Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh


Trần Thuật làm xong hết mọi việc, sau đó đứng bên giường cứ như thế cúi đầu nhìn cô một lúc.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn màu vàng nhạt, phát ra ánh sáng mờ tối, ánh sáng ấm áp chiếu hắt lên khuôn mặt trắng như ngọc của An Tĩnh.

Cô ngủ say tới mức không biết gì cả, toàn thân cuộn tròn lại.
Cậu chậm rãi ngồi xuống, cúi mắt với ánh mắt trầm lặng.

Bàn tay khẽ đưa ra chạm vào cổ tay đặt trên giường của An Tĩnh, cậu khẽ nắm lấy cái cổ tay nhỏ nhắn đó, chầm chậm nhẹ nhàng kéo chăn của cô lên đặt tay cô vào trong.

Cậu làm gì cũng hết sức chăm chú.
Có lẽ An Tĩnh thấy nóng, không hài lòng, cô xoay người lại vung tay ra ngoài.
Trần Thuật sững người, mỉm cười.

Cậu lắc đầu, sau đó đứng dậy, tắt ngọn đèn ở trên tủ.

Xung quanh bỗng trở nên tối om.

Sau đó rón rén lên giường, mặc nguyên quần áo, cứ như thế ôm cô vào lòng qua lớp chăn, An Tĩnh dường như cũng có ý thức, chủ động áp sát vào cậu.

Tìm tư thế dễ chịu nhất trong vòng tay cậu.
Trần Thuật thở dài một tiếng.

Người con gái mềm mại trước mặt dùng chung một loại sữa tắm với cậu, mùi hương có mà như không quanh quẩn nơi đầu mũi.

Cậu ngửi ngửi, sau đó đặt cằm lên vai cô, từ từ nhắm mắt lại.
----
Lúc tỉnh dậy An Tĩnh vẫn còn thấy mơ màng, không biết mình đang ở đâu.

Thế giới trước mắt đều chìm trong bóng tối, dường như có một cảm giác cô độc như bị bỏ rơi, không gian tĩnh lặng như tờ, cô thất thần nhìn về phía nào đó.
Cô ngây người rất lâu.

Mấy giây sau mới bất chợt bừng tỉnh.

Cô và Trần Thuật đang đi du lịch ở một nơi tên là Thanh Thành.
Vừa nghĩ tới Trần Thuật, cô khẽ nhúc nhích, muốn xuống giường tìm cậu.

Cô nghiễm nhiên tưởng mình đã ngủ cả một buổi chiều, còn cậu có lẽ chán quá không biết làm gì nên đã ra ngoài đi một vòng.

Kết quả vẫn chưa động đậy đã bị vòng tay siết chặt ở eo ngăn lại.
Cô bỗng thấy đầu óc trống rỗng một hồi, không ngờ, ngay sau đó một giọng nói vang lên sau lưng.

Người nào đó cất lời với giọng nói khàn khàn uể oải: "Đi đâu đấy?"
An Tĩnh nghe thấy giọng cậu mới yên tâm.

Thì ra cậu không đi đâu cả, vẫn ở bên cạnh cô.

An Tĩnh ngoan ngoãn dựa ra phía sau và nói: "Muốn đi tìm anh."
Trần Thuật nhắm mắt, cái cằm khẽ chuyển động, sát lại gần cô hơn, hai tay ôm chặt cô, khẽ nói: " Tìm gì mà tìm, chẳng phải anh ở ngay sau em sao."
An Tĩnh nghiêng mặt, khẽ nói: "Em tưởng là anh không ở đây."
Trần Thuật không nói gì, chỉ hôn lên cổ An Tĩnh.

Hơi thở nóng ấm, An Tĩnh co người lại.

Nhột nhột.
Trong bóng tối, An Tĩnh chớp mắt, hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi anh?"
Trần Thuật mở điện thoại ra xem, ánh sáng đột ngột khiến hai người đều hơi chói mắt, cậu nói giờ rồi lại tắt màn hình.
An Tĩnh ngạc nhiên: "Em ngủ lâu như vậy sao?"
"Ừ." Trần Thuật ừm một tiếng với vẻ không bận tâm, hạ thấp giọng nói: "Anh tắm xong ra ngoài đã thấy em ngủ rồi, ngủ như chú lợn con ấy, gọi thế nào cũng không tỉnh, anh đành phải nằm ngủ cùng em."
Thực ra nửa câu sau Trần Thuật đã nói dối.

Cậu không hề đánh thức cô, sao cậu nỡ làm vậy chứ.
"Thật sao." An Tĩnh có chút xấu hổ, giải thích nguyên nhân: "Em buồn ngủ quá."
Trần Thuật cũng không bận tâm, cậu chỉ nói bên tai cô: "Đói không?"
An Tĩnh thật thà gật đầu.

Từ trưa đến giờ cô chưa được ăn cái gì cả, bụng dạ trống trơn.
Trần Thuật vỗ vai cô: "Dậy đi, đi ăn cái gì đó."
An Tĩnh gật đầu, hai người ngồi dậy.

Bộ đồ trên người An Tĩnh nhăn nhúm hết, cô cũng không bận tâm.

Hai người vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân rồi lấy ví tiền, điện thoại, thẻ phòng đi ra ngoài.
Buổi tối ở Thanh Thành lại là một cảnh tượng khác.

Trên thị trấn đèn điện sáng trưng, tiếng người nói cười ồn ào, khắp các đường phố đều tưng bừng náo nhiệt.

Rõ ràng là đường phố ban ngày vẫn còn thưa thớt bóng người, kết quả đến tối không biết ở đâu ra nhiều người như vậy, có rất nhiều đồ ăn vặt, có quầy trang sức, còn có cả biểu diễn nghệ thuật, rực rỡ muôn màu.
An Tĩnh và Trần Thuật vừa thích thú ngắm nhìn vừa bước đi.

Các sạp đồ ăn vặt bên đường, bọn hò đều ăn no đến lưng bụng, trên đường đi cứ liên tục dừng lại trước các hàng quán khác nhau.
Dòng người chen chúc, gần như người qua kẻ lại đều kề vai nhau.

Không biết từ lúc nào Trần Thuật bị người ta xô đẩy đi lên trước vài bước, cậu nghiêng người chuẩn bị nắm tay người nào đó, kết quả phát hiện An Tĩnh không theo kịp, cô không ở bên cạnh cậu.
Trần Thuật sa sầm mặt xuống, cuống lên, vội vàng quay đầu lại.

Cậu nhíu mày, đôi mắt đen láy có chút ngẩn ngơ, dần dần trái tim mới quay về chỗ cũ.

Ở đằng xa nơi ánh đèn rực rỡ, chỉ thấy An Tĩnh vẫn đứng gần sạp đồ ăn vặt lúc nãy, bên trong rất đông người, cô cũng không chen vào được, chỉ đứng ở ngoài ngây người nhìn.
Mái tóc chỉ buộc lỏng, vài lọn tóc xòa xuống bên tai.

Gió thổi tới, như muốn thổi bay cả người cô vậy.

Hình bóng cô gầy guộc mỏng manh, mặc bộ quần áo đơn giản, khuôn mặt nhìn nghiêng trong trẻo rạng ngời, vẻ tò mò và háo hức không thể giấu giếm hiện lên trên gương mặt.

Đôi mắt sáng của cô nhìn theo từng động tác trên tay chủ quán.
Trần Thuật chợt bật cười, cậu thật hết cách với cô.

Khi phát hiện cô không ở bên cạnh, cậu chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Trong khi đó ai kia thì lại chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ mải mua đồ ăn.

Có điều khoảnh khắc quay người lại thì phát hiện cô ở phía sau.

Cảm giác này không thể diễn tả, không biết phải nói thế nào.
Trần Thuật chen người qua đám đông chầm chậm đi tới.

Đến tận khi cậu đi tới bên cạnh cô, An Tĩnh mới nhận ra, cô còn nắm tay Trần Thuật như không có chuyện gì, phấn khích nói với cậu: "Em vừa bảo ông chủ làm một xuất rồi, thơm lắm luôn, em chảy cả nước miếng rồi."
Cậu thở dài.

Cô gái của cậu chỉ biết ăn thôi.

Cậu nắm lấy bàn tay cô, liếc nhìn cô, hạ giọng cảnh cáo nói: "Lần sau nếu mà đi lạc thì em cứ đứng yên đừng nhúc nhích, đợi anh tới tìm em, biết chưa?"
Chỉ cần em đứng yên ở đó, còn lại để anh lo.
An Tĩnh ngẩn người, gật đầu, rồi lại do dự nói: "Chẳng phải chúng ta có điện thoại sao?" Gọi một cuộc điện thoại là xong...!vì sao phải tốn công vậy.
Rõ ràng là Trần Thuật không nghĩ tới chuyện này, cậu nghẹn họng, rồi lại cao giọng nói: "Thế ngộ nhỡ mất cả điện thoại thì sao, điện thoại của cả anh và em đều bị mất, chẳng phải là sẽ không liên lạc được sao?"
"Vì thế em đứng yên tại chỗ, đợi anh đến tìm em." Cậu nghĩ một hồi rồi lại không cam tâm nói thêm một câu.
An Tĩnh mỉm cười: "Được." Cho dù là bao lâu, em cũng sẽ đợi anh đến tìm em.
Cuối cùng họ đi dạo rất lâu, gần như đi hết cả thị trấn nhỏ bé này rồi mới bắt đầu quay về.

Trên đường đi An Tĩnh mua rất nhiều đồ ăn mang về, sợ buổi tối sẽ đói bụng.
Gió thổi nhè nhẹ, cô chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái dễ chịu chưa từng thấy.
Khi họ về tới khách sạn thì đã là đêm khuya thanh vắng, Trần Thuật vào nhà vệ sinh trước.

Chẳng bao lâu sau, tiếng nước róc rách vang lên.

Lần này An Tĩnh rất tự nhiên, cô ngồi trên sofa, một tay bấm điều khiển tivi, một tay ăn thịt xiên.
Cô đặt điều khiển tivi lên bàn, rồi lại cầm điện thoại, phát hiện có mấy tin nhắn.

Tay còn lại của cô quá nhiều dầu mỡ, thế là cô nhắn lại bằng một tay.

Là An Nguyệt hỏi cô đi chơi thế nào.

An Tĩnh có thể nhận ra, thực ra An Nguyệt cũng rất muốn đi chơi.
Cô liền cố tình nói với cô ấy rằng, cảnh sắc ở đây mới đẹp làm sao, đồ ăn mới ngon làm sao.

An Nguyệt tức lắm, bản thân cô ấy chỉ có thể khổ sở ở lì trong nhà, chốc chốc lại còn phải chịu đựng sự làm phiền của Lục Cách.

Không biết làm thế nào chỉ bảo An Tĩnh chụp thật nhiều ảnh gửi cho mình, để cô xem cho đã mắt.
Chẳng mấy chốc cửa nhà tắm mở ra.

An Tĩnh ngước mắt, Trần Thuật chỉ mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, bên dưới là quần đen.

Toàn thân sạch sẽ mát mẻ, chiếc áo tôn da làm khuôn mặt trông càng trắng hơn.

đôi long mày bực dọc nhíu lại, hình như là do bên trong quá nóng, cậu bất giác vén vạt áo lên.
Vừa hay cô nhìn thấy cái bụng với những đường nét rõ ràng săn chắc của cậu, vừa nhìn là biết dáng người có được do thường xuyên chơi thể thao, thấp thoáng có thể nhìn thấy cơ bụng rõ rệt, có cơ bắp nhưng không phải là kiểu khoa trương.

Chỉ là vừa đẹp.
An Tĩnh chỉ nhìn một cái rồi cúi xuống.

Nhưng đầu óc cô thì trống rỗng.

Cô chỉ có thể cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, Trần Thuật lắc lắc đầu, thản nhiên đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống.

Cậu cầm điều khiển, bật mấy kênh liền, vừa hay có kênh bóng rổ, cậu nhướng mày, ung dung xem bóng rổ.
Chắc là muộn lắm rồi, lúc này An Tĩnh mới bắt đầu thấy căng thẳng.

Cô cũng không xem điện thoại nữa, chỉ ngồi sánh vai bên cạnh cậu, ngoan ngoãn như một học sinh, ngước mắt xem thi đấu bóng rổ mà cô không hiểu, vừa xem vừa ăn thịt xiên trên bàn.
Không biết từ lúc nào, Trần Thuật quay sang nhìn cô, ánh mắt và ngữ khí đều rất nhẹ nhàng: "Ngon không?"
An Tĩnh gật đầu: "Ngon."
Trần Thuật hạ giọng ừ một tiếng, quay sang tiếp tục xem bóng rổ.
An Tĩnh bất giác ăn hết toàn bộ đống thịt xiên từ lúc nào không hay, Trần Thuật lấy mấy tờ khăn giấy cho cô, tay cô dính nhiều dầu mỡ, không thể lau sạch được.

Cô cau mày, quyết định vào nhà vệ sinh rửa tay, nhân tiện tắm luôn.
Trần Thuật liền lười nhác ngồi dựa vào ghế sofa.

Đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn lên tivi, nhưng tâm tư thì không biết đã bay tới tận đâu rồi.

Đột nhiên, trong phòng tắm vang lên một giọng nói yếu ớt.

An Tĩnh đang đứng bên trong gọi cậu.
Trần Thuật lúc ấy mới bừng tỉnh, cậu thở phù một tiếng, đứng dậy đi tới trước cửa nhà tắm, nghiêng người, cúi mắt xuống, khuôn mặt không chút biểu cảm hỏi: "Sao thế?"
Một lúc lâu sau, bên trong mới có tiếng trả lời: "Em quên lấy quần áo ngủ rồi, anh tìm hộ em nhé."
Trần Thuật sững người, mím môi.

Khuôn mặt của cậu không có biểu cảm gì, cũng không nói gì, chỉ đi tới chỗ để hành lý, ngồi xuống mở khóa vali của An Tĩnh.

Cậu khựng lại giây lát, ánh mắt tối đi.

Bên trong toàn là quần áo mỏng manh mềm mại của con gái, một số cái còn có ren.

Là lĩnh vực cậu chưa từng chạm tới.
Bên cạnh là vali của cậu, có sự đối lập rõ rệt.

Quần áo của cậu toàn đen với trắng, còn cô giống như quần áo của cô vậy, khiến cho cuộc sống của cậu trở nên rực rỡ sắc màu.
Trần Thuật cẩn thận lục tìm, không dám mạnh tay.

Cậu tìm thấy một bộ đồ ngủ mà bình thường cô hay mặc.

Còn có...!hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào thứu đó, một lúc sau cậu nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra, tìm hai món đồ lót ở nơi cô chuyên để đồ lót.
Cậu bọc hai món đồ nhỏ nhắn ấy vào trong đồ ngủ, sau đó đứng dậy đi đến cạnh cửa nhà tắm, gõ cửa, cánh cửa mở ra mổ khe nhỏ, một bàn tay run rẩy từ bên trong thò ra ngoài.

Hơi nóng tỏa ra, bàn tay nhỏ nhắn mịn màng đó khiến người ta không thể lờ đi được.
Trần Thuật không nói gì.

Cậu đưa thẳng quần áo vào trong, ánh mắt nhìn chăm chú ra bên ngoài.

Giống như một màn kịch câm không có người vậy.

Trong thời gian đó không ai nói gì.

Người ở trong cũng có chút ngượng ngùng, vội nhận lấy sau đó đóng chặt cửa lại.
Trần Thuật im lặng, cậu cúi đầu che miệng ho một tiếng, hắng hắng giọng rồi lại ngồi xuống sofa, chỉ là ánh mắt có chút trống rỗng.

Đây là lần đầu tiên cậu chạm vào đồ lót của con gái.

Cũng không nói ra được là cảm giác gì.

Chính là, nhỏ nhỏ, chỉ có mấy miếng vải, mịn mịn.

Trần Thuật mím môi, cổ họng khô khốc, cậu uống một ngụm nước.
Lại đợi mấy phút nữa, cánh cửa mở ra.

An Tĩnh từ từ bước ra khỏi nhà tắm.

Vì buổi trưa đã gội đầu rồi nên buổi tối cô không gội nữa.
Trần Thuật đã dọn dẹp sạch sẽ rác trên bàn rồi.

An Tĩnh cúi đầu, thực là ngượng quá.

Những thứ như quần áo mà cũng bảo Trần Thuật đi lấy, huống hồ còn có cả cái đó nữa.

Có điều lúc này nhìn Trần Thuật, cậu có vẻ rất tự nhiên, không hề có vẻ gì bất thường.
An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, may quá.

Có lẽ chỉ một mình cô cảm thấy ngại mà thôi.
Cô khẽ nói: "Em lên giường trước đây."
Trần Thuật sững người, gật đầu.

Sau đó An Tĩnh nhẹ nhàng leo lên giường, cô nằm nghiêng, xem điện thoại một lúc, thấy An Nguyệt không nhắn tin lại nữa, thế là cô liền đặt điện thoại cạnh gối.
Hình như Trần Thuật cố tình chỉnh nhỏ âm lượng tivi, cũng không biết cậu có nghe thấy hay không.

An Tĩnh thả lỏng đầu óc, từa vào chiếc gối mềm mại.

Cô đang nghĩ về chuyến đi chơi đơn giản nhưng thoải mái ngày hôm nay.

Đến đây, cảm giác tâm hồn như được gột rửa vậy.

Không biết vì sao.
Trong phòng không còn âm thanh nữa.

Trần Thuật đã tắt tivi, trong không gian tĩnh lặng, dường như đôi tai trở nên vô cùng nhạy bén, An Tĩnh nghe thấy tiếng Trần Thuật đứng dậy đi lại trong phòng, cậu đi tắt đèn.

Trong phòng tối đen.
An Tĩnh nghiêng người, mắt nhìn phía trước, cảm giác vô cùng hồi hộp.

Bỗng nhiên sau lưng có tiếng động, Trần Thuật chậm rãi vén chăn lên, nằm xuống giường.

Cậu nằm thẳng, nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai tay đặt trước ngực, gương mặt trầm tĩnh.
Cậu không làm gì cả.

May quá, An Tĩnh nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Trần Thuật quay đầu, nhìn lên người cô, cậu mấp máy môi, từ từ áp sát lại, vòng tay qua eo cô, nắm lấy bàn tay đang đặt trước ngực của cô, bàn tay hơi lạnh.
Giọng Trần Thuật rất trầm, rất khẽ: "Ngủ rồi à?"
Mí mắt An Tĩnh run run, giọng nói nhỏ tới mức không nghe thấy:
"Chưa."
"Ừ."
Lúc đầu Trần Thuật ôm cô từ phía sau, người áp sát vào người cô.

Về sau không biết từ lúc nào, cậu cụp mắt, làn môi lành lạnh men theo đường nét trên cổ An Tĩnh, hôn lên cổ cô.

Chầm chậm lướt đi, cứ như thế trở đi trở lại trên cổ cô.
An Tĩnh hơi căng thẳng, từ vành tai đến trái tim đều nóng ran.

Cô nắm chặt tay cậu không cho cậu cử động.
Bỗng nhiên Trần Thuật khẽ cười một tiếng.

Cậu lật người An Tĩnh lại, sau đó lặng lẽ nhìn cô một lúc trong bóng tối.

Ngón tay của cậu chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cô, vuốt ve.

Sau đó cậu nằm đè lên người cô, cúi đầu hôn lên môi cô, từ từ hôn xuống dưới, lướt qua cằm, mơn man cái cổ trắng ngần, sau đó là xương quai xanh rất đẹp của cô.

Cậu đưa lưỡi, liếʍ ʍúŧ.
An Tĩnh chỉ thấy tim đập nhanh hơn, cũng có chút sợ hãi, mặt ửng đỏ.

Một cảm giác khác lạ, đến đầu ngón tay cũng run lên.

Đây là lĩnh vực cô hoàn toàn chưa từng tiếp xúc.

Nhưng lúc đầu đã nói với cậu là ở chung một phòng, cô không thể nói mà không giữ lời.

Vì thế cứ để mặc cho cậu hành động.
Hơi thở của Trần Thuật cũng gấp gáp hẳn lên, cậu cố gắng khống chế hơi thở của mình.

Cậu hôn tới phía dưới xương quai xanh, sau đó dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, thò tay vào trong áo cô, chầm chậm lướt bàn tay lên phía trên, làn da của cô thật mịn màng.
Đột nhiên bàn tay úp lên thứ gì đó.

Trán cậu túa mồ hôi, bất giác nuốt nước bọt.
An Tĩnh chợt ôm ngực, ở đó có cảm giác khác lạ.

Một nơi chưa từng có ai chạm tới, lòng bàn tay rất to và ấm áp úp lên đó, xung quanh tối đen tĩnh lặng, chỉ có hơi thở hơi nặng nề của hai người che lấp tất cả, ngoài bóng tối cô có thể thấp thoáng nhìn rõ bóng người ở phía trên.
Bàn tay đang nắm lấy tay cậu khẽ run rẫy.

Trần Thuật cảm nhận được, cậu gục mặt xuống cổ cô, mồ hôi đầm đìa, im lặng một lúc, sau đó rút bàn tay đang đặt trong áo cô ra ngoài.
Trần Thuật ôm lấy cô, thân mật hôn lên chóp mũi cô, gân xanh trên trán của cậu hằn lên rõ rệt, như đang kìm nén cái gì đó, giọng cậu khàn khàn: "Chờ anh một lúc." Trần Thuật buông cô ra, bật chiếc đèn trên kệ tủ.

Ánh sáng tỏa ra xung quanh, cậu đi vào nhà vệ sinh.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy lại vang lên.

An Tĩnh vội thở hỗn hển, sững sờ ngồi ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cúi đầu chỉnh lại quần áo.

Đặc biệt là áσ ɭóŧ bên trong.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện lúc nãy là cô lại thấy xấu hổ.

An Tĩnh kéo cao chăn lên che cả mặt mình.
Về sau Trần Thuật không làm tiếp nữa, cậu đã kìm chế.

Cô cũng không biết vì sao.
Không lâu sau, Trần Thuật đi ra.

Cậu và cô bắt gặp ánh mắt của nhau giữa trung, làn môi mỏng nhếch lên, mỉm cưới với cô, rồi lại nằm xuống giường, đưa tay ra ôm lấy An Tĩnh.
Cô có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người cậu, chần chừ hỏi:
"Anh..."
Trần Thuật biết cô định hỏi gì, khóe miệng cậu nhếch lên, nở nụ cười tinh quái, nhương mày với vẻ không bận tâm: "Em tưởng anh nói muốn ở cùng phòng với em là muốn làm gì thật đấy à?"
An Tĩnh sững người: "Không phải như vậy sao?"
Trần Thuật hừ một tiếng, chậm rãi nói: "Anh chỉ muốn buổi tối được ôm em ngủ."
"Cùng lắm là thỉnh thoảng nếm chút trái ngọt." Cậu nhìn cô rồi nói thêm.
An Tĩnh thầm nghĩ, trái ngọt là giống như lúc nãy sao.
Trần Thuật cụp mắt, lúc nãy cơ thể An Tĩnh ở bên dưới lúc nào cũng căng lên, cậu biết cô căng thẳng sợ hãi, vì thế đâu nỡ chạm vào cô, chỉ có thể khổ sở nhẫn nhịn.
Trần Thuật nhắm mắt hôn cô, dịu dàng nói: "Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian."
Người con gái anh thích, anh sẽ không ép buộc em bất cứ điều gì.

Anh sẽ đợi tới ngày em sẵn sàng.
An Tĩnh bặm môi, lườm cậu: "Ai vội chứ."
Trần Thuật khẽ bật cười.
Hai người áp sát vào nhau, nói chuyện một lúc.

Đột nhiên An Tĩnh hỏi: "Anh còn nhớ không?"
"Nhớ gì?" Trần Thuật nghịch nghịch tóc ô.
"Hồi lớp mười một có một hôm, em đang vẽ báo tường, đột nhiên anh đi vào nói là em vẽ ngực của Nami không đủ to." An Tĩnh nhớ rất rõ, cô khẽ nói từng câu từng chữ.
Trần Thuật khựng lại một chút, lẩm bẩm: "Có chuyện đó sao?"
"Có mà, anh đã nói như thế, em nhớ rất rõ." Đôi mắt An Tĩnh trong veo sáng ngời nhìn cậu chằm chằm: "Thế anh thích to hay nhỏ?"
Trần Thuật liền cảm thấy nguy hiểm.

Làm thế nào bây giờ? Nói to hay nhỏ.
Cậu đọc truyện tranh xem anime, tác giả đều vẽ ngực của nhân vật nữ rất to, lúc ấy cậu cũng chỉ buột miệng nói ra, quan trọng hơn là muốn bắt chuyện với cô, đâu có bận tâm tới việc to hay không to.

Hơn nữa hỏi cậu, cậu cũng không biết, cậu là gà mờ, chỉ mới sờ của An Tĩnh thôi, mà cũng chỉ là mới vừa xong.

Cậu chỉ cảm thấy, ừ, rất dễ chịu rất mềm mại.

Mong chờ mãi cuối cùng đã được chạm vào.
Cậu bắt gặp ánh mắt của cô, ghé sát bên tai cô, tâm tư dậy sóng, mỉm cười nói: "Những người khác anh không biết, anh chỉ thích như em thôi, rất vừa vặn, vừa lòng bàn tay."
An Tĩnh kìm nén rất lâu, cuối cùng không nhịn được ném chăn vào mặt của anh chàng không biết xấu hổ này, để cậu không nói thêm được lời nào nữa.
----
Mấy ngày tiếp theo, họ chỉ đi thăm những phong cảnh nổi tiếng ở đây, ban ngày ra ngoài chơi, buổi tối đi ăn những món ăn ngon, nhân tiện tới quán bar yên tĩnh ở đây, yên lặng ngồi nghe nhạc.
Ngày cuối cùng của chuyến du lịch, trong phòng vốn dĩ An Tĩnh đang ngủ rất say.

Nhưng cứ có người ở bên cạnh cô, khe khẽ gọi cô.

An Tĩnh mơ mơ màng màng mở mắt, Trần Thuật ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên giường với cô, dáng vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này trời vẫn còn tối, Trần Thuật bật một ngọn đèn ngủ nhỏ.
An Tĩnh mơ màng, cô dụi mắt, miệng hỏi: "Sao thế? Anh định ra ngoài à?"
"Không." Trần Thuật nói: "Là chúng ta cùng ra ngoài."
An Tĩnh bĩu môi, vẻ mặt không muốn chút nào.

Cô nhắm mắt, chuẩn bị ngủ thêm một lúc, không có hứng thú hỏi cho có: "Đi đâu?"
Trần Thuật dịu dàng nói: "Chúng ta đi leo núi, ngắm mặt trời mọc."
An Tĩnh ừ một tiếng, nhưng vẫn không động đậy, cứ nằm đó.
"An Tĩnh." Trần Thuật ghé sát lại bên tai cô, "Em dậy đi được không?"
Trần Thuật cứ gọi cô mãi như vậy mà không hề thấy chán, lúc thì vuốt ve khuôn mặt cô, lúc lại hôn cô, khiến An Tĩnh không thể ngủ tiếp được nữa.
Cô nhắm mắt nhịn cười.

Cuối cùng vẫn không thể chống lại cậu được.

Cô ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt.
Kéo rèm cửa ra, bên ngoài trời vẫn tối.
"Hơi lạnh." Trần Thuật lấy chiếc áo khoác đưa cho cô: "Mặc nhiều áo một chút."
An Tĩnh ngoan ngoãn đứng yên, Trần Thuật lúc thì giúp cô lấy quần áo, lúc lại giúp cô lấy giày leo núi, đêm khuya yên tĩnh, người bận rộn nhất chính là cậu.
Cuối cùng, hai người ra khỏi cửa.

Thị trấn Thanh Thành ở ngay dưới chân núi Thanh Sơn, vì thế rất gần.
Trên đường không một bóng người, chỗ nào cũng yên tĩnh.

Điều đó khiến An Tĩnh có cảm tưởng thế giới dường như chỉ có hai người họ vậy.
Lúc leo núi, Trần Thuật liên tục dùng đèn pin soi dưới chân cô, sợ cô bị ngã.

Cậu lại còn đi phía trước kéo cô, cậu đeo ba lô, nhưng nhìn sắc mặt không thấy có một chút mệt mỏi nào, dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng, có lúc còn khẽ nói với cô phải cận thận.
Ngược lại An Tĩnh lúc đầu thì vô cùng phấn khích leo núi, về sau bắt đầu thở hổn hển.

Suốt đường đi đều là Trần Thuật kéo cô.
Cứ như vậy vừa đi vừa dừng, cô còn không có thời gian ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Có điều may mà đường không khó đi lắm, đều có bậc thang, lại còn rất phẳng nữa, có điều hơi hẹp một chút, phải nhìn thật rõ dưới chân, hơn nữa còn hơi trơn, từng bước đi đều phải hết sức cẩn thận.
Càng về sau, An Tĩnh càng thêm sung sức.

Hình như càng ngày càng không cảm thấy mệt nữa, cứ như thế kiên trì đi theo bước chân của Trần Thuật, trong lòng dường như có một niềm tin nào đó nói với bản thân rằng sắp rồi, sắp tới nơi rồi.
Cuối cùng, họ đã tới được nơi ngắm mặt trời mọc.

Có điều lúc này trời vẫn còn tối, xung quanh chỉ toàn tùng bách, cũng không biết họ đã leo được bao lâu rồi.
Rất lạnh, may mà An Tĩnh đã mặc áo dày.

Trần Thuật lấy kẹo Snickers đưa cho An Tĩnh.

An Tĩnh thở phù một tiếng, cầm thanh kẹo, nhìn về phía trước: "Mấy giờ rồi anh?"
Trần Thuật cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Bốn rưỡi."
Cậu nhìn quanh, dắt cô tới một nơi kín gió, nhưng cũng là nơi đẹp nhất để ngắm cảnh.

Trần Thuật lấy trong ba lô ra rất nhiều đồ, xếp thành nhiều lớp dưới đất để cô ngồi.

Sau đó lại lấy một chiếc chăn đắp lên người cô, An Tĩnh dém chăn xuống dưới cằm, lấy làm lạ hỏi: "Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy? Sao em không hề phát hiện ra?"
Trần Thuật ừm một tiếng: "Muốn để em ngủ thêm lúc nữa."
Gió thổi xào xạc, luồn vào trong cổ.
Trần Thuật lại hỏi cô: "Khát không?"
An Tĩnh bất giác mím môi: "Hơi hơi."
Trần Thuật lại lấy bình giữ nhiệt trong chiếc túi đeo bên người mình, rót một cốc nước nóng cho cô.

An Tĩnh cười, cô cầm lấy, nhấp một ngụm, khẽ nói: "Trong túi của anh sao cái gì cũng có vậy?"
Trần Thuật cúi đầu: "Tất cả đều được chuẩn bị cho em đấy." Cậu ngước mắt vuốt ve vành tai trắng trẻo của An Tĩnh, "Đỡ hơn chưa?"
Dòng nước ấm nóng chảy qua cổ họng, bụng và tim đều ấm áp.

An Tĩnh đáp: "Được rồi." Cô đưa cho cậu chiếc cốc nước đã uống hết, Trần Thuật lại vặn nắp cất đi.
Trần Thuật giúp cô đắp kín chăn, khẽ nói: "Ngủ thêm chút nữa không?"
An Tĩnh gật đầu, cô ngồi nghiêng, dựa vào người Trần Thuật.
Cậu một tay ôm cô, một tay chống xuống đầu gối.
Đột nhiên An Tĩnh hỏi: "Anh có còn nhớ không?"
"Chuyện gì?" Trần Thuật cúi đầu nhìn cô.
An Tĩnh cười hì hì: "Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp em như thế nào không?"
Trần Thuật im lặng một lúc rồi cũng cười.

Cậu nheo mắt, từ từ nhớ lại, làn môi mỏng khẽ mấp máy, nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên gặp em chỉ thấy lưng thôi."
Hơn nữa cô lại ngồi trước mặt cậu, chỉ cần cậu ngẩng đầu là sẽ vô tình nhìn thấy tấm lưng nhỏ nhắn mảnh mai của cô gái ngồi phía trước.

Bờ vai của cô mỏng manh, nhưng lại thẳng tắp, giống như một mầm cây nhỏ kiên quyết không chịu thua.
Mái tóc của cô có lúc thì để xòa, có lúc lại buộc hờ.

Trần Thuật thích nhất là dáng vẻ của cô khi cô buộc tóc.

Bởi vì như thế có thể nhìn thấy đường nét xinh xắn trên cổ cô.
An Tĩnh nhìn cậu với đôi mắt long lanh.
Trần Thuật đang nghĩ cái gì đó, cậu lại nói: "Về sau, có một lần em quay đầu lại, đúng lúc anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của em, anh liền phát hiện ra, thì ra cô gái ngồi trước mặt mình xinh đẹp như vậy."
Chỉ một cái nhìn mà cậu đã lún sâu không thoát ra được.

Không ai có thể nói rõ được vì sao lại như vậy.
An Tĩnh im lặng, cứ ngồi nghe cậu nói.
Trần Thuật cúi đầu hôn cô, "Còn em?"
An Tĩnh mỉm cười, ánh mắt sáng ngời: "Bởi vì anh quá nổi bật, hồi học lớp mười em đã từng gặp anh rồi, hồi ấy lúc nào anh cũng chơi bóng rổ ở sân vận động, em liền nghĩ, vì sao lại có người bỏ nhiều sức lực vào chuyện đó như vậy nhỉ."
Hồi ấy, nhiệm vụ hàng ngày của An Tĩnh chính là học học và học.

Có điều, cho dù tan học hay là buổi trưa đi dạo ở sân vận động, cô đều nhìn thấy cậu cùng với một đám con trai chơi bóng rổ, xung quanh còn có một đám con gái hò hét cổ vũ.
Trần Thuật đứng ở chính giữa.

Mái tóc rối bời trông có vẻ ngông nghênh.

