Em Là Thiên Thần Của Riêng Mình Anh Thôi Nhé !

Chương 4:
-Jack?-Devil lẩm bẩm “Người con trai đó là ai? Chẳnng lẽ là người Ruby yêu? Sao ngực mình đau thế này? Hình như tên là Satan!” Devil ôm chặt lấy ngực, khuôn mặt đau đớn
-Anh? Anh sao vậy?-Rose thấy anh trai mình kì lạ
-À… Không….sao đâu, nhưng đó là ai vậy?- Devil dịu dàng nói với em gái mình
-…-Rose không nói gì nhưng vẫn quan sát anh trai mình
-Rốt cuộc đó là ai vậy, Rose?- Devil như mất kiên nhẫn
-Đó là Satan… Qủy vương… Là người mà Ruby yêu và cũng rất yêu Ruby…-Rose nói nhỏ đủ cho hai người nghe
“Satan? Người mà cô ta yêu ư?” Devil nhìn Ruby, người con gái đằng xa đang khóc thảm thiết cùng người con trai đang dịu dàng dỗ dành kia, trong mắt Devil hiện lên tia buồn rầu và đau đớn
-Thôi nào, nín đi, Đợi anh quay trở về nha-Satan vuốt tóc Ruby
-Không…hức hức….đâu-Ruby khóc nức nở
-Ruby, ta nói con tránh xa hắn ra-Papa tức giận quát

-KHÔNG- Ruby quát lại
-Ruby à, hãy tránh xa hắn ra đi-Jun đau buồn nhìn đứa em gái mình
-Nhưng….-Ruby chưa nói hết câu thì Satan đánh vào gáy Ruby làm cô ngất đi
-Xin lỗi em, đến lúc có thể anh mới đón em được…-Satan dịu dàng nói thầm
Jun thấy Ruby ngất nhanh chóng chạy về phía Ruby nhưng một làn khói trắng bao phủ quanh sân trường không thấy gì cả
Một lúc sau làn khói đó mới tan biến đi, Jun cũng nhanh chân bế Ruby trên tay chạy vù đi, không một ai thấy được tốc độ của Jun, Satan thì đã biến mất không dấu vết. Pama Ruby thì tức giận tột độ, họ cũng nhanh chóng biến mất. Mọi người thì không hiểu mô tê gì. Devil thì buồn bực đi về ký túc cùng Rose. Kate lúc đó cũng có mặt ở bữa tiệc và đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện thì nhếch miệng cười, trong lòng đang tính toán một kế hoạch hiểm độc
Satan thật ra không biến mất chỉ đứng trên sân thượng học viện nhìn xuống, khuôn mặt đầy bi thương. Satan thấy Kate đang oán hận nhìn chỗ Ruby vừa ngất và mỉm cười ác hiểm. Anh cảm thấy dường như có chuyện không hay sẽ xảy ra với Ruby. Anh luôn thề với lòng sẽ báo thù cho em trai mình với pama của Ruby và Jun, còn Ruby thì anh thề sẽ bào vệ cô cho dù mất đi mạng sống của mình và sẽ một lúc nào đóđón cô về bên mình vì anh yêu người con gái đó rất nhiều. Nhưng anh vừa thấy hình như có 1 người đang thầm thương Ruby mà không nhận ra. Anh có thể giết bất kỳ ai ngáng đường anh cản trở kế hoạch và người tổn thương cho Ruby. Satan nhanh chóng biến mất khỏi màn đêm
Rose và Devil vừa về ký túc, trên đường đi Rose đã kể tất cả mọi chuyện cho Devil nghe mặt anh buồn rầu, im lặng nhưng anh cảm thấy lòng cứ đau liên hồi, cảnh Ruby khóc, và cùng với Satan, những chuyện xảy ra vừa rồi cứ như một đoạn phim ngắn tua đi tua lại trong đầu
“Cô ấy có quá khứ như thế ư? Cô ta yêu Satan ? ” – Devil nhíu mày nghĩ
“Cạch” – Này Jun đang làm gì thế? Chị ấy sao rồi? – Rose vừa tới cửa là chạy vào lo lắng hỏi mà quên mất một việc
-… Không sao, chỉ bị ngất thôi – Jun lo lắng không thôi
- Vậy tốt rồi – Rose thở dài
- …
- Thôi đi nghỉ đi, để chị ấy ngủ - Rose vỗ vai Jun
-Nhưng… - Jun ngập ngừng
- Đã nói không sao là không sao – Rose rừng mắt
- thôi được – Jun thở dài nặng nề
Devil nãy giờ buồn buồn nhìn Ruby mà chính bản thân nhìn không cảm thấy bản thân hiện giờ, Jun và Rose cùng rời phòng, cả hai người đang lo lắng nên không biết Devil ở bên nãy giờ, Devil đứng nhìn Ruby ánh mắt tràn đầy đau thương mà dịu dàng ấm áp chưa từng xuất hiện đối với Kate
-Tại sao vậy? Thật đau – Devil ôm lấy lòng đang đau thắt của mình, ngoài trời ánh trăn cô đơn tịch mịch mà đau thương. Trong đêm nay, 2 người đau lòng ột người con gái, 1 cô gái xinh đẹp động lòng người đau khổ quyết tâm đợi chờ người con trai kia, Devil giật mình

- Mình bị sao thế này – Devil nhíu mày, Devil bỏ ra khỏi phòng
Devil ở bên ngoài dựa vào tường ôm lấy ngực
-Tại sao lại đau thế này? Tại sao không phải là mình? Tại sao ánh mắt đó, tình yêu thương đó dành ình? Tại sao lại là Satan? - Devil nói trong vô thức, bóng tối bao trùm lấy bóng dáng đau khổ đó, những câu hỏi lần lượt xuất hiện. Đứng dậy bước đi xiêu vẹo về phòng mở nước lạnh để làm cho tỉnh táo. Nửa tíếng sau mới bước ra bần thần ngồi ở bàn làm việc
-Người nói yêu anh đi, người nói thương anh đi
Để cho con tim này đừng ngóng trông hao gầy
Hãy đến bên anh đi, để cho tình trọn vẹn chúng ta
Vì nơi con tim này luôn có , tình yêu dấu kín cùng thương nhớ.....cho em.
Có chút bối rối, có chút tan vỡ
Có chút thương nhớ tình ai
Người hỡi đến bên anh này, nói yêu mình anh thôi
Để cho lòng anh thoả nhớ mong.........
Mặt trời lên, Ruby từ từ tỉnh dậy, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu
- Bởi vì em yêu anh người ơi

Bởi còn đây bao nhiêu buồn vui
Chỉ bên anh em mới có thể tươi cười
Dù là anh hôm nay xa xôi chỉ còn có em yêu anh thôi
Dù quá khứ của ta đã mãi xa mù khơi
Vẫn chờ anh yêu anh người ơi
Dẫu là thêm bao nhiêu thời gian
Em chờ mãi, em yêu Anh...........
Hai tiếng hát đau khổ vì người mình yêu, một người như người mất hồn, không biết mình đã yêu khi nào, một người yêu người kia rất nhiều phải chờ đợi người đó
Hai người ngồi thẫn thờ một người nhìn ngoài cửa sổ, một người ngồi bần thân chìm vào khúc "ký ức" lúc ở dạ tiệc. Cứ như thế đến buổi trưa chìm vào giấc ngủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận