Vị Thành bị những lời này làm sững sờ.
Lời này sao lại giống đang thổ cmn lộ với mình vậy?
Giới võng phối tùy tiện tìm người có giọng nói hay cũng tìm được một đống, thường xuyên phối cp cũng có nhiều, nhưng không ai đặc biệt như Vị Thành và Tẫn Hữu Thương Lục.
Tình lữ trên danh nghĩa, giọng nói cực kì phù hợp làm bọn họ thân thiết hơn rất nhiều.
Vị Thành nghĩ thông suốt đạo lý này, nở nụ cười xé gói kẹo trên bàn bỏ vào miệng, mập mờ trêu ghẹo: "Cái này tất nhiên rồi, chúng ta là một cặp mà, không ai được rời khỏi ai nha."
Tiếng nói hạ thấp, đối diện trầm mặc một lúc, trong tai nghe chỉ còn tiếng hít thở rất nhẹ.
Vị Thành nhai viên kẹo.
Chuyện gì đây? Mình không nói sai cái gì rồi chứ...!
Sau một hồi, bên tai truyền đến giọng cười rất thấp: "Đồ ngốc."
Vị Thành theo bản năng mắng trả: "Ngốc cái đầu cậu á, cậu mới là đồ ngốc."
"Mắng đúng lắm."
Vị Thành cong môi cười: "Chừng nào thì cậu về? Gần đây tôi ở nhà chán muốn chết."
"Được nghỉ?"
"Ừ, tháng chín mới khai giảng."
"Ừm, trả xong nợ rồi."
Không biết đang nhắc tới cái gì.
"Cút đi."
Đầu dây bên kia cười khẽ, nói: "Cuối tuần được không?"
"Được đó, gặp ở đâu?"
"Cậu chọn đi."
Vị Thành gửi địa chỉ quán ăn gần nhà mình sang: "Đồ ăn quán này rất ngon, chúng ta gặp vào buổi tối đi, buổi trưa chưa chắc tôi đã đi được, cậu hiểu mà."
"Được."
Vị Thành lại nói hai ba câu về chuyện của Liễu Gia Băng Thủy, sau đó tắt máy để rửa mặt đi ngủ.
Nghỉ ở nhà, bình thường Vị Thành toàn ngủ đến giữa trưa mới dậy.
Bố mẹ đi làm bên ngoài, cậu lại không biết nấu cơm, dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn hôm qua.
Ăn trưa xong thì cầm quần áo ra ngoài định đi lấy điện thoại đang sửa.
Xuống đến cửa nhìn thấy ngay Tạ Dịch Bân nhà hàng xóm.
Đã lâu không gặp, Tạ Dịch Bân cao hơn không ít, đeo một cái kính màu vàng, mặc áo sơ mi trắng đứng trước cửa nhà, hình như đang đợi ai đó.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Vị Thành cảm thấy đi tiếp không hay lắm, chủ động tiến đến chào hỏi: "Hey, trở về rồi à?"
Tạ Dịch Bân gật đầu.
Hừ, giả bộ cao lãnh người sống chớ đến gần cái gì?
Vị Thành không rảnh nói chuyện với người không quen, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì Tạ Dịch Bân gọi lại, giọng nói rất thấp: "Em đi đâu vậy?"
"Hai hôm trước điện thoại hỏng mang sửa, giờ đi lấy."
"Cửa hàng điện tử?"
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Tạ Dịch Bân đẩy kính, bước mấy bước đến cạnh Vị Thành: "Tiện đường, cùng đi đi."
Hả???
Băng sơn vạn năm tan chảy rồi?
Hồi nhỏ Vị Thành nghịch ngợm thường tìm Tạ Dịch Bân đánh nhau, Tạ Dịch Bân luôn đóng kín cửa không thèm để ý.
Lớn lên bọn họ không tiếp xúc nhiều, có điều nếu đối phương đã mở lời thì cậu cũng không tiện từ chối.
"Không phải anh đang đợi người à?"
Tạ Dịch Bân nhìn cậu, im lặng hai giây mới nói: "Không phải."
"Vậy anh đứng trước cửa nhà làm gì?"
Tạ Dịch Bân đáp: "Ngắm phong cảnh."
"..."
"Được rồi, đi thôi."
Hai người sóng vai nhau đi trên đường.
Tạ Dịch Bân mím môi không lên tiếng, Vị Thành mở miệng hỏi: "Anh ăn trưa chưa?"
"Ăn rồi."
"Hôm qua tôi gặp dì Tạ, dì ấy còn mời tôi đến nhà ăn cơm."
"Ừ."
Ừ cái rắm á, nói nhiều thêm một chữ thì chết ai à? Rõ ràng không chào đón ông đến nhà anh ăn cơm!
Vị Thành quay đầu không nói chuyện nữa.
Phiền, giống như mặt nóng dán mông lạnh vậy.
Cậu im lặng, ngược lại Tạ Dịch Bân bắt đầu nói nhiều.
"Em nghỉ ở nhà à?"
"Đúng vậy."
"Không đi thực tập?"
Ở nhà tất nhiên là không đi thực tập rồi!
Vị Thành nói: "Vẫn chưa, chuẩn bị đến tháng 11 thì đi."
"Tìm được công ty rồi?"
"Tìm được rồi."
"Ở Giang Thành sao?"
"Ở Giang Thành."
"Sau này sẽ ở lại Giang Thành chứ?"
"Có lẽ vậy."
Một hỏi một đáp thế này làm Vị Thành có cảm giác quái quái, như người lớn trong nhà đang hỏi dự định tương lai của con trai mình vậy.
Vị Thành muốn loại bỏ bầu không khí kì quái này, hỏi lại: "Anh thì sao? Đi du học về không đi Bắc-Thượng-Quảng va chạm một lần à?"
"Không đi, tôi cũng ở lại Giang Thành."
"Ở lại quê nhà cũng rất tốt, có thể bên cạnh cha mẹ." Vị Thành tùy ý trò chuyện: "Có điều không chừng sau này tôi sẽ đi Thượng Hải."
Tới phòng làm việc Tiên Thanh ở Thượng Hải, đó là phòng làm việc phối âm Vị Thành thích nhất, người sáng lập Trình Lương cũng là diễn viên phối âm cậu kính nể nhất.
Tạ Dịch Bân tiếp lời: "Ồ, tôi cũng muốn đi Thượng Hải xem thử."
"..."
Vị Thành lườm: "Không phải anh vừa nói sẽ không đi đâu, phải ở lại Giang Thành sao?"
Tạ Dịch Bân không nhanh không chậm ừm một tiếng: "Tôi thế nào cũng được."
Vị Thành cạn lời, mạch não này là của "rùa biển" hả trời?
Đến ngã tư, rẽ phải 100m là cửa hàng điện tử, Vị Thành nói: "Tôi đi trước đây, anh cứ đi tự nhiên, tạm biệt."
Nói xong cậu cầm túi chậm rì rì rẽ phải, đi đến cửa hàng lấy điện thoại.
Di động của Vị Thành bị hỏng chân cắm sạc, lúc cậu nhận được điện thoại đã đầy pin rồi, khởi động máy đăng nhập thì tin nhắn nhảy đến 99+.
Vị Thành mở nhóm chat của tổ kịch ra trước, gửi một dấu chấm lên.
CV Hoa Điền Nãi Tri:!!!
[Kế hoạch] Ông Noãn: Cuối cùng thì cậu cũng online rồi!
[Trang trí] Tiểu Linh San: Sao cậu và Thương Lục lại cùng nhau biến mất vậy? Mau lên weibo đi, fan não tàn của Liễu Gia Băng Thủy đang chửi hai cậu đấy, còn có mặt mũi post bài tẩy trắng lên YS, đúng là làm người khác ghê tởm.
[Hậu kì] Do Chân: Trình độ phối âm cũng bình thường, ngược lại trình độ kích động fan đi chửi rủa lại không kém đâu.
...!
Vị Thành đọc sơ qua tin nhắn trên nhóm rồi mở weibo lên, quả nhiên thấy một đống thông báo tag tên cậu và thông báo bình luận, tất cả đều là fan Liễu Gia Băng Thủy.
Còn có cả fan của cậu và Tẫn Hữu nữa, hai bên cãi nhau ầm trời.
Vị Thành mở diễn đàn lên, bên trong cũng đang cãi nhau.
Vị Thành nghĩ đến Tẫn Hữu Thương Lục trước, từ trước đến nay Tẫn Hữu không có hứng thú với mấy tin tức bát quái, đáng ra sẽ không dính dáng đến chuyện này mới đúng, lần này share bài hoàn toàn là vì mình.
Cậu mở tin nhắn của mình và Tẫn Hữu lên, vừa gõ chữ vừa cúi đầu đi về phía trước.
Vị Thành: Có đó không?
Vị Thành: Chuyện của Liễu Gia Băng Thủy làm phiền cậu rồi, cuối tuần gặp nhau ăn cơm tôi mời, không được giành!
Người nào đó không nhắn tin trong nhóm nhưng trả lời rất nhanh: Được, không giành.
Vị Thành: Cậu có online à? Sao không nói gì cả?
Tẫn Hữu: Chờ cậu tìm tôi.
Vị Thành: Đệt! Cậu đang chủ động chờ tôi nói mời cậu ăn cơm đúng không?
Tẫn Hữu: Tôi biểu hiện rõ ràng thế à?
Vị Thành: Cút cút!
Vị Thành gửi tin nhắn xong không nhịn được cười, vừa định cất điện thoại thì đụng phải người khác.
Cậu xoa trán lùi lại hai bước, còn chưa kịp phản ứng lại bên tai đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Đi đường nghịch điện thoại cái gì?"
Trong đầu Vị Thành nghĩ đến một người, ngước lên nhìn thấy là Tạ Dịch Bân lại bỏ suy nghĩ này ra khỏi não, theo bản năng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Không phải em nói tôi đi tự nhiên sao?" Tạ Dịch Bân gỡ tay đang giữ trán của Vị Thành: "Bị va trúng đau rồi à?"
"Anh cũng không phải là cục đá." Vị Thành muốn buông tay lại phát hiện tay mình đang bị Tạ Dịch Bân nắm, vội vàng rút ra cho vào túi áo: "Anh không có việc gì làm à?"
"Làm xong hết rồi."
"Ồ."
Vị Thành đi về nhà, Tạ Dịch Bân đi theo, có vẻ tâm tình anh rất tốt, mặc dù không nói nhưng cả đoạn đường vẫn treo ý cười bên môi.
"Anh cười cái gì?"
Tạ Dịch Bân nghiêng đầu nhìn Vị Thành, cười hỏi lại: "Có sao?"
Vị Thành nói thầm một câu "Anh có bệnh à" rồi đi vào cửa nhà mình.
Cậu nhìn người bên phải, đang muốn vẫy tay chào thì Tạ Dịch Bân mở miệng: "Khi nào thì em tới nhà tôi ăn cơm?"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:.
Truyện Dị Năng
Tạ Dịch Bân: Ngoan~ *vuốt lông*.