Kể từ khi cha mẹ của Diệp Dung qua đời, ngoại trừ việc rời đi một lúc để thay quần áo, thì Viên Minh Lãng hầu như chưa từng rời khỏi cô nửa bước.
Mặc dù mỗi ngày Diệp Dung rất ít khi nói chuyện, nhưng Viên Minh Lãng vẫn không hề tỏ ra chán nản, cậu luôn ở bên cạnh kể những câu chuyện hài hước mà mình nhìn thấy trên điện thoại cho cô nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ cứng rắn mà kéo Diệp Dung ra ngoài đi dạo hoặc mua sắm.
Có đôi lúc Diệp Dung sẽ nổi giận với cậu, nhưng Viên Minh Lãng chưa bao giờ nói một lời nào.
Cho dù Diệp Dung có đối xử với cậu như thế nào, thì cậu vẫn sẽ mãi đối xử với cô giống như trước kia.
Cho nên khi Lý Tiện hỏi liệu cô có xứng đáng với Viên Minh Lãng hay không, Diệp Dung ngay lập tức bị cảnh tỉnh.
"Tôi biết như vậy sẽ không công bằng với em ấy, nhưng đôi khi tôi thực sự không thể kiểm soát được bản thân mình.
Lý Tiện, cậu nghĩ xem nếu như lúc trước tôi biết nghe lời hơn một chút, thì bố mẹ tôi có phải sẽ không gặp chuyện không?"
Lý Tiện đau lòng nhìn Diệp Dung, sau khi nghe cô nói vậy thì không khỏi thở dài một hơi.
"Số phận con người là do trời định, mỗi người đều có số kiếp của riêng mình, A Dung, cho dù cậu có nghe theo lời cha mẹ mình mà ở nhà chăm con chờ chồng, thì cậu có thể đảm bảo rằng họ sẽ thoát khỏi số mệnh này không? Hơn nữa, nếu như cậu thật sự khuất phục, liệu đời này cậu còn có thể vui vẻ mà sống sao?"
"Trước đây cậu từng nói với tôi là hãy nhìn về phía trước, bây giờ đến lượt cậu thì sao, tại sao cậu lại không chịu nhìn về phía trước chứ? Nếu bố mẹ cậu nhìn thấy cậu như vậy, bọn họ sẽ đau lòng biết nhường nào.
A Dung à, người đã đi rồi, cậu phải tiếp tục sống, Tiểu Viên đối với cậu thế nào trong lòng cậu hẳn là rất rõ ràng, cậu ấy và Lục An Tầm không giống nhau, chẵn lẽ cậu nhẫn tâm để cậu ấy ở bên cạnh chăm sóc cậu cả đời sao?"
Sau khi Lý Tiện rời đi, Diệp Dung một mình ngồi trên giường suy nghĩ rất nhiều.
Trong khi đó ở phòng khách, Viên Minh Lãng đang đeo tạp dề nấu canh cho Diệp Dung, không biết có phải là bị bỏng hay không, cậu bỗng trợn mắt ngoác mồm, ngón tay véo lấy vành tai phải của mình.
Có lẽ là nhận ra được ánh mắt của Diệp Dung, Viên Minh Lãng quay đầu lại nhìn về phía cô, sau đó đỏ mặt ngây ngô nở nụ cười, làm cho Diệp Dung không nhịn được cũng cười phá lên.
Kể từ khi cha mẹ của Diệp Dung gặp tai nạn qua đời, Diệp Dung đã không còn cười nữa.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Dung bởi vì sự xấu hổ của cậu mà lộ ra nét cười, trong lòng Viên Minh Lãng không khỏi nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt cũng nhất thời sáng lên.
"Canh gà đen sắp xong rồi, Diệp tỷ, chị đợi một chút nhé."
Diệp Dung nghe Viên Minh Lãng nói như vậy thì đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Cô nhìn thoáng qua Viên Minh Lãng trong phòng bếp, mở miệng nói: "Chị muốn ăn thịt hầm măng."
Thịt hầm măng chú trọng nhất là về nguyên liệu, trong đó phải kể đến loại măng chuyên mọc vào mùa xuân, nhưng bây giờ đã qua mùa mất rồi, muốn làm được món thịt hầm măng chính hiệu thì thực sự không phải là chuyện dễ dàng.
Mặc dù rất khó khăn, nhưng Viên Minh Lãng vẫn vui vẻ đáp lại, sợ rằng giây tiếp theo Diệp Dung sẽ đổi ý.
Thấy Viên Minh Lãng cởi tạp dề định chạy ra ngoài, Diệp Dung vội vàng gọi người lại.
"Không cần gấp gáp như vậy, không phải em có nấu canh gà sao? Chúng ta trước tiên uống canh gà đi, buổi chiều rồi cùng nhau đi mua đồ ăn, tối đến lại ăn thịt hầm măng sau cũng được."
"Dạ được, canh gà mười lăm phút nữa sẽ có liền.
Diệp tỷ, chị đợi một lát nhé."
Thấy Viên Minh Lãng lại hớn hở lao vào phòng bếp, Diệp Dung chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Cô chậm rãi đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy bộ dạng luống cuống tay chân của Viên Minh Lãng thì bất giác bậc cười.
"Tiểu Viên, cảm ơn khoảng thời gian này em đã ở bên chị." Diệp Dung chân thành nói.
Viên Minh Lãng nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Diệp Dung, sắc mặt có chút ửng đỏ.
"Chúng ta, chúng ta không phải là người yêu của nhau sao, chăm sóc chị cũng là điều nên làm, chị không cần phải cảm ơn em đâu, mau ra ngoài phòng khách ngồi đi, trong bếp nhiều dầu khói lắm."
......
Thịt hầm măng thiếu mất một nguyên liệu nấu ăn nên cũng không được coi là ngon lắm, nhưng Diệp Dung lại cảm thấy hương vị không gì sánh được.
Cô kéo lấy Viên Minh Lãng đang chuẩn bị thu dọn chén đũa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu rồi nói: "Ngồi xuống nghỉ ngơi đi, hai chúng ta nói chuyện."
Kể từ khi bố mẹ cô gặp tai nạn, Diệp Dung hầu như không một ngày nào nói chuyện cả.
Mặc dù trong lòng Viên Minh Lãng đang rất sốt ruột, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc vắt óc để khiến cho Diệp Dung cảm thấy thoải mái nhất có thể.
May là trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng thì Diệp Dung cũng đã thoát ra khỏi đám mây u ám.
Diệp Dung kéo lấy cánh tay của Viên Minh Lãng, cả người cuộn tròn trên ghế sô pha và lải nhải kể lại những chuyện từ nhỏ đến lớn mà cô đã có với cha mẹ mình cùng những mâu thuẫn với cha mẹ trong những năm này.
Nhìn Diệp Dung đang không một tiếng động mà khóc trên sô pha, Viên Minh Lãng cũng không nói một lời an ủi nào.
Bởi vì cậu biết, nếu vết thương không thể nặn ra mủ máu, thì vĩnh viễn sẽ không có khả năng chữa khỏi.
Viên Minh Lãng đứng dậy tắt đèn trong phòng khách, trong bóng tối vươn tay giúp Diệp Dung lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt.
"Đừng sợ, em sẽ ở bên chị, từ nay về sau đều sẽ mãi ở bên cạnh chị."
"Ừm, cám ơn em." Diệp Dung lau đi khóe mắt nói.
"Đừng hòng gạt chị đó."
"Không gạt chị, dù chị có đuổi em, em cũng sẽ không đi."
Viên Minh Lãng nói xong, Diệp Dung lập tức vươn tay kéo cậu từ trên ghế sô pha đến bên người mình.
Viên Minh Lãng cứng ngắc trong chốc lát rồi thả lỏng người đi, thật cẩn thận nghiêng người để tránh đè lên Diệp Dung, sau đó vươn tay ôm lấy eo Diệp Dung, tựa đầu vào vai cô.
Hai người cứ như vậy tựa vào nhau, yên lặng lắng nghe hơi thở và nhịp tim của nhau, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Khi Diệp Dung mở mắt ra, mặt trời ngoài cửa sổ đã nhô lên trên bầu trời.
Có thể là do trước đó làm việc quá sức, Viên Minh Lãng cả đêm đều giữ một tư thế bất động.
Diệp Dung yên lặng nằm ở bên cạnh, nhìn Viên Minh Lãng cách nàng chỉ một cự li nhỏ đang ngủ say sưa, không khỏi nở nụ cười.
Cô đưa tay điểm nhẹ vào chóp mũi cao thẳng của Viên Minh Lãng, chậm rãi trượt lên trên trán, cho đến khi ngón tay của Diệp Dung trượt vào giữa chân mày của Viên Minh Lãng, cậu mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn Diệp Dung ở trước mắt, cậu mỉm cười nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt mình.
"Sao chị thức dậy không gọi em?"
"Chị cũng vừa mới tỉnh." Diệp Dung nói xong hôn lên trán Viên Minh Lãng một cái rồi vươn tay vỗ vỗ vào vai cậu, ý bảo cậu mau đứng dậy.
Viên Minh Lãng trữ rất nhiều thức ăn trong tủ lạnh nên bữa sáng chỉ cần ăn đại vài món là xong.
Diệp Dung nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, cảm thấy sau nhiều ngày mê sảng như vậy, cũng đã đến lúc mình phải đứng dậy.
Mặc dù cấp trên của công ty cho cô nghỉ phép nửa năm, nhưng nửa năm này Diệp Dung thực sự không thể chỉ nghỉ ngơi ở nhà.
Nói đến chuyện này, Diệp Dung mới nhớ tới là Viên Minh Lãng đã lâu rồi không đi làm, công ty đối với việc nhân viên xin nghỉ phép vẫn luôn rất nghiêm khắc, rốt cuộc thì Viên Minh Lãng đã tìm ra lý do gì mà lại xin nghỉ được lâu như vậy?
"Minh Lãng, lúc em xin nghỉ đã nói như thế nào với Trương Minh vậy?"
Nghe đến chuyện này, Viên Minh Lãng sửng sốt một chút, sau đó liền cười nói: "Em không yên tâm để chị ở nhà một mình, cho nên từ chức rồi."
"Từ chức? Sao lúc đó em nói với chị là nghỉ dài hạn mà? Chẳng phải em thích công việc này lắm sao?"
Diệp Dung vẫn luôn biết mục tiêu của Viên Minh Lãng là làm việc ở NJ, bây giờ cuối cùng cậu cũng đã vào được, nhưng lại vì cô mà từ bỏ công việc yêu thích của mình, chuyện này dù sao đi nữa cũng khiến cho cô có chút không thể chấp nhận được.
"Ừm, đúng thực là em rất thích NJ.
Nhưng so ra mà nói, em càng sợ chị gặp chuyện hơn, mất việc này còn có thể tìm việc khác, nhưng nếu chị mà có chuyện gì rồi, thì em sẽ không bao giờ tìm được một người như chị nữa."
Diệp Dung trước kia chưa bao giờ nghĩ mình là một người dễ dàng rung động, nhưng bây giờ nghe một câu nói như vậy của Viên Minh Lãng lại khiến cho trái tim cô gần như tan chảy.
"Được, chị hiểu rồi.
Ngày mai lúc chị đi làm sẽ nói chuyện với Trương Minh và cấp trên."
Sáng sớm hôm sau, Diệp Dung đi ra ngoài dưới sự giám sát của Viên Minh Lãng.
Ở công ty, cô không hề ngạc nhiên khi nhận được rất nhiều sự an ủi và cảm thông từ mọi người.
Lúc này Diệp Dung đã từ trong sương mù đi ra, mỉm cười nói lời cảm ơn với những người xung quanh, sau đó đi vào văn phòng của mình.
Trong khoảng thời gian Diệp Dung không có ở đây, mọi việc vẫn luôn do Đại Lưu và Vương Hàm giải quyết.
May mắn là trong khoảng thời gian này đang là mùa ế hàng nên mọi người cũng không phải quá bận rộn.
An ổn trôi qua một ngày, khi Diệp Dung lái xe về nhà, vốn tưởng rằng Viên Minh Lãng sẽ nấu một bữa cơm đợi cô ở nhà.
Nhưng khi cô vừa mở cửa ra, những món ăn trên bàn ăn đã được đậy lại, còn Viên Minh Lãng lại không thấy đâu.
Diệp Dung có chút kinh hoảng, vội vàng lấy di động ra gọi cho Viên Minh Lãng.
Một phút sau, điện thoại của Viên Minh Lãng được kết nối, nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, Diệp Dung không khỏi nhíu mày.
"Minh Lãng, em đi đâu vậy?"
"Diệp tỷ, em trở về nhà."
Nghe thấy giọng cười của Viên Minh Lãng, Diệp Dung không khỏi sửng sốt.
Trong khoảng thời gian này cô đã quen với việc có Viên Minh Lãng bầu bạn, bây giờ đối với việc cậu đột ngột rời đi như vậy khiến cô không thể thích ứng được.
Tùy tiện ném chiếc túi trong tay xuống ghế sofa, Diệp Dung nhấc chiếc đĩa được đậy lên bàn.
Không có gì ngạc nhiên, bên trong đều là những món ăn mà chiều nay Viên Minh Lãng đã nấu cho cô.
"Em, trả lại phòng bên kia rồi dọn về đây đi?"
Viên Minh Lãng chuyển đến căn hộ nơi Diệp Dung sống vào ngày thứ tư cô đi làm.
Viên Minh Lãng không muốn Diệp Dung đứng ra lo chuyện của mình nên sau khi chuyển về, cậu cũng không ở nhà nhàn rỗi mà tiếp tục công việc cũ của mình là nhân viên giao cơm.
Về chuyện này Diệp Dung không nói gì.
Dù sao thì Viên Minh Lãng cũng là một thanh niên trai tráng, nếu cứ đem cậu giữ mãi ở nhà trong thời gian dài chưa chắc đã là chuyện tốt..