khi nghe người bên cạnh Loạn Ly đổ lỗi cho nhau.

Ban đầu, cô nghĩ rằng người đi cùng Loạn Ly là Quý Tư Dương, nhưng giọng nói phát ra từ điện thoại lại không phải là của Quý Tư Dương.
"Loạn Ly, cậu đi cùng ai vậy? Tôi nghe âm thanh không như giống là của Quý Tư Dương, lúc trước còn nói quay đầu là bờ, vừa mới hai ngày đã vứt sạch rồi à."
Thấy Diệp Dung hoài nghi nàng ở sau lưng Quý Tư Dương làm bậy, Loạn Ly lập tức có chút không vui.
"Này! Rõ ràng chúng ta là bạn tốt, được chứ! Tại sao cậu luôn thiên vị Quý Tư Dương vậy? Mau nói cho tôi biết! Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi lập tức qua tìm cậu."
Bây giờ Loạn Ly đã đuổi theo đến Thanh Ninh, làm sao Diệp Dung có thể trốn tránh.

Sau khi báo tên khách sạn, hai người lại tán gẫu thêm vài câu rồi cúp video.
Quay đầu lại nhìn thấy Viên Minh Lãng đang ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế bên cạnh, Diệp Dung bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Vốn định đi dạo một vòng, nhưng bây giờ đổi ý rồi, chúng ta trở về khách sạn đi."
Viên Minh Lãng từ trên ghế đứng lên, nghe Diệp Dung nói như vậy, không khỏi hỏi: "Tại sao vậy?"
"Một người bạn của tôi vừa tới Thanh Ninh, lát nữa muốn đến khách sạn chúng ta tụ hợp, cho nên chúng ta phải quay lại khách sạn trước."
Viên Minh Lãng tự nhiên sẽ không bác bỏ những gì Diệp Dung nói, hơn nữa Thanh Ninh cách Ninh Châu quá gần, biết đâu có thể tình cờ gặp được một bạn học cấp ba nào đó, nói không chừng còn có thể gặp được những người thân thích khác.
Viên Minh Lãng không muốn tự gây thêm phiền phức cho mình, liền đi theo Diệp Dung trở về khách sạn.
Nửa giờ sau, Diệp Dung đang xem phim trên điện thoại di động trong phòng thì nhận được cuộc gọi của Loạn Ly.


Nghe thấy tiếng thở hổn hển của nàng, Diệp Dung đứng dậy đi thang máy đến sảnh khách sạn.
Nhưng mà, khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh Loạn Ly, vẻ mặt của Diệp Dung không khỏi cứng đờ.

Ngay sau đó, cô ngước mắt nhìn Loạn Ly với vẻ mặt nghiêm túc.
"Không giải thích một chút sao?"
"Giải thích cái gì?" đầu óc Loạn Ly đình truệ, ngơ ngác nhìn Diệp Dung.

"Hình như tôi không có làm chuyện gì khác người nhỉ?"
Diệp Dung hất cằm về phía Nhạc Chi Sơ đang ở bên cạnh Loạn Ly và hỏi: "Không thể nói anh bạn bên cạnh cậu là chuyện như thế nào sao?"
Loạn Ly nghe vậy liền phản ứng lại.

Nhìn sang Nhạc Chi Sơ đỏ mặt tía tai, vươn tay câu lấy cổ đối phương, kéo người đến trước mặt mình.
"Ây dô, cậu hiểu lầm rồi.

A Sơ là em họ của tôi, ở nhà buồn chán quá nên đi theo tôi ra ngoài chơi."
Nghe Loạn Ly nói Nhạc Chi Sơ thế nhưng là em họ của nàng, sự nghi ngờ của Diệp Dung ngày càng sâu.
Nhấc chân đi tới chỗ Nhạc Chi Sơ đang đỏ bừng mặt, nhìn thiếu niên trước mặt không dám ngước mắt nhìn thẳng vào mình.

Diệp Dung hỏi: "Cậu biết 'nhiều' như vậy, chị họ cậu có biết không?"
Lời giễu cợt tưởng chừng như vô tình của Diệp Dung thực ra lại ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa.


Nhìn ánh mắt né tránh của Nhạc Chi Sơ, Loạn Ly tiến lên ngăn chặn ánh mắt của Diệp Dung.
"Tôi biết ý của cậu." Nói xong, Loạn Ly mím môi, liếc nhìn sắc mặt Diệp Dung, thẳng thắn nói: "Tôi thừa nhận A Sơ gặp được cậu không phải ngẫu nhiên, là tôi ở bên cạnh dẫn dắt."
Thấy sắc mặt Diệp Dung càng ngày càng đen, Loạn Ly vội vàng giải thích: "Chẳng phải là vì thấy cậu vẫn chưa có đối tượng, nên cứ tưởng nước phù sa không chảy ruộng ngoài* sao.

Không ngờ cậu còn thấy em ấy chướng mắt....."
"Ở trong lòng cậu tôi chính là loại người hễ gặp ai là [động].[tình] sao? Vớ vẩn!"
Dù sao chuyện này cũng là lỗi của Loạn Ly, cho nên nghe Diệp Dung trách cứ, hiếm khi nàng cúi đầu không cãi lại.
Thấy bộ dạng cụp đuôi ủ rũ của hai chị em bọn họ, Diệp Dung không muốn nói thêm gì nữa.

Cô bất lực thở dài, dẫn hai người đến quầy lễ tân của khách sạn.
Cũng may bây giờ không phải là kỳ nghỉ tết nên số đơn đặt phòng của khách sạn cũng không cao lắm.