Đôi môi cậu mím chặt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ bên ngoài, toàn bộ tinh thần tập trung vào trái bóng, chỉ đưa một tay lên, chầm chậm ném bóng.
Không biết vì sao, An Tĩnh giống như bị ma nhập vậy, ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà chợt dừng bước.

Cứ như thế ôm sách, đứng ở ngoài cùng, nín thở theo dõi.

Cuối cùng bóng vào rổ, lúc ấy Trần Thuật mới từ từ nở nụ cười ngạo nghễ.
Cậu lau mồ hôi, đi tới bên cạnh những người anh em của mình, con gái xung quanh đưa nước cho cậu, cậu không bận tâm, chỉ uống nước của mình, toàn thân toát lên sức sống rạng ngời của một chàng trai trẻ.
Xung quanh ầm ĩ, ồn ào, huyên náo, An Tĩnh chỉ xem một đoạn ấy rồi cũng bước đi.

Khi ấy cô hoàn toàn không quan tâm tới cậu.

Nhưng thật không ngờ, bây giờ lại ngồi đây với cậu cùng đón mặt trời mọc.
An Tĩnh hít một hơi thật sâu, không khí trong lành, cô còn nhớ từng câu Trần Thuật nói với cô, dường như đó đều là những hồi ức trong suốt, thỉnh thoảng lại hồi tưởng lại, vừa ngọt ngào lại vừa chua chát.
Đó là thanh xuân thuộc về họ.
Cô ôm cánh tay Trần Thuật, càng sát gần bên cậu hơn nữa, ngửi mùi thơm dễ chịu trên người cậu, cô nhắm mắt, thì thầm: "Trần Thuật, em chợp mắt một chút nhé, đợi lát nữa mặt trời lên anh nhớ gọi em, nhất định phải gọi em đấy."
Trần Thuật cúi đầu, dịu dàng lặng lẽ ngắm nhìn cô, rồi lại đưa tay vén mấy sợi tóc đang bay tứ tung trên mặt cô ra sau tai, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cái trán căng mịn của cô, khẽ nói: "Ngủ đi, anh sẽ gọi em."
Không biết từ lúc nào, Trần Thuật đẩy đẩy vai cô.

Thực ra An Tĩnh không ngủ say, trên đỉnh núi khá lạnh, gió thổi ào ào, rất dễ tỉnh giấc, có điều khoảnh khắc mở mắt vẫn cảm thấy mơ màng, cảm giác lạ thường không biết mình đang ở đâu.
Trần Thuật bóp tay cô: "Tỉnh rồi à?"
An Tĩnh nheo mắt, cô đang định nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời, hơi thở như ngừng lại, vẻ mặt sững sờ, chỉ ngây người nhìn cảnh tượng có thể khiến cô suốt đời không quên trước mắt.
Phía sau dãy núi đá tầng tầng lớp lớp, chân trời đằng xa xuất hiện một vệt trắng bạc, không biết từ khi nào nhuộm ánh hồng, từ từ rải ánh sáng vàng rực rỡ ra xung quanh, những rặng núi trùng điệp nhấp nhô dường như đều đang chờ đợi khoảnh khắc này.
An Tĩnh không biết phải miêu tả cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ, khí thế ngút trời này như thế nào.

Cô chỉ cảm thấy tất cả đều xứng đáng.

Cho dù là trời chưa sáng đã bị đánh thức, vẫn còn mơ màng ngái ngủ, hay phải leo núi rất lâu, thở hổn hà hổn hển, tất cả đều vì cảnh sắc ngắn ngủi, hùng tráng khiến người ta khó quên được này.
Cô thật sự rất cảm ơn Trần Thuật.

Vào ngày cuối cùng, không để cô lỡ mất cảnh sắc này.

Chuyến đi lần này không còn gì nuối tiếc.
An Tĩnh nhìn chằm chằm không chớp mắt, chỉ sợ bỏ qua một chí tiết nhỏ nào.
"An Tĩnh."
Bên cạnh vang lên giọng nói trầm trầm của Trần Thuật, cậu cúi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt rạng ngời trong ánh mặt trời của cô, đôi mắt dịu dàng đến vô cùng.
Cậu đã dành cho cô tất cả tình cảm nồng cháy của tuổi thanh xuân.

Sau này cũng sẽ yêu cô với tất cả con tim mình.
"Dạ?"
"Tốt nghiệp xong chúng mình kết hôn nhé."
An Tĩnh sững người một hồi, trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹn, xúc động nghẹn ngào.

Trong lòng như có cơn sóng đang dâng trào, cô nở nụ cười dịu dàng.
"Vâng."
Khoảnh khắc này sẽ được ghi nhớ mãi mãi.
Em ngắm mặt trời mọc, anh ngắm em, cùng nhau thề nguyện dưới cảnh sắc tráng lệ.
Từ đồng phục trường tới chiếc váy cưới.
Người bên cạnh từ đầu tới cuối đều là anh.
Chúng ta cùng nhau trưởng thành, rồi lại cùng nhau già đi.
- HOÀN CHÍNH VĂN -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui