Những vì sao thưa thớt trên nền trời mỏng manh, gió thổi cành cây đung đưa theo gió, những ngọn đèn đường rực sáng ở đằng xa nối tiếp nhau không ngừng.
Một lúc sau, Trần Thuật lên tiếng: "Lại đây."
An Tĩnh ngẩng đầu: "Hả?"
"Em ở sau lưng anh, anh không nhìn thấy em." Trần Thuật nghiêng đầu hứ một tiếng, ngượng ngùng nói.
Không nhìn thấy cô trong lòng rất ngứa ngáy.
An Tĩnh chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn đi vòng ra trước mặt cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Từ khoảnh khắc cô di chuyển, Trần Thuật luôn chăm chú nhìn cô, ánh mắt bám chặt lấy cô, không hề rời xa.
An Tĩnh không ngồi quá gần, giữ khoảng cách nhất định với cậu.
Cả hai đều ngây người.
Vẫn là Trần Thuật hành động trước, cậu nhẹ nhàng nắm tay cô, làn da ấm áp, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ hỏi: "Sao tối nay em lại ra ngoài?"
An Tĩnh thả lỏng người, tâm trạng rất thoải mái: "Không ngủ được, nên ...!ra ngoài đi dạo."
Trần Thuật nghe vậy khẽ nhướng mày, uể oải nói: "Anh cũng không ngủ được."
Chuyện tối nào cũng tới đây, thực ra cũng không cần nói với cô.
Buổi tối mùa hạ, thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng vang lên.
Trần Thuật đặt bàn tay đang nắm tay cô lên đùi mình, cụp mắt xuống, chầm chậm vuốt ve, lúc thì sờ nắn ngón tay gầy guộc của cô, lúc lại vuốt ve làn da của cô, cầm mãi không thấy chán.
Dường như có thể ngồi chơi một mình rất lâu vậy.
An Tĩnh nhìn dáng vẻ ấy của cậu, mỉm cười.
Thực ra khi gặp mặt có rất nhiều điều muốn nói với cậu, muốn nói một năm qua bản thân buồn bã như thế nào, không nhìn thấy còn đỡ, nhưng rõ ràng ngày nào cũng nhìn thấy nhưng lại phải vờ ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Đây là chuyện giày vò nhất.
May mà tất cả đều đã qua.
Thực ra cũng không là gì cả.
Có những người yêu xa bảy, tám năm chẳng phải cuối cùng vẫn tốt đẹp hay sao.
Chỉ là hai người họ vừa hay gặp phải ngã rẽ lớp mười hai mà thôi.
May mà kết cục có thể coi là viên mãn.
"Đúng rồi, em vẫn chưa nói chúc mừng anh."
An Tĩnh mỉm cười tinh nghịch với cậu, nheo mắt lại, cố tình nói từng câu từng chữ: "Em đã nghe nói rồi, thủ khoa khối tự nhiên tiếng tăm lừng lẫy thành phố A."
Trần Thuật cau mày không biết nói gì, bóp lòng bàn tay cô một cái, mặc dù vậy vẫn không nỡ mạnh tay, chỉ bóp rất nhẹ rất nhẹ, cậu nói: "Em còn trêu anh à?"
An Tĩnh rụt tay lại, cười nói: "Không trêu nữa."
Cô lấy mũi chân di di xuống đất, một lúc sau cô quay sang hỏi: "Có phải là lúc đầu điện thoại nhà anh bị gọi nhiều tới mức cháy máy không? Dù sao thì nhà em là như vậy, ngày nào cũng không ngớt điện thoại."
Trần Thuật lắc đầu vẻ không bận tâm: "Không biết, dù sao thì anh cũng không ở nhà."
Sau khi thi xong, cậu đã cảm thấy lần thi này chắc chắn điểm sẽ khá cao.
Kết quả về sau cậu biết điểm thi thông qua bố mình, chắc là đã có người gọi điện thông báo trước cho bố cậu.
Bố cậu thực sự rất vui mừng.
Vừa mở miệng ra đã hỏi cậu thích gì.
Điện thoại bị gọi tới cháy máy, không chỉ đám Tống Tư, cả người quen và không quen đều gọi điện thoại tới, nói hết cái này đến cái nọ.
Tới mức mà mấy hôm đó cậu thấy phiền tới mức không muốn mở máy.
Ngày đăng ký nguyện vọng, cậu tới trường nhưng bị chặn ở cổng, đủ các báo phỏng vấn, cậu không quan tâm, vào nộp nguyện vọng luôn, sau đó đưa mắt kiếm tìm, không nhìn thấy cô đâu cậu liền ra về.
Ánh mắt trầm lắng của Trần Thuật hướng lên người cô, đôi môi mím chặt.
Ánh mắt vô cùng chăm chú, giống như mặt hồ yên ả với những gợn sóng lấp lánh.
An Tĩnh nghiêng đầu, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Trần Thuật yên lặng, khẽ mấp máy môi, cậu kiềm chế hơi thở của mình, mím môi giây lát rồi khẽ nói: "Anh muốn ôm em."
Giọng nói bay đi theo gió, từ từ tan ra từng ngõ ngách trong đêm tối tĩnh lặng này.
Ấm áp tới mức khiến người ta say đắm.
An Tĩnh sững người, trong lòng có chút nghẹn ngào.
Ngữ khí của cậu hiếm khi nhỏ nhẹ như vậy, dường như muốn hỏi ý cô.
Ngày trước, rõ ràng Trần Thuật lúc nào cũng cứng rắn, bá đạo.
Muốn ôm cô thì sẽ ôm luôn, không hề hỏi ý kiến của cô, nhưng bây giờ...
An Tĩnh mím môi, không biết phải nói thế nào.
Quyết định không nói gì cả, cô quay người sang, tụt tay khỏi bàn tay của cậu.
Trần Thuật cúi đầu nhìn, có chút không vui.
An Tĩnh nghiêng người dựa sát lại, ôm chặt lấy cậu, tựa đầu lên vai cậu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Ôm đi, đừng hỏi."
Đừng sợ, Trần Thuật.
Em ở đây, em sẽ không đi đâu cả.
Trần Thuật cử động, chầm chậm đặt tay lên vùng eo mảnh mai của cô.
Cô ở ngay trước mặt, những lọn tóc ở bên má cứ quấn vào nhau không ngừng.
Không còn là tấm ảnh trong chiếc điện thoại lạnh lẽo, ngắm đi ngắm lại hàng ngàn hàng vạn lần.
Cậu siết chặt hai tay, nhắm mắt lại cảm nhận lại một lần nữa mùi hương của cô.
Siết chặt tới mức muốn đưa cô vào trong xương cốt của mình, hòa tan vào trong máu mình.
An Tĩnh cười, gương mặt giãn ra.
Tất cả mọi cảm xúc trong lòng cô đều được giải phóng, không cần hỏi gì cả, cũng không cần nói gì cả, cũng không cần phải thận trọng hỏi ý kiến và nghi ngờ nữa.
Khoảnh khắc này, cô biết Trần Thuật cũng đang nghĩ đến cô, cậu cũng giống cô.
Khoảng cách một năm, nói dài không phải là dài, nói ngắn cũng không phải là ngắn, thực ra cả hai đều có một chút cảm giác xa lạ, cho dù là lời nói hay hành động đều có chút thăm dò.
Cậu cũng có chút e dè, sợ sệt, rất nhiều tâm tư thầm kín, chỉ duy nhất một điều không thay đổi là từ đầu tới cuối trong lòng hai người đều nghĩ tới đối phương, nhớ nhung đối phương.
An Tĩnh cảm thấy may mắn, bởi họ có thể gặp nhau thời cấp ba.
Gặp nhau, yêu nhau, quá trình gian nan trắc trở, điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng nhất là cuộc sống của họ mới vừa bắt đầu.
Rất rất lâu sau, Trần Thuật nhẹ nhàng buông cô ra, cậu ở rất gần, cụp mắt nhìn cô, không biết cậu muốn làm gì.
An Tĩnh đỏ mặt, hàng mi run run, khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, Trần Thuật dựa sát lại, hôn cô, lúc đầu nồng nhiệt đắm say như vũ bão, về sau trở nên nhẹ nhàng dịu dàng, giọng nói khàn khàn, cậu nói rất nhớ cô.
Đêm nào cũng trằn trọc không sao ngủ được.
Cô cũng vậy.
Trần Thuật ôm cô, khàn giọng hỏi: "Lạnh không?"
Thực ra ở đây gió thổi hơi mạnh, còn cô thì mặc áo cộc tay.
Nhưng An Tĩnh lắc đầu: "Không lạnh."
Cơ thể Trần Thuật ấm nóng, hơi ấm không ngừng phả tới.
Hai mắt An Tĩnh ươn ướt, cô vùi đầu vào lòng cậu và nói: "Trần Thuật."
Trần Thuật ừ một tiếng, hôn lên đôi mắt của cô không biết chán, sau đó hôn lên mũi cô, rồi lại hôn đôi môi mềm mại cảu cô, dường như muốn lấp đầy tất cả mọi chỗ trống trong một năm qua.
"Chúng mình sẽ không bao giờ xa nhau nữa được không."
Trần Thuật hôn vành tai của cô, khẽ dừng lại, cau mày trầm giọng nói:
"Xa nhau lần nữa, em muốn lấy mạng anh sao?"
----
Sau khi ra khỏi nhà, cô và An Nguyệt tìm rất lâu mà không tìm thấy nơi tập trung.
Ánh nắng thiêu đốt, không khí oi bức.
Mới đi được vài bước mặt đã lấm tấm mồ hôi.
An Tĩnh thấy càng đi càng hẻo lánh, cảm thấy có gì sai sai, nghĩ một lúc, quay sang hỏi người bên cạnh: "Chị, rốt cuộc chị có biết đường không đấy?"
An Nguyệt cau mày, cúi đầu nhìn điện thoại ngẫm nghĩ: "Đi theo đường này mà, không sai."
An Tĩnh thấy càng đi càng sai, cô không kìm được thò đầu vào nhìn bản đồ đường đi trong điện thoại, á một tiếng, dừng bước.
Lúc ấy mới biết thì ra bọn họ đã đi ngước đường, vội vàng kéo áo An Nguyệt: "Chị, không phải đường này, là phía sau."
Cô thấy bó tay.
An Nguyệt bề ngoài thì có vẻ vô cùng thông minh cao ngạo, thực ra rất nhiều chuyện thường tình trong cuộc sống cô ấy đều không biết.
An Tĩnh vội kéo An Nguyệt chạy ngược lại, vừa chạy vừa nói:
"Chị ơi, không phải chúng ta sẽ là người đến cuối cùng đấy chứ?"
An Nguyệt không có thời gian nói chuyện: "Chắc...!chắc là vậy."
An Tĩnh kéo cô quay lại đường lớn, rồi lại đi theo tuyến đường trên bản đồ, không lâu sau thì nhìn thấy một tòa nhà rất đẹp.
Lần họp lớp này, hai lớp A1 và A2 thuê chung một phòng lớn.
Trong lúc ấy, điện thoại của An Tĩnh báo có tin nhắn đến.
Cô không có thời gian đọc, vội vội vàng vàng, chỉ sợ đến muộn.
Nhà hàng nằm trong khách sạn Hoa Âu, ở cửa có hai chú sư tử đá cao lớn uy nghiêm.
Sàn nhà lát đá hoa màu đen, trông vô cùng sang trọng.
Từ xa cô đã nhìn thấy hình như ở cửa có mấy người quen.
Còn có người vẫy tay với cô.
An Tĩnh nheo mắt nhìn, đứng ở cửa có Trần Thuật, Tống Tư, Châu Tề, mấy người bọn họ đang hút thuốc, buôn chuyện với nhau, do khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ mặt.
Cô vội vàng chạy đến, sau đó thở hổn hển.
Trần Thuật ngước mắt, chậm rãi dập tắt điếu thuốc.
Đôi lông mày nhíu lại, nhìn thấy bộ dạng hổn hà hổn hển chạy không kịp thở của cô, cậu vỗ vỗ lưng cô, hạ thấp giọng nói: "Sao lại chạy tới đây, có mệt không?"
An Tĩnh xua xua tay, ý nói cô không sao.
Tống Tư nghênh ngang đứng bên cạnh, búng tàn thuốc lá, thong thả nói: "Phần lớn mọi người trong lớp đều tới rồi, chỉ chờ hai người thôi, vừa nhìn đã biết là lạc đường."
Hai người không nói gì, bên trong lại có tiếng nói cợt nhả vang lên.
"Đến rồi à? Thế thì vào đi, đứng một đống ở cửa làm gì."
Giọng nói này khiến An Nguyệt cau mày lại, hai mắt trợn tròn:
"Cậu tới đây làm gì?"
Lục Cách cười: "Sao cứ nhìn thấy anh là như có mối thù sâu đậm vậy, anh là người nhà tới tham gia họp lớp, có vấn đề gì đâu."
An Nguyệt suy nghĩ một lúc: "Người nhà của ai?"
Lục Cách nhìn cô ý tứ sâu xa: "Em nói xem là người nhà của ai?"
Bên cạnh, An Tĩnh cúi đầu nhìn điện thoại, khẽ kêu lên một tiếng:
"Thì ra lúc nãy anh nhắn tin cho em, em không kịp đọc."
Trần Thuật đưa tay lau mồ hôi trên trán An Tĩnh, khẽ nói:
"Ừ, thấy em chưa tới, còn định đi đón em."
Một đôi hai đôi đều như vậy.
Tống Tư giả bộ ọe một tiếng, vẻ không thể chịu nổi: "Mấy người đừng làm tôi buồn nôn nữa được không, hết người này đến người khác, bắt nạt ai hả, hóa ra chỉ một mình chó độc thân như tôi đáng thương thôi."
Mấy hôm trước Tống Tư mới biết An Tĩnh và Trần Thuật cùng thi vào đại học S.
Khi ấy, lúc biết được tin này, cậu ta thấy đầu giật giật, sững sờ mãi không nói được lời nào, miệng há to tới mức có thể nhét vừa một nắm đấm.
Cậu ta còn ngây ngô hỏi: "Hai người quay lại với nhau rồi à?"
Trần Thuật cau mày, liếc nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ: "Bọn tôi chưa từng chia tay nhau."
Tống Tư tròn mắt.
Cũng đúng, nếu không vì sao người ta lại cùng nhau đăng ký vào đại học S.
Thật không ngờ, Trần Thuật nhìn có vẻ cao ngạo không chịu khuất phục, mà lại có thể nghiêm túc vì một cô gái như vậy.
Mấy người anh em thân thiết như họ đều cảm nhận được.
Ngày nào cũng chán nản, suốt ngày chơi bóng rổ, lại còn đánh nhau vì An Tĩnh.
Đúng là Trần Thuật rất yêu An Tĩnh.
Châu Tề hứ một tiếng: "Điều đó có gì kỳ lạ đâu, hai người họ sao có thể chia tay được, tôi cảm thấy hai người họ chắc chắn sẽ ở bên nhau, bởi vì cả hai người thích nhau như thế cơ mà."
"Hứ, ông hiểu rõ như vậy, lúc đầu chẳng phải cũng lo lắng chết đi được sao?"
Châu Tề là người từng bước chứng kiến họ đến với nhau.
Người đầu tiên phát hiện ra họ chính là cậu.
Một người từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất như Trần Thuật lại vì cô ấy mà ghen tuông, vì cô ấy mà lén lút yêu đương hẹn hò, cậu không nỡ để cô ấy phải chịu tổn thương một chút nào, vì thế đã buông tay một năm.
Người thật sự đáng sợ thực ra là Trần Thuật.
Cậu ta yêu sâu sắc như vậy, nhưng vẫn cam tâm chờ đợi vì tương lai.
Tống Tư không muốn nhìn thấy bọn họ thân mật với nhau nữa, dù là thành đôi hay là chưa thành đôi, cậu ta xua tay.
"Đi thôi, chắc là đồ ăn được bưng lên hết rồi đấy."
Đám An Tĩnh đẩy cửa đi vào khách sạn, hoàn toàn khác với vẻ oi bức bên ngoài, bên trong hơi lạnh phả tới mát lạnh, mát vào tận trong tim.
Họ đi tới trước phòng hai lớp A1 và A2 đặt, đẩy của bước vào, tiếng ồn ào bên trogn im bặt giây lát, mọi ánh mắt đều đồng loạt hướng về phía họ.
Thấy thủ khoa khối tự nhiên tới, những tràng pháo tay và tiếng hò hét vang lên, chỉ thiếu mỗi tung hoa chúc mừng.
An Tĩnh là người cuối cùng đi vào.
Cô bỏ qua ánh nhìn của tất cả mọi người, từ sau khi cô xuất hiện tiếng hò reo bé dần rồi trở nên im lặng.
Học sinh lớp A1, A2 chia thành rất nhiều bàn.
Mọi người ra sức đưa mắt ra hiệu với nhau, nghĩ bụng, chẳng phải là Trần Thuật và An Tĩnh chia tay nhau rồi sao.
Vì sao bây giờ lại đi cùng nhau, người yêu cũ gặp nhau như vậy chẳng phải sẽ thấy khó xử sao.
Đủ mọi suy đoán hiện lên trong đầu họ, nụ cười trên khóe môi An Tĩnh cũng bị hiểu là đang cố gượng cười.
Thực ra An Tĩnh thật sự thấy hơi khó xử.
Bước chân cô khựng lại, có chút ngập ngừng, nguyên nhân khó xử là bởi vì quả thực không biết nên đến bàn của lớp A1 hay đến bàn của lớp A2.
Quả thực nếu tính ra thì cô nên là người của lớp A2, nhưng cô đã từng học lớp A1 một năm, thân thiết với người của lớp A1 hơn một chút.
Có chút do dự, cô quay sang nhìn xem An Nguyệt đi đâu.
Nhưng vừa ngước mắt lên đã phát hiện cô ấy bị Lục Cách kéo đi rồi, hai người cứ vừa đi vừa chành chọe với nhau đến bây giờ vẫn chưa dừng lại.
Cô thở dài một tiếng.
Đột nhiên cổ tay bị ai đó nắm chặt.
Sau đó hình như có người làm đổ cốc nước, có người bị sặc nước bọt tới mức ho dữ dội vài tiếng, có người hít sâu một hơi.
Trong không khí tĩnh lặng, ngay cả tiếng đồng hồ tích tắc cũng có thể nghe thấy.
An Tĩnh sững người, theo cánh tay nhìn lên.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp: "Đứng ngây ra đó làm gì, sao còn không qua đây?"
Trần Thuật nắm chặt cổ tay cô, mắt lặng lẽ nhìn cô, như cười như không.
Giọng nói ẩn chứa tiếng cười, hoàn toàn không bận tâm tới ánh mắt xung quanh, cậu nắm tay cô, kéo cô tới bên một chiếc bàn tròn.
Sau đó An Tĩnh bị cậu ấn vai ngồi xuống.
Còn bản thân cậu cũng thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, cụp mắt rót nước cho cô.
Cô ngẩng lên nhìn, bàn này toàn là người quen.
Tống Tư, Châu Tề, Hứa Gia Nghiệp, Lục Cách, An Nguyệt, còn có cả Kỷ Nguyên.
Vẻ mặt của họ vẫn bình thường.
Còn những người khác thì há miệng rồi lại ngậm miệng lại, hai mắt trợn tròn.
Lúc bắt gặp ánh mắt của cô liền vội vàng né tránh.
An Tĩnh cười, cầm cốc nước trên bàn lên nhấp một ngụm.
Dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Đã tốt nghiệp lớp mười hai rồi.
Mặc kệ cho bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ.
Có bạn thì thầm to nhỏ: "Này này, An Tĩnh và Trần Thuật lại ở bên nhau rồi à? Chẳng phải họ đã chia tay một năm rồi sao, tin đồn hình như còn nói là Trần Thuật đá An Tĩnh, xem ra...!không giống lắm.
Rốt cuộc là thế nào vậy?"
Một bạn khác có vẻ hiểu rõ hơn, giải thích: "Tin đồn hoàn toàn là vớ vẩn, nghe nói nguyện vọng của An Tĩnh là đại học S, sau đó Trần Thuật cũng chọn đại học S theo cô ấy, hẹn nhau từ trước rồi, hai người họ hoàn toàn không giống như lời đồn, chỉ là gia đình An Tĩnh không cho phép, vì thế hai người chia xa một thời gian."
Một đồn mười, mười đồn một trăm.
Các bạn đều hết sức ngạc nhiên:
"Trần Thuật si tình như vậy sao."
"An Tĩnh lợi hại như vậy sao."
Trường đại học S cũng nổi tiếng như đại học A, cũng được coi là trường số một số hai trong cả nước.
Thậm chí còn khó thi vào hơn.
Thật không ngờ...!Ánh mắt của các bạn khi nhìn An Tĩnh không khỏi có chút sùng bái.
Buổi họp mặt vô cùng náo nhiệt.
An Nguyệt ngồi cùng lại làm mặt lạnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn nói chuyện với Lục Cách.
Có lúc không biết Lục Cách làm gì mà lại khiến An Nguyệt phát cáu.
Bọn họ trò chuyện với nhau một hồi.
Châu Tề cũng thi vào đại học A, còn Tống Tư chọn một trường ở thành phố S, cũng không tệ, rất vui vì được ở cùng thành phố với họ.
Kỷ Nguyên chọn một trường y cũng thuộc top đầu ở thành phố F.
Điều khiến cô cảm thấy ngạc nhiên nhất là Lục Cách.
Thành tích của cậu ta miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn học một trường thuộc nguyện vọng hai, ở lại thành phố A.
An Tĩnh quay sang nhìn An Nguyệt, mím môi.
Giữa chừng cô đi vào nhà vệ sinh.
Cô đứng trước bồn rửa tay, rửa xong tắt vòi nước, vẩy vẩy tay xuống bồn rửa.
Lúc ngẩng đầu vô tình nhìn vào chiếc gương đối diện, đột nhiên nín thở, giật nảy mình.
Hạ Tâm Vũ đúng bên cạnh cô, nhìn cô ở trong gương với vẻ mặt phức tạp.