Sau khi yêu cầu quầy lễ tân của khách sạn chuẩn bị hai căn phòng cách vách cho hai người bọn họ, Diệp Dung dẫn họ lên lầu.
Ngay khi Diệp Dung cùng với Loạn Ly và Nhạc Chi Sơ bước ra khỏi thang máy, lúc ngước đầu lên bỗng thấy Viên Minh Lãng đang đứng ở cửa.

Mà khi Viên Minh Lãng ngẩng đầu thấy hai người đi theo phía sau Diệp Dung, cậu mỉm cười nghênh đón bọn họ.
Lúc Loạn Ly nhìn thấy vị đồng nghiệp đi cùng Diệp Dung thế nhưng là Viên Minh Lãng, lập tức kinh ngạc đến mức không thể ngậm miệng lại được, hai con mắt trợn to, nàng dùng ngón tay hung hăng chọc vào Diệp Dung.
"Ô mai gót! Tôi thật sự quá may mắn! Có phải cậu đang lừa tôi không? Phải không?!" Loạn Ly hai mắt sáng ngời thì thầm với Diệp Dung.
"Giám đốc Diệp, tôi vừa định qua đây hỏi thử xem bạn chị đã tới đây chưa."
"Ừm, tôi vừa xuống lầu đón bọn họ." Diệp Dung nói với Viên Minh Lãng.
Một khi Loạn Ly và Nhạc Chi Sơ đến Thanh Ninh, chắc chắn sẽ không ở lại một đêm rồi cùng cô trở về.

Diệp Dung vừa rồi rảnh rỗi tính toán thời gian một chút, dù sao cũng đã là thứ năm, ngày mai trở về cũng không thể đi làm, không bằng ở chỗ này chơi thêm hai ngày rồi mới về.
Nhưng mà, nếu như vậy thì Viên Minh Lãng sẽ có chút xấu hổ.....
"Tiểu Viên, hai người bạn của tôi vừa mới tới đây, tôi định cùng bọn họ đi Thanh Ninh chơi hai ngày, chủ nhật sẽ trở về, nếu như cậu muốn đi cùng chúng tôi, lát nữa chúng ta cùng nhau đổi lại vé, còn nếu cậu muốn về sớm, vậy ngày mai tự rời đi cũng được."
Loạn Ly cảm thấy Diệp Dung có hứng thú với Viên Minh Lãng, nghe thấy cô muốn đuổi người ta đi, nàng vội vàng tiến lên ngăn cản: "Đừng mà, cứ ở lại chơi đi, càng đông càng vui.


Cậu là cấp trên, sao một hai phải đuổi người ta trở về làm việc chứ?"
Vừa nói, Loạn Ly vừa vươn tay vỗ vỗ bả vai Viên Minh Lãng, đắc ý nói: "Yên tâm đi, lần này chuyện ăn, mặc, ở, đi lại cứ để chị đây lo, yên tâm chơi là được."
Viên Minh Lãng vốn muốn nghe theo ý của Diệp Dung, nhưng khi nhìn thấy thanh niên dáng người thấp bé, dung mạo thanh tú bên cạnh Diệp Dung, Viên Minh Lãng nhìn Loạn Ly mỉm cười nói: "Dạ được, tôi rất rành đường ở Thanh Ninh, nếu muốn ra ngoài chơi cứ nói, tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho các vị."
Kể từ khi Diệp Dung biết về tình hình của Viên Minh Lãng, trong lòng cô hiểu ra cậu cũng không muốn ở gần quê nhà như vậy.

Diệp Dung cứ nghĩ sau khi Viên Minh Lãng nghe đề nghị của cô, cậu nhất định sẽ quay lại Bắc Kinh trước.
Nhưng mà, điều cô không ngờ tới là người này thế nhưng chịu ở lại làm hướng dẫn viên du lịch cho ba người bọn họ.....
Nếu Viên Minh Lãng nguyện ý ở lại chơi với bọn họ, Diệp Dung đương nhiên sẽ không phản đối.

Cô hấc cằm với Loạn Ly, mở miệng nói: "Êy, đồng ý rồi nha, hứa thì phải làm được, mấy ngày này việc ăn uống của chúng tôi đều dựa cả vào cậu đấy."
Trong nhà Loạn Ly có quặng mỏ, làm sao sẽ quan tâm đến số tiền nhỏ này, nàng phất tay với Diệp Dung với vẻ mặt thờ ơ, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Mặt khác, Nhạc Chi Sơ ánh mắt rụt rè nhìn Diệp Dung, do dự hơn mười giây, cuối cùng vẫn là quay người trở về phòng.
Thấy trong hành lang nháy mắt chỉ còn lại Viên Minh Lãng và mình, Diệp Dung nhìn cậu hỏi: "Tính cách nàng ta điên điên khùng khùng, nếu có nói lời gì không nên nói, cậu cũng đừng để ý."
"Không đâu, bạn của giám đốc Diệp trông rất tốt, mà giám đốc Diệp, cũng rất tốt."
Viên Minh Lãng nói xong những lời này, toàn thân đỏ bừng đến hộc máu.

Che miệng ho khan một tiếng, cậu tiếp tục nói: "Tôi đi về phòng trước, nếu giám đốc Diệp có việc gì thì gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho tôi."
Diệp Dung nhìn bóng lưng của Viên Minh Lãng, thấy cậu có bao nhiêu chật vật.
Nhớ lại những gì Viên Minh Lãng vừa nói, Diệp Dung luôn cảm thấy mình bị tên nhóc này trêu chọc.

Đứng ở hành lang trống rỗng, Diệp Dung bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười trở về phòng.
* Nước phù sa không chảy ruộng ngoài: Không bước thêm bước nữa (không yêu thêm một ai nữa)
Tóc Loạn Ly belike:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